Tô Như Nguyệt quay người bỏ đi, nhưng lại vô tình đụng phải một người, khiến cho đồ trên tay người đó rơi xuống đất một tiếng 'choang' Tô Như Nguyệt vội nói "Xin lỗi!"
Người bị đụng tức giận xô Tô Như Nguyệt một cái, khiến cô nãy giờ mệt mỏi, đứng không vững ngã ngồi ra đất, người bị đụng thấy vậy, còn tức giận, nói "Xin lỗi? Vòng thủy tinh pha lê chính là hàng giới hạn, một câu xin lỗi của cô là xong chuyện sao?"
Tô Như Nguyệt nhìn bảng tên trên ngực người trước mặt, Hiểu Linh!
Mày Tô Như Nguyệt nhíu chặt, cô ta đeo bảng tên, vậy chẳng phải là nhân viên của khu mua sắm này sao? Có nhân viên nào lại ăn nói với khách hàng như thế đâu?
Tô Như Nguyệt thấy cô ta quan sát mình, thì nhìn lại bộ đồ trên người, lúc Long Roy rủ cô đi, cô còn chưa kịp lựa đồ, thì hắn đã tới, chính vì vậy cô chỉ mặc đại một cái áo hoodie với quần short, có lẽ vì thế, người nhân viên tên Hiểu Linh này tưởng cô không có tiền, nên mới ăn nói như vậy.
Tô Như Nguyệt nghĩ như vậy thì bật cười, nhưng đúng là cô không có tiền thật mà, nếu ở thế giới của cô, mà cô làm vỡ chiếc vòng này, có lẽ bán cô cũng không trả nổi, cô của bây giờ, cũng là ăn nhờ ờ đậu thân phận người khác mà thôi, tiền cũng đâu phải của cô.
Hiểu Linh thấy Tô Như Nguyệt đột nhiên bật cười, thì càng tức giận, lớn tiếng nói "Vòng này tôi còn đem cho khách hàng, đã làm vỡ còn cười, mau đền đi!"
Tô Như Nguyệt buột miệng nói "Tôi không có tiền!"
Hiểu Linh nghe thế, khinh miệt nói "Không có tiền thì đừng có vào chỗ như vậy, không biết thân phận mình nằm ở đâu sao?"
Một câu nói đánh trúng trọng tâm của Tô Như Nguyệt!
Hay!
Thật sự hay!
Cô đúng là không biết thân, biết phận!
Là do cô ảo tưởng, tưởng rằng bản thân mình cũng được đối xử công bằng, tưởng rằng Tô Tử Kỳ đối với cô đặc biệt, tưởng rằng mình đã có người thân rồi, không còn cô đơn nữa!
Nhưng cho đến cuối cùng, là do cô ảo tượng, không biết vị trí mình nằm ở đâu, một người bị người khác xem là phản diện như cô, làm sao có ai yêu thương nổi?
Tô Như Nguyệt đứng lên, cúi đầu, nói "Xin lỗi, đã gây phiền phức cho cô, tôi sẽ đi gặp quản lý để xin lỗi về việc này!"
Hiểu Linh nghe thế, cười lớn, nói "Cô nghĩ cô là ai? Quản lý là để cho cô gặp sao? Chẳng lẽ cô định dùng vẻ ngoài để trả hay sao?"
Tô Như Nguyệt nhíu mày, tại sao người ở thế giới này miệng mồm đều thúi như vậy?
"Cô nghĩ tôi là gái bao à?"
"Vẻ ngoài như vậy, không phải thì còn là gì?"
Tô Như Nguyệt tức đến tay run, vẻ ngoài của Tô Như Nguyệt đúng là hại nước hại dân, nhưng cô cũng không thể để người khác sỉ nhục như vậy được, định mở miệng, nhưng một giọng nói khác làm cô im bặt.
"Là em gái của tôi!"
Không biết đám người của Tô Tử Kỳ đi ra từ lúc nào, đều đã đứng gần Tô Như Nguyệt, Tô Tử Kỳ nhìn Hiểu Linh, lạnh lùng nói "Vòng này là tôi mua cho em gái tôi, tự làm vỡ đồ của chính mình, cũng cần bồi thường sao?"
Hiểu Linh nhìn thấy đám người của Tô Tử Kỳ ăn mặc sang trọng, lại nghe Tô Tử Kỳ nói như thế, không biết làm thế nào, thì nhân viên trong tiệm trang sức đã đi ra, nghiêm giọng nói với Hiểu Linh "Còn đứng ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi Tô tiểu thư đi!"
Cô nhân viên ra hiệu bảo Hiểu Linh xin lỗi, xém nữa hù chết cô rồi, Tô Tử Kỳ là khách quen ở cửa hàng cô, hắn rất ít nói, nói với cô cũng có vài ba câu, như 'lấy cái này, gói lại' có lẽ Hiểu Linh thật sự chọc giận hắn, hắn mới nói nhiều như vậy, hắn đối với đứa em gái này, chắc có lẽ rất yêu thương.
Hiểu Linh là nhân viên mới, nên đối với những người trước mặt cũng không biết là ai, nhưng nhìn cũng biết họ là người vô cùng sang trọng, người con trai nói chuyện với cô, toát ra một khí chất lãnh đạm, khiến người khác không dám tiếp xúc.
Hiểu Linh thấy ám hiệu của nhân viên cửa hàng trang sức, thì lập tức cúi đầu hướng Tô Như Nguyệt, nói "Xin lỗi Tô tiểu thư, đã ăn nói không đúng với cô!"
Tô Như Nguyệt nhìn Hiểu Linh thay đổi 180° thì lắc đầu thở dài, đúng người có tiền nói một cái, thái độ liền thay đổi, cuộc sống này chính là thực tế như vậy đó.
Tô Tử Kỳ thấy hành động của Tô Như Nguyệt như vậy, thì hỏi "Muốn cô ta xin lỗi như thế nào, tùy em!"
Tô Như Nguyệt nhếch cao khóe môi, hắn diễn vai anh trai tốt thật sự quá hay, nhưng cô không còn dám ảo tưởng về tình cảm của hắn nữa, cô nhẹ giọng nói "Em tìm A Long, anh có thể điện giúp em không?"
Tô Tử Kỳ không nghĩ cô sẽ nói vậy, mày khẽ nhíu lại, lạnh nhạt nói "Để lạc nhau còn tìm làm gì, chút nữa theo anh về!"
Tô Như Nguyệt cười cười "Theo anh về, rồi anh lại tiếp tục biến mất có phải không? Vậy thì không cần đâu, em có thể chơi cùng A Long, sẽ không làm phiền đến anh!"
Mày Tô Tử Kỳ càng nhíu chặt, định mở miệng, thì Long Roy đột nhiên chạy đến, thở hổn hển, nói "Tiểu Nguyệt Nguyệt, em chạy đâu thế, anh tìm em rất cực khổ đó!"
Tô Như Nguyệt thấy Long Roy, thì liền tức giận, đá vào chân hắn một cái "Anh chạy bỏ em còn dám nói?" Khiến cô đi tìm cực khổ như vậy, còn bày vẻ mặt oan ức?
Nhưng nhìn thấy cả trán hắn đổ mồ hôi, giọng cô dịu lại "Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đi" nói rồi nắm tay Long Roy kéo đi.
"Đứng lại!"
Đột nhiên Tô Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn cùng lúc lên tiếng, Tô Như Nguyệt khó hiểu nhìn Cố Thiên Tuấn, Tô Tử Kỳ gọi cô thì không sao, Cố Thiên Tuấn gọi cô làm gì?
Bốn người còn lại cũng không khác Tô Như Nguyệt, đều nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn, hắn thấy vẫn, ho khan hai tiếng, nói "Con gái không nên đi riêng với người khác giới, như vậy sẽ không tốt!"
Cảnh Điềm Điềm nhíu này nói "Cô ta đi với ai mặc kệ cô ta, anh quan tâm làm cái gì? Chẳng lẽ muốn cô ta bám theo anh như lúc trước à?"
Tô Như Nguyệt cười nhạt, nói "Yên tâm, tôi đã từng nói sẽ không thích hắn nữa, cũng không bám lấy hắn nữa, cô cứ yên tâm!"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày không nói gì, quả thật cô đã từng nói như vậy, lúc đó hắn còn cho rằng cô nói dối, nhưng không ngờ từ ngày đó, cô từ sợ hắn, giữ khoảng cách với hắn, bây giờ xem như chưa từng quen biết.
Hắn vậy mà còn lo cô?
Hắn điên rồi!
Tô Như Nguyệt thấy mọi người im lặng, lại định tiếp tục đi cùng Long Roy, thì bị Tô Tử Kỳ giữ lại, lạnh giọng "Về nhà với anh!"
"Em không về!"
Tô Tử Kỳ tức giận, không nói một lời, nắm tay Tô Như Nguyệt kéo đi, Tô Như Nguyệt cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, Long Roy định đuổi theo, Cố Thiên Tuấn lạnh giọng nói "Chuyện của anh em họ, cậu đừng xen vào!"
Tô Tử Kỳ lôi Tô Như Nguyệt nhét vào xe, nhưng Tô Như Nguyệt vẫn cô thoát ra, Tô Tử Kỳ bực bội, lớn tiếng nói "Em quậy đủ chưa?"
Bao nhiêu ấm ức, tức giận nãy giờ kiếm nén, bị Tô Tử Kỳ lớn tiếng, khiến Tô Như Nguyệt bộc phát, vừa khóc, vừa nói "Anh đi cùng người phụ nữ khác thì được, còn em đi cùng người con trai khác thì không được? Anh lấy quyền gì? Anh lấy quyền gì hả Tô Tử Kỳ?"
"Quyền anh trai!"