Edit: Sơ Ngọc
Beta: Tập Đoàn Sơ Thị
Không hổ là anh em ruột, đều là cùng một kiểu kinh ngạc.
Giang bá nhớ tới bộ dáng kinh ngạc của Nhị thiếu, trong mắt xẹt qua ý cười, ông thuận thế nhận lấy áo khoác của tam thiếu, đưa cho người hầu đã chờ ở một bên.
“Đại thiếu hôm nay cũng không đi công ty, ăn bữa sáng xong liền mang theo Y Y tiểu thư ra cửa.”
“Xem ra đại ca là thật sự thích Y Y, song, cô nhóc kia xác thật rất thú vị.” Mục Vân Chu ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy khăn xoa xoa tay.
Tư thái ưu nhã cùng khí chất thanh lãnh, cực kỳ giống như một quý công tử thời cổ sĩ tộc, nhưng mà bởi vì trên người mặc áo sơ mi trắng, mỗi một khuy cài đều lộ ra sự nghiêm cẩn, khiến cho hắn cả người thoạt nhìn tăng thêm vài phần cấm dục.
Loại khí chất phức tạp này đặc biệt hấp dẫn tiểu nữ sinh, cô hầu gái trẻ tuổi vừa tới không lâu trực tiếp xem ngây người.
Người làm lâu ở một bên thấy ánh mắt cô thật sự quá lộ liễu, xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở cho cô.
“Đôi mắt đừng nhìn loạn, tam thiếu không phải người mà cô có thể tơ tưởng đến, tôi nghe nói cô còn có bà mẹ bị bệnh nặng đang chờ dùng tiền, nếu như vậy liền càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bao nhiêu người muốn đầm đầu vào đều không được, vận khí tốt đừng cứ không biết quý trọng, cẩn thận vừa tới đã bị sa thải.”
Hầu gái trẻ tuổi trong mắt xẹt qua biểu cảm phẫn nộ rõ rệt.
“Tuy rằng tôi hiện tại làm chính là người hầu, nhưng tôi không thể so với bất luận kẻ nào có đẳng cấp thấp nhất! Hiện giờ đã không phải xã hội nô lệ cổ đại, hiện tại chú ý chính là nhân quyền, còn có, bà đừng nghĩ dùng mẹ tới uy hiếp tôi, tôi có thể tiến Mục gia là dựa vào bản lĩnh của chính mình, không phải lý do của bà để tôi muốn thoái thác mà bị sa thải!”
Thực hiển nhiên, hầu gái trẻ tuổi cũng không có tiếp thu ý tốt của đối phương, hơn nữa cho rằng đối phương là muốn uy hiếp cô ta.
Người làm cũ chấn kinh rồi, cô gái này có phải đầu óc có vấn đề hay không?
Nhìn bình thường là một cô gái rất lanh lợi có khả năng, mở miệng một cái đều là cái thứ loạn thất bát tao gì, hảo tâm bị coi như lòng lang dạ thú bà liền không nói nữa, ngữ khí của bà khá ôn hòa mà, cô gái này lỗ tai phát triển như thế nào mà cho rằng đó là uy hiếp vậy?
Người làm không có cách nào để lý giải mạch não của đối phương, cũng không cãi cọ cái gì, chỗ của bọn họ vị trí cách nhà ăn không xa, thật sự muốn nháo lên, tam thiếu cùng quản gia đều sẽ chú ý tới, hơn nữa từ đầu óc của cô gái này, bà vẫn là tránh xa một chút thì hơn, nói không chừng ngày nào đó lại bị liên luỵ.
Người làm cũ yên lặng kéo giãn khoảng cách hai người ra, quy quy củ củ mà đứng, không nói lời nào.
Mấy người cùng làm việc ở một bên cũng khá là đồng tình với bà, nhỏ giọng nói, “Chúng tôi nói bà đừng để ý cô ta thì bà không tin, hiện tại liền không còn có mấy người muốn quan tâm cô ta nữa, bà còn tiếp tục như vậy, lúc này tự mình làm cho mình ngột ngạt rồi phải không.”
Hầu gái trẻ tuổi tựa hồ cho rằng chính mình thắng đối phương, trong mắt trên mặt đều là ánh sáng của thắng lợi.
“Nghe nói tam thiếu là luật sư, hắn nhất định sẽ rất thích người năng ngôn thiện biện* như ta!”
* thành ngữ Trung Quốc ý chỉ những người có khả năng tranh luận
Hầu gái trẻ một mặt tự tin, ánh mắt nóng rực lại lần nữa dính trên người Mục Vân Chu, tựa hồ hoàn toàn không thấy được ánh mắt trào phúng của những người khác.
Mục Vân Chu dùng cơm rất an tĩnh, thậm chí ngay cả không khí chung quanh tựa hồ đều bị nhuộm đẫm vài phần thanh lãnh, chờ dùng xong cơm chiều, Giang bá lúc này mới mặt mang lo lắng mà mở miệng.
“Tam thiếu nên đúng hạn mà dùng cơm, cứ tiếp tục như vậy đối với dạ dày không tốt.”
Mục Vân Chu đạm mạc cười, “Người không cần lo lắng, thân thể của ta vẫn còn tốt.”
Giang bá trong lòng than thở, người trẻ tuổi luôn là như vậy, lúc còn trẻ cái gì cũng không thèm để ý, chờ đến khi lớn tuổi hối hận cũng không được nữa.
Mục Vân Chu bước chân vừa bước ra được nửa bước đột nhiên thu trở về, hơn nữa nghiêng nghiêng người, vừa lúc ngang qua nhau, tránh khỏi cô hầu gái chuẩn bị thu thập nhà ăn.
Hầu gái tựa hồ bị sai lầm của chính mình dọa tới rồi, liên tục khom người nói xin lỗi.
Mục Vân Chu ánh mắt nhàn nhạt, đối với biểu hiện ôn hòa ra ngoài mặt với Giang bá nháy mắt biến mất.
“Cái tòa nhà này mỗi một góc tựa hồ đều không cần chen chúc nhau, cô cũng không có vấn đề về thị lực, vậy thì, cô làm sao vừa lúc cùng tôi oan gia ngõ hẹp?”
Hầu gái sắc mặt lập tức biến đổi, vốn tưởng rằng tam thiếu tính tình thanh lãnh, đối với rất nhiều việc đều không thèm để ý nhất định sẽ khôn truy cứu việc nhỏ này, ai biết được rằng thế mà lại không giống với dự đoán của cô ta.