Em Gái Táo Chín

Chương 4




“Anh A Vũ, anh phải trông chừng Vịnh Hân một chút, đừng để cậu ấy ăn nhiều như vậy, anh có biết cậu ấy mập đến nỗi chạy không nổi không, nên vừa rồi mới bị ba gã kia bắt lại đấy.” Hồng Quân Huệ lắc đầu.

Vịnh Hân nhìn Lương Hàn Vũ ngồi cạnh, lắc lắc đầu. “Do em xui xẻo nên bị tóm thôi.” Cô thanh minh.

“Vậy sao mình không ‘xui xẻo bị tóm’ vậy?” Hồng Quân Huệ hỏi.

“Đó là vì…” Cô không biết nói gì, vội nhìn A Vũ, cầu cứu anh.

“Về sau đừng để đụng phải loại người đó.” Lương Hàn Vũ nói, cứ nghĩ đến lúc nãy suýt chút nữa cô xảy ra chuyện là anh lại cảm thấy khó chịu.

Vịnh Hân xụ mặt. “Anh đang tức giận à?” Sắc mặt anh thật khó coi.

“Là do em lanh chanh cứu một ả hồ ly tinh vong ân phụ nghĩa, không phải lỗi của Vịnh Hân đâu.” Hồng Quân Huệ nói. “Về sau sẽ không như vậy nữa.” Cô nhìn anh gật đầu như hối lỗi.

“Anh không có ý trách em.” Lương Hàn Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em biết.” Hồng Quân Huệ cười nói. “Nhưng mà, nếu lần sau mà như thế, cho dù ả hồ ly tinh kia có bị bán đi thì em cũng mặc kệ.”

“Quân Huệ, cậu đừng gọi người ta là ả hồ ly tinh nữa.” Vịnh Hân lắc đầu, xưng hô như vậy thật chối tai.

“Mình không chửi cô ta khó nghe hơn đã phước cho cô ta lắm rồi.” Hồng Quân Huệ khinh thường nói.

Vịnh Hân chỉ biết lắc đầu, cô cũng hết cách. “A Vũ, anh hay đến đây ăn cơm à?” Cô quan sát bài trí của nhà hàng, rất cao cấp, cảm giác như trở về thời xưa vậy.

“Anh đến đây hai lần rồi.”

Vịnh Hân cúi đầu ăn, đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng mắc quá, cô nghĩ A Vu chắc không thường xuyên đến đây, nhất định là vì muốn cô được ăn ngon nên mới chọn nơi này.

Cô mỉm cười, A Vũ thật tốt với cô, cô dựa vào anh. “A Vũ, sao chỉ có mình anh, các đồng nghiệp khác đâu hết rồi?”

“Anh có việc bận nên đi sau.” Anh cúi đầu thấy cả người cô dựa vào mình thì nói: “Ngồi thẳng lên.”

Hồng Quân Huệ cũng nói: “Vịnh Hân, cậu thật là, đây là nơi công cộng mà.”

“Được rồi.” Cô đành ngồi thẳng dậy, nhưng miệng hơi mếu, dạo này A Vũ rốt cuộc bị sao vậy, trở nên nghiêm túc như thế.

Hồng Quân Huệ đang muốn kêu cô đừng mếu nữa thì lại nhìn thấy một đôi trai gái đi về phía họ, cô gái người cao gầy xinh đẹp mặc áo choàng lông màu rượu đỏ, váy dài màu đen; chàng trai thân hình thon dài rắn chắc, mặc Tây trang màu xám đậm, dáng vẻ bất cần.

“Xin hỏi cậu là… Lương Hàn Vũ phải không?” Cô gái đến bàn hỏi họ, ngữ khí không chắc chắn lắm.

Lương Hàn Vũ ngẩng đầu, hơi bực, anh không có ấn tượng với người trước mắt. “Phải, là tôi.”

Cô gái nở nụ cười. “Mình biết mà, cậu không thay đổi gì cả. Mình là Hoàng Thục Tư, bạn học trung học của cậu, cậu quên rồi à?”

Vịnh Hân nhìn cô gái, chợt nhớ ra, cô ấy là bạn học trung học của A Vũ, trước kia hay mua đồ ăn cho cô, còn đến nhà cô chơi vài lần nữa.

“Chị là chị Hoàng.” Vịnh Hân vui mừng nói. “Không phải chị ra nước ngoài sao?” Cô nhớ rõ chị Hoàng tốt nghiệp trung học xong liền sang Mỹ du học.

“Mới về mấy hôm trước. Em chắc là Vịnh Hân phải không?” Hoàng Thục Tư cười nói. “Em vẫn đáng yêu như ngày xưa, còn đây là…” Cô chuyển hướng nhìn người còn lại.

“Cậu ấy là Quân Huệ, trước kia chị cũng có gặp vài lần rồi.” Vịnh Hân đáp ngay.

Cô nhớ rồi, đây là cô bé trước kia không có cảm tình với cô.

Hồng Quân Huệ cũng nhận ra cô gái, cô nhếch môi, thầm tức giận nghĩ: hôm nay thật xui xẻo, gặp đến hai ả hồ ly tinh. Từ hồi tiểu học cô đã biết Hoàng Thục Tư để ý anh A Vũ rồi, chỉ có Vịnh Hân là ngốc nghếch thôi, còn nghĩ cô ta là người tốt nên mới cho cô ấy đồ ăn.

“Đúng rồi, mình quên giới thiệu, đây là bạn mình, Paul.” Hoàng Thục Tư chỉ vào người đi cùng.

Anh ta cười nhe răng. “Chào các bạn.”

Vịnh Hân đáp: “Chào anh.”

Lương Hàn Vũ thì khẽ gật đầu chào, Hồng Quân Huệ lờ anh ta đi, tiếng Hoa lơ lớ như vậy khiến cô thấy thật chói tai.

“Chị Hoàng, các chị ăn cơm chưa? Có muốn ngồi cùng bọn em không?” Vịnh Hân mời.

“Không được rồi, chị có hẹn với cha rồi, hôm khác gặp lại nha.” Hoàng Thục Tư gật đầu chào mọi người rồi ra khỏi nhà hàng với Paul.

“Không ngờ cậu ấy chẳng thay đổi gì.” Hoàng Thục Tư nhìn nắng gắt mùa hè, hơi đăm chiêu nói.

“Ai?” Paul tò mò hỏi.

“Không có gì.” Cô lấy mắt kính trong túi ra đeo lên. “Đi thôi.” Cô khoác tay anh.

Paul tươi cười, làm tư thế mời, lúc này hai người mới cười đi tiếp.

“Làm ra vẻ.” Hồng Quân Huệ nhìn qua cửa sổ thấy hành động của Paul, nhịn không được đảo mắt, anh ta nghĩ mình đang đóng phim sao? Thật là!

“Chị Hoàng vẫn xinh đẹp như xưa, A Vũ, anh thấy đúng không?” Vịnh Hân cố ý dựa vào người anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh, xem anh có phản ứng gì.

“Ừ.” Lương Hàn Vũ đáp, liếc nhìn cô. “Em làm gì đó?” Không biết cô muốn làm gì.

Cô nghiêng mặt về phía anh. “A Vũ, gần đây anh thật lạ.”

“Sao mà lạ?” Anh nhìn chằm chằm mắt cô.

“Thì lạ thôi, giống như có rất nhiều tâm sự, lại xa cách nữa.” Cô chớp mắt. “Nếu anh có chuyện gì có thể nói với em.”

“Không có gì. Em ngồi thẳng lên đi, đây là nơi công cộng.” Anh khẽ dịch người ra.

Vịnh Hân cắn môi, trong lòng rối bời, cô buông tay anh ra, cúi đầu nhìn chằm chằm món Ý trên bàn, đột nhiên không muốn ăn nữa.

Hồng Quân Huệ thấy không khí hơi kỳ dị, lúc cô vùi đầu ăn hải sản thì hai người này có chuyện gì vậy?

Lương Hàn Vũ thấy Vịnh Hân cúi đầu, không động dĩa nữa thì hỏi: “Sao lại không ăn?”

“Không ăn nữa.” Giọng cô rầu rĩ.

Anh thầm thở dài, nhìn cô như vậy anh không chịu nổi, xem ra đến lúc bọn anh phải đối mặt với vấn đề rồi.

Về phần kết cục, tạm thời anh không muốn nghĩ tới, dù có thế nào thì chỉ cần cô muốn, anh đều chăm sóc cô cả đời, giống như một người cha vậy.

###

Vịnh Hân nằm trên giường, hai tay ôm gấu bông, trong lòng lo lắng. Cô không biết A Vũ gặp chuyện gì mà khiến anh trở nên kỳ lạ như vậy. Cô trở mình, lớn tiếng vỗ về gấu bông trước mặt. Quân Huệ nói không có chuyện gì đâu, chỉ là A Vũ không thích cô ôm anh chỗ đông người thôi, cô đừng cả nghĩ quá. Nhưng… cô biết sự việc không đơn giản như vậy.

Từ nhỏ cô đã hiểu tính A Vũ, khi cô thấy anh tức giận, chỉ cần cô ở trong lòng anh làm nũng thì sẽ không sao nữa, không giống như bây giờ, cô không biết anh bị sao, dường như xa cách cô, cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là cô không muốn bọn họ cứ tiếp tục như vậy, nếu vì anh đang giận cô thì cô phải biết nguyên nhân.

Anh cứ xa cách cô như vậy khiến cô không chịu nổi, sống mũi cay cay, cô dụi nhẹ mắt, khịt khịt mũi, nhớ đến mỗi khi cô khóc thì A Vũ sẽ an ủi cô, cô vươn người, cầm ly nước cam bên giường, uống một hớp lớn.

Nước mắt từ từ trào lên khóe mắt. “Tiêu rồi.” Cô để ly nước lên bản cạnh giường. “Uống nước cam cũng vô dụng.” Cô khịt khịt mũi, trước kia khi trong lòng không vui, cô uống nước cam sẽ thấy khá hơn một chút, bây giờ một chút cũng không có, tâm trạng rất tệ.

Lúc này, có tiếng đập của vang lên. “Vịnh Hân.”

Là A Vũ, anh ấy về rồi. Vịnh Hân nhảy xuống giường, chạy ra mở cửa. “A Vũ.” Cô lao đến người anh, cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.

Lương Hàn Vũ lui về phía sau, tiếp nhận va chạm của cô, hai tay Vịnh Hân quàng lên cổ anh. “Em đang đợi anh.”

“Chờ anh?” Anh bỏ hai tay cô ra.

Cô nhíu mày. “A Vũ, anh làm sao vậy? Bây giờ không có ai, em không thể ôm anh sao?” Cô hơi giận.

Vẻ mặt tức giận của cô khiến anh khẽ cười. “Em đã lớn rồi.”

“Vậy thì sao chứ?” Cô tức giận nói, lại ôm lấy anh. “Vì sao lớn rồi thì không thể như vậy, A Vũ vẫn là A Vũ, em vẫn là em mà.”

Anh thở dài. “Em buông tay trước đã, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Có phải anh muốn tâm sự với em không?” Cô buông eo anh ra, vui mừng nói, chỉ cần A Vũ nói cho cô thì cô sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh.

“Chúng ta vào rồi nói.” Cô kéo tay anh.

“Không cần, nói ở đây cũng được.” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn tròn của cô, thấy cô mặc áo thun và quần ngắn màu vàng, lộ ra đôi chân trắng noãn. Sau khi cô lên quốc trung, anh đã mua cho cô rất nhiều quần, vì cô hoạt bát hiếu động, mặc váy dễ bị lộ, anh cứ nói mãi với cô khi mặc váy phải chú ý khi ngồi, nhưng cô luôn thấy phiền toái nên đơn giản nhất là không mặc nữa, trừ những lúc cha cô về nước thôi.

“Anh nói nhanh đi, em đang nghe đây.” Cô giục anh.

Anh nhìn cô chăm chú, tự nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

Cô mất kiên nhẫn. “Nói nhanh đi anh.” Cô nắm áo sơ mi trắng của anh.

“Vịnh Hân.” Anh kéo tay cô ra, nắm lấy. “Tình cảm có rất nhiều loại, em có biết chúng khác nhau không?”

Cô gật đầu. “Có tình thân, tình bạn, tình yêu. Rất đơn giản mà.” Câu hỏi này học sinh tiểu học ucngx trả lời được.

“Vậy chúng ta là gì?” Con ngươi đen sâu như vựa thẳm của anh gắt gao khóa chặt cô, như muốn đem cô giam vào lòng mình.

“Chúng ta sao?” Cô trợn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.

Anh gật đầu. “Chúng ta đều lớn rồi, không thể như trẻ con mãi được, tình cảm của em dành cho anh là loại nào?”

Cô nuốt nước miếng, bị câu hỏi đột ngột của anh dọa, trong lòng bối rối khó tả. Chuyện gì thế này? Sao anh đột nhiên lại hỏi vậy?

Vẻ hoảng sợ trên mặt cô khiến anh thở dài. “Anh dọa em rồi?” Anh lấy tay vuốt ve má cô.

Cô hơi chấn động. “Em… em không biết. Cô thoáng nói lắp. “Em… em thích A Vũ, nhưng cũng không rõ là loại nào.”

“Anh biết rồi.” Mắt anh càng lúc càng thâm trầm.

Lần đầu tiên anh khiến lòng cô hoảng loạn như vậy, cô dời mắt đi, chỉ dám cúi đầu nhìn nút áo sơ mi của anh.

“A Vũ, em… mình như trước đây không được sao?” Vì sao lại phải thế này?” Giọng cô căng thẳng.

“Nhìn anh đi.” Anh nói.

Cô hơi chần chờ mới từ từ ngẩng đầu, gặp phải đôi đồng tử đen tuyền của anh, tim lại đập loạn, cô muốn tránh đi nhưng anh lại nâng cằm cô lên.

“Không thể lại như trước kia được, anh không làm được, anh đã nghĩ mình có thể, nhưng anh vẫn không làm được, vốn muốn từ từ chờ em trưởng thành, nhưng mà…” anh dùng lại một chút. “Anh không thể đối xử với em như với trẻ con nữa.”

“Em không hiểu, A Vũ, anh không muốn chúng ta giông như trước kia, nghĩa là anh không cần em nữa phải không? Anh muốn dọn ra ngoài, không quan tâm em nữa sao?” Cô hoảng hốt nắm áo anh. “Anh nói anh sẽ chăm sóc em, không thể nuốt lời.” Cô ôm chặt anh, trong lòng sợ hãi lại dâng lên.

Anh hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hứa với cô. “Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

“Em đồng ý, em đồng ý mà.” Cô vội ngắt lời anh, nói hùa theo.

Anh khẽ cười, từ trước đến giờ anh cũng biết cô ỷ lại vào anh, nhưng… “Vịnh hân, anh phải lấy thân phận gì để chăm sóc cho em? Là anh trai…” Anh ôm chặt cô. “Hay là người yêu? Là chồng?”

Cô sững sờ. “Em… em…”

“Em phải lựa chọn một thứ.” Giọng anh có chút mờ ám, hai tay bất giác lại siết chặt hơn.

Tim Vịnh Hân đập loạn, anh ôm cô rất chặt, A Vũ trước kia chưa từng như vậy, dường như anh đột nhiên trở nên xa lạ, mà những lời anh nói lại oanh tạc đầu cô, anh trai, người yêu, chồng,… Cô không biết, cô nên làm sao bây giờ?

“A Vũ…”

Cô ngẩng đầu, liền thấy mắt anh nóng lên như hai ngọn lửa, đốt cháy đến chỗ sâu nhất trong lòng cô; cô dời tầm mắt đi, hơi khó thở, tim đập rất nhanh. Không thể như vậy được, ở cạnh A Vũ rất an tâm, thoải mái, chứ đâu phải hoảng loạn như thế này.

“Em đang sợ anh à?” Phản ứng của cô rơi vào đáy mắt anh. “Anh làm em sợ rồi.” Anh buông tay ra.

Lần đầu cô khiến anh bối rối như vậy, anh lúi lại, đôi mắt rực lửa cũng đã trở lại vẻ thâm trầm.

Cô lúng túng lùi về sau, không ngờ đạp phải thú bông trên mặt đất nên mất trọng tâm, thấy sắp ngã, cô hét lên một tiếng; anh phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được cổ tay cô, kéo cô vào ngực anh, va chạm khiến anh lùi về sau, Vịnh Hân thở dốc trong ngực anh.

Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, hít thở đi em.”

Cô nghe lời hít một ngụm khí, hai tay vô thức nắm chặt áo anh, nhưng lòng vẫn rối bời. “A Vũ… em không biết, em không biết, em…”

“Hư nào, không sao đâu.” Anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, hết lần này đến lần khác. “Không sao, hít sâu nào.”

Cô hít một hơi thật lớn, rồi cứ thế lặp lại.

“Anh vẫn là anh mà, đừng sợ.” Anh vỗ vỗ lưng cô.

Lời anh nói khiến cô từ từ bình tĩnh lại, tuy tim vẫn đập nhanh một chút, nhưng đã tốt hơn nhiều. Đúng vậy! Anh là A Vũ, A Vũ sẽ không tổn thương cô, anh luôn ở cạnh bảo vệ cô, khi cô đau lòng sẽ an ủi cô, anh là A Vũ thân thuộc mà.

Cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập rất mạnh mẽ, cơ thể từ từ thả lỏng. “A Vũ, em không biết, trước giờ em chưa hề nghĩ đến chuyện này.” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Sao anh không nói gì?”

Anh cười nhợt nhạt, không đáp, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn cô đầy tình cảm.

Tim cô lại đập “thình thịch” trong lồng ngực, càng lúc càng nhanh, cô vội vàng cúi đầu, lúng ta lúng túng. “A Vũ, anh đừng nhìn em như vậy, em… em sẽ sợ.” Cô chưa bao giờ nghĩ ánh mắt A Vũ lại khiến cô luống cuống đến vậy, mặt cũng đỏ hết lên.

Lương Hàn Vũ không nói gì mà lại nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, lau mồ hôi cho cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Vịnh Hân trợn to mắt, máu nóng xông lên não, A Vũ… A Vũ anh ấy… Anh ấy…

“Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vịnh Hân à.” Anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của cô, rồi xoay người đi xuống lầu.

Vịnh Hân ngây người một lúc lâu, vô thức vỗ vỗ trán. A Vũ… A Vũ… Hôn cô… Cô nuốt nước miếng, mặt nóng lên, A Vũ trước giờ chưa từng hôn cô… Cô… Cô phải làm sao bây giờ?

Ai nói cho cô biết với?

###

“Con lại đi đâu à?”

Dì Lâm ngồi trên sô pha, thấy Vịnh Hân đi xuống lầu.

“Quân Huệ chưa tìm được phòng trọ bà ạ, nên muốn đi xem mấy nhà nữa.” Vịnh Hân mặc áo sơ mi hồng phấn và quần jeans màu trắng, uể oái ngáp một cái.

“Sao vậy? Con ngủ không ngon à?” Dì Lâm chỉnh lại kính lão.

“Dạ.” Cô dụi mắt, đến ngồi cạnh dì Lâm, lại ngáp cái nữa.

“Có liên quan đến Hàn Vũ không?” Dì Lâm xuyên qua kính lão nhìn cô.

Vịnh Hân hoảng sợ, há hốc miệng. “Bà, sao bà lại biết?”

Bà mỉm cười. “Tối qua cả hai đứa đều rất lạ, ai không nhận ra chứ? Con không dám nhìn Hàn Vũ lần nào, hai con có chuyện gì vậy?”

“Không… không có.” Cô chột dạ nói.

“Còn nói không có, chuyện to nhỏ trong nhà này đều không qua mắt bà lão này được đâu.” Bà vô vỗ tay cô. “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vịnh Hân ngập ngừng một chút mới rầu rĩ nói: “Là A Vũ muốn con suy nghĩ một chuyện.” Vốn dĩ hôm qua cô đã muốn gọi điện hỏi ý kiến Quân Huệ, nhưng A Vũ lại ngồi ở sô pha nên cô không có cách nào nói chuyện này cho Quân Huệ trước mặt anh.

Ánh mắt lợi hại của dì Lâm nhận ra vẻ mặt ưu phiền của cô, trong lòng đã đoán ra ít nhiều. Tối qua bà đã nhìn ra ít manh mối, bà thầm thở dài. Chuyện phải đến đã đến.

Những năm gần đây bà đã biết tình cảm mà Hàn Vũ dành cho Vịnh Hân không đơn giản, anh vẫn cưng chiều che chở cô như trước, nhưng trong mắt lại xen lẫn cả tình yêu nam nữ; bà cũng biết anh luôn phải kiềm chế tình cảm. Bà đã nghĩ hai năm đi nghĩa vụ sẽ khiến tình cảm của anh với Vịnh Hân sẽ phai nhạt đi, nhưng khi anh xuất ngũ trở về, trong khoảnh khắc Vịnh Hân lao vào lòng anh, bà đã biết hết thảy không thể thay đổi nữa, bà còn thấy được trong mắt anh lóe lên tia lửa.

Tính tình anh rất giống cha, bề ngoài lạnh nhạt nhưng tình cảm thì sâu không giải được, nếu Vịnh Hân không ngờ nghệch với tình yêu như vậy thì chắc cô đã sớm biết được thâm tình mà A Vũ dành cho cô rồi.

Vịnh Hân nhíu mày, vẫn mờ mịt. Tối qua cô rất nghe lời nằm trên giường suy nghĩ về những lời của A Vũ nhưng vẫn không tìm ra đáp án, ngoài A Vũ ra cô cũng không thân thiết với người con trai nào khác nên cô làm sao phân biệt được tình anh em và tình yêu nam nữ chứ?

Trước kia A Vũ ôm cô tim cô sẽ không loạn nhịp, nhưng tối qua lại đập rất nhanh, vậy nghĩ là sao?

Có người nói tình yêu là khi cả ngày muốn ở cùng một chỗ với người mình yêu, tuy nói là nói thế nhưng từ nhỏ cô đã thích ở cạnh A Vũ rồi, vì anh rất thương cô; cô còn nhớ rõ có lần cô bị thủy đậu, khóc lóc không ngừng, gãi vỡ vài cái mụn, anh đã xin nghỉ học để ở nhà với cô, cẩn thận bôi thuốc cho cô, khi ấy anh luôn ôm cô, còn dạy cô đếm mụn nước trên người. Cô nhớ đến lại mỉm cười, A Vũ luôn thực tế như vậy.

“Vịnh Hân.”

Tiếng Dì Lâm khiến cô quay lại hiện tại. “Sao ạ?”

“Con nên suy nghĩ cho kỹ càng.” Bà vỗ vỗ lưng cô.

Vịnh Hân thoáng kinh ngạc. “Bà, bà biết con đang nghĩ gì sao?”

“Đương nhiên biết.” Bà cười nói. “Bà đã nói không chuyện gì qua mắt bà lão này được mà.”

Mặt vịnh Hân hơi đỏ lên, nói vậy là dì Lâm biết A Vũ thích cô… Nghĩ đến anh, mặt cô lại càng đỏ hơn, cô không biết vì sao A Vũ lại đột nhiên nói những lời này với cô, khiến tối qua cô chẳng dám nhìn anh, chỉ cần bắt gặp ánh mắt anh, tim cô lại đập loạn lên.

“Vịnh Hân. Con đã lớn rồi, nên độc lập một chút, đừng nên ỷ lại hết vào A Vũ, nên gặp gỡ những người con trai khác nhiều một chút, như vậy cũng tốt mà? Dì Lâm đề nghị.

“Vì sao phải đi gặp gỡ những người con trai khác?” Cô cảm thấy khó hiểu, với lại cô cũng không có hứng thú.

“Để làm bạn. Thanh niên bây giờ không phải hay gặp gỡ bạn khác phái sao?” Dì Lâm nói.

“Có mà. Trong trường có rất nhiều nam sinh, lớp con cũng có nam sinh.” Vịnh Hân gật đầu. “Nhưng con không muốn ở cạnh họ.”

“Con chỉ thích ở bên A Vũ thôi sao?” Dì Lâm hỏi.

Cô lại gật đầu, ở bên A Vũ luôn vô lo vô nghĩ, nhưng mà bây giờ… Cô thở dài, cảm thấy hơi là lạ.

Dì Lâm thấy cô rầu rĩ, vỗ vỗ tay cô. “Con có muốn ăn chút gì đó không? Tiện thể bà vắt nước cam cho con luôn.” Bà từ sô pha đứng dậy.

Đột nhiên, bà cảm thấy ngực đau đớn, bà vô thức ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

“Bà…” Vịnh Hân bị dọa sợ. “Bà bị sao vậy?” Cô kích động nhảy dựng trên sô pha.

Dì Lâm đau đến nỗi thốt không nên lời, cả người đổ ập xuống sô pha.

“Bà…” Vịnh Hân luống cuống nắm lấy vai bà, mặt mày rối rắm trắng bệch ra. “Bà bị sao vậy? Con… con đi gọi điện… Gọi điện thoại… Kêu… Xe…” Vịnh Hân đã sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Cô kích động đi đến chỗ điệ thoại, ngón tay run rẩy, nước mắt đảo quanh, cô vội ấn… 19.

“A lô… A lô… Tôi…”

Cả người dì Lâm nằm cuộn trên sô pha, vẻ mặt thống khổ, đột nhiên, tay đang ôm lấy ngực của bà từ từ rớt ra…

“Bà…” Vịnh Hân kêu to, cô vội chạy đến cạnh dì Lâm, ống nghe điện thoại rơi xuống đất. “Bà… Bà…”