Em Gái Của Gian Thần

Chương 96: Bắt đầu trả thù




Tuy rằng lúc sinh thời Chu Thị không được lão thái thái và Lý Tu Bách yêu thích, nhưng dù sao nàng cũng là chính thê của Lý Tu Bách, cho nên hậu sự của nàng được làm rất chu toàn.

Chờ sau khi chôn cất Chu Thị xong, trong lòng lão thái thái bắt đầu tính toán muốn cho Lý Tu Bách cưới vợ khác.

Ở trong lòng lão thái thái, tuy Lý Tu Bách cũng đã gần bốn mươi tuổi nhưng hắn ta đường đường là mệnh quan triều đình, muốn cưới vợ khác cũng không có gì khó khăn.

Những chuyện của Tam phòng xảy ra quá bất ngờ, hết Lý Duy Hoa chết, lại đến Tôn Lan Y, Minh Nguyệt, ngay cả Lý Duy An cùng Chu Thị cũng chết, mọi người bên cạnh của Lý Tu Bách đều đột ngột ra đi, cho nên người ngoài liền nói hắn ta có mệnh khắc thê, không ai chịu gả nhi nữ của mình cho hắn ta.

Còn những gia đình bình thường hoặc thứ nữ thì lão thái thái rất coi thường, cảm thấy bọn họ không xứng với Lý Tu Bách, vì vậy cuối cùng chuyện này đành phải tạm gác lại.

Ngay cả Lý Lệnh Uyển, từ sau khi Chu Thị chết nàng sống như người mất hồn, suốt ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng cả ngày chỉ ngồi ngây ngốc.

Lý Duy Nguyên vẫn luôn âm thầm quan sát nàng, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn không biết bản thân mình phải an ủi nàng như thế nào.

Năm này mùa đông ở kinh thành lạnh hơn năm trước, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, phía xa xa tuyết đã bao phủ khắp nơi.

Sau khi Lý Duy Nguyên tan triều liền trở về Lý phủ, hắn nhanh chân đi đến Di Hoà Viện. Mấy ngày nay, sau khi tan triều hắn đều đi đến đây mặc cho Lý Lệnh Uyển không để ý đền hắn ra sao, nhưng hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ôn nhu trò chuyện cùng nàng.

Sau đó hắn sẽ ở lại dùng bữa tối cùng nàng, chờ nàng say giấc thì hắn mới quay trở về nơi ở của mình.

Hôm nay cũng như thế, Lý Lệnh Uyển đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm tuyết rơi, Lý Duy Nguyên bước lên nền tuyết dày đi vào Di Hoà Viện.

Tiểu Phiến mở cửa phòng cho hắn, nàng ta còn đưa tay nhận lấy áo choàng đen của hắn treo lên giá áo.

Lý Duy Nguyên vén màn phòng ngủ lên, nhấc chân bước vào. Vừa vào trong liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ngồi cạnh cửa sổ, hơn nữa cửa sổ lại còn được mở toang, những bông tuyết bị gió cuốn vào, hắn liền nhíu mày nói: " Thời tiết lạnh như vậy, nàng còn ngồi cạnh cửa sổ, lại còn mở cửa sổ ra như thế à? Nếu bị nhiễm lạnh thì phải làm sao?"

Tuy ngữ khí có ý trách cứ, nhưng chất chứa sự quan tâm và lo lắng.

Hắn tiến hai bước về phía nàng, đưa tay ôm cơ thể nàng vào lòng, kế bên ghế dài chính là lò đồng đang cháy.

Hắn vừa từ bên ngoài trở về trên người còn vươn chút hàn khí. Hắn cũng biết đôi tay mình khá lạnh, cho nên trước khi ôm lấy nàng, hắn sớm đã hơ tay qua lò đồng.

Gần đây Lý Lệnh Uyển rất sợ thời tiết lạnh, tuy rằng nàng mặc khá nhiều áo ấm, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Lý Duy Nguyên đau lòng nhíu mày, nắm chặt đôi tay nàng đưa đến trước miệng mình, cúi đầu hà hơi vào tay nàng, vừa nhẹ nhàng xoa tay cho nàng.

Chờ sau khi đôi tay nàng ấm lên, dường như hắn chợt nhớ ra điều gì đó, đưa tay lấy một túi giấy trong áo mình ra, mở miệng túi giấy, nói: " Vừa rồi trên đường trở về ta thấy ven đường có người bán hạt dẻ rang đường. Ta biết nàng rất thích ăn thứ này, cho nên ta mua chúng cho nàng."

Lúc mới mua hạt dẻ còn rất nóng, vì hắn sợ trên đường trở về hạt dẻ sẽ bị nguội mất đến lúc đó ăn sẽ không ngon, hắn liền cẩn thận cất chúng vào trong lồng ngực.

Hiện giờ hắn vừa để Lý Lệnh Uyển tựa vào lòng mình, vừa đưa hạt dẻ cho nàng.

Lý Duy Nguyên có một bàn tay rất to. Những ngon tay thon dài, thẳng tắp, một bàn tay như vậy cho dù lúc hắn tách hạt dẻ cũng làm cho người ta cảm thấy vui mắt.

Chờ sau khi hắn tách xong một viên hạt dẻ, liền cần thận thổi nó thật nguội mới đút nó cho Lý Lệnh Uyển ăn.

Lý Lệnh Uyển cũng không từ chối, nàng há miệng ăn nó. Lý Duy Nguyên mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ giọng tán thưởng một câu: " Ngoan."

Theo sau hắn lại tiếp tục tách hạt dẻ cho nàng ăn. Sau một lúc hắn đã tách gần hết số hạt dẻ trong túi giấy, hắn ngừng tay, nói với nàng: " Ăn nhiều hạt dẻ sẽ không tốt cho tiêu hoá, hôm nay nàng đã ăn nhiều lắm rồi, ngay mai ta lại cho nàng ăn tiếp."

Lý Lệnh Uyển vẫn ngồi ngây ngốc trong lòng của Lý Duy Nguyên một chữ cũng không nói, thậm chí vẻ mặt cũng không biểu hiện gì.

Lý Duy Nguyên thầm thở dài, đưa tay ấn nhẹ đầu nàng tựa vào trong lồng ngực mình.

Hơi ấm của lò sưởi lan tỏa khắp phòng, bên tai là nhịp đập trầm ổn, Lý Lệnh Uyển có chút mơ hồ thiếp đi.

Trong lúc nàng sắp ngủ mất, bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lý Duy Nguyên vang vọng bên tai: " Ta đã cho người đưa Tôn Lan Y trở về bên cạnh Vĩnh Hoan Hầu."

Lúc trước hắn muốn dùng Tôn Lan Y khống chế Thuần Vu Đức, hắn muốn Thuần Vu Đức bắt Thuần Vu Kỳ từ hôn.

Nhưng hắn không ngờ tới Chu Thị lại xảy ra chuyện, cho nên đối với hắn việc giữ lại Tôn Lan Y cũng không còn ích lợi gì.

Căn bản hắn không cần dùng tới biện pháp đó, hơn nữa hắn biết Lý Lệnh Uyển là người rất lương thiện, nàng cũng đã biết chuyện Tôn Lan Y vẫn còn sống, để tránh sau này nàng lại trách móc hắn là người nhẫn tâm, cho nên hắn đã đưa Tôn Lan Y trở về với Thuần Vu Đức.

Trước đó hắn đã đưa Tôn Lan Y đến gặp Triệu Vô Tâm, hắn muốn ông ta tìm cách khiến cho Tôn Lan Y không còn nhớ đến những chuyện trước kia nữa.

Mặc dù hắn muốn lợi dụng Tôn Lan Y khống chế Thuần Vu Đức, nhưng hắn sẽ không để cho Lý Lệnh Yến có bất kỳ cơ hội tiếp cận với Vĩnh Hoan Hầu Phủ.

Hiện nay, Tôn Lan Y đã không còn nhớ được những chuyện trước kia nữa, cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền bắt Vĩnh Hoan Hầu phải đáp ứng với mình một số yêu cầu.

Trong lúc Lý Duy Nguyên gặp mặt Thuần Vu Đức, hắn chỉ đưa ra một yêu cầu đó chính là từ nay về sau Thuần Vu Đức phải rời xa kinh thành, không được dính dáng đến việc quan trường nữa, thậm chí cũng không được liên hệ với bất kỳ ai.

Ở kinh thành Thuần Vu Đức quen biết với rất nhiều người, lại còn được Hoàng Thượng tín nhiệm. Nếu cứ để ông ta ở lại đây, Thuần Vu Kỳ sẽ như hổ thêm cánh, con đường làm quan sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng hiện tai, hắn đã làm cho Thuần Vu Đức rời đi, cũng tương đương như chặt đứt cánh tay đắc lực của Thuần Vu Kỳ, tất nhiên Thuần Vu Kỳ sẽ không giống như ngày xưa, thuận lợi như cá gặp nước.

Vốn dĩ Thuần Vu Đức là người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ ông ta đã tìm lại được người nữ tử mà mình thương nhớ nhiều năm, dù biết rõ đây chính là hố lửa nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Huống chi đối với ông ta công danh quyền thế cũng chỉ là phù du mà thôi, cho nên khi đó ông ta không hề có một chút do dự nào liền đồng ý với yêu cầu của Lý Duy Nguyên.

Thuần Vu Đức chỉ để lại cho Thuần Vu Kỳ một bức thư, giải thích rõ nguyên nhân vì sao ông ta lại rời đi như vậy. Sau đó ông ta liền dẫn theo Tôn Lan Y rời xa kinh thành.

Lý Lệnh Uyển nghe Lý Duy Nguyên nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía hắn.

Tuy rằng gần đây Lý phủ rất yên bình không có một gợn sóng, nhưng nàng luôn có linh cảm Lý Duy Nguyên đã bắt đầu hành động.

Hắn làm chuyện gì cũng rất kín đáo, một khi hắn cảm thấy bản thân nắm chắc chắn phần thắng thì hắn mới ra tay. Có phải hiện giờ hắn đã nắm chắc được phần thắng?

" Tiểu Thanh đã đi đâu?" Lý Lệnh Uyển không nhìn Lý Duy Nguyên nữa, đưa mắt nhìn về phía lò đồng lớn, từ tốn lên tiếng: " Còn nữa, những tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ ta đã đi đâu?"

Mấy ngày nay, tuy nàng không nói chuyện với bất kỳ ai nhưng nàng vẫn luôn ầm thầm quan sát tất cả.

Ngoại trừ hai nha hoàn thận cận của nàng là Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc, thì tất cả các nha hoàn hầu hạ trong Di Hoà Viện đều bị đổi hết, nàng cũng không còn nhìn thấy Tiểu Thanh nữa.

Hơn nữa hiện nay Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc mỗi khi nhìn thấy Lý Duy Nguyên, các nàng đều tỏ ra kinh sợ, không dám để lộ mọi chuyện cho Lý Lệnh Uyển biết dù là nửa lời.

Lý Duy Nguyên nhẹ nhàng vỗ tay nàng. Hắn tỏ vẻ

như không có chuyện gì, tiếp tục dỗ ngọt nàng: " Gia đình của Tiểu Thanh có chút chuyện đã xin phép ta cho Tiểu Thanh trở về nhà, ta cũng đã đồng ý. Còn những nha hoàn hầu hạ ở đây, ta thấy các nàng ta làm việc quá lười biếng, cho nên ta đã điều những người mới đến đây thuận tiện cho việc chăm sóc nàng."

Lần trước khi Lý Duy Nguyên đi cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến Giang Tô trị thủy, hắn đã gặp mặt Khang Cùng Thái. Hắn yêu cầu Khang Cùng Thái lập tức tìm một vài người nữ tử biết võ công, cho nên khi ấy Khang Cùng Thái đã đưa Tiểu Thanh cho hắn.

Nhưng sau sự việc ở Tây Trì, còn có việc ở Kim Gia Uyển, Tiểu Thanh đã không bảo vệ tốt cho Lý Lệnh Uyển khiến cho Lý Lệnh Yến có cơ hội ra tay với nàng, cho nên Lý Duy Nguyên làm sao có thể giữ lại một người vô dụng như vậy bên cạnh nàng?

Những nha hoàn được hắn đưa đến Di Hoà Viện, đều là những người do một tay hắn cẩn thận chọn lựa.

Thứ nhất hắn muốn những người đó bảo vệ nàng thật tốt, thứ hai dùng những người đó trông chừng nàng.

Hắn yêu cầu bọn họ phải quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của nàng. Về phần Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc, dù sao các nàng cũng đã hầu hạ nàng nhiều năm, hắn không thể tuỳ tiện đổi đi, chỉ là các nàng cũng phải nghe theo lời hắn.

Vốn dĩ trong lòng nàng hiểu rõ Lý Duy Nguyên đang toan tính điều gì, bất quá nàng không muốn nói ra.

Căn bản nàng không biết ăn nói, cũng không muốn tranh cãi với người khác. Dạo gần đây không hiểu vì sao nàng lại càng không muốn nói chuyện cùng ai.

" Đừng làm khó Tiểu Thanh." Nàng chỉ mở miệng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, tựa vào lòng Lý Duy Nguyên.

Sau một lúc Lý Duy Nguyên ừ nhẹ một tiếng, hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng, từ từ nhắm mắt lại.

Chỉ cần nàng an tĩnh dựa vào lòng hắn như vậy, hắn cảm thấy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Trời mùa đông thường hay tối sớm, hiện giờ vừa qua giờ Dậu mà bên ngoài đã tối đen. Không có sự cho phép của Lý Duy Nguyên, không ai dám tự tiện bước vào phòng ngủ.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Lý Duy Nguyên mở mắt nhìn phía cửa sổ, trời cũng đã tối đen, Lý Lệnh Uyển vẫn còn đang say giấc trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ chóp mũi của nàng, khoé môi hắn hơi cong. Sau đó hắn bế nàng đứng lên, đặt lên giường, hắn đốt đèn đặt lên bàn Kháng Trác.

Thấy phòng ngủ đã sáng đèn, Tiểu Phiến đứng bên ngoài chần chờ nhẹ giọng nói: " Đại thiếu gia, tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa tối."

Lý Duy Nguyên ừ một tiếng, nói: " Đem vào đi." Tiểu Phiến vâng lời, tiếp đến Tiểu Phiến kêu Tiểu Ngọc đem thức ăn vào trong.

Vừa bước vào phòng các nàng âm thầm nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển nằm ngủ trên giường, còn Lý Duy Nguyên thì đang thắp đèn phòng lên.

Tiểu Phiến cũng không dám nhìn quá lâu, liền cúi đầu cùng Tiểu Ngọc dọn thức ăn ra bàn, còn có chén đũa, sau đó các nàng nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Lúc này Lý Duy Nguyên đã thắp đèn xong, tiến đến giường đưa tay bóp nhẹ chóp mũi nàng, cười nói: " Uyển Uyển, đến giờ dùng bữa tối rồi."

Hắn kêu hai lần thì nàng mới từ từ mở mắt. Vừa mới thức giấc nàng cảm giác có chút mờ mịt, tuy rằng nàng nhìn Lý Duy Nguyên nhưng dường như nàng không nhận ra hắn là ai.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng hắn chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, cùng nàng môi lưỡi giao nhau.

Sau một lúc hắn không cam lòng rời khỏi môi nàng, đôi tay hắn đặt phía sau ót nàng, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng.

So với hắn ánh mắt của nàng bình tĩnh hơn nhiều. Hơn nữa vừa rồi khi hắn hôn nàng, hắn cảm nhận nàng không có ý muốn phối hợp cùng hắn. Nàng chỉ nằm một chỗ mặc cho hắn làm gì thì làm.

" Uyển Uyển," chóp mũi hắn cọ nhẹ lên chóp mũi nàng, khàn khàn hỏi: " Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Có chuyện gì, nàng hãy nói với ta đi. Nàng muốn điều gì ta cũng sẽ cho nàng."

Lý Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn hắn, nàng nói: " Ta muốn đi ra ngoài, có thể không?"

Ánh mắt Lý Duy Nguyên hơi ngưng động, nói: " Ta lo lắng nàng sẽ lại xảy ra chuyện, cho nên tạm thời nàng cứ ở trong Di Hoà Viện dạo chơi đi. Qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn nàng dạo chơi khắp nơi trong phủ."

Lý Lệnh Uyển cười khẽ, nói: " Chàng muốn giam lỏng ta, bắt ta sống một cuộc sống giống như cá chậu chim lồng sao?"

Mấy ngày nay, Lý Lệnh Uyển đã sớm phát hiện, cứ mỗi lần nàng muốn rời khỏi Di Hoà Viện, lập tức nha hoàn sẽ tìm đủ mọi lý do ngăn nàng lại.

Hơn nữa những nha hoàn đó nàng chưa từng gặp qua một lần, trong lòng nàng sớm đã hiểu rõ đây chính là chủ ý của Lý Duy Nguyên, hắn muốn giam lỏng nàng ở trong Di Hoà Viện này.

Một mặt nàng lo lắng sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Mặt khác, nàng biết rõ thế lực của Lý Duy Nguyên ngày càng lớn mạnh, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với nàng càng lớn hơn, hận không thể để nàng bên cạnh gắn suốt ngày, trong mắt nàng chỉ có thể có hình bóng của hắn.

Hơn nữa gần đây Thuần Vu Kỳ chắc chắc cũng đã đến đây tìm nàng rất nhiều lần, nhưng đều bị Lý Duy Nguyên tìm cách đuổi đi.

Trong lòng hắn cực kỳ để tâm đến thái độ của nàng đối với Thuần Vu Kỳ. Ngày ấy hắn từng hỏi nàng, rốt cuộc giữa hắn và Thuần Vu Kỳ nàng yêu ai.

Trước kia nàng đã nhiều lẫn nói rõ với hắn, nàng chưa bao giờ có tình cảm với Thuần Vu Kỳ, từ đầu đến cuối người nàng yêu là hắn. Nhưng hắn vẫn luôn nghi ngờ điều này, hắn không hề tin tưởng lời nàng nói.

Đôi khi nàng cũng cảm thấy quá mệt mỏi với sự nghi ngờ này của hắn, cho nên hiện tại nàng cũng lười giải thích với hắn.

Lý Duy Nguyên đã tuyệt tình ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài. Hắn chỉ xem nàng như một con cá nhốt trong chậu, một con chim nhốt trong lồng mà thôi, nàng còn biết làm thế nào?

Lý Duy Nguyên không hề quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Hắn chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, hãy ở lại bên cạnh ta. Ta sẽ yêu thương nàng cả đời."

Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn về hướng khác, không để ý đến hắn.

Lý Duy Nguyên khẽ thở dài một hơi, mặc dù hắn biết nàng sẽ tỏ thái độ như vậy, nhưng hắn bắt buộc phải làm thế.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ Tiểu Thanh có lần báo với hắn, Thuần Vu Kỳ từng bước vào khuê phòng của Lý Lệnh Uyển, thậm chí Thuần Vu Kỳ còn cả gan hôn ngón tay nàng. Hơn nữa nàng còn vì chuyện đôi chân của Lương Phong Vũ mà tranh cãi với hắn...

Trước đó Lương Phong Vũ và nàng từng có hôn ước, còn hiện nay Thuần Vu Kỳ lại cũng có hôn ước với nàng. Tuy rằng với cái chết của Chu Thị, trong vòng ba năm nàng sẽ không thể thành hôn với Thuần Vu Kỳ.

Nhưng mấy ngày nay, Thuần Vu Kỳ luôn đến Lý phủ vài lần hắn nói muốn đến thăm nàng, bất quá Lý Duy Nguyên luôn tìm cách từ chối hắn.

Thậm chí Thuần Vu Kỳ còn lạnh lùng chất vấn Lý Duy Nguyên, hắn nói rằng Uyển Uyển là thê tử chưa cưới của ta, vì sao ta không thể gặp nàng?

Lý Duy Nguyên không thể nào chấp nhận được chuyện Lý Lệnh Uyển có quan hệ với bất kỳ nam tử nào, một chút thôi cũng không được.

Nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, mỗi ngày người mà nàng nhìn thấy chỉ có thể là hắn.

Lý Duy Nguyên giơ tay bế nàng ngồi lên ghế, nhanh tay lấy cơm cho nàng, gắp thức ăn đặt vào trong chén nàng.

Trong suốt cả bữa cơm, nàng không nói một lời nào với hắn. Bởi vì nàng hiểu rõ cho dù nàng có nói điều gì thì hắn cũng không nghe theo nàng.

Lý Duy Nguyên đã âm thầm tính toán muốn giam lỏng nàng cả đời bên cạnh hắn.

Với cuộc sống cá chậu chim lồng này. Cho dù hắn luôn luôn đối xử với nàng tốt, ôn nhu yêu thương nàng ra sao, thì như thế nào đây?

Sau khi dùng bữa xong, Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc bước vào thu dọn mọi thứ, sau đó lấy nước đến cho Lý Lệnh Uyển rửa mặt.

Lý Duy Nguyên sai người đem đến một chậu nước, hắn muốn rửa chân cho nàng. Vì thế hắn vén tay áo lên, ngồi trên ghế nhỏ, cúi người rửa chân cho nàng.

Đôi chân nàng trắng nõn như tuyết, nắm trong tay có cảm giác mềm mại nhẵn nhụi vô cùng. Lý Duy Nguyên cẩn thận rửa chân cho nàng, cuối cùng còn lấy khăn sạch lau khô đôi chân, hắn cũng không ngại nước làm ướt y phục của mình.

Sau khi rửa chân xong, hắn bế nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng, cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn, nhẹ giọng nói: "Uyển Uyển, nàng ngủ đi ta sẽ ở lại đây nhìn nàng ngủ."

Lý Lệnh Uyển không lên tiếng, nhắm mắt lại. Sau một lúc nàng đã ngủ say, Lý Duy Nguyên liền đứng dậy.

Hắn chắp hai tay ở sau lưng, đưa mắt nhìn ngắm dung nhan nàng, trong lòng thầm than nhẹ. Hiện tại hắn hiểu nàng vẫn luôn mâu thuẫn chuyện sống cùng hắn, nhưng đợi sau khi nàng quen rồi thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Đến lúc đó nàng sẽ có thể tự do đi lại trong phủ, ngày ngày chờ hắn tan triều trở về. Khi ấy nàng sẽ không có cơ hội gặp gỡ bất kỳ người nào, trong lòng nàng chỉ có duy nhất hình bóng của hắn. Cả con người của nàng chỉ thuộc về một mình hắn.

Hắn đưa tay chỉnh lại góc chăn, sau đó mới xoay người rời đi. Hiện giờ hắn còn nhiều việc cần phải xử lý. Mọi người trong Lý phủ này, hắn sẽ từ từ xử lý hết.

Chờ sau khi hắn rời đi, Lý Lệnh Uyển từ từ mở mắt lên. Nhưng nàng nằm yên không nhúc nhích, chỉ mở to mắt nhìn về phía cửa phòng, nàng nhìn thấy ánh nến mỏng manh phía bên ngoài đại sảnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên màn cửa.

*

Gần đây Tam phòng xảy ra quá nhiều chuyện. Lão thái thái cho rằng có lẽ gia đình họ đã làm cho thần phật tức giận, bà đang muốn đi đến chùa Thừa Ân dâng hương bái phật, cầu mong vận xui sẽ mau chóng biến mất, nhưng bà không ngờ tới những chuyện xui xẻo vẫn chưa chịu chấm dứt.

Vài ngày sau có tin tức truyền đến, nói rằng nghi ngờ Lý Tu Bách có liên quan đến một vụ án tham ô đã bị Hình Bộ bắt giam.

Mấy ngày nay lão thái thái gặp quá nhiều chuyện đả kích đến sinh bệnh, hiện giờ còn nghe thêm tin này càng làm cho bà hít thở không thông, liền ngất xỉu.

Song Hồng vội vàng kêu gã sai vặt đi mời đại phu đến đây, sau một phen bận rộn cuối cùng lão thái thái cũng đã tỉnh lại.

Mặc dù bà đã tỉnh lại, nhưng cả cơ thể không còn chút sức lực nào cả. Mấy ngày nay Lý phủ liên tiếp gặp những chuyện không may, Từ Thị vì cảm thấy Lý phủ âm khí quá nặng, hơn nữa nàng biết rõ Lý Tu Tùng sẽ không bao giờ quay lại, cho nên ở lại Lý phủ cũng giống như quả phụ.

Cho nên nàng đã sớm tìm cách dẫn theo nhi nữ cùng nhi tử của mình trở về nhà mẹ đẻ. Hiện giờ mọi người trong Nhị phòng đều đã đi đến nơi khác sinh sống không thể quay về.

Ngay cả Tam phòng, còn sợ chưa đủ chuyện xảy ra sao? Hiện giờ Lý Tu Bách đã xảy ra chuyện, chỉ còn lại Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Uyển, hơn nữa các nàng chỉ là tiểu thư khuê các thì có thể làm được gì.

Đến cả bản thân bà bị ngất xỉu, nằm trên giường cũng không có một đứa cháu gái nào đến thăm hỏi.

Với lại các nàng có đến đây, thì cũng có thể giúp được gì đâu? Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bà chỉ có thể tìm Lý Duy Nguyên giúp đỡ.

Bà vội kêu Song Hồng đến đây, phân phó nàng ta: " Ngươi nhanh mời đại thiếu gia đến đây, nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với nó." Song Hồng lên tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Chờ sau khi Lý Duy Nguyên đến nơi, thì cũng đã là xế chiều, bên trong phòng khá tối tăm. Một tiểu nha hoàn nhanh chóng thắp đèn, sau đó là thắp đèn trong phòng ngủ của lão thái thái.

Song Hồng vén màn cửa lên mời Lý Duy Nguyên bước vào phòng. Hắn cúi đầu bước vào, lên tiếng bảo các nha hoàn trong phòng lui ra ngoài.

Lão thái thái dựa người vào đầu giường, hai mắt nhắm lại, nghe thấy giọng nói của Lý Duy Nguyên, bà từ từ mở mắt lên.

Bà đã lớn tuổi năm trước còn bị nhiễm phong hàn, cho nên sức khỏe ngày càng suy yếu, tuy rằng đã dùng nhân sâm bồi bổ nhưng cũng không khá hơn. Gần đây còn liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng làm cho tinh thần bà càng ngày càng sa sút.

Lý Duy Nguyên đứng trước cửa phòng âm thầm quan sát lão thái thái, hắn nhìn thấy sắc mặt bà nhợt nhạt, trong lòng hắn vô cùng vui sướng.

Hắn vẫn nhớ rõ năm xưa hắn đã bị mọi người trong Lý gia chà đạp ức hiếp ra sao, giờ phút này hắn sẽ bắt từng người trả lại gấp đôi.

Lão thái thái cảm thấy hôm nay Lý Duy Nguyên có chút kỳ lạ. Nói như thế nào bà cũng là tổ mẫu của hắn, nhớ lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy bà đều sẽ hành lễ thỉnh an.

Nhưng vì sao từ lúc hắn bước vào đây đến giờ, hắn chỉ đứng trước cửa phòng, dáng đứng thẳng tắp, không hề có ý định cúi người hành lễ với bà.

Hơn nữa ánh nến phản phát lên thân người hắn, tạo cho bà cảm giác có chút mơ hồ, bà nhìn thấy trong mắt hắn có một chút trào phúng.

Ban đầu lão thái thái muốn tỏ vẻ giận dữ, quát lớn hắn không biết phép tắc.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hiện nay Lý gia đã rối loạn như vậy, bà chỉ còn biết trông cậy duy nhất vào người trưởng tôn này.

Hơn nữa mấy năm trước bà luôn đối xử tệ bạc với hắn, có phải trong lòng hắn vẫn có một chút hận ý với bà?

Thôi vậy, tạm thời bà chỉ đành hạ mình cầu xin hắn giúp đỡ mà thôi.

Lão thái thái bất đắc dĩ âm thầm thở dài, nhưng vẫn nói chuyện ôn hoà với hắn: " Chuyện của tam thúc, cháu có biết không?"

Lý Duy Nguyên không trả lời. Chuyện của Lý Tu Bách làm sao hắn không biết? Bởi vì mọi chuyện đều do một tay hắn âm thầm gây ra.

Lão thái thái thấy Lý Duy Nguyên không trả lời, lại âm thầm thở dài một hơi, từ từ nói tiếp: " Chuyện tham ô của Tam thúc, bất luận là thật hay là giả, nhưng hắn dù sao cũng là Tam thúc của cháu. Người làm chất nhi như cháu, cũng nên giúp đỡ hắn một tay trong lúc khó khăn này."

Lý Duy Nguyên vẫn không lên tiếng, đôi tay nắm lại, ánh mắt cười như không cười nhìn lão thái thái.

Lão thái thái nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, trong lòng liền nổi giận, nhưng bà không thể hiện ra ngoài, chỉ có thể cực lực nhịn xuống, nói tiếp: " Tổ mẫu cũng hiểu chuyện này là làm khó cho cháu, nhưng cháu cùng Tam thúc là người một nhà. Dù sao hai người cũng thủ túc tình thân, môi hở thì răng lạnh, đạo lý này chắc cháu cũng hiểu rõ không cần tổ mẫu giải thích thêm."

Lý Duy Nguyên vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ là ánh mắt hắn càng ngày càng có ý cười trào phúng.

Lão thái thái thấy thế, khuôn mặt bà hết xanh rồi lại đỏ. Bà muốn lên tiếng quát lớn Lý Duy Nguyên vài câu. Nhưng bà chợt nghĩ lại, cục diện hiện nay còn chưa giải quyết, bà phải làm sao?

Sau đó bà lại nghĩ, có thể bởi vì lúc trước trong lòng Lý Duy Nguyên đối với bà vẫn có chút hận thù không thể nói rõ, cho nên thái độ của hắn mới như vậy.

Hiện tại sống dưới một mái nhà, tình thế cấp bách, tạm thời bà đành phải hạ mình với hắn. Nhưng trong lòng vẫn có chút không tình nguyện hạ mình trước mặt người tôn nhi này.

Vì vậy lão thái thái hàm hồ nói: " Cháu là đứa cháu ngoan. Tổ mẫu sớm biết sau này cháu sẽ thành danh. Cho nên mấy năm trước tổ mẫu đối xử với cháu như vậy, chỉ là muốn rèn luyện ý chí của cháu. Trong lòng cháu cũng biết đấy, cháu là đích trưởng tôn của ta, trong người cháu có huyết mạch của Lý gia ta. Vì vậy tổ mẫu vô cùng yêu quý cháu, cũng mong muốn cháu thành tài."

Dừng một chút, bà nói tiếp: " Chắc cháu cũng biết Lễ Bộ Triệu thị lang, lần đại thọ bảy mươi tuổi của ta, hắn cùng phu nhân và nhi nữ của hắn đã gặp qua cháu. Triệu tiểu thư luôn yêu thích cháu, ngay cả Triệu thị lang cũng coi trọng cháu.

Hơn nữa Triệu phu nhân còn mở lời với ta. Sau đó ta tính hai ngày nữa sẽ thỉnh bà mối đến Triệu gia cầu hôn. Nhưng không ngờ Lý gia lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời không thể làm chuyện này.

Vừa rồi ta đã nghĩ qua, chuyện này không thể kéo dài ngày mai ta sẽ thỉnh bà mối đến đó cầu hôn. Triệu gia là gia đình quyền thế, ba đời đều làm thượng thư, môn sinh khắp thiên hạ. Nếu có thể kết thân cùng Triệu gia, sau này rất có lợi với con đường làm quan của cháu. Hơn nữa, gần đây Lý gia gặp quá nhiều chuyện xui xẻo, để cháu thành thân cũng coi như xua đi vận xui của Lý gia."

Trong lòng lão thái thái nghĩ đây là một chủ ý khá hay. Nếu mối hôn sự này thành công, chuyện của Lý Tu Bách sẽ được Triệu thị lang ra sức giúp đỡ.

Lý Duy Nguyên mỉm cười khi nghe lão thái thái nói những lời này, đợi bà nói xong, hắn liền cười nhếch miệng, nhướng mắt nhìn bà một cái.

Sau đó hắn từ từ tiến lại chỗ lão thái thái, đến bây giờ bà vẫn còn nghĩ đến việc lợi dụng chuyện hôn nhân của hắn mưu cầu lợi ích cho Lý gia. Nhưng hiện giờ đã không giống như ngày xưa, hắn cần gì phải nhân nhượng bà?

Lý Duy Nguyên cong khoé môi, từ từ lên tiếng: " Mối hôn sự này ta không đồng ý." Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ với lão thái thái như vậy.

Vừa rồi khi hắn nói ra ba chữ không đồng ý, giống như lạnh lẽo như băng làm cho người khác nghe thấy không lạnh mà run.

Sau này hắn không cần nhìn sắc mặt của lão yêu bà này mà sống, cũng không cần phải chịu đựng những lời nói cay nghiệt của bà ta.

Hắn hoàn toàn có thể chà đạp bà dưới chân, từ trên cao nhìn xuống, chờ bà mở miệng cầu xin hắn tha thứ.

———————-//——//——————

*Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng đã có thể trả thù. Chương sau sẽ là kết cuộc của lão thái thái, Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến.

* Editor: Cũng đợi được đến ngày này👍🏻👍🏻👍🏻 Nhân dịp trung thu up tặng các bạn 5 chương nữa nè!!