Tô Tử Kỳ vội đưa Tô Như Nguyệt đến bệnh viện, nhìn thấy các bác sĩ được xem là tài giỏi nhất, vội vàng hết ra lại vào, khiến hắn mày hắn nhíu chặt, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Một bác sĩ trẻ tuổi đột nhiên bước ra, đi đến trước mặt hắn, nhíu chặt mày "Tô Tử Kỳ, cậu có thể truyền máu chứ?"
Tô Tử Kỳ nhìn vị bác sĩ riêng được hắn mời từ Anh về, cũng được xem là bạn lâu năm của hắn, nhíu mày hỏi "Mạc Vũ, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cậu lại hỏi vậy?"
Mạc Vũ nhìn Tô Tử Kỳ, ánh mắt có chút tức giận "Tôi biết cậu với em gái không được hòa thuận, nhưng đó là em gái cậu, sao cậu lại làm thế? nếu đã đánh cô ấy ra nông nổi như vậy, thì còn đưa vào bệnh viện làm gì?"
Tô Tử Kỳ trầm mặc, nhíu mày "Cậu nghĩ là tôi làm?"
"Còn không phải sao?"
"Tôi.."
Chưa đợi Tô Tử Kỳ trả lời, Mạc Vũ đã lạnh nhạt nói tiếp "Như Nguyệt mất máu rất nhiều, chúng tôi cần truyền máu gấp, nếu không muốn truyền, thì giờ cậu có thể về, tôi sẽ đưa xác tới sau!" Nói rồi quay người trở lại phòng cấp cứu.
Tô Tử Kỳ thất thần mấy giấy, vội bước nhanh theo sau Mạc Vũ, giọng mất bình tĩnh nói "Truyền, tôi truyền, chỉ cần cứu được em gái tôi, như thế nào cũng được!"
(•)
Trong phòng bệnh hai cái giường được đặt cạnh nhau, Tô Tử Kỳ nhìn máu của mình theo sợ dây truyền máu, chảy từ từ qua cho Tô Như Nguyệt, mày hắn nhíu chặt.
Không phải vì đau, mà là sắc mặt của Tô Như Nguyệt, sắc mắt của cô tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt vẫn nhắm nghiền, bộ đồ bệnh nhân cũng không che được vết thương bị rách ra trên người cô, dù đã được xử lý, nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu.
Cố Thiên Tuấn lần này ra tay thật quá tàn nhẫn rồi!
Sau khi được truyền máu xong, Tô Như Nguyệt được đưa đến phòng hồi sức, Tô Tử Kỳ ngồi trên mép giường chăm chú nhìn Tô Như Nguyệt, có lẽ đây là lần đầu tiên, cô bị thương nặng như thế này.
Hắn cảm thấy thật khó hiểu, em gái hắn là một người rất cẩn trọng, đi đến đâu đều dẫn vệ sĩ theo cùng, cho nên những người ghét cô, hay Cố Thiên Tuấn cũng chưa từng đụng được đến một sợi tóc của cô, lần trước bị Cố Thiên Tuấn lái xe đụng, có lẽ là ngoại lệ.
Nhưng từ lúc cô tỉnh dậy, xung quanh cô chưa từng xuất hiện vệ sĩ, với lại cô cũng chưa từng nghe lời Long Roy, nếu cô cần hắn ta, cô sẽ tự tìm đến mà lợi dụng, tại sao lần này lại chịu đi cùng Long Roy?
Có phải lần trước bị đụng xe, đầu cô cũng bị vấn đề rồi không? Tại sao từ tính tình, cách ăn mặc, lời nói, đều không giống cô?
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Kỳ, hắn nhìn ra, thì thấy dì Hà đã đến, là hắn kêu dì Hà đến chăm sóc cô, với tính tình của cô, chắc chắn sẽ không muốn gặp hắn lúc này.
Dì Hà vừa vào phòng, đi đến gần giường, nhìn thấy Tô Như Nguyệt nằm trên giường bệnh, thì nước mắt trào ra "Sao Tiểu Nguyệt lại bị thương đến nông nổi này?"
Tô Tử Kỳ không trả lời câu hỏi của dì Hà, lạnh nhạt nói "Dì trông Nguyệt Nguyệt giúp tôi, tôi đi mua cháo!" Hắn làm sao trả lời được đây? Chẳng lẽ lại nói là hắn giao cô cho Cố Thiên Tuấn, để Cố Thiên Tuấn đánh cô đến nông nổi này?
Dì Hà ngạc nhiên nhìn Tô Tử Kỳ, chẳng phải Tiểu Nguyệt không thích ăn đồ ở ngoài sao? Nên lúc nãy thiếu gia đã dặn đem cháo nấu ở nhà đến, chẳng phải bà đang cầm đây sao? Thiếu gia còn muốn mua cháo gì?
Tô Tử Kỳ quả thật đã đi mua cháo, đi gần tới phòng bệnh, đột nhiên nhớ ra lúc nãy hắn có kêu dì Hà mang cháo đến, không biết như thế nào, hắn lại quên mất, vừa định quay người tính đem bỏ vào thùng rác, thì nghe tiếng nói vui mừng của dì Hà "Tiểu Nguyệt, con tỉnh lại rồi sao? Dì đi gọi thiếu gia!"
Tô Tử Kỳ giật mình định đưa tay đẩy cửa, thì nghe giọng Tô Như Nguyệt yếu ớt nói "Đừng, con không muốn gặp ai lúc này cả!"
Bàn tay Tô Tử Kỳ khựng lại ở không trung, tuy giọng nói cô rất yếu ớt, nhưng lại rất kiên định, có lẽ lần này cô thật sự rất tức giận.
Tô Tử Kỳ quay người bỏ đi, nữa tháng trôi qua, hắn vẫn không dám đến bệnh viện, hắn sợ cô sẽ tức giận, sẽ hại đến bệnh tình của cô, nhưng mỗi buổi tối, khi cô ngủ say, hắn lén vào phòng bệnh, ngồi ở mép giường quan sát sắc mặt của cô.
Tuy hắn không thích cô, vì những việc làm của cô, càng không thích cô cứ dùng thủ đoạn làm hại Dương Lâm Tình, hắn rất giận cô, thậm chí có lúc còn rất ghét cô, nhưng lần này là hắn sai, nên hắn không thể bỏ mặc cô, như lần trước cô bị Cố Thiên Tuấn lái xe đụng được.
(•)
Tô Như Nguyệt ngồi trên ghế đá dưới tàn cây liễu ở hoa viên bệnh viện, nhìn những bông hoa đủ màu sắc ở hoa viên, vẫn không khiến lòng cô vui hơn một chút nào.
Đột nhiên có một đứa bé mặc đồ bệnh nhân té ngã, khóc òa lên, cô định đứng dậy đi đến, thì có một người phụ nữ đã đến, đỡ đưa bé lên, ôm vào lòng an ủi "Bảo bối ngoan, đừng khóc, mẹ thương, chúng ta về phòng thôi, mẹ đã mua rất nhiều đồ chơi cho con!"
Nhìn hình ảnh hai mẹ con họ xa dần, lòng Tô Như Nguyệt nhói lên, mẹ cô cũng từng thương cô như vậy, quan tâm cô như vậy, bảo vệ cô như vậy, nhưng từ khi mẹ mất đi, tất cả những thứ đó đã không còn nữa rồi.
Có lẽ như ba dượng cô nói, cô chính là sao chổi, là một đứa trẻ chẳng ai cần, ngay cả xuyên không, có một cuộc sống mới, cũng xuyên vào người bị người ta ghét nhất, rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì?