Em Gái Táo Chín

Chương 10




Đứng trên sàn nhà lành lạnh để từng đợt cảm giác mát mẻ thư thái truyền qua lòng bàn chân rất dễ chịu, rất khác khi đứng trên thảm. Vịnh Hân cúi đầu nhìn sàn nhà màu trắng, dường như thấy bóng mình in trên ấy, cô đi qua đi lại để bản thân quen với cảm giác này.

“Sao vậy em?”

Lương Hàn Vũ đi vào phòng ngủ, trong tay cầm một chồng sách, nhìn cô không ngừng đi tới đi lui thì thắc mắc.

Vịnh Hân đi đến gần anh, tươi cười. “Không có gì, em chỉ thấy đi trên sàn gạch có cảm giác khác khi đi trên thảm thôi.”

Anh đem sách vở xếp lên kệ sách sát mặt đất, Vịnh Hân vội chạy lại giúp anh, cô ngồi xổm trên sàn, xếp hết quyển này đến quyển khác lên kệ sách.

“A Vũ, để em tự dọn dẹp là được rồi, anh cứ đi sắp xếp phòng của anh đi, không sao đâu.” Vịnh Hân nói.

Lương Hàn Vũ chăm chú nhìn cô. “Vịnh Hân, nếu muốn khóc thì em cứ khóc đi.”

Khi cô biết cha muốn cô chuyển đi, trên mặt từng hiện lên vẻ đau đớn, nhưng lập tức biến mất, có lẽ cô cũng không mấy ngạc nhiên về quyết định này của cha, hơn nữa cũng lặng lẽ chấp nhận, mấy hôm nay cô không nói nhiều, ăn cũng ít đi, đối với quyết định của bác Diệp, cô rất đau lòng, nhưng từ khi cô khóc nức nở ở thư phòng thì cô chưa từng khóc lần nào nữa.

Vịnh Hân ngừng tay, sự dịu dàng của A Vũ khiến đáy lòng cô hơi kích động, sống mũi hơi cay cay, cô nhìn anh.

“A Vũ, em ổn mà, anh đừng lo.” Cô khụt khịt mũi. “Em nghĩ… Em phải mạnh mẽ hơn, không thể cứ khóc lóc mãi, cha không thích em, muốn em chuyển đi, em có thể hiểu được, nhưng vẫn thấy đau lòng, song em nghĩ như vậy cũng tốt, cha không nhìn thấy em có lẽ sẽ vui vẻ hơn, chỉ là ông ấy và bà ở nhà khiến em không yên tâm.”

“Em đừng lo lắng, cha đã tìm người giúp việc chăm lo cuộc sống hàng ngày cho họ rồi, hơn nữa nơi này rất gần nhà em, em có thể thường xuyên về thăm họ mà.” Anh lấy tay vuốt lại mái tóc rối của cô.

“Dạ.” Cô gật gật đầu. “Em biết, cảm ơn anh, A Vũ.”

Anh vuốt ve hai gò má mềm mại của cô. “Sao tự nhiên em khách sáo vậy?”

Cô cười, ôm lấy cổ anh, má tựa vào vai anh. “Vì A Vũ đối xử với em rất tốt, thật sự rất tốt.” Vì cô mà A Vũ và chú Lương cố tình mua một căn nhà gần nhà cô, để tiện cho cô về thăm cha và dì Lâm, bọn họ đối xử với cô thật sự rất tốt.

“Em từng nói em sẽ chăm sóc tốt cho A Vũ, nhưng toàn là anh phải lo lắng cho em, em thật vô dụng.” Cô thở dài.

“Vịnh Hân…”

“Anh yên tâm, em sẽ không suy sụp đâu.” Cô buông anh ra, cười rạng rỡ. “Em sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn.”

Anh mỉm cười thấu hiểu, cúi xuống hôn cô. “Đừng cố ép mình, nếu khó chịu thì hãy nói ra, đừng cố nén trong lòng.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.

“Dạ.” Cô cười ngọt ngào gật đầu. “Anh đi sắp xếp đồ của anh đi, nơi này có em rồi.”

Anh gật đầu, đứng lên, giờ mới yên tâm đi ra.

“Nó không sao chứ?” Lương Hàn Vũ vừa đi ra đã nghe Lương Hữu Chính hỏi, ông đang đứng giữa đống valy hỗn độn ở phòng khách.

“Không sao.” Lương Hàn Vũ trả lời.

Lương Hữu Chính thở phào, không sao là tốt rồi, mấy hôm nay Vịnh Hân rầu rĩ không vui khiến hai người rất lo lắng.

Nhìn thấy con trai xách hành lý vào phòng, lòng ông thấy được an ủi phần nào. Năm đó ông bỏ anh lại Đài Loan, thật ra trong lòng cũng phải đấu tranh rất nhiều, nhưng ông không còn cách nào, khi đó Nguyệt Đồng không ở trong nước mà ông cũng không biết gửi anh cho ai nên đành phải để anh ở chung với Vịnh Hân, tiện thể chăm lo cho Vịnh Hân luôn; ông biết con mình có ý thức trách nhiệm rất cao, chắc chắn sẽ chăm lo tốt cho Vịnh Hân, mà giờ đây… Ông khẽ cười, may là ông đã có quyết định đúng đắn, ông tin Tiểu Quân cũng sẽ rất vui.

###

“Không ngờ cậu cũng dọn ra ngoài.” Quân Huệ nằm trên giường Vịnh Hân, thả lỏng tứ chi. “Lúc trước mình rủ cậu dọn ra với mình thì cậu không chịu, cuối cùng bây giờ lại dọn ra sống đời uyên ương với anh A Vũ, thật là trọng sắc khinh bạn mà.” Cô trêu.

Hai gò má Vịnh Hân nóng lên.” Quân Huệ cậu đừng nói lung tung, chú Lương cũng ở chung với bọn mình mà, hơn nữa mình không phải… không phải…” Mặt cô buồn bã, không nói gì thêm nữa.

Quân Huệ ngồi dậy, hiểu cô muốn ám chỉ gì, không phải cô nguyện ý dọn đi, mà là… nên nói thế nào nhỉ, cứ như bị người ta đuổi đi vậy.

“Mình nói giỡn thôi mà.” Cô nhảy xuống giường, ngồi dưới sàn nhà mát lạnh với Vịnh Hân. “Cậu cũng đừng quan tâm đến cha cậu nữa, ông ấy thật là…” cô suýt chút nữa là nói ra ba chữ “bệnh thần kinh” rồi, may mà dừng lại kịp. “Mình thấy tâm lý và quan niệm của ông ấy đúng là có vấn đề, mà cậu cũng vậy nữa, đừng tự làm khổ mình cả đời như cha cậu, sẽ không chịu nổi đâu.”

Cô cười yếu ớt. “Mình biết, thật ra mình không trách cha đâu, chỉ vì cha quá yêu mẹ…”

“Lý do, toàn là lý do, chẳng lẽ chú Lương không yêu mẹ cậu chắc?” Cô hừ một tiếng.

“Mỗi người có cách yêu khác nhau, đâu thể so sánh được, chú Lương chỉ cần ở gần mẹ mình đã thấy hạnh phúc rồi, bất cứ ai khác cũng không chạm đến lòng chú ấy được.” Cô lấy một quyển album ra, lật trang đầu tiên là hình cô lúc sơ sinh. “Đây là ảnh chú Lương chụp cho mình, ông nói khi mẹ mình qua đời, cha hoàn toàn không muốn thấy mình, ông bảo dì Lâm đưa mình đến nhà ông ở tạm, những ảnh này chụp vào khoảng thời gian đó, ông nói ông và mẹ mình đều là trẻ mồ côi, hai người không có ảnh chụp hồi nhỏ nên trước kia khi nói chuyện phiếm đã từng nói, nếu sau này có con thì nhất định phải chụp thật nhiều hình trẻ sơ sinh” Cô vuốt ve ảnh chụp, thở dài. “Chú Lương yêu mẹ, nhưng lại làm dì Dương tổn thương, ông ấy thương mình, nhưng lại lơ là với A Vũ, nếu muốn xét ai đúng ai sai thì đâu thể xét rõ ràng được.”

“Cho nên cậu cũng đừng nghĩ ngợi nữa, con người phải tiến về phía trước mà không phải sống cho quá khứ, huống chi đó cũng không phải là quá khứ của cậu, đó là chuyện của cha mẹ cậu. Hồng Quân Huệ nói.

“Mình biết, mình sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa.” Vịnh Hân mỉm cười. Thật ra cô nghĩ A Vũ không muốn cho cô xem những ảnh chụp này là vì không muốn cô đau lòng, A Vũ và Quân Huệ đều nói đây đã là chuyện cũ, ngày trước khi A Vũ đối diện với chuyện gia đình anh tan vỡ cũng rất đau lòng, cũng như Quân Huệ cũng có những phiền não riêng của cô ấy, cô cũng sẽ cố gắng vượt qua.

“Mình đói bụng rồi, khi nào ăn cơm đây?” Quân Huệ vội đổi đề tài. Hôm nay là Chủ nhật, họ chuyển nhà đã được một ngày, mọi thứ sắp xếp cũng khá ổn rồi, nên Vịnh Hân mới gọi cô đến mừng nhà mới.

“Chúng ta đi xem thử đi.” Vịnh Hân nói, chú Lương và A Vũ đang nấu ăn trong bếp, không biết chuẩn bị đến đâu rồi.

Hồng Quân Huệ hít một hơi. “Ừ… Mình ngửi thấy mùi thức ăn rồi.”

Hai người ra khỏi phòng đúng lúc Lương Hữu Chính mở cửa nhà, hình như có việc phải ra ngoài.

“Chú Lương, chú đi đâu vậy?” Vịnh Hân hỏi.

Lương Hữu Chính xoay người, mỉm cười nói: “Không có gì, chú quên mua rượu nếp và tương cà nên đi mua.”

“Để con đi cho.” Vịnh Hân lập tức nói.

“Không cần, con ở đây chơi với Quân Huệ đi.” Lương Hữu Chính nói.

“Như vậy sao được, con chẳng giúp được gì mà còn để chú Lương phải đi mua đồ nữa.” Vịnh Hân lắc đầu.

“Chú Lương, để con và Vịnh Hân đi mua đi, đừng khách sáo như vậy.” Quân Huệ vội xỏ giày vào.

“Chú à, chú vào phụ A Vũ đi.” Vịnh Hân đẩy ông vào nhà, cười rạng rỡ với ông. “Bọn con sẽ về ngay.”

Lương Hữu Chính không thuyết phục được họ đành cười, lấy năm trăm đồng ra đưa cho Vịnh Hân. “Nếu muốn ăn gì nữa thì mua về nha con.”

“Dạ.” Vịnh Hân cười gật đầu. “Bọn con đi đây.” Cô mang dép, mở cửa, cũng Quân Huệ đi ra.

“Chú Lương đối xử với cậu không chê vào đâu được.” Hồng Quân Huệ nói.

“Ừ! Từ nhỏ ông ấy đã thương mình rồi, nên mình muốn giúp ông một lần.” Vẻ mặt cô kiên quyết.

“Giúp một lần gì?” Hồng Quân Huệ hỏi.

“Là chuyện của chú và dì Dương đó, hôm nay mình cũng mời dì Dương đến, chú Dương chắc sợ tí gặp nhau thấy ngại nên mới tìm cớ trốn đi.” Cô bước trên đường lớn, hơi nóng mùa hè khiến cô kêu lên. “A! Nóng quá!”

Hồng Quân Huệ cũng vô thức lấy tay che trước trán. “Thật nóng muốn chết, mình nghĩ hôm nay ít nhất cũng 35 độ.”

“Ừ.” Vịnh Hân đi men theo chỗ râm ven đường để tránh nắng.

“Nhưng mà, có chuyện mình thật không hiểu, nếu chú Lương yêu mẹ cậu như vậy thì sao trước kia ông ấy lại lấy dì Dương?” Hồng Quân Huệ hỏi.

“Mình cũng không rõ, mình từng hỏi bà, bà nói dì Dương là người mẹ mình giới thiệu cho chú Lương.” Vịnh Hân lau mồ hôi trên trán.

“A! Mẹ cậu giới thiệu sao?” Cô than thở. “Đừng nói với mình là vì mẹ cậu thấy chú Lương nên kết hôn thì ông ấy ngoan ngoãn nghe lời kết hôn chứ? Đâu có ai nghe lời kiểu đó! Nếu mình là dì Dương mình không tức đến mức moi tim ông ấy ra mới là lạ đó.”

Vịnh Hân thấy cô dùng động từ mạnh vậy thì cười ra tiếng, nhưng sau đó lại thở dài. “Cho nên mình cảm thấy dì Dương thật đáng thương.”

“Có gì đáng thương chứ?” Hồng Quân Huệ nhún nhún vai. “Cậu đừng trách mình nói chuyện vô tình, đó là do bà ấy lựa chọn mà, nên bà ấy phải chịu thôi, mình không tin bà ấy không biết trong lòng chú Lương có người khác; đôi khi người ta ngốc nghếch như vậy đấy, cứ nghĩ mình sẽ thay đổi được người khác, có ảnh hưởng với người đó, nhưng điều đó lại hoàn toàn không thể, nếu người ta đã có người trong lòng thì trừ khi cậu cam tâm đứng ở vị trí thứ hai, nếu không lòng ghen tỵ và chua xót không nhấn chìm cậu mới là lạ.”

“Nhưng mình nghĩ, đã nhiều năm như vậy, có lẽ bọn họ nên thử một lần.” Cô vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình.

Hồng Quân Huệ trợn mắt. “Kệ cậu, dù sao cậu cũng là người theo trường phái lý tưởng, còn mình rất thực tế.”

Hai người đi mười phút mới tới hiệu bách hóa để mua rượu nếp, tương cà, đồ ăn vặt và đồ uống.

“Nóng chết mất.” Hồng Quân Huệ vừa ra khỏi cửa hàng liền vội vàng mở một lon nước có gas uống.

Vịnh Hân cũng mở một chai nước cam, ngửa đầu uống một hợp lớn, mồ hôi từng giọt trên trán cô chảy xuống thái dương. Đi nắng hơn mười phút đã muốn cảm nắng rồi, nghĩ đến còn phải quay về thì mồ hôi lại càng chảy nhiều.

“Đi thôi!” Tay trái Vịnh Hân cầm túi nilon, Quân Huệ cũng cầm một túi khác.

Hai người nặng nề trở về, Vịnh Hân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi phút. “Không biết dì Dương có tới không?”

“Tốt nhất là đến ngay bây giờ đi, tiện thể chở bọn mình về luôn.” Hồng Quân Huệ nói. May là hôm nay cô mặc đồ màu sáng, nếu không chắc sẽ bị thiêu cháy mất.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe máy sà tới chỗ các cô, rồ ga chạy lướt qua, hai người không chú ý, vẫn tiếp tục nói chuyện, một lát sau, chiếc xe lại quay lại, dừng cạnh các cô.

Vịnh Hân kinh ngạc nhìn đám người đó, hai chiếc xe máy một hồng một xanh, phía sau đều có chờ người, bốn đứa con gái ăn mặc thời thượng, thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, trong đó có hai đứa tóc dài, hai đứa tóc ngắn.

“Xin hỏi một chút, gần đây có nhà ai họ Diệp không?” Con bé tóc dài hỏi, nó mặc áo sơ mi sát nách.

Họ Diệp? Vịnh Hân trợn tròn mắt, đó không phải nhà cô sao? Cô đang định trả lời thì Quân Huệ đã giành nói trước: “Thật xin lỗi, chúng tôi không biết.” Cô lôi Vịnh Hân đi tiếp, bốn cô gái thoạt nhìn không phải người tốt, cô không muốn bị mấy người đó để ý.

“Quân Huệ, cậu sao vậy?” Vịnh Hân bị cô kéo đi, không biết cô gặp chuyện gì. Con bé tóc dài nhìn hai người, miệng lẩm bẩm: “Quân Huệ…” Nó nhìn ba người còn lại. “Tên này nghe rất quen.” Đột nhiên, nó nhớ ra, vội rồ ga chạy đến chặn trước mặt các cô.

Quận Huệ bị đám người cản đường, không khỏi tức giận. “Chúng tôi đã nói không biết, tại sao chặn đường chúng tôi?”

Con bé tóc dài không quan tâm tới cô, nhìn qua Vịnh Hân đang hiền lành đứng cạnh. “Mày là Diệp Vịnh Hân.”

“Có chuyện gì không?” Diệp Vịnh Hân khó hiểu nhìn con bé đó, cô nhớ cô chưa gặp bốn người này bao giờ.

“Không có gì.” Con bé tóc xoăn cười giả tạo. “Chỉ muốn nhắc mày nên cẩn thận một chút thôi.”

“Đồ điên.” Hồng Quân Huệ liếc nó.

“Mày nói gì đó?” Con bé tóc xoăn chỉ vào cô. “Mày có gan thì nói lại xem.”

“Tôi nói cô bị điên, thế nào? Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, đừng nói mấy câu không phải tiếng người nữa.” Hồng Quân Huệ khiêu khích nói, cô ghét nhất bị người ta giở trò lưu manh như vậy.

Con bé tóc xoăn bước lên, quăng một cái tát, Hồng Quân Huệ giờ túi nilon lên đánh trúng bàn tay nó.

“Muốn đánh nhau với tôi à? Chờ kiếp sau đi.” Hồng Quân Huệ hừ một tiếng.

“Mày… Sái tay tao rồi!” Con bé tóc xoăn vung tay về phía cô, ba đứa khác cũng chuẩn bị ra tay.

Vịnh Hân trừng mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi cô còn nghĩ là mình đang xem phim nữa, mấy cô gái này là dân giang hồ sao?

Cô chưa kịp phản ứng gì thì Quân Huệ đã quăng mạnh một túi nilon vào mặt một đứa.

“Chạy mau.” Hồng Quân Huệ xô đứa đang kêu thảm thiết ra, kéo Vịnh Hân chạy về phía trước, hai người quẹo phải chạy rất nhanh.

Bốn đứa con gái mắng với theo, lúc này, con bé tóc dài đột nhiên nói: “Lên xe.”

Ba đứa khác giờ mới nhớ ra mình có xe máy, vì thế chạy đến, tính dùng xe máy đuổi theo sẽ nhanh hơn.

Hồng Quân Huệ lôi Vịnh Hân chạy không ngừng. “Nhanh lên.” Cô quay đầu kêu Vịnh Hân, kéo cô chạy qua đường.

“Mình mang dép nên không chạy nhanh được.” Vừa nói xong thì dép của cô đã rớt ra, chân trần của cô dẫm lên đường nhựa, không khỏi hét lên một tiếng, Quân Huệ vẫn lôi cô chạy. “Chờ chút.” Cô bỏ tay Quân Huệ ra.

Hồng Quân Huệ buồn bực quay đầu, thấy Vịnh Hân đang nhảy lò cò ra đường lượm dép.

“Đừng lấy nữa.” Hồng Quân Huệ kêu to.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang lao đến, cô kêu to: “Vịnh Hân.”

Vịnh Hân lượm dép lên, lúc đang mang vào thì đột nhiên nghe tiếng thét chói tai quay đầu lại, tiếng thắng xe rít lên…

Mọi chuyện trước mắt Quân Huệ như thước phim quay chậm, chiếc xe tông vào Vịnh Hân khiến người cô văng ra…

“Không…” Hồng Quân Huệ thét lên.

Vịnh Hân rơi xuống đất, một tiếng thét đáng sợ khác vang lên cùng lúc, người ngồi trong xe trừng lớn hai mắt, toàn thân run rẩy.

###

Phòng cấp cứu vẫn đóng kín, đèn vẫn sáng, trên hành lang truyền đến tiếng khóc đứt quãng xen lẫn với tiếng nói chuyện.

Hồng Quân Huệ lần đầu trong đời khóc nức nở đến vậy, nước mắt nước mũi đều tràn ra, dì Lâm vội an ủi cô, nhưng hốc mắt bà cũng đỏ lên, khi bà nghe tin, suýt nữa là bệnh tim tái phát, nếu không phải bà nói với bản thân đây là lúc cần mạnh mẽ, không thể ngã quỵ thì có lẽ giờ bà cũng ở trong phòng cấp cứu rồi.

Sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy chứ? Bà nhìn Nguyệt Đồng đang căng thẳng đứng bên cạnh, người tông phải Vịnh Hân … là cô ấy. Dì Lâm thở dài, bà không hiểu sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng điều đó cũng không quan trọng, chỉ cần Vịnh Hân qua cơn nguy kịch thôi, cái gì… cái gì cũng không quan trọng, bà đau lòng lau nước mắt, thầm cầu khẩn, ông trời làm ơn đừng mang đứa trẻ này đi.

Diệp Phong Khánh ngồi ở ghế trên hành lang, không nói câu nào, gương mặt nghiêm nghị tràn đầy mệt mỏi, tựa như già đi mười tuổi, từ sau khi vợ qua đời, ông chưa từng bước vào bệnh viên, tình huống bây giờ giống hệt như mười tám năm về trước.

Trong đầu Lương Hữu Chính cũng hiện lên cảnh tượng giống như vậy, ông nhăn nhăn mi tâm, tâm trạng nặng nề vô lực, ông nhìn con trai vẫn im lặng từ đầu đến giờ, đưa tay vỗ vỗ vai anh.

Lương Hàn Vũ vẫn bất động, cả người rơi vào mù mịt, không nghe thấy chuyện gì bên ngoài, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu,trong đầu không khỏi nhớ lại những kỉ niệm của hai người… Lần đầu hai người gặp gỡ, dáng vẻ cô chạy tới chạy lui, tiếng cười khanh khách vang vọng trong phòng, gương mặt tròn trịa cười rạng rỡ. Nhưng lúc đau lòng cô sẽ dựa vào anh khóc thật lớn, ngũ quan nhăn nhó, cô thích uống nước cam, khi ăn no sẽ rất thỏa mãn, sẽ ôm lén anh khi không có dì Lâm ở đó, sẽ ăn vụng bánh pudding rồi cười vô lại với anh, khi tức giận sẽ bĩu môi…

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô bỏ anh mà đi, tuyệt đối không cho phép, cô nói có sẽ chăm sóc anh, cô đã nói mà…

“A Vũ, A Vũ…” Tiếng gọi đáng yêu của cô luẩn quẩn trong đầu anh, nụ cười ngọt ngào của cô phảng phất trước mắt anh.

“A Vũ, anh sao vậy?” Cô đứng trước mặt anh, vẻ mặt quan tâm hỏi anh, anh giơ tay ra thì cô đã biến mất.

“Không…” Đôi mắt anh ẩn chứa đau đớn, đấm mạnh lên tường khiến mọi người đều phải ngoái đầu nhìn.

Lương Hữu Chính nắm lấy tay con. “Hàn Vũ…”

“Con không sao.” Anh rụt tay lại. Anh chỉ muốn để bản thân bình tĩnh một chút, nhưng đau đớn ở tay truyền tới vẫn không đè nén được nỗi đau quá lớn trong lòng.

Hồng Quân Huệ thấy anh như thế thì càng khóc lớn hơn, đều do cô không tốt, nếu cô nắm chặt tay Vịnh Hân thì được rồi.

Sắc mặt Dương Nguyệt Đồng ngày càng tái nhợt, thân thể cũng run rẩy không ngừng, bà vô thức huơ huơ tay, như thể thấy Vịnh Hân đang ở trước mặt vậy.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, Lương Hàn Vũ vội chạy đến, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, ông trời… cầu xin ông…

Đừng mang cô đi…

###

Những đám mây mềm mại trôi dưới chân cô, cô nằm thoải mái trên một đám mây, để gió đưa cô đi, vờn qua mái tóc mềm mại của cô, ánh dương ấm áp chiếu trên người cô. Đột nhiên, cô nghe tiếng ai đó gọi mình, cô mở mắt ra, ngồi dậy, thấy một bóng người mặc đồ trắng đang vẫy cô; cô chớp chớp mắt, yên lặng nhìn người kia, bên môi nở nụ cười rạng rỡ, phút chốc đứng lên chạy tới, là mẹ… mẹ…

Lương Hàn Vũ nghịch nghịch lòng bàn tay mềm mại của cô, thấy cô dường như đang mỉm cười khiến anh cũng cười theo, anh lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai má mập mạp của cô, sau đó đưa tay vẽ theo viền môi cô.

“Vịnh Hân.” Anh khàn khàn gọi. “Em đã ngủ hơn một ngày rồi, nên dậy đi thôi.” Anh nắm chặt tay cô, vẻ mặt tiều tụy, nhìn cô nằm bất động trên giường, tim anh thắt lại, rất sợ cô sẽ nhân lúc anh không chú ý mà bỏ anh đi.

Tuy bác sĩ đã nói cô đã qua cơn nguy hiểm nhưng sao đến giờ cô vẫn không tỉnh, anh biết cô bị thương cần nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn mong cô mở mắt ra nói với anh là cô không sao, khi đó anh mới có thể yên tâm được, chứ không như bây giờ, luôn thấy một ngày dài như mười năm, từng giây từng phút chờ đợi đều như chịu tra tấn.

“Vịnh Hân.” Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. “Em đang cười, anh biết chắc chắn em đang ở trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại, nhưng anh đang đợi em, muốn nói chuyện với em, muốn thấy em cười, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn sống cùng với em cả đời, nên em hãy mở mắt ra nói chuyện với anh đi.” Giọng anh khàn đi. “Anh yêu em, Vịnh Hân, em tỉnh dậy nhìn anh đi.” Anh bất giác nắm chặt tay cô, vẻ mặt đau đớn.

Cô nhăn mi tâm rất nhẹ, khó có thể nhận ra, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cô.

Lương Hàn Vũ sững người, anh đứng bật dậy khỏi ghế, kích động ngồi lên mép giường, kêu tên cô, bàn tay vô thức nắm chặt hơn nữa.

Vịnh Hân rên rỉ một tiếng, mày nhíu lại, sau đó từ từ mở mắt, một gương mặt tiều tụy lo lắng hiện ra trước mắt cô, cô chớp chớp mắt, mắt nhìn không rõ lắm.

“A… A Vũ…” Cô kêu lên, giọng khàn khàn vì cổ họng bị đau. “A Vũ…”

“Anh ở đây.” Giọng anh ồm ồm, hai mắt đỏ lên, không thể kiềm lòng cúi xuống hôn cô. “Anh ở đây.” Trời ơi! Anh nhớ giọng nói của cô biết bao!

Từng cơn đau truyền đến khiên Vịnh Hân kêu thành tiếng. “Em bị sao vậy?” Sao người cô lại đau đớn vậy?

“Em bị tông xe, em không nhớ sao?” Anh hơi ngẩng đầu lên thấy cô lắc đầu. “Không sao, cái đó không quan trọng, em tỉnh lại là tốt rồi.” Anh hôn nhẹ lên mũi cô.

Vịnh Hân chớp mắt mấy cái, thấy mắt A Vũ ẩm ướt, cô muốn vươn tay an ủi anh nhưng đau nhức lại truyền đến.

“Tay em đau quá.” Cô nhíu mày.

Anh vội ngồi dậy. “Đừng lộn xộn, em bị gãy xương.” Anh ngăn cô cử động.

“Gãy xương?” Cô giật mình, nhìn xuống tay trái của mình, thấy nó đã được bó bột trắng phau.

“Khi em rơi xuống thì vai trái va phải mặt đất nên xương bị gãy, may là không phải đầu…” Anh ngưng lại, bác sĩ nói đây là trong họa có phúc. “Với lại não em bị chấn động nhỏ và tụ máu bên trong, trên người cũng bị bầm tím, mặc dù bị trầy da nhưng không nghiêm trọng lắm.” Anh nói.

Cô nhìn râu ria mọc lộn xộn của anh, lòng thắt lại. “Thật xin lỗi, chắc anh rất lo lắng.”

“Em suýt nữa dọa chết anh rồi.” Anh năm lấy tay phải không bị thương của cô, sợ hãi trong lòng vẫn chưa giảm.

“A Vũ.” Cô có rất nhiều điều muốn hỏi muốn nói, nhưng cô biết bây giờ việc quan trọng nhất bây giờ là an ủi anh. “Em muốn ôm anh, A Vũ.”

Mắt anh tối sầm lại, càng thêm thâm trầm, anh cúi người xuống, rất sợ làm đau cô. Anh cũng muốn gắt gao ôm cô ngực, để chắc chắn cô không có chuyện gì, nhưng anh không dám, chỉ nhẹ nhàng tựa trán vào người cô, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về lưng anh, trấn an anh.

“A Vũ, chắc anh đã rất đau lòng phải không?” Cô níu lấy áo anh. “Em tuyệt đối sẽ không bỏ anh mà đi, chúng ta phải ở bên nhau cả đời không phải sao? Cho dù chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không rời đi, vì không có nơi nào tốt hơn ở cạnh A Vũ cả, em chỉ muốn ở cạnh A Vũ, em…” Cô ôm chặt anh. “Em yêu anh, A Vũ, em rất yêu anh.” Cô thâm tình nhìn anh.

Anh ngây người trong khoảnh khắc rồi vui sướng không ngừng.

“Em chắc chứ?” Giọng anh khàn khàn dường như không thể tin.

Cô mỉm cười, không hiểu sao nước mắt lại chảy ra. “Dạ. Em đã muốn nói với anh từ lâu, lần này không phải một nửa, mà em đã rõ ràng hoàn toàn rồi. Em yêu anh, A Vũ. Anh nhất định đã rất lo lắng, thật xin lỗi, đáng lẽ em phải cẩn thận hơn…”

Lời cô định nói bị môi anh chặn lại, anh đột nhiên hôn cô khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô đỏ ửng lên, đang muốn đáp lại anh thì anh đã lùi lại, hơi thở nặng nề phả bên môi cô.

“Em muốn uống nước không?” Giọng anh khàn khàn, trong lòng vẫn kích động vì lời cô vừa nói, nhưng anh phải kiềm chế, nhắc nhở bản thân, giờ cô đang bị thương, là bệnh nhân, anh phải để cô nghỉ ngơi thật tốt.

“Dạ có.” Vịnh Hân nghiêm túc trả lời, sau đó nhận ra cổ họng mình đã đỡ nhiều rồi.

Lương Hàn Vũ nâng đầu giường lên, sau đó đi rót nước cho cô, nghe tiếng Vịnh Hân nuốt nước miếng ừng ực.

“Đừng vội.” Anh dịu dàng nói.

Cô uống nước xong thì chân mày giãn ra, trời ơi, bả vai cô đau quá, ngay cả uống nước cũng đau.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Ánh đèn mờ trong phòng khiến cô không rõ giờ là mấy giờ.

“Hơn mười một giờ đêm rồi.” Anh hạ giường xuống như cũ để Vinh Hân nằm cho thoải mái.

“A Vũ, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.” Cô lấy tay phải vuốt ve mặt anh, cười ngọt ngào. “Em đã mơ thấy một giấc mơ đẹp, em mơ thấy mẹ.” anh hơi kinh ngạc nhìn cô.

“Thật đấy, mẹ em rất đẹp.” Cô nắm chặt tay anh, hốc mắt hơi ướt át. “Mẹ ôm em, nói rất nhiều chuyện với em, nhưng bây giờ em không nhớ được, chỉ biết bà rất thương em thôi.” Cô khụt khịt mũi.

“Anh tin mà.” Anh dịu dàng nói.

“Thật sao?” Thấy anh gật đầu, nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn. “Em rất vui.” Nước mắt cô chảy xuống.

“Mẹ, mẹ nói bà rất yêu em, dặn em… dặn em nhất định phải nhớ rõ, em… em không quên, em nhớ rất rõ, nhưng mà… nhưng mà không nhớ được gì khác nữa.” Nước mắt của cô rơi càng nhiều.

“Không sao mà.” Anh lau nước mắt cho cô.

“A Vũ, anh tin em thật sao? Mẹ… mẹ yêu em, mặc dù… dù đây chỉ là giấc mơ nhưng em vẫn rất vui, thật sự rất vui.” Cô thút thít nói.

“Điều đó không sai đâu, Vịnh Hân à, cha anh từng nói khi mang thai em mẹ em rất hạnh phúc, ngay cả trước lúc qua đời bà cũng dặn dò phải chăm sóc tốt ho em mới yên lòng nhắm mắt mà.” Anh hôn lên trán cô. “Bà tất nhiên yêu em rồi.”

Cô khóc thành tiếng. “A Vũ… Cảm ơn anh…” Cô ôm chặt anh.

Anh vẫn cười diụ dàng, lặng lẽ ngồi cạnh chờ cô ngủ; tuy khóe mắt cô vẫn còn ướt nước mắt nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười động lòng người.

###

“Mình xin cậu sau này cẩn thận một chút được không? Cậu suýt hù chết mọi người đấy cậu có biết không?” Hồng Quân Huệ ngồi trên ghế ăn táo, còn không quên lớn tiếng chỉ trích Vịnh Hân đang nằm trên giường bệnh.

“Thật xin lỗi, mình chỉ muốn lượm dép, không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Vịnh Hân nói. Cô há miệng ăn miếng táo mà A Vũ đút cho cô, thật ra cô chỉ nhớ tới đó, không có ấn tượng gì về vụ tai nạn, chỉ nghe Quân Huệ kể lại.

“Lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà cậu còn có tâm trí lượm dép sao? Thà lượm tiền thì còn chấp nhận được, anh A Vũ, anh thấy đúng không?” Hồng Quân Huệ kêu lên.

Lương Hàn Vũ không nói gì, chỉ cưng chiều nhìn Vịnh Hân, lại đút cho cô miếng miếng táo nữa.

“A Vũ cũng ăn đi.” Vịnh Hân nói, anh toàn đút cho cô, cô cầm một miếng táo đứa đến trước mặt anh.

Hồng Quân Huệ vẫn nhắc đi nhắc lại, “Còn có tiếng rượu nếp và tương cà rơi vỡ nữa chứ, suýt hù chết mình, mình đã nghĩ…” cô không nói nữa, khi nghe những âm thanh ấy cô đã nghĩ đến… cô thật đã nghĩ Vịnh Hân bị cán nát vụn rồi, cứ nhớ lại chuyện này là nước mắt cô lại rơi.

“Quân Huệ, thật xin lỗi.” Vịnh Hân chân thành nói, cô đã khiến mọi người sợ hãi rồi.

Hồng Quân Huệ trừng mắt liếc cô. “Xin lỗi làm gì? Mình chỉ muốn cậu cẩn thận một chút thôi. Về sau đừng quan tâm giày dép gì nữa, mua một đôi khác là được rồi.” Cô tức giận nói. Vì một đôi dép mà để bản thân biến thành như vậy thật khiến người khác tức giận.

“Nhưng mà mặt đường lúc ấy rất nóng.” Cô giải thích.

Quân Huệ lại trừng mắt liếc cô. “Được rồi, không nói nữa.” Cứ nói đến là cô lại muốn chửi người. “Dì Dương có đến thăm cậu không?”

“Có.” Cô nói với Lương Hàn Vũ: “Em ăn no rồi.” Sau khi cô tỉnh lại A Vũ không ngừng ép cô ăn, tuy biết anh vì lo cho cô nhưng bụng cô thật sự không chứa nổi thứ gì nữa rồi.

Anh bỏ dĩa xuống, lấy khăn lau miệng cho cô, cô cười nắm tay anh; Hồng Quân Huệ thấy hai người họ như vậy cũng thấy được an ủi, may mà Vịnh Hân không sao nếu không cô không biết mình phải đối diện với anh A Vũ thế nào nữa.

“Vừa rồi dì Dương và chú Lương có đến thăm mình.” Vịnh Hân trả lời câu hỏi khi nãy. Khi cô nghe A Vũ nói người tông cô là dì Dương thì cô rất kinh ngạc, tuy khi dì Dương đến thăm vẫn nhìn cô lạnh nhạt như trước nhưng cô thấy sự lo lắng trong mắt bà, cô vội cam đoan với dì Dương là cô rất ổn, chỉ bị một ít vết thương ngoài da thôi, hơn nữa là do cô đột nhiên lao ra đường, lại cúi người nên không nhìn thấy xe chạy đến, hoàng toàn không phải lỗi của dì Dương.

Chính Vịnh Hân cũng không ngờ buổi tiệc tân gia lại bị cô biến thành như vậy, càng cảm thấy có lỗi với dì Dương, cô không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.

“May là cậu phúc lớn mạng lớn, chỉ bị chút ngoại thương thôi đó.” Hồng Quân Huệ lại cắn một miếng táo, tuy não Vịnh Hân chịu chấn động nhẹ nhưng bác sĩ đã nói không sao.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, dì Lâm và Diệp Phong Khánh đi đến, trên mặt hai người đều chất đầy mệt mỏi vì mất ngủ, nhưng cũng xen cả niềm vui.

“Cha.” Vịnh Hân gọi một tiếng, bất giác nắm chặt tay A Vũ, đáy lòng hơi căng thẳng.

Diệp Phong Khánh đứng bên giường, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”

“Dạ, con ổn rồi.” Vịnh Hân vội đáp. “Con khỏe lắm, cha đừng lo.”

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Phong Khánh vẫn đứng đó, thì thào nói.

“Anh ra ngoài mua một ít đồ.” Lương Hàn Vũ cất tiếng nói. Anh khẽ nắm tay cô rồi nhẹ buông ra.

“Mình cũng đi.” Hồng Quân Huệ phụ họa.

Dì Lâm mỉm cười theo họ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Dì Lâm líu ríu, bà tin là thế.

Lương Hàn Vũ đỡ bà ngồi xuống ghế bên hành lang, Hồng Quân Huệ nói: “Con vào nhà vệ sinh rửa tay một chút.” Ăn táo xong khiến tay cô hơi nhớp nháp.

Cô đi dọc theo hành lang rồi quẹo phải, cô nhớ rõ nhà vệ sinh nằm cạnh thang máy.

Khi cô đi ngang thang máy thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô vô tình nhìn vào, sau đó cơn giận trào lên liền nắm tay người trong thang máy lôi ra ngoài.

“Cô còn mặt mũi đến đây sao?” Cô nghiến răng nói.

“Cô nói gì tôi không hiểu.” Từ Bội Vĩ bỏ tay cô ra, tay phải cầm một bó hoa tươi.

“Không hiểu sao? Giả bộ giỏi nhỉ? Đừng nghĩ tôi không biết bốn con bé kia là do cô gọi tới.” Cô thật muốn tát cô ta một cái.

“Con bé nào? Tôi không hiểu.” Từ Bội Vĩ lờ cô đi, tiếp tục đi thẳng. “Tôi nghe nói Vịnh Hân bị thương nên đến thăm.”

Hồng Quân Huệ chặn cô ta lại, dồn vào góc tường.

“Cô làm gì vậy?” Từ Bội Vĩ nổi giận liếc cô.

“Nghe nói? Nghe ai nói?” Cô chất vấn.

“Dì Lâm, vừa lòng chưa? Cút được chưa?” Từ đầu đến giờ hai người luôn thấy gai mắt nhau.

“Đừng tường lừa được tôi. Mấy con bé kia sao lại biết tên Vinh Hân chứ? Còn nói cậu ấy cẩn thận một chút? Cái gì gọi là “cẩn thận một chút”? Đây là uy hiếp sao? Tôi nói cho cô biết, nếu không phải vì tôi không biết nhà cô ở đâu thì ngày đó tôi đã sớm đến đánh chết cô rồi, đừng nghĩ tôi giống như Vịnh Hân, tôi nói cho cô rõ, tôi không phải loại người dễ chọc đâu.” Cô thật muốn bóp chết cô ta.

Từ Bội Vĩ lạnh lùng liếc cô. “Bớt lảm nhảm trước mặt tôi đi, tôi không rảnh dây dưa với cô.”

“A! Giỏi nhỉ?” Hồng Quân Huệ cười châm chọc. “Muốn gặp Vịnh Hân phải không? Rất tiếc, cô không có tư cách, cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi đập nát chân cô. Còn nữa, nếu còn để tôi thấy loại con gái giang hồ kia tìm Vịnh Hân gây chuyện thì người đầu tiên tôi tính sổ là cô đó.”

Từ Bội Vĩ cười. “A! Tôi sợ quá đi!”

“Thứ cô nên sợ còn ở phía sau kìa.” Hồng Quân Huệ cũng cười, thụi một đấm thật mạnh vào bụng cô ta.

Từ Bội Vĩ bất ngờ bị trúng một đấm, kêu một tiếng đau đớn, giơ chân đá cô nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được.

“Cút đi cho tôi.” Cô gằn từng tiếng nói. “Tôi nói rồi, tình tính tôi không tốt đâu.”

“Chuyện gì vậy? Đang trình diễn võ thuật sao?”

Hồng Quân Huệ nghe tiếng nói liền quay đầu, thấy Hoàng Thục Tư đang cầm quà trên tay, vẻ mặt buồn cười đứng nhìn.

“Hình như chị cản trở các em đánh nhau rồi.” Hoàng Thục Tư nhìn Từ Bội Vĩ.

“Chị muốn đi mua chút đồ uống, đi cùng chị nha? Chị mời khách.” Cô đưa quà đang cầm trong tay cho Quân Huệ. “Phiền em một chút, chờ lát nữa chị lên thăm Vịnh Hân sau vậy, cô bé không sao chứ?”

“Cô ấy rất ổn.” Cô nhận quà, so với Từ Bội Vĩ thì trông Hoàng Thục Tư đỡ ngứa mắt hơn.

“Đây nữa, hoa này cũng phiền em, dù sao cũng đều muốn tặng cho Vịnh Hân mà.” Cô lấy hoa trên tay Từ Bội Vĩ đưa cho Hồng Quân Huệ. “Đi thôi Tiểu Vĩ.”

Từ Bội Vĩ trừng mắt liếc Hồng Quân Huệ một cái rồi mới bước vào thang máy.

Hồng Quân Huệ nhăn mặt nhìn cô ta, Hoàng Thục Tư buồn cười lắc đầu, cùng Từ Bội Vĩ vào thang máy.

“Chị muốn nói gì với tôi?” Từ Bội Vĩ hỏi vẻ đề phòng.

Hoàng Thục Tư ấn nút thang máy rồi nói: “Chị cũng từng thích Lương Hàn Vũ.” Cô mỉm cười nhìn vẻ kinh ngạc của Từ Bội Vĩ. “Những đó là chuyện từ rất lâu rồi.”

“Chị nói chuyện này với tôi làm gì?” Từ Bội Vĩ nhìn cô.

“Không có ý gì, em đừng hiểu lầm, em thấy chị có xấu không?” Cô hỏi.

Từ Bội Vĩ ngạc nhiên lắc đầu.

“So với em thì sao?” Cô cười hỏi.

“Sao tôi biết được.” Từ Bội Vĩ nhíu mày, không hiểu mục đích cuộc nói chuyện này là gì.

Thang máy dừng lại, hai người cùng nhau ra ngoài. Hoàng Thục Tư lại nói: “Sắc đẹp có lúc là thế mạnh, chị nghĩ em hay chị đều vì nó mà nhận được nhiều sự ái mộ của nam giới, nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi như vậy, ít nhất với Lương Hàn Vũ là vô dụng. Trước kia chị đã dùng rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều bị thất bại, đương nhiên lòng tự trọng khó tránh khỏi bị tổn thương, nhưng càng như vậy thì lại càng cố chấp, cuối cùng biến thành không cam tâm. Đúng là không cam tâm.”

Cô mua hai ly nước trái cây rồi ngồi xuống.

Hoàng Thục Tư uống một hớp nước rồi nói: “Ít ra em còn biết người Lương Hàn Vũ yêu là Vịnh Hân, nhưng khi ấy chị hoàn toàn không biết vì sao cậu ấy lại thờ ơ với chị như vậy, dù sao Vịnh Hân lúc đó mới có mười một, mười hai tuổi nên chị hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó. Chị tự thấy ngoại hình mình không tồi, thành tích xuất sắc, gia thế tốt, tính tình tuy hơi kiêu ngạo nhưng không buông thả, đỏng đảnh, vừa có bề ngoài lại vừa có nội tâm, vì sao Lương Hàn Vũ không động lòng?”

Cô mỉm cười nhìn Từ Bội Vĩ. “Nghe thật đau xót đúng không? Khi đó cả ngày chị toàn nghĩ về chuyện ấy, cuối cùng chị có gì không tốt? Sau đó chị trực tiếp hỏi cậu ấy.” Thấy Từ Bội Vĩ trừng mắt nhìn, Hoàng Thục Tư cười thành tiếng. “Khi đó đúng là cần rất nhiều dũng khí, nhưng tất nhiên là chị không dám hỏi ở trường, như vậy mất mặt lắm, huống chi có không ít người biết chị thích Lương Hàn Vũ. Chị đợi lúc tan trường tìm cậu ấy, khi đó đã ba ngày cậu ấy không đi học nên chị muốn đến xem cậu ấy thế nào, tiện thể hỏi chuyện này luôn; kết quả lúc ấy chị mới biết thì ra Vịnh Hân bị thủy đậu nên cậu ấy ở nhà chăm sóc cô bé.”

Cô uống một hớp nước trái cây. “Buồn cười ở chỗ, lúc chị hỏi chuyện này thì Vịnh Hân cũng có mặt, cô bé đang ngủ ở trong lòng Lương Hàn Vũ. Sau đó chị hỏi vì sao cậu ấy không thích chị, hơn nữa còn hỏi rất nghiêm túc, nhưng em biết cậu ấy trả lời thế nào không? Cậu ấy hơi kinh ngạc nhìn chị, sau đó chỉ nói ba chữ: Mình rất tiếc.”

Mắt Từ Bội Vĩ lại càng trợn to hơn, Hoàng Thục Tư nhún nhún vài. “Nghe được ba chữ này, chị xấu hổ chạy về nhà, hận không thể lập tức biến mất. Chị nghĩ khi ấy cho dù từ chối thì cậu ấy cũng sẽ cho chị một lý do hợp lý, hoặc sẽ nói tế nhị hơn, nhưng cái gì cũng không có, chị rất tức giận, thật sự rất tức giận, nhưng giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười, khi đó thứ bị thương không phải là tình cảm mà là lòng tự tôn của chị, thật ra Lương Hàn Vũ chưa từng đùa giỡn ai mà phải không? Cậu ấy chỉ thích Vịnh Hân.” Cô nhìn Từ Bội Vĩ. “Chị không biết em có nghe vào không, nhưng chị hy vọng em có thể tĩnh tâm mà suy nghĩ một chút, tai nạn xe lần này có hơi nghiêm trọng, tuy không phải em lái xe nhưng tai nạn lần này em không tránh khỏi liên quan, Vịnh Hân vẫn luôn coi em là bạn bè, sao em lại muốn làm khó cô bé chứ?”

Từ Bội Vĩ không nói gì, chri im lặng lắng nghe.

“Chị tin mỗi người đều có một hạnh phúc thuộc về mình.” Cô nhìn đồng hồ. “Chị phải đi rồi, em có muốn đi với chị không?”

Từ Bội Vĩ lắc đầu, vẫn không nói gì.

Cô mỉm cười. “Chị nói những lời này không phải muốn dạy đời em, đừng để ý nha? Chị đi trước đây, tạm biệt.” Cô đứng dậy rời đi.

Cô không biết những lời này có hiệu quả không, chỉ hy vọng Từ Bội Vĩ có thể nhận ra, so với việc cưỡng cầu thứ tình cảm không thuộc về mình thì đi tìm hạnh phúc chính mình sẽ tốt hơn.

###

Lương Hàn Vũ vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng động trong bếp, anh vội cất cặp xách rồi đi vào bếp.

“Củ cải đỏ cắt một đoạn khoảng bao nhiêu?” Vịnh Hân đưa lưng về phía anh, trên vai kẹp điện thoại, dường như đang nói chuyện với ai.

Anh đi về phía cô. “Vịnh Hân.”

Cô quay đầu, “A Vũ, anh đã về!” Cô tươi cười, chạy tới, chợt nhận ra tay vẫn còn cầm dao nên vội bỏ dao xuống rồi nhào vào trong lòng anh, không để ý khiến điện thoại rơi xuống sàn.

Vịnh Hân kêu một tiếng, vội ngồi xuống nhặt lên nhưng Lương Hàn Vũ đã sớm cầm lên rồi.

Vịnh Hân vội kêu: “A lô! A ô! Bà, bà còn ở đó không? Dạ, A Vũ về rồi. A! Dạ.” Cô đưa điện thoại cho anh.

Lương Hàn Vũ cầm điện thoại, nói mấy từ “Dạ, con biết rồi.” liền ngắt máy.

“A Vũ, sao anh lại ngắt máy? Bà đang dạy em làm sushi mà.” Vịnh Hân nói.

“Dì Lâm nói anh dạy em được rồi.” Anh mỉm cười vuốt mái tó đã dài qua vai của cô,, ba tháng sau tai nạn xe cộ đó, bả vai và những vết bầm tím trên người Vịnh Hân đều đã khỏi hẳn, nhưng cứ nghĩ đến lúc cô cận kề cái chết là anh lại thấy sợ hãi.

“Em muốn cho anh ngạc nhiên mà.” Cô bĩu môi. “Nhưng em làm chậm quá, thái xong củ cải là cuốn sushi được rồi.” Cô chỉ dưa leo, trứng chiên, cơm nguội, chân giờ hun khói, mực, chà bông… trên bàn. “Em đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ thiếu cái cuối cùng thôi.”

“Vì sao muốn làm anh cho anh ngạc nhiên?” Anh vẫn cười.

“Vì lúc em bị thương A Vũ luôn chăm sóc em, nên em phải thưởng công cho A Vũ.” Cô cười ngọt ngào.

Anh cúi người hôn nhẹ cô. “Thưởng công thế này là được rồi.” Mắt đen của anh chợt lóe lên.

“A Vũ.” Hai gò má cô ửng đỏ, vùi mặt vào ngực anh.

Anh mỉm cười ôm lấy vai cô, lại nghe thấy cô nói: “Em muốn làm tốt để cho cha, dì Lâm và chú ăn thử nữa, họ cũng rất vất vả.”

Tuy thái độ của cha đối với cô vẫn không nhiệt tình lắm nhưng hình như… hình như không ghét cô như trước nữa, nên cô càng phải cố gắng nhiều hơn.

“Vịnh Hân, đừng vội.” Lương Hàn Vũ nói, anh hiểu mong mỏi của cô.

“Em biết.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng mang ý cười. “Cho dù sau này vẫn thế, không tiến triển gì thì cũng không sao, tình trạng bây giờ đã khiến em rất vui rồi.”

Anh vuốt ve hai má cô, gật gật đầu, cô nghĩ được vậy là tốt rồi. “Bắt đầu làm đi.”

“Dạ.” Cô cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.

Anh mặc tạp dề vào, mỉm cười, trước tiên lấy dây thun trong tủ ra cột gọn tóc cho cô.

Vịnh Hân nhìn anh, nhớ lại trước kia mỗi ngày anh đều cột tóc cho cô, giờ cũng giống như vậy.

“A Vũ.”

“Sao?”

“Sau này ngày nào anh cũng cột tóc cho em được không?” Cô lặng lẽ ôm lấy em anh, lưu luyến nhìn anh.

Anh ngừng tay, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng thâm tình. “Tất nhiên rồi.” Anh nghiêng người hôn lên môi cô, giọng khàn khàn.

Anh biết, cho dù trong tay anh là tóc đen hay đã bạc thì mỗi ngày anh cũng đều cột tóc cho cô, ngày qua ngày, hết năm này đến năm khác…