Em Gái Táo Chín

Chương 6




Hai ngày sau, dì Lâm được bác sĩ cho phép xuất viện, nhưng vẫn dặn bà phải uống thuốc đúng giờ, để tránh lặp lại chuyện cũ, Vịnh Hân nhớ kỹ chuyện này, mỗi ngày dán mắt trông chừng dì Lâm uống thuốc, không dám lơ là chút nào.

Dì Lâm cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, thậm chí còn thấy cô giống như bị ám ảnh ,bởi vì bây giờ Vịnh Hân không dám đi ra ngoài, suốt ngày ở nhà với bà, có khi bà đi vệ sinh lâu một chút cô sẽ khẩn trương đứng ngoài gõ cửa, rất sợ bà lên cơn đau tim ngất ở bên trong.

Nếu không phải Hàn Vũ khăng khăng nói bà nên vận động thì có lẽ ngay cả việc nhà Vịnh Hân cũng không cho bà làm, nếu thật đến nông nổi ấy thì bà không phải là người vô dụng rồi sao? Tuy bà biết Vịnh Hân làm vậy là vì lo lắng cho bà, nhưng bà không thể chịu được cuộc sống như vậy, cho nên, hôm nay bà đã gọi điện cho Quân Huệ để cô sang làm Vịnh Hân xao nhãng bớt, đừng giám sát bà nữa.

Dì Lâm mở máy hút bụi, từ từ làm sạch hết thảm tầng một, bây giờ hai người họ đang ở trên lầu nói chuyện phiếm đọc truyện tranh với nhau khiến bà thấy yên tĩnh hơn nhiều, bà đưa tay lên xem đồng hồ, hơn mười một giờ rồi, Hàn Vũ cũng sắp đi làm về, bà dọn dẹp xong sẽ đi làm cơm trưa.

Mà lúc này Vịnh Hân đang nằm bò trên giường, một tay cầm truyện tranh, một tay bốc đồ ăn vặt bỏ vào miệng, Hồng Quân Huệ thì ngồi dưới đất dựa lưng vào giường, cầm bút liệt kê những đồ cần mua thêm khi chuyển nhà.

“Vịnh Hân, mai mình chuyển nhà, cậu có muốn đi xem nhà mới của mình không?” Hồng Quân Huệ hỏi, vài ngày trước dì Lâm nhập viện, Vịnh Hân không cách nào đi tìm phòng trọ với cô được nên cô chưa thấy nhà mà Quân Huệ thuê.

“Được, mai là Chủ nhật, Hàn Vũ sẽ ở nhà trông bà.” Như vậy cô sẽ không lo dì Lâm phải ở nhà một mình.

“Mình thấy cậu thần hồn nát thần tính quá rồi! Dì Lâm nói bà sắp biến thành tù nhân rồi đấy.”

“Đâu nghiêm trọng như thế, mình chỉ lo cho sức khỏe của bà thôi mà.” Vịnh Hân cãi lại.

“Bác sĩ không phải nói bà uống thuốc đúng giờ sẽ không sao sao?”

“Mình biết, nhưng mình vẫn cứ lo lắng.” Cô nhíu mày.

Hồng Quân Huệ xoay người liếc cô. “Mình nghĩ người cậu cần lo không phải là dì Lâm đâu, mà là ả si tình kia kìa.”

Vịnh Hân kinh ngạc bỏ truyện tranh xuống, ngẩng đầu lên. “Ả si tình nào?”

Quân Huệ trừng mắt liếc Vịnh Hân. “Còn ai nữa, đương nhiên là ả Từ Bội Vĩ kia rồi. Cậu nếu không đề phòng một chút, coi chừng ả ta cướp mất anh A Vũ của cậu đấy.”

Vịnh Hân cười ra tiếng. “Cậu nói gì vậy, A Vũ đâu phải trẻ con, sao có thể bị người ta cướp mất được? Hơn nữa cậu đừng gọi người ta là ả si tình, rất khó nghe.”

“Cậu thật ngốc, chẳng lẽ cậu không nhận ra cô ta cứ năm ba ngày chạy tới nhà cậu là vì sao à? Cô ta đang theo đuổi A Vũ.” Cô bốc hạt sen bỏ vào miệng.

Vịnh Hân ngồi dậy. “Theo đuổi A Vũ?”

“Chỉ cần khi nào có anh A Vũ ở cạnh cô ta liền quấn quýt lấy anh ấy, cậu không để ý sao?” Cô lắc đầu.

“Cậu quá ngốc nên mới cho cô ta địa chỉ với điện thoại, quả thật là dẫn sói vào nhà, cậu coi cô ta là bạn bè, nhưng người ta cũng không thèm xem cậu là bạn đâu.”

“Nhưng mà…” Vịnh Hân nói nửa chừng lại im lặng, cô đương nhiên biết Từ Bội Vĩ để ý nhất cử nhất động của A Vũ, nhưng… dẫn sói vào nhà… không nghiêm trọng như vậy chứ.

“Quân Huệ, mình hỏi cậu một chuyện, chuyện này…” Cô cứ nghĩ đến chuyện này thì mặt mày lại đỏ rực lên. “A Vũ hỏi tình cảm mình dành cho anh ấy là loại nào? Cậu thấy sao?”

Hồng Quân Huệ không nhịn được trợn mắt. “Làm ơn đi, chuyện này mà cậu cũng không rõ à?”

Vịnh Hân nhăn mi tâm. “Trước khi bà nhập viện mình có nghĩ tới, nhưng sau đó lại không để tâm nữa nên giờ mình cũng không rõ.”

Quân Huệ bất lực thở dài. “Mình hỏi cậu, cậu có thích anh A Vũ không?”

“Thích.” Tới giờ cô cũng không nghi ngờ chuyện này. “A Vũ rất tốt với mình, mình biết anh ấy từ nhỏ đã rất thương mình, ở bên anh ấy mình rất an tâm, nhưng đó là tình thân hay tình yêu thì mình không phân biệt được.”

“Được rồi. Mình hỏi cậu một chuyện rất đơn giản. Nếu anh A Vũ có bạn gái, cậu có đau lòng không?” Hồng Quân huệ nhìn cô chằm chằm.

“Bạn gái?” Cô trầm tư, mặt nhăn lại. “Mình nghĩ đến thì ngực tự nhiên khó chịu.”

“Thì đó, cậu thích anh A Vũ rồi.” Cô vỗ vai Vịnh Hân, nói thật, cô chưa bao giờ ngờ vực chuyện này, cô luôn nghĩ hai người họ sẽ thành một đôi.

“Nhưng mà…” Cô vẫn nhăn mặt.

“Mình vẫn không hiểu, mình và A Vũ từ nhỏ cùng một nhà lớn lên, ăn ngủ cùng nhau, có chung ký ức với nhau, tựa như người thân của nhau vậy, chẳng qua bọn mình không cùng huyết thống thôi. Anh ấy thương mình, cưng chiều mình, mà mình cũng ỷ lại vào anh ấy, tin tưởng anh ấy. Nhưng cậu biết không? Mẹ mình và cha A Vũ cũng cùng nhau lớn lên giống như bọn mình vậy, họ chăm sóc lẫn nhau, tình cảm tốt đẹp vô cùng; chú Lương cũng rất tốt mẹ mình, vậy mà bọn họ lại không kết hôn với nhau, tại sao lại như vậy?”

Hồng Quân Huệ hơi giật mình nhìn cô, thì ra mẹ Vịnh Hân và cha anh A Vũ lại có quan hệ như vậy. “Nhưng Vịnh Hân à, chuyện này cũng không chứng minh cậu và anh A Vũ sẽ như vậy, thanh mai trúc mã đâu phải luôn có kết cục giống nhau, mỗi chuyện mỗi khác mà.”

“Mình biết.” Cô thở dài. “Nhưng mình vẫn cảm thấy quyết định của mình rất quan trọng, nó liên quan đến tương lai của mình và A Vũ, mình không thể tùy tiện, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng mới được; cho dù A Vũ có bạn gái mình sẽ đau lòng, nhưng đây cũng có khả năng là do ham muốn chiếm hữu của một người em gái đối với anh trai mà thôi. Dù sao lâu nay A Vũ là của một mình mình, nếu đột nhiên phải chia sẻ anh ấy với người khác thì mình dĩ nhiên sẽ buồn rồi.”

Hồng Quân Huệ lắc đầu. “Mình không hiểu tại sao cậu lại trì độn với chuyện tình cảm như vậy, vẫn biết là nên thận trọng, nhưng tình yêu đôi khi không thể dùng đầu để phân tích được, cậu phải dựa vào cảm giác của trái tim chứ.” Cảm giác của trái tim… Vịnh Hân bất giác đặt tay lên ngực, lại nghĩ đến vẻ mặt A Vũ nhìn cô chăm chú, tim cô lại đập nhanh dữ dội. Tiếng “thình thịch” dưới lòng bàn tay khiến hai gò má cô đỏ ửng.

Hồng Quân Huệ buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vịnh Hân, như vậy quá rõ rồi còn gì.

Đột nhiên tiếng “Ding dong” vang lên khiến Vịnh Hân giật mình, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

“Có người đến.” Hồng Quân Huệ nói, đó là tiếng chuông cửa.

“Để mình đi xem ai đến.” Vịnh Hân lập tức bò xuống giường.

“Mình chắc chắn là ả Từ Bội vĩ kia.” Hồng Quân Huệ hừ một tiếng.

Vịnh Hân ra khỏi phòng, từ hành lang nhìn xuống, đúng là Từ Bội Vĩ thật, cô nghe thấy dì Lâm nói cô đang ở trên lầu.

“Mình ở đây.” Vịnh Hân lên tiếng.

Từ Bội Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, lập tức đi lên, đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây. Ngày dì Lâm xuất viện, khi cô biết Vịnh Hân và Lương Hàn Vũ sống chung thì giật mình kinh hãi, cô thăm dò Vịnh Hân thì mới biết thì ra cha Lương Hàn Vũ và cha Vịnh Hân ra nước ngoài làm ăn nên Lương Hàn Vũ liền chuyển đến đây sống nhờ.

Thật ra như vậy cũng rất tiện cho cô, cô có thể lấy cớ đến thăm Vịnh Hân để gặp Lương Hàn Vũ, lý dó này rất trơn tru.

“Quân Huệ cũng ở đây.” Vịnh Hân nói.

“Ừ.” Từ Bội Vĩ lên tiếng. Cô và Hồng Quân Huệ chẳng ưa gì nhau, nếu không vì Lương Hàn Vũ, cô đã chẳng thèm làm quen với Hồng Quân Huệ.

Cô nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa Lương Hàn Vũ sẽ tan sở, phải kiên nhẫn một chút.

“Quân Huệ, Tiểu Vĩ đến này.” Vịnh Hân đi vào trong phòng.

Hồng Quân Huệ chẳng thèm ngẩng đầu lên, vẫn chuyên tâm đọc truyện tranh như không nghe thấy gì.

Từ Bội Vĩ cũng không thèm chào cô, tùy tiện cầm một cuốn truyện tranh trên giường lên, rất tự nhiên nằm trên giường đọc truyện.

“Mình có đồ ăn vặt này, cậu có muốn ăn không?” Vịnh Hân cầm mứt hoa quả trên giường đưa cho Từ Bội Vĩ.

“Không cần.” Từ Bội Vĩ lắc đầu.

“Vịnh Hân, người ta muốn giữ dáng người thon thả, cậu cũng đừng nài ép người ta làm gì.” Hồn Quân Huệ vẫn nhìn cuốn truyện tranh. “Người ta không muốn mập như cậu đâu.”

Vịnh Hân cúi đầu nhìn cơ thể mình, cô rất mập sao? A Vũ nói cô không mập mà. Nhưng khi cô quay đầu nhìn hai chân thon dài cân đối của Từ Bội Vĩ thì nhất thời lại thấy chân mình rất to.

“Nhưng mà…” Hồng Quân Huệ tiếp tục nói: “Ngoại hình không quá quan trọng, có người trang điểm đẹp đẽ cũng chẳng để làm gì, người ta không thích ả thì vẫn không thích ả mà thôi.”

“So với bộ dạng khó coi của cô thì còn đỡ hơn nhiều.” Tù Bội Vĩ hừ lạnh một tiếng.

“Không ngờ cô cũng có dũng khí nhận khuyết điểm đó chứ.” Hồng Quân Huệ bình tĩnh phản kích.

“Các cậu đừng như vậy mà.” Vịnh Hân lên tiếng, ngăn các cô công kích nhau. Từ lần họ châm chọc khiêu khích nhau trên đường, cứ mỗi lần chạm mặt là hai người lại cãi nhau.

Hai người đồng thời hừ một tiếng, không nói nữa.

Vịnh Hân thở dài, cầm ly nước cam trên bàn uống một hớp. “Tiểu Vĩ, cậu uống gì không để mình đi lấy cho?”

Từ Bội Vĩ ngẩng đầu liếc cô. “Nước cam là được rồi.”

“Nước cam là anh A Vũ làm cho Vịnh Hân…”

“Quân Huệ.” Vịnh Hân vội ngắt lời cô, để cô không châm chọc thêm gì nữa, có lẽ cô không nên để họ chạm mặt nhau mới phải. “Mình đi lấy nước cam, sẽ quay lại ngay.”

Vịnh Hân vừa đi khỏi, Từ Bội Vĩ liền nói với Hồng Quân Huệ. “Tôi không muốn để mắt đến cô, cô tốt nhất cũng đừng làm phiền tôi.”

Hồng Quân Huệ mỉm cười nói: “Sao? Tôi nói không đúng sao? Vì tôi nói trúng tim đen của cô nên cô mới hoảng sợ thì có.”

“Tôi không có gì phải sợ.” Từ Bội Vĩ nhướng mày.

“Tôi nói cho cô biết, anh A Vũ không thể nào thích cô, tôi khuyên cô đừng phí công nữa, sẽ chẳng được gì đâu.”

“Đây là chuyện của tôi, ai cần cô quan tâm.” Từ Bội Vĩ khinh thường nhìn Hồng Quân Huệ.

“Nực cười! Tôi mà cần quan tâm đến cô à? Tỉnh lại đi, cô nghĩ cô là ai vậy.” Hồng quân Huệ liếc cô ta một cái. “Tôi chẳng thèm.” Cô hừ lạnh một tiếng, dời mắt tiếp tục đọc truyện tranh.

Từ Bội Vĩ cũng không thèm để ý đến Hồng Quân Huệ nữa, cô cảm thấy mình không làm gì sai, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, cô thích Lương Hàn Vũ, nên muốn ở bên anh, chuyện này rất bình thường, về phần Vịnh Hân, cô muốn cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực với cô nàng.

###

Vịnh Hân vào bếp thì thấy dì Lâm đang làm sandwich và sushi. “Bà, để con phụ bà.” Cô lấy miếng miếng rong biển.

“Con không cần phụ bà đâu, cũng đâu phải việc gì quá sức, một mình bà làm được rồi, con đi lên chơi với các bạn đi.” Bà múc cơm cho vào cuộn trúc, vì mấy hôm nay rất oi bức nên bà muốn làm thức ăn thanh đạm một chút.

“Tí nữa thì con quên lấy nước cam.” Vịnh Hân đi đến trước tủ lạnh, lấy ra bình nước trái cây, rót đầy một ly. Mỗi ngày A Vũ sẽ làm một bình lớn nước cam bỏ vào tủ lạnh để tiện cho cô uống lúc nào cũng được.

“Bà ơi.” Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện. “Lần trước ở bệnh viện bà kể chuyện mẹ con và chú Lương mà mới kể có một nửa, vẫn chưa nói xong.”

Dì Lâm ngừng tay. “Con muốn biết cái gì?”

Vịnh Hân cầm ly nước thong thả đi đến trước bàn ăn. “Con cũng không biết, gì cũng được ạ.” Cô nhớ rõ trước kia rất lâu bà từng nói mẹ đã quen cha khi đi làm, không lâu sau đó thì hai người kết hôn, “Mẹ và cha con là tình yêu sét đánh ạ?”

“Không phải.”

“Vậy sao họ lại vội vã kết hôn như vậy?” Điều này khiến người ta rất khó hiểu.

Dì Lâm đặt dưa leo và củ cải đỏ trên lớp cơm, suy nghĩ nên trả lời thế nào. “Vì mẹ con muốn để một người từ bỏ bà ấy.”

“Người nào ạ?” Cô ngồi xuống ghế, tò mò nói: “Khi đó trừ cha ra thì còn có người khác theo đuổi mẹ con sao?”

Dì Lâm hơi chần chờ rồi gật đầu. “Cũng không thể gọi là theo đuổi, người đàn ông kia đã quen biết mẹ con rất lâu rồi, nhưng ông ấy chưa bao giờ thổ lộ, mãi đến khi cha con xuất hiện thì ông ấy mới nói cho mẹ con biết.”

Vịnh Hân trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, cả người ngây ra, phút chốc, cô mới dùng giọng nghi hoặc hỏi: “Người đó là chú Lương?”

Dì Lâm không đáp, vẫn chuyên tâm làm sushi.

Vịnh Hân cũng không hỏi nữa, chỉ chăm chú nhìn miếng rong biển trong tay. Thì ra chú Lương thích mẹ, như vậy, chú Lương và dì Dương ly hôn là vì mẹ cô sao? Cô nhớ trước kia dì Lâm từng nói dì Dương không thích cô là vì cô giống mẹ, nên bà ấy mới bất mãn với cô, nếu thật như vậy thì, thì…

“Sao vậy? Con đang nghĩ gì?” Dì Lâm thấy cô ngồi im không nói gì, không khỏi lo lắng.

“Vì sao chú Lương muốn ly hôn với dì Dương vậy bà?” cô hỏi.

“Là Nguyệt Đồng đề nghị, không phải chú Lương của con.” Dì Lâm đem những miếng sushi đã làm xong bày lên đĩa. “Con lên với các bạn đi, bà làm xong rồi.”

Vịnh Hân còn chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nói: “Dạ.” Cô buông miếng rong biển trong tay ra, cầm ly nước cam đi ra ngoài, vẻ mặt hơi đờ ra.

Dì Lâm lắc đầu, thở dài. “Chuyện gì phải đến thì sẽ đến, nói nhiều cũng không có nghĩa lý gì.” Bà chỉ muốn Vịnh Hân hiểu rõ tình cảm mà cô dành cho Hàn Vũ chứ không muốn chuốc phiền não cho cô.

Vịnh Hân đi lên lầu, có chút không yên lòng, cô ngồi trước bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nặng trĩu; một lát sau, Quân Huệ bỏ cuốn truyện tranh trên tay xuống, đang định lấy cuốn khác thì phát hiện Vịnh Hân ngồi kia hình như chẳng làm gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vịnh Hân, cậu sao vậy?” Hồng Quân Huệ lên tiếng, thấy Vịnh Hân không phản ứng, cô lại kêu thêm mấy tiếng thì Vịnh Hân mới quay đầu.

“Có chuyện gì à?” Vịnh Hân ngơ ngác.

“Cậu ngồi ngây ra đó làm gì?” Hồng Quân Huệ đi đến chỗ cô.

Từ Bội Vĩ cũng ngẩng đầu lên, liếc hai người họ một cái rồi lại tiếp tục đọc truyện.

“Không có gì, mình chỉ đang suy nghĩ một chuyện.” Vịnh Hân trả lời.

Hồng Quân Huệ nghĩ chắc cô đang nghĩ về chuyện của Lương Hàn Vũ, vì thế nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đợi lát nữa anh A Vũ về, cậu nói cho anh ấy cảm giác của cậu là được rồi.”

Từ Bội Vĩ vừa nghe vậy, lập tức vểnh tai lên.

“Mình không biết…” Vịnh Hân nhíu mày, giờ cô thấy hơi khó xử.

Hồng Quân Huệ đang tính mở miệng thì qua cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đỏ đang chạy vào đây. “Đó là ai vậy?” Cô nheo mắt.

Vịnh Hân quay đầu, Từ Bội Vĩ cũng đứng dậy đến cửa sổ nhìn, thấy cửa xe mở ra, Lương Hàn Vũ bước xuống.

Vịnh Hân tròn mắt, gọi: “A Vũ, A Vũ.” Cô vẫy tay, không hiểu sao anh lại về nhà bằng ô tô.

Lương Hàn Vũ ngẩng đầu, thấy Vịnh Hân ghé vào cửa sổ, nửa người đổ ra trước, anh thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Vịnh Hân mỉm cười, vừa thấy A Vũ, tâm tình cô tốt hơn hẳn, không ủa oải như vừa rồi, lại một người nữa bước ra khỏi ô tô, cô lại kêu to: “Chị Hoàng, sao chị lại tới đây?”

“Đến thăm em đó.” Hoàng Thục Tư mỉm cười, hôm nay cô mặc trang phục màu xám.

“Sao lại có một người nữa đến làm loạn vậy?” Hồng Quân Huệ tự nhủ, hôm nay xảy ra chuyện gì, là ngày tụ họp của hồ ly tinh sao?

Từ Bội Vĩ nghe Quân Huệ lẩm bẩm, mày nhíu lại, không khỏi đánh giá Hoàng Thục Tư, thì ra cô ấy cũng là đối thủ cạnh tranh, thoạt nhìn có vẻ là đối thủ nặng ký đây.

“Chúng ta xuống dưới đi.” Vịnh Hân cười đứng dậy, vui vẻ chạy xuống lầu, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với A Vũ.

Lương Hàn Vũ cùng Hoàng Thục Tư mở cửa vào nhà, đem thời tiết oi bức bỏ lại bên ngoài, Hoàng Thục Tư quan sát bốn phía.

“Tất cả đều không thay đổi gì.” Cô mỉm cười.

“A Vũ.” Vịnh Hân vừa đến đầu cầu thang liền kêu lên rồi chạy xuống.

Lương Hàn Vũ vừa mới nhìn cô, đang định bảo cô đi xuống cẩn thận thì cô đã giống như mọi khi lao vào lòng anh rồi, anh theo quán tính ôm lấy cô, lùi lại mấy bước.

Hoàng Thục Tư chăm chú nhìn hai người, khẽ cười: “Xem ra hai người vẫn không thay đổi gì.”

“Chị Hoàng, sao chị lại về cùng A Vũ?” Vịnh Hân buông khuỷu tay A Vũ ra, cầm lấy tay Hòng Thục Tư, mặt tươi cười rạng rỡ.

“Vì hôm nay chị tình cờ gặp cậu ấy ở công ty mới biết thì ra cậu ấy làm cho công ty của cha chị, nên liền tiện đường chở cậu ấy về, cũng tiện thể đến thăm em luôn.” Cô thoáng thấy dì Lâm đang đúng ở cửa phòng bếp, liền nói: “Dì Lâm, đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu rồi.” Dì Lâm cười đi đến. “Con về khi nào vậy?”

“Dạ mấy hôm trước.” Hoàng Thục Tư cười đáp, khóe mắt thoáng thấy hai cô gái đứng cạnh Vịnh Hân, trong đó có một người cô biết, là Hồng Quân Huệ, cô bé đó từ nhỏ đã có thái độ thù địch với cô, còn cô gái xinh đẹp kia thì cô không biết là ai.

Vịnh Hân thấy vẻ nghi hoặc của Hoàng Thục Tư liền nói: “Đây là Tiểu Vĩ.” Cô vội giới thiệu hai người với nhau.

Hoàng Thục Tư gật đầu với cô, khen ngợi: “Con gái Đài Loan bây giờ thật sự càng ngày càng đẹp.”

“Đâu có, chị Hoàng mới xinh đẹp mà.” Từ Bội Vĩ cười đáp.

Hồng Quận Huệ không chịu được trợn mắt nhìn.

“Các con đừng đứng hết vậy, ngồi xuống đây.” Dì Lâm chỉ vào sô pha. “Ngồi đây nói chuyện.”

Mọi người lúc này mới đi đến sô pha, dì Lâm vào bếp chuẩn bị đồ uống.

“Vịnh Hân, không phải cậu có chuyện muốn nói với A Vũ sao?” Hồng Quân Huệ nói.

“A?” Vịnh Hân hơi sửng sốt, sao đột nhiên cậu ấy lại nhắc đến chuyện này chứ.

Lương Hàn Vũ cúi đầu, con người đen láy chợt sâu xa. “Có chuyện gì?”

“Thật ra cũng không phải là chuyện gì quan trọng…”

“Sao lại không phải chuyện quan trọng?” Hòng Quân Huệ ngắt lời cô. “Chuyện này phải nói ngay, cậu mau nói với A Vũ đi.” Cô thúc Vịnh Hân. “Ở đây đông người, bọn cậu vào thư phòng nói chuyện đi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, mau đi đi.” Hồng Quân Huệ lại giục cô.

Lương Hàn Vũ nói với Hoàng Thục Tư: “Mình xin lỗi không tiếp chuyện cậu được.” Anh kéo tay Vịnh Hân đi.

“A Vũ.” Vịnh Hân kinh ngạc nhìn anh, bỏ khách lại không phải là phong cách của anh, hơn nữa anh còn làm cô đau.

Hồng Quân Huệ thấy hai người họ vào thư phòng rồi mới mỉm cười, cô ngồi xuống sô pha, vui vẻ hát.

“Em vẫn giống trước kia, chẳng thay đổi gì.” Hoàng Thục Tư mỉm cười nói. Trước đây mỗi lần Hồng Quân Huệ thấy cô thì vẻ mặt luôn lạnh lùng, cô nhớ cô bé từng hỏi có phải cô đang theo đuổi Lương Hàn Vũ không, khi ấy cô chỉ cười cười, không trả lời.

Từ Bội Vĩ liếc mắt về phía cửa thư phòng, không biết rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì mà thần bí như vậy.

Lúc Lương Hàn Vũ đóng cửa thư phòng thì Vịnh Hân liền nói: “A Vũ, anh kéo tay em đau quá.” Cô mếu máo.

Anh vội buông tay. “Thật xin lỗi, anh không để ý, còn đau không?” Anh nhăn mi tâm, dựa vào cửa.

“Không đau nữa.” Cô lắc đầu.

“Em muốn nói gì với anh?” Giọng anh trầm xuống, vẻ mặt hơi căng thẳng, anh vẫn luôn chờ câu trả lời của cô, chờ đến sốt ruột rồi.

Vịnh Hân gật gật đầu, sau đó thở dài. “Vừa rồi tâm tình em rất tệ, nhưng giờ không sao rồi.”

“Sao tâm tình lại tệ?” Anh hỏi.

“Em hỏi bà về chuyện của mẹ, mới biết thì ra…” Cô dừng một chút. “Thì ra chú Lương thích mẹ.”

Lương Hàn Vũ không phản ứng gì, vẫn nhìn cô chằm chằm.

“A Vũ, anh không bất ngờ sao?” Sao anh lại không phản ứng gì vậy? “Anh đã biết từ lâu?” Cô nghĩ có lẽ là vậy.

Anh gật đầu.

“Vì sao anh biết? Là bà nói cho anh sao?” Cô hỏi.

“Không phải.” Anh lắc đầu.

“Vậy sao anh biết được?” Lần trước ở bệnh viện cô cũng hỏi chuyện này, về sau lại quên mất, hình như A Vũ biết rất rõ chuyện giữa mẹ và chú Lương thì phải. “Là chú Lương nói với anh sao?”

“Không phải.” Anh lại phủ nhận.

“Vậy thì là ai?” Cô lại càng nghi hoặc.

“Chuyện này rất quan trọng sao?” Anh hỏi lại cô.

“Không phải là chuyện này có quan trọng hay không, mà vì em tò mò thôi, vì sao anh chưa bao giờ nói cho em biết?” Mắt cô vẫn hiện lên rất nhiều câu hỏi.

“Vì sao biết chuyện của mẹ em và cha anh thì em lại không vui?” Mắt anh sâu xa, không thể đoán định được gì.

“Em không biết, em chỉ đột nhiên nghĩ… có lẽ đó là nguyên nhân dì không thích em.” Cô hơi chần chờ mới nói tiếp: “Dì và chú Lương ly hôn, là vì mẹ em phải không?” Cô nhìn anh.

Anh không trả lời, chỉ vuốt tóc cô. “Đừng nghĩ lung tung.”

“Nhưng mà em…” Cô ngẩng đầu, mắt hiện một tầng sương mù. “Em…” Nước mắt cô từng giọt rơi xuống. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Anh kinh ngạc nói: “Sao vậy? Sao em phải xin lỗi?” Anh lau nước mắt cho cô, không hiểu vì sao cô lại khóc.

“A Vũ, anh chắc chắn rất ghét em đúng không?” Cô cứ thế khóc thút thít, lấy mu bàn tay dụi mắt.

“Em nói gì vậy? Sao anh lại ghét em?” Anh bỏ tay cô xuống, không hiểu ý cô.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Mắt cô đẫm lệ. “Mẹ em khiến gia đình anh tan nát, anh nhất định rất tức giận, thật xin lỗi…”

Anh thở dài. “Chuyện này đâu phải lỗi của em, em không cần xin lỗi.” Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng. “Đừng suy nghĩ lung tung.”

“Em không có nghĩ lung tung.” Cô khóc thút thít ôm lấy em anh. “Anh chắc chắn không phải tự nguyện đến chăm sóc em đúng không? Em biết chú Lương thương em, nên nhất định là ông ấy bắt anh đến, khi đó anh chắc chắn rất ghét em, vậy mà em lại quấn quýt lấy anh…”

“Đó chỉ là cảm giác lúc đầu thôi, về sau không như vậy nữa.” Anh vỗ vỗ lưng cô. “Vịnh Hân, đừng để ý chuyện này, đây không phải chuyện của chúng ta, em cũng không cần xin lỗi anh.” Anh dịu dàng nói.

Cô ở trong lòng anh gật đầu. “A Vũ, anh thật sự không ghét em sao?” Cô lo lắng hỏi lại một lần.

“Nếu anh ghét em thì sẽ không mong em suy nghĩ về tình cảm mà em dành cho anh.”

Vừa nghe anh nói thì Vịnh Hân lại nhớ lại chuyện anh muốn cô suy nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

“A Vũ, em mới chỉ hiểu được một nửa thôi.” Cô vùi mặt vào áo sơ mi của anh.

“Một nửa? Là ý gì?” Anh muốn nâng mặt cô lên, giọng cô vang lên từ trong ngực anh nghe có vẻ mơ hồ. “Em thích A Vũ, rất thích, rất thích, em vĩnh viễn muốn ở bên A Vũ, không muốn giống chú Lương và mẹ phải cưới hai người khác nhau, em thấy chuyện chúng ta không như vậy, nhưng mà… Em không rõ lắm tình cảm em dành cho anh là gì, có khi anh khiến em rất an tâm, vô lo vô nghĩ, nhưng cũng có khi anh khiến tim em đập loạn nhịp, trước kia em không như vậy, cho nên em…” Mặt cô nóng lên, không nói thêm được gì nữa.

“Đây là một nửa mà em đã suy nghĩ được?” Giọng anh hơi khàn khàn.

Cô ở trong lòng anh gật đầu. “Em không có cách nào phân biệt được giữa chúng ta là tình thân hay tình yêu, em cảm thấy rất khó khăn.” Tình cảm của cô dành cho A Vũ hình như trộn lẫn rất nhiều loại.

“Anh biết.” Anh ôm chặt cô, cằm tựa trên đầu cô. “Em hiểu nhầm ý anh rồi, anh không phải muốn em phân tích tình cảm của chúng ta, làm vậy không có ý nghĩ gì, bởi vì tình cảm có rất nhiều loại, có loại tình cảm thuần túy, giống như tình thân hay lòng biết ơn, nhưng phần lớn chúng ít nhiều đều lẫn tạp lẫn nhau, có vợ chồng ngoài tình yêu ra thì còn có tình thân và tình bạn, thậm chí có thương tiếc, cưng chiều, ngưỡng mộ hòa trộn vào, tất cả chúng đều xen lẫn với nhau, không thể tách biệt nhau được. Nhưng trong số chúng tình yêu vẫn quan trọng nhất, như thế mới sống bên nhau cả đời được, em có hiểu những gì anh nói không?” Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói.

“Em hiểu được.” Cô vùi mặt vào ngực anh gật đầu. “Nhưng em không biết biểu hiện của tình yêu là thế nào, từ trước đến giờ chúng ta đều ở chung như vậy, nếu thêm tình yêu vào thì sẽ ra sao?”

Giọng cô lo lắng khiến anh mỉm cười. “Ngẩng đầu lên.”

Cô sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vội vàng đem mặt chôn ở ngực anh. “Bây giờ em không thể nhìn anh được, em sẽ thẹn thùng.” Thật vất vả mặt cô mới hết đỏ, đôi mắt đen láy thâm thúy của anh thật giống nam châm, dường như đi hút lấy linh hồn cô.

Dáng vẻ ngại ngùng của cô khiến anh mỉm cười. “Chúng ta chỉ cần ở bên nhau như trước đây là được rồi.” Anh cúi đầu hôn trán cô, thấy cô lại càng vùi mặt vào ngực anh.

Anh dựa lưng vào cửa, ôm cô rất dịu dàng, lo lắng mấy ngày cuối cùng đã biến mất, từ lần trước khi anh nói Vịnh Hân suy nghĩ về tương lại hai người, lòng anh vẫn luôn bất an, lo cô sẽ vì sợ hãi mà rời xa anh, vì phản ứng khi ấy của cô rất mãnh liệt. Sau đó dì Lâm nằm viện khiến cô tạm thời quân chuyện này đi mà lại ỷ lại vào anh, anh cũng không muốn ép cô, cho nên quan hệ hai người lại vẫn như trước kia, dù anh sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ cô thôi.

Nhưng từng ngày từng ngày trôi đi khiến anh không thể không bắt đầu suy nghĩ theo hướng bi quan, có lẽ Vịnh Hân vẫn chưa chuẩn bị tốt, cũng có thể cô phát hiện cô và anh không thể nào yêu nhau được, nên thầm muốn duy trì trạng thái hiện tại, nếu thật như vậy, anh không biết mình có thể làm được như mong muốn của cô không nữa, nhưng mà bây giờ… Anh cười nhẹ, tuy Vịnh Hân chưa cho anh đáp án chính xác, nhưng cô đã đồng ý thử qua lại với anh, không muốn sau này hai người lấy người khác, anh đã rất vui rồi.

Hơn nữa dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến anh thấy rất thú vị, trước kia cô chưa từng như vậy, cô luôn cười rạng rỡ, hiện giờ đã biết xấu hổ, cũng xem như là tiến bộ nho nhỏ rồi.

“Em vẫn không định nhìn anh sao?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.

Cô không nói gì, chỉ lén lút cử động khuôn mặt, ở trước mặt anh ngẩng đầu từng chút từng chút một, mãi đến khi bắt gặp đôi mắt sâu không thấy đáy của anh thì tim cô lại đập “thình thịch” rất nhanh.

“A Vũ, anh đừng nhìn em như vậy.” Cô lại cúi đầu xuống, hai gò má đã đỏ rực.

Lương Hàn Vũ dịu dàng nâng mặt cô lên. “Anh nhìn em thì sao?”

“Chỉ là… chỉ là… ” Cô hạ tầm mắt, chỉ dám nhìn cằm anh. “Em cũng không biết… chỉ là… anh nhìn em khiến em rất hồi hộp.”

Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô. “Anh thích dáng vẻ đỏ mặt của em.” Anh cúi đầu hôn nhẹ cô.

Vịnh Hân tròn mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, đôi mắt mang ý cười của cô khiên anh chớp chớp mắt, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

“A Vũ, anh đang giễu cợt em sao?” Cô hơi bĩu môi, không vui nói.

“Không có.” Anh ôm vai cô, lại hôn trán cô, mắt vẫn mang ý cười, nhưng không để cô thấy, tránh cho cô giận anh thật. “Nên ra ngoài thôi.”

“Dạ.” Cô xấu hổ rời khỏi vòng ôm của anh, đang định cúi đầu đi ra thì đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“A Vũ, anh còn chưa nói cho em biết, sao anh biết quan hệ của chú Lương và mẹ em?” Cô nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn vào mắt cô. “Em rất quan tâm đến chuyện này?”

Cô gật đầu. “Em chỉ tò mò thôi.”

Anh khẽ thở dài. “Là anh nghe được cha mẹ nói chuyện nên mới biết.”

“Nghe được?” Cô nhăn mi tâm, có chút mơ hồ, rõ ràng A Vũ nói chú Lương không nói cho anh mà, vậy sao anh lại biết được từ chỗ cha mẹ chứ? Trừ phi… “Bọn họ cãi nhau sao?” Vịnh Hân đoán.

Anh không nói gì, chỉ gật đầu.

Vịnh Hân cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, thì ra A Vũ biết chuyện vì nghe dì Dương và chú Lương cãi nhau.

“Bọn họ rất hay cãi nhau sao?” Cô lại hỏi. Khi đó A Vũ còn nhỏ như vậy, nhất định rất khó chịu.

Lương Hàn Vũ lấy tay xoa đầu cô. “Em không cần để ý chuyện này, huống hồ gì, lâu ngày như vậy chính anh cũng quên rồi.”

“Anh lừa em.” Cô ngẩng đầu. “Anh chẳng qua không muốn nói cho em biết đúng không?” Cô biết A Vũ không muốn cô để bụng chuyện này.

Anh thâm trầm chăm chú nhìn cô. “Vịnh Hân, đừng quá để ý đến chuyện trước kia của cha mẹ chúng ta, dù sao chúng ta cũng không thể xen vào được, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, cho dù có nhiều gút mắt thì cũng đã hóa giải rồi, huống chi mẹ em cũng đã qua đời, nên chuyện của họ cũng cuốn theo cát bụi rồi.”

Vịnh Hân khịt khịt mũi. “Em biết, không phải em muốn tìm hiểu hay truy cứu gì, chỉ là trong lòng… cảm thấy là lạ.” Cô lao vào lòng anh, ôm lấy anh. “A Vũ, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

“Chăm sóc anh?” Anh khó hiểu.

“Anh sẽ không phải cô đơn nữa.” Cô ôm chặt anh. Anh không nói gì, chỉ siết chặt lấy cô, lời của cô làm lòng anh rất ấm áp. Anh nhớ rõ năm anh mười hai tuổi, cha từng nói cho anh biết ông ấy phải ra nước ngoài, cho nên anh phải ở nhà của Vịnh Hân, nhân tiện chăm sóc cho Vịnh Hân; khi đó anh cảm thấy mình bị vứt bỏ, hơn nữa anh ghét cha luôn xem chuyện của nhà họ Diệp là quan trọng nhất, mẹ anh cũng vì nguyên nhân này mà không chịu nổi đòi ly hôn.

Khi ấy, anh hoàn toàn không muốn đến nhà Vịnh Hân ở, huống hồ anh lại còn phải chăm sóc một cô bé, anh thậm chí nghĩ thà vào cô nhi viện còn hơn phải bước chân vào ngôi nhà ấy, vì sao anh phải sống ở trong nhà người phụ nữ khiến cha mẹ anh phải ly hôn chứ?

Tuy trong lòng không muốn ngàn vạn lần nhưng cuối cùng vẫn theo ý cha vào sống ở đây. Mới đầu anh thật sự không thích Vịnh Hân, nhưng cô đã từ từ thay đổi suy nghĩ của anh, khiến anh nhận ra cô là một cô bé rất đáng yêu lại hiểu chuyện, hơn nữa càng lớn thì anh càng hiểu rõ hơn về tình cảm của mình. Cho nên, sau đó anh thậm chí cảm thấy may là anh đã đến đây, quen biết Vịnh Hân, cô khiến anh từ khi mười hai tuổi trở đi ngày nào cũng đều cảm thấy vui vẻ, về những chuyện xảy ra trước năm anh mười hai tuổi anh đã dần quên hết, hơn nữa với anh mà nói thì đó đã là chuyện xảy ra rất lâu, rất lâu rồi.

“A Vũ.” Cô vỗ lưng anh. “Anh nhất định phải tin tưởng em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

“Anh biết rồi.” Anh mỉm cười. “Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”