Em Gái Là Phản Diện

Chương 86




"Ý Tiểu Tình là sao? Về nhà ai?"


Tô Như Nguyệt không biết nói thế nào với Tô Tử Kỳ, đành cúi đầu mím chặt môi.


Tô Tử Kỳ nhíu mày "Sao không trả lời?"


Dương Lâm Tình thấy thế, vội nói "Anh đừng trách Như Nguyệt, chắc em ấy không dám nói với anh!"


Tô Tử Kỳ nhìn Dương Lâm Tình "Được! Nguyệt Nguyệt không nói, vậy em nói đi"


Dương Lâm Tình thoáng nhìn qua Tô Như Nguyệt, rồi nhìn Tô Tử Kỳ nhẹ giọng "Thiên Tuấn muốn em đến đón Như Nguyệt về nhà cho anh ấy!"


Tô Tử Kỳ nghe thế, bỗng nhiên bật cười "Hoang đường, Nguyệt Nguyệt không có nhà à? Sao phải về nhà Cố Thiên Tuấn?"


Dương Lâm Tình vẫn nhẹ giọng "Nhưng Như Nguyệt đã hứa chỉ đi một chút rồi về!" Nói rồi liền nhìn Tô Như Nguyệt "Có phải không Như Nguyệt? Em nói cho anh trai em nghe đi"


Tô Tử Kỳ xoay người Tô Như Nguyệt lại, để cô đứng đối diện mình, đưa tay nâng mặt cô lên, nhẹ giọng hỏi "Em thật sự muốn quay về đó à?"


Tô Như Nguyệt bất giác lắc đầu.


Tô Tử Kỳ xoa xoa mặt cô, nhẹ giọng "Vậy em nói cho anh nghe, em muốn như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh đều chiều em!"


Tô Như Nguyệt nhìn Tô Tử Kỳ, khóe mắt hơi đỏ, nhưng không mở miệng, chỉ im lặng nhìn hắn như vậy, đột nhiên cô ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào vai hắn, khóc nức nở.


Hắn tốt với cô quá, đến giây phút này còn tốt với cô như vậy, cô từng khiến hắn đau lòng, khiến hắn tổn thương, nhưng hắn chưa từng bỏ mặt cô, dù đang giận cô, chỉ cần cô khóc một chút, liền mềm lòng tha thứ cho cô, hắn đối với cô như vậy, sao cô lại nở làm tổn thương hắn nữa?


Tô Tử Kỳ có chút hoảng hốt, không biết sao cô lại khóc như vậy, hắn có lớn tiếng với cô không? Hình như không có mà.


Nhưng vẫn vòng tay ra sau vỗ vỗ lưng cô "Anh xin lỗi, không nói, không nói, Nguyệt Nguyệt không muốn nói thì thôi, đừng khóc"


Âu Gia Linh và Long Roy thấy có gì đó không ổn, nên từ trong nhà đi ra, liền thấy Tô Như Nguyệt ôm Tô Tử Kỳ khóc, Âu Gia Linh nhíu mày nhìn Dương Lâm Tình, rồi quay sang hỏi nhỏ Long Roy "Anh biết ai không?"


Long Roy liền trả lời "Người anh Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn từng thích!"


Âu Gia Linh à một tiếng, rồi nhìn chăm chú Dương Lâm Tình từ trên xuống dưới, buột miệng "Thì ra đây là người gây ra nguyên nhân sóng gió đấy à, tưởng như nào, cũng thường thôi!"


Long Roy từng kể cho cô nghe một số chuyện trước đây, cũng có kể Cố Thiên Tuấn vì cô gái hắn yêu nên mới trả thù Tô Tử Kỳ, cô còn nghĩ cô gái đó thần thánh lắm, nhưng cũng đâu có đẹp bằng Như Nguyệt của cô.


Dương Lâm Tình cũng không để ý tới lời Âu Gia Linh, chỉ gượng cười nói với Tô Tử Kỳ "Em không biết Như Nguyệt sẽ kích động như vậy, nếu biết vậy em đã không nói!"


Âu Gia Linh "Vậy thì đừng nói nữa!"


Dương Lâm Tình "..."


Dù biết ở đây không được ai chào đón, nhưng Dương Lâm Tình vẫn gượng cười, nói với Tô Như Nguyệt "Như Nguyệt, chị có thể nói chuyện riêng với em không? Chị biết em đang nghĩ gì, chị có thể giúp em!"


Âu Gia Linh "Mời đi về cho!"


Long Roy "Không được!"


Tô Tử Kỳ "Giúp cái gì?"


Cả ba cùng nhau lên tiếng khi Dương Lâm Tình vừa dứt lời, nhưng Dương Lâm Tình không trả lời ai, chỉ chờ phản ứng của Tô Như Nguyệt.


Lúc này Tô Như Nguyệt cũng buông Tô Tử Kỳ ra, nhìn Dương Lâm Tình, gật đầu "Được!"


Vừa vào trong phòng riêng chỉ có hai người, Tô Như Nguyệt liền hỏi "Chị có cách nào để Cố Thiên Tuấn buông tha tôi sao?"


Dương Lâm Tình mỉm cười "Có thì có, nhưng em chịu thiệt một chút!"


Tô Như Nguyệt gấp gáp nói "Chỉ cần Cố Thiên Tuấn buông tha cho tôi, chịu thiệt bao nhiêu cũng được!"


"Gả cho Cố Thiên Tuấn!"


Tô Như Nguyệt mở to mắt, ngạc nhiên hỏi "Cái gì? Đây là cách có thể giúp tôi mà chị nói à?"


Dương Lâm Tình bật cười "Chị còn chưa nói hết!"


Tô Như Nguyệt nhíu mày, có chút khó chịu "Chị đang đùa với tôi à?"


Dương Lâm Tình không tức giận, nở nụ cười càng tươi "Em đừng nóng, để chị nói!"


Nụ cười thu lại, Dương Lâm Tình nghiêm túc nói "Ba của Thiên Tuấn là một người rất coi trọng sĩ diện, chỉ cần ngày dám cưới em để Tử Kỳ ở bên đường chờ, ngay thời khắc quan trọng, em bỏ chạy về phía Tử Kỳ, tuyên bố trước mặt mọi người không lấy Thiên Tuấn, khiến nhà họ Cố mất mặt, chị đảm bảo với em, dù Thiên Tuấn một mực muốn lấy em, cha anh ấy cũng không đồng ý!"


Tô Như Nguyệt nghe thế, nhớ lại ba của Cố Thiên Tuấn trong buổi đính hôn của hai người trước đây, ông có chút lạnh lùng, cũng không nói chuyện nhiều với cô, cô nhớ ông từng nói với Cố Thiên Tuấn "Cả một người thân cũng không có, sao con lại chọn trúng chứ? Tiểu Tình còn tốt hơn"


Lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều, thấy mẹ hắn cũng thích cô, nên có lẽ ba hắn cũng không ghét cô đâu, cô còn cho rằng có lẽ ba hắn ít nói, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ lúc đó Cố Thiên Tuấn muốn qua mặt ba hắn, nên che giấu lai lịch của cô.


Lúc trước Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt trong truyện không hòa hợp, nên lúc đó ngoài ở trường học ra, trên thương trường rất ít người thấy được mặt em gái Tô Tử Kỳ, mọi người cũng chỉ nghe danh thôi, ba mẹ Cố Thiên Tuấn là một ví dụ, mẹ hắn cũng chỉ biết cô là người từng theo đuổi hắn, cũng không biết nhiều về cô.


Nên có lẽ ba hắn lúc đó là đang khinh thường cô, chứ không phải ông ít nói!


Tô Như Nguyệt nhìn Dương Lâm Tình "Sao chị lại giúp tôi? Không phải chị ghét tôi lắm à?"


Dương Lâm Tình nhẹ mỉm cười "Là do chị Thiên Tuấn mới chia cắt em và Tử Kỳ, ở cùng em lâu quá, nên anh ấy ngộ nhận rằng mình thích em, chị chỉ muốn đem Thiên Tuấn trước đây quay về thôi!"


Tô Như Nguyệt cười nhạt "Có ngộ nhận hay không, chỉ có bản thân hắn biết!"


Dương Lâm Tình không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhẹ.


Tô Như Nguyệt cùng Dương Lâm Tình nói chuyện, ba người Tô Tử Kỳ, Long Roy, Âu Gia Linh, ngồi ở ngoài cũng đứng ngồi không yên.


Âu Gia Linh "Tô Tử Kỳ, sao lúc trước anh thích được Dương, Dương cái gì ấy nhỉ? Không nhớ nữa, mà là cô gái họ Dương đó đấy, nhìn giả tạo muốn chết!"


Long Roy "Là Dương Lâm Tinh, à mà em đừng trách anh ấy, lúc trước anh ấy bị mù!"


Tô Tử Kỳ "..."


Âu Gia Linh bật cười "Vậy thì Cố Thiên Tuấn lúc trước cũng mù!"


Long Roy xích lại gần Âu Gia Linh, huơ tay múa chân, nói "Để anh kể cho em nghe, hồi trước chỉ có mình anh có mắt nhìn người thôi, lúc trước anh Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn ghét Tiểu Nguyệt Nguyệt lắm, hai người họ còn vì Dương Lâm Tình mà nhiều lần bắt nạt Tiểu Nguyệt Nguyệt nữa, lúc đó chỉ có anh đứng về phía Tiểu Nguyệt Nguyệt thôi, lúc trước anh từng nói Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng đáng yêu lắm, nhưng không ai tin!"


Nói đoạn liếc Tô Tử Kỳ "Nhưng kết quả? Hai người trước đây luôn miệng nói ghét, giờ quay sang thích Tiểu Nguyệt Nguyệt hết" Hắn cười mỉa mai "Cái này gọi là nghiệp quật!"


Âu Gia Linh nghe xong, từ tức giận chuyển sang cười ha hả "Đúng là nghiệp quật không chừa một ai!"


Tai Tô Tử Kỳ có chút đỏ, liếc Long Roy "Đừng có mà ngồi đây nói nhăng nói cuội!"


Long Roy cãi lại "Ơ..thế em nói không đúng à? Là ai trước đây một câu Tiểu Tình hai câu Tiểu Tình?"


Tô Tử Kỳ "Ờ..thế ai trước đây theo đuổi Nguyệt Nguyệt tám mươi con phố, giờ ngồi đây tán gái khác vậy?"


Âu Gia Linh có chút ngạc nhiên, quay sang hỏi "Lúc trước anh từng theo đuổi Như Nguyệt à?"


Long Roy lúng túng "À ờ..thì có, nhưng mà giờ hết rồi!"


Âu Gia Linh gật đầu nhìn Long Roy "Tự biết thân phận đấy, Như Nguyệt đẹp như vậy, anh đứng gần không thấy đẹp đôi!"


Nếu người khác bị nói như vậy, thì sẽ tức giận, nhưng Long Roy chỉ nhìn Âu Gia Linh cười cười "Vậy anh với em có đẹp đôi không? Anh thấy em cũng không đẹp lắm!"


Mặt Âu Gia Linh đỏ lên, không phải vì ngại, mà vì giận, cô nghiến răng "Anh nói ai không đẹp hả?"


Long Roy nhanh trí nói "Là anh!"


Âu Gia Linh gật đầu hài lòng "Vậy còn được!"


Tô Tử Kỳ lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.


Cùng lúc nhìn thấy Tô Như Nguyệt và Dương Lâm Tình đi ra từ trong phòng, hắn đi về phía Tô Như Nguyệt, còn chưa kịp hỏi gì, Tô Như Nguyệt đã nhào vào lòng hắn.


Âu Gia Linh thấy có lẽ Tô Như Nguyệt muốn nói chuyện vơi Tô Tử Kỳ, nên quay sang nói với Long Roy "Chúng ta ra ngoài ăn gì đi!"


Long Roy khó hiểu "Lúc nãy vừa mới ăn xong mà!"


Âu Gia Linh tức muốn chết, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện, đứng dậy nắm lấy tay kéo hắn lên "Nhưng em muốn ăn tiếp!" Nói rồi nhìn sang Dương Lâm Tình "Chị gái họ Dương, có về nhà không? Để tôi tiễn?"


Dương Lâm Tình đã nói hết những gì muốn nói cho Tô Như Nguyệt nghe, nên cũng không ở lại làm gì, nghe Âu Gia Linh hỏi thế, cũng mỉm cười "Được thôi!"


Khi cả ba đi ra ngoài, Âu Gia Linh cũng sẵn tay khép cánh cửa lại.


Lúc này Tô Tử Kỳ mới hơi đẩy Tô Như Nguyệt ra, đưa tay lên vuốt ve mặt cô, hỏi "Làm sao vậy?"


Tô Như Nguyệt trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng "Em sẽ kết hôn cùng Cố Thiên Tuấn!"


Bàn tay đang vuốt ve mặt cô bỗng khựng lại, mày hắn nhíu lại "Đùa không vui chút nào đâu Nguyệt Nguyệt!"


Tô Như Nguyệt "Em không nói đùa!"


Tô Tử Kỳ lại vuốt ve mặt cô, nhưng lại trầm mặc không nói, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.


Tô Như Nguyệt đưa tay bắt lấy bàn tay hắn ở trên mặt mình nắm chặt, cô đưa mắt nhìn thẳng Tô Tử Kỳ, nghiêm túc nói "Thật ra Cố Thiên Tuấn đã uy hiếp em, nói rằng nếu em không quay về, hắn sẽ làm hại đến anh, và người em yêu quý!"


Thấy mày Tô Tử Kỳ nhíu lại, cô nói tiếp "Cho nên Dương Lâm Tình đã nói với em, ba Cố Thiên Tuấn rất trọng sĩ diện, bữa đó chỉ cần anh ở bên kia đường đợi em, em bỏ đi trước mặt mọi người chạy về phía anh, thì ông ta sẽ cảm thấy đứa con dâu này làm mất mặt nhà họ Cố, ông ta sẽ không để Cố Thiên Tuấn lấy em nữa, lúc đó em có thể về với anh!"


Tô Tử Kỳ nghe xong mày càng nhíu chặt, lạnh giọng "Anh không đồng ý!"


Tô Như Nguyệt hỏi "Tại sao!"


Tô Tử Kỳ rút tay ra khỏi tay cô, vòng tay ôm chặt lấy cô, nghiêm túc nói "Anh không muốn nhìn thấy em mặc áo cưới, mà người đi bên cạnh không phải anh, Cố Thiên Tuấn thì có gì mà sợ chứ, đến đây đi, anh đấu với hắn, chết cũng không đưa em cho hắn!"


Cảm nhận được Tô Như Nguyệt vùng vẫy, Tô Tử Kỳ nới lỏng tay, Tô Như Nguyệt hơi đẩy hắn ra, đưa hai tay lên ôm lấy mặt hắn "Tử Kỳ, nghe em nói được không?"


Thấy Tô Tử Kỳ không trả lời, cô nói tiếp "Điều em không muốn thấy nhất chính là anh với Cố Thiên Tuấn vì em mà đánh nhau ngươi sống ta chết, cách đó là cách vẹn cả đôi đường nhất, anh cứ nghĩ đi, em mà ở bên cạnh anh, Cố Thiên Tuấn sẽ không bỏ qua, mà gây phiền phức cho chúng ta, nhưng nếu ba hắn không cho hắn lấy em, lại là một chuyện khác, hắn có muốn gây phiền phức nữa cũng không được, có phải không?"


Tô Tử Kỳ lúc này mới lên tiếng "Nhưng nếu hắn vẫn mặc kệ ba hắn, mà muốn lấy em nữa thì sao? Chẳng phải hắn cũng gây phiền phức cho chúng ta à?"


Tô Như Nguyệt chắc nịch nói "Sẽ không, Dương Lâm Tình nói ba Cố Thiên Tuấn bị bệnh tim, hắn sẽ không dám làm ba hắn tức giận đâu!" Cô nhẹ giọng "Tử Kỳ, lần này nghe em có được không?"


Tô Tử Kỳ thở dài, không biết từ khi nào cô không gọi hắn là 'anh hai' nữa, mà chuyển sang gọi 'Tử Kỳ' luôn rồi, mỗi lần nghe cô gọi như thế, lòng hắn liền mềm nhũn, hắn gục đầu lên vai cô, biết mình không ngăn nổi cô, nên giọng có chút bất lực "Thật sự Cố Thiên Tuấn không làm gì được anh đâu, anh có thể bảo vệ em mà!"


Tô Như Nguyệt cũng thở dài "Nhưng em vẫn sợ, nghe theo em đi, Tử Kỳ..anh đồng ý đi!"


Tô Tử Kỳ nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ giọng "Ừm..nghe theo em, cái gì cũng nghe theo em được chưa? Ai biểu anh yêu em!"


Tô Như Nguyệt xoa xoa đầu hắn "Ngoan!"


Tô Tử Kỳ bật cười, cũng xoa xoa đầu cô "Đứa trẻ ngốc!"