Em Gái Của Gian Thần

Chương 95: Nản lòng thoái chí




Chu Thị do bị rơi xuống nước mà chết. Theo như lời bà vú già khi phát hiện thi thể của Chu Thị nói rằng, lúc bà ta đi ngang hồ sen, đột nhiên nhìn thấy trên mặt nước nổi lên một vật gì kỳ lạ, bà ta liền nhanh chân đến nhìn xem ai ngờ vừa bước tới gần hồ bà ta lại nhìn thấy thi thể.

Lúc ấy bà ta vô cùng khiếp sợ, vội vàng hô lớn kêu người đến đây. Mọi người cùng nhau hợp sức kéo thi thể lên, có một người vú già can đảm tiến đến nhìn thi thể đó là ai, thế mà lại là Tam thái thái.

Sau đó mọi người đều sợ ngây người, lập tức kêu người đi báo cho lão thái thái biết, còn những người khác đưa thi thể Chu Thị trở về Lạc Mai Cư.

Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên đến nơi, liền nhìn thấy thi thể của Chu Thị đang được đặt ở đại sảnh, váy áo cùng tóc tai trên người Chu Thị đều ướt sủng.

Thải Vi cùng Thải Nguyệt thì quỳ trên mặt đất, hai người khóc lóc thảm thiết.

Lý Lệnh Uyển đi đến trước cửa, liền nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chu Thị. Cả người nàng lảo đảo, Lý Duy Nguyên vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.

Thải Vi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên, nàng ta vừa quỳ gối vừa khó nói: " Tiểu thư, tiểu thư, hai người đến rồi."

Lý Lệnh Uyển cúi đầu nhìn Thải Vi, nàng mờ mịt hỏi: " Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải sáng nay mẫu thân của ta vẫn còn khỏe mạnh sao, làm sao bây giờ lại như vậy?"

" Nô tì cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra," Thải Vi khóc lóc nói: " Sau cái chết của Cửu thiếu gia, tiểu thư đã đến đây, sau khi tiểu thư vội vàng rời đi nói rằng muốn đi tìm Tam tiểu thư. Lúc ấy thái thái khóc một lúc khóc đến nỗi ngất đi, bọn nô tì liền đỡ thái thái lên giường nghỉ ngơi.

Khi ấy bọn nô tì chỉ cho rằng thái thái vì quá thương tâm mà ngất xỉu. Hơn nữa vì cái chết của Cửu thiếu gia mọi người trong Lạc Mai Cư đều rối rắm, sơ xuất không lưu tâm đến thái thái. Chờ sau khi nô tì vào phòng hầu hạ thái thái, thì thái thái đã không còn ở trong phòng.

Sau đó bọn nô tì tìm kiếm khắp nơi trong viện cũng không tìm thấy thái thái. Lúc ấy trong lòng nô tì vô cùng lo lắng liền phân phó người ra ngoài tìm thái thái. Nhưng chưa được bao lâu, đám người của Trương ma ma đã đem thi thể của thái thái trở về, còn nói là thái thái bị té xuống hồ, chờ sau khi bọn họ cứu thái thái lên, thì thái thái đã, đã..."

Nói tới đây, nàng ta khóc không nói nên lời. Lý Lệnh Uyển càng trở nên mờ mịt, trong truyện gốc nàng đã viết Chu Thị bị rơi xuống hồ chết đuối, còn do chính nguyên thân Lý Lệnh Uyển đẩy ngã. Nhưng bây giờ rõ ràng nàng không làm gì cả, vì sao Chu Thị lại chết?

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng chuyện đó không thể nào xảy ra, nhưng tại sao cuối cùng mọi người đều có kết cuộc giống y như trong truyện?

Hoạ Bình chết, Đỗ Thị chết, Mình Nguyệt cũng chết, bây giờ lại đến Chu Thị. Hơn nữa có những người vốn dĩ trong truyện không hề chết giống như Lý Duy Hoa, Lý Duy An, nhưng hiện tại cả hai đều đã chết.

Chẳng lẽ bây giờ nàng phải đi tìm Conan để hỏi sao? Làm sao để điều tra chuyện này đây?

Xưa nay nàng luôn tự cho mình là đúng. Nàng cho rằng bản thân có thể thay đổi cốt truyện, nhưng đến cuối cùng thì sao, vòng đi vòng lại, cuối cùng chẳng phải vẫn giống y như cốt truyện sao?

Lý Lệnh Uyển đưa tay vịn vào cửa, móng tay bấu chặt vào cánh cửa. Càng cố làm bản thân mình đau đớn, nhưng nàng lại không còn cảm thấy sự đau đớn nào nữa, lại mờ mịt nhìn về phía thi thể của Chu Thị.

Tuy rằng ban đầu Lý Duy Nguyên cũng có chút khiếp sợ, chỉ là sau đó hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Còn về phần Lý Lệnh Uyển, nàng vẫn là bộ dạng mất hồn lạc phách, hắn vội gỡ bàn tay đang nắm chặt khung cửa của nàng ra, trầm giọng hỏi Thải Vi: " Là ai đã phát hiện ra thi thể của thái thái? Mau kêu người đó đến đây."

Thải Vi khóc lóc đáp ứng, sau đó nàng ta liền đứng lên đi kêu Trương ma ma đến đây.

Trương ma ma da dẻ đen nhẻm, mặt mày ôn hoà, nhìn ra là một con người cực kỳ đôn hậu. Bà ta sợ hãi quỳ trước mặt Lý Duy Nguyên, đồng thời cũng kể lại việc phát hiện thi thể của Chu Thị ở hồ sen như thế nào.

Lý Duy Nguyên cẩn thận nghe bà ta nói rõ. Theo sau hắn lại hỏi: " Lúc bà phát hiện thi thể của Tam thái thái, có nhìn thấy người nào đứng gần đó không?"

" Hồi thiếu gia, không có." Trương ma ma trả lời.

" Cẩn thận nhớ lại." Lý Duy Nguyên truy vấn hỏi: "Xung quanh không có điều gì khác thường sao?"

Vẻ mặt của Trương ma ma có chút chần chờ. Lý Duy Nguyên vừa nhìn thấy, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo sắt bén, hắn nói: " Bà hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời."

Rõ ràng giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng Trương ma ma nghe thấy liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cơ thể run rẩy.

Bà ta không dám giấu giếm chuyện gì, liền lấy trong tay của mình ra một cái túi thơm, cúi đầu, theo sau đưa cái túi thơm đến trước mặt Lý Duy Nguyên, bà ta nói: " Đây là cái túi thơm nô tỳ nhặt được tại nơi phát hiện thi thể của Tam thái thái."

Ban đầu bà ta biết túi thơm nàyđược làm từ vật liệu cực tốt, hoa văn trên túi thơm lại vô cùng tinh xảo, cho nên khi bà ta đã nhặt nó lên sờ xem trong đó có gì, bên trong có chút ít đồ vật.

Bà ta chỉ cho rằng bên trong có chút ít bạc, vì vậy

mới giấu kín chuyện này không nói ra. Nhưng sau khi nghe thấy Lý Duy Nguyên nói như vậy, bà ta sợ chính mình không thể che giấu được nữa đành phải nói thật.

Lý Duy Nguyên thoáng nhìn qua chiếc tui thơm trong tay bà ta, ngay sau đó vẻ mặt hắn chợt thay đổi.

Lý Lệnh Uyển cũng đưa mắt nhìn đến cái túi thơm đó. Túi thơm làm từ tơ lụa màu xanh, trên mặt còn thêu hoa hải đường.

Nàng cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình muốn rớt ra ngoài. Đây chính là túi thơm nàng đã làm riêng cho Lý Duy Nguyên, vì sao hiện giờ nó lại xuất hiện ở nơi Chu Thi chết?

Bỗng nhiên trong đầu nàng có một suy đoán đáng sợ, nàng thất thần quay đầu về phía Lý Duy Nguyên, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Chẳng lẽ hắn chính là người đã làm ra chuyện này, bởi vì hắn luôn để ý đến mối hôn sự của nàng cùng Thuần Vu Kỳ, cho nên ngoài việc dùng Tôn Lan Y uy hiếp Vĩnh Hoan Hầu, hắn còn có biện pháp khác?

Hắn đã sớm biết biện pháp kia chưa chắc sẽ thành công. Dựa vào tính cách của hắn, tất nhiên hắn sẽ tìm một biện pháp khác để phòng bị.

Nếu làm cho Chu Thị chết, nàng thân là nhi nữ duy nhất của Chu Thị, hiển nhiên nàng phải chịu tang ba năm, trong ba năm nàng không thể thành thân cùng Thuần Vu Kỳ.

Có phải sau ba năm, Lý Duy Nguyên cũng đủ thời gian khống chế Thuần Vu Kỳ? Vì vậy cái chết của Chu Thị...

" Chàng, chàng..." Lý Lệnh Uyển cảm thấy cả người lạnh run, ngăn không được liền run rẩy, lời nói cũng có chút run run: " Mẫu thân của ta, chàng..."

Bất quá nàng không thể hỏi thành lời. Trước mặt nhiều người như vậy nàng không thể hỏi thẳng điều đó.

Giống như có ai đó hung hăng bóp chặt cổ nàng, rõ ràng nàng muốn lên tiếng hỏi rõ Lý Duy Nguyên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng một chữ nàng cũng không thể thốt ra.

Nếu hỏi trước mặt mọi người như vậy, đến lúc đó bọn họ sẽ báo lại cho lão thái thái biết, về sau Lý Duy Nguyên phải làm sao?

Lý Lệnh Uyển tuyệt vọng phát hiện, đến giờ phút này nàng vẫn không đành lòng đưa Lý Duy Nguyên vào hoàn cảnh khó khăn.

Mấy năm qua Chu Thị yêu thương nàng như vậy, nàng chỉ biết trơ mắt làm ngơ để cho Chu Thị chết oan ức thế này, nàng thật hổ thẹn với tình cảm của Chu Thị đối với mình...

Trong đầu Lý Lệnh Uyển dường như có hai người đang giằng co, khiến cho nàng cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung.

Cuối cùng nàng không chống đỡ được nữa, liền ngất xỉu. Lý Duy Nguyên vội vàng ôm lấy cơ thể nàng, cầm lấy túi thơm trong tay Trương ma ma, nhanh chóng bế nàng rời khỏi đó.

Vừa rồi đại phu có nói do nàng mới ngã trúng đầu, không thể để nàng chịu thêm sự đả kích nào nữa, nhưng hiện tại mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Lý Duy Nguyên trầm mặt giống như sắp có giông bão đến đây, quả thật dường như mây đen đang bao phủ cả con người hắn.

" Đại, đại thiếu gia," Tuy rằng Thải Vi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đột nhiên ngất xỉu, nàng ta cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng trước khi Lý Duy Nguyên muốn bế Lý Lệnh Uyển rời đi, nàng ta vẫn mở miệng lên tiếng: " Hậu sự của thái thái, bọn nô tì nên làm gì bây giờ?"

Lý Duy Nguyên là người có tính tình lạnh lùng, trên thế gian này người duy nhất hắn đặt trong lòng chỉ có Lý Lệnh Uyển, còn những người khác không đặt vào mắt.

Ngay cả việc của Chu Thị, hắn cũng không kiên nhẫn quản đến, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lý Lệnh Uyển.

Trong đầu hắn thầm nghĩ, dù sao Chu Thị cũng là mẫu thân của nàng, cho nên hắn vẫn nhẫn nại quay người, hỏi Thải Vi: " Về cái chết của Tam thái thái, ngươi đã sai người báo cho lão thái thái cùng Tam thúc, bọn người đại bá mẫu biết chưa?"

" Đều đã sai người đi báo rồi ạ." Thải Vi vừa nghe hắn hỏi như vậy, nàng ta càng khóc thảm thương hơn, nói: " Buổi sáng hôm nay lão thái thái vừa hay tin Cửu thiếu gia mất, lão thái thái lcảm thấy quá đau lòng. Hiện giờ lại nghe tin thái thái chết càng làm lão thái thái kinh hãi liền ngất xỉu, cho nên không thể đến đây.

Còn Tam lão gia luôn ở suốt trong thư phòng, lúc nào cửa cũng đóng chặt, không biết Tam lão gia đang làm gì trong đó, nha hoàn đến báo việc này thì Tam lão gia chỉ nói là biết rồi sẽ nhanh chóng đến đây.

Nhưng cả một ngày trời không hề thấy bóng dáng của Tam lão gia. Về phần đại thái thái, hôm qua đã dẫn Ngũ tiểu thư cùng Lục thiếu gia về nhà mẹ đẻ mừng thọ còn chưa trở về."

Một cái Lý phủ to lớn như vậy, đến lúc quan trọng thì lại không có một đứng ra chủ trì, chẳng trách sao các nha hoàn trong Lạc Mai Cư giờ phút này đều hoang mang lo sợ như vậy, bọn họ chỉ biết quỳ xung quanh thi thể của Chu Thị mà khóc lóc.

Lý Duy Nguyên liền phân phó: " Mau kêu nha hoàn đến hối thúc Tam thúc đến đây, sau đó kêu gã sai vặt cưỡi ngựa thật nhanh đến nhà mẹ đẻ của Đại thái thái, bảo Đại Thái Thái nhanh chóng trở về."

Hiện nay Từ Thị chính là người quản lý chi tiêu trong Lý phủ, cho nên chuyện này cần phải có nàng ta đứng ra lo liệu.

Thải Vi khóc lóc vâng một tiếng. Lý Duy Nguyên thoáng nhìn qua thi thể của Chu Thị, váy áo trên người Chu Thị đều ướt đẩm, đầu tóc rối loạn, sắc mặt tái nhợt, môi bầm đen, móng tay cũng dính đầy bùn đất, sau đó hắn liền phân phó Thải Vi: " Trong lúc chờ bọn họ đến đây, ngươi mau thay y phục sạch sẽ cho Tam thái thái, còn phải dùng khăn lau sạch người của Tam thái thái, sau đó tìm một bộ váy áo đẹp nhất thay cho Tam thái thái, búi lại tóc cho Tam thái thái. Chờ sau khi làm xong hết tất cả, liền kêu gác sai vặt đem một tấm ván gỗ lót đệm hương hồ đến đây, đặt thi thể của Tam thái thái lên đó, nhớ phải đốt nến đặt xung quanh thi thể Tam thái thái."

Tuy rằng Chu Thị đã chết, nhưng ít nhất cũng phải cho nàng ta một chút thể diện, không thể để đám người của Lý Tu Bách đến đây nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng ta như vậy.

Hắn vừa nói xong, Thải Vi khóc lóc đáp ứng. Theo sau hắn nói vài câu trấn an bọn họ, lúc này hắn mới vội vàng bế Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện, phân phó Cẩn Ngôn đi thỉnh đại phu đến đây.

*

Chờ Lý Lệnh Uyển tỉnh lại thì đã là canh hai. Bên ngoài trời đã tối tăm, ánh nến trong phòng mờ ảo.

Lý Duy Nguyên vẫn luôn túc trực bên nàng, khi nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, hỏi: " Uyển Uyển, nàng cảm thấy sao rồi? Đầu còn choáng váng hay hoa mắt nữa không?"

Trước đó hắn đã sai Cẩn Ngôn thỉnh đại phu đến bắt mạch cho Lý Lệnh Uyển, đại phu nói vì nàng chịu đả kích quá lớn, chỉ sợ sau khi tỉnh lại sẽ càng cảm thấy choáng váng hoa mắt.

Sau đó đại phu còn dặn dò Lý Duy Nguyên, không nên để nàng chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa.

Nhưng ngay sau đó, Lý Lệnh Uyển dùng sức thoát khỏi bàn tay hắn, chống tay lên giường ngồi dậy.

Lý Duy Nguyên vội ngăn cản nàng, hắn nói: " Uyển Uyển, nàng muốn làm gì?"

Lý Lệnh Uyển không để ý đến lời hắn nói, vẫn giãy giụa muốn ngồi dậy. Vừa mới tỉnh dậy nàng không cảm thấy gì cả, nhưng khi nàng cố ngồi dậy thì liền có cảm giác choáng váng hoa mắt, sau đó nàng lại ngã xuống giường. Bất quá nàng vẫn cắn răng chịu đựng, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Lý Duy Nguyên ôm chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong vòng tay mình không cho nàng nhúc nhích, đồng thời hắn dịu dàng nói: " Chuyện của nương nàng, ta đã an bày ổn thoả. Hơn nữa đại bá mẫu cũng đã trở về, đại bá mẫu đã lo liệu hậu sự cho nương của nàng. Hiện tại nàng không khỏe, tạm thời hãy nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta sẽ cùng nàng đi đến đó."

Lý Lệnh Uyển giãy giụa, giọng khàn khàn quát lớn: " Buông ra."

Lý Duy Nguyên vẫn kiên trì không buông, hắn thở dài nói: " Uyển Uyển, trong lòng nàng đang nghi ngờ chuyện gì, vì sao nàng không đem mọi chuyện hỏi rõ?"

Nói đến đây, hắn liền đưa tay lấy ra túi thơm ở trong tay áo mình đặt vào tay nàng, hắn nói: " Lúc trước khi nàng nhìn thấy túi thơm này trong tay của Trương ma ma, còn được nhặt tại nơi phát hiện ra thi thể của Tam thẩm, khi ấy sắc mặt của nàng liền thay đổi, ta nhìn thấy trong ánh mắt của nàng chứa đầy sự khiếp sợ cùng phẫn nộ, có phải nàng nghi ngờ ta đã ra tay hại chết Tam thẩm?"

Lý Lệnh Uyển không ngờ tới hắn sẽ nói thẳng mọi việc trước mặt mình như vậy. Nàng giận đến phát run, sắc mặt cũng đỏ lên, nàng nói: " Chàng còn có mặt mũi nói chuyện này với ta? Được, được lắm, ta hỏi chàng, cái túi thơm này có phải chính là túi thơm ta đã tặng chàng? Có phải mỗi ngày chàng luôn đem nó bên mình? Hiện tại vì sao nó lại xuất hiện ở nơi nương ta xảy ra chuyện? Chàng đừng nói với ta bởi vì khi ấy chàng tình cờ đi ngang qua đó, không cẩn thận đánh rơi. Chẳng phải chàng luôn yêu thích cái tui thơm này sao, không thể nào chàng lại tuỳ tiện để mất nó được? Hơn nữa lại trùng hợp như vậy, nó lại xuất hiện đúng vào thời điểm mẫu thân ta xảy ra chuyện? Ta không tin trên đời có chuyện trùng hợp thế đâu."

Lý Duy Nguyên nhìn nàng, trầm mặc một lúc. Theo sau hắn từ từ nói: " Có phải trong lòng nàng luôn nghi ngờ chính ta đã ra tay hại chết Tam thẩm. Bởi vì nếu Tam thẩm chết đi, nàng sẽ phải chịu tang ba năm, trong ba năm nàng không thể thành thân cùng Thuần Vu Kỳ, có đúng không?"

Lý Lệnh Uyển không ngờ hắn lại hỏi nàng như vậy, nếu hắn vẫn tìm cách che giấu thì chứng tỏ chuyện này thật sự có liên quan đến hắn, quả thật nội tâm của hắn thật độc ác biến thái.

Nhưng hiện tại hắn lại tự chủ động nói ra những lời nói đó, khiến cho sự tức giận của nàng biến thành bất ngờ, cắn răng giận dữ hỏi: " Chẳng lẽ không phải như vậy?"

Lý Duy Nguyên lại thở dài một tiếng. Hắn không màng sự giãy giụa của nàng, đưa tay nắm lấy cằm nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mình.

" Uyển Uyển, nàng nhìn ta đi, nàng nhìn kỹ ta này." Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt có chút bi thương cùng không tin tưởng, hắn nói: " Vì sao nàng không tin ta? Vì sao nàng cứ nghi ngờ cái chết của mẫu thân nàng có liên quan đến ta? Ta yêu nàng như vậy, tốt với nàng như vậy, nếu nàng muốn sinh mạng của ta, ta cũng có thể cho nàng, làm sao ta có thể làm cho nàng đau khổ?"

" Nếu như chàng không muốn làm ta đau khổ, vì sao chàng còn muốn giết chết Lương Phong Vũ? Hiện giờ đôi chân của hắn đã tàn phế, chàng cho rằng ta sẽ không cảm thấy áy náy sao? Vì sao chàng lại làm như vậy? Còn có cái chết của Họa Bình năm đó, có phải do chàng gây ra không?"

Nói tới đây, Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình như muốn phát điên, nàng nói tiếp: " Chàng biết, hay là chàng cố tình không biết, những chuyện này, những chuyện này..."

Những chuyện này căn bản nàng cho rằng có thể thay đổi, nhưng hiện tại bởi vì Lý Duy Nguyên nhúng tay vào, cho nên mọi chuyện đều xảy ra giống như trong cốt truyện. Ngay cả kết cuộc sau này của nàng...

Lý Lệnh Uyển cảm thấy trong lòng mình như chứa đầy bông gòn thật khó chịu.

Lý Duy Nguyên nhìn nàng, cuối cùng hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, im lặng gật đầu, sau đó hắn nói: " Nếu năm đó Hoạ Bình không lén báo tin cho lão thái thái, thì nàng cũng sẽ không bị tên đạo sĩ kia sỉ nhục như vậy, ta làm sao có thể để Họa Bình sống trên đời này? Ngay cả chuyện của mẫu thân nàng, quả thật ta đã sớm nghĩ tới cách đó, nếu dùng Tôn Lan Y khống chế Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ thất bại, ta sẽ cho Tam thẩm uống thuốc giả chết, như vậy nàng sẽ chịu tang ba năm."

Lý Lệnh Uyển giơ tay muốn đánh vào mặt hắn, nhưng nàng không tài nào xuống tay được. Nàng chính là một kẻ vô dụng, mặc dù đã đến nước này nàng vẫn không nỡ ra tay đánh hắn.

Lý Duy Nguyên bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên, hắn nói: " Uyển Uyển, đừng kích động như vậy. Đại phu nói nàng không thể chịu thêm đả kích."

Lý Lệnh Uyển giận đến nói không thành lời. Còn Lý Duy Nguyên vẫn tiếp tục nói: " Khi đó ta từng nghĩ, Tam thẩm ở lại Lý phủ cũng không mấy vui vẻ. Nếu để Tam thẩm giả chết, thứ nhất trong ba năm nàng không cần thành thân với Thuần Vu Kỳ, trước mắt chúng ta có thể kéo dài thêm thời gian. Trong ba năm ta cũng đủ cho ta nghĩ ra cách đối phó hắn. Thứ hai, để Tam thẩm rời khỏi Lý phủ, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ đưa Tam thẩm trở về, để Tam thẩm sống cùng chúng ta, có gì mà không tốt? Chỉ là ta không ngờ tới, hiện tại Tam thẩm lại chết như vậy."

Nói đến đây, hắn lại cúi đầu hôn môi nàng, nắm chặt bàn tay nàng, dịu dàng nói: " Uyển Uyển, tin ta đi. Ta yêu nàng như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương nàng? Ngay cả đôi chân của Lương Phong Vũ, sau này ta sẽ tìm Triệu Vô Tâm đến chữa trị cho hắn. Ta tin tưởng vào y thuật của Triệu Vô Tâm, tất nhiên ông ta sẽ có cách trị khỏi cho Lương Phong Vũ."

Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn nàng, cẩn thận hỏi nàng: " Uyển Uyển, ca ca đã nói như vậy nàng đừng giận ta nữa, có được không?"

Lý Lệnh Uyển ngơ ngác, cảm thấy thực sự quá mờ mịt. Nàng lại suy nghĩ, nàng tin rằng Lý Duy Nguyên sẽ không ra tay đẩy Chu Thi rơi xuống nước, nhưng vĩnh viễn nàng không thể nhìn thấu nội tấm của hắn đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết rõ bước tiếp theo hắn lại muốn làm gì.

Nhưng thật sự hắn đối xử với nàng rất tốt, trao cả trái tim cho nàng, cẩn thận bảo vệ nàng. Ngay cả khi nàng tức giận trách mắng hắn, thì hắn cũng sẽ chiều theo nàng, cẩn thận lấy lòng nàng, làm cho nàng không tìm được lý do nào mà trách cứ hắn.

Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chỉ sợ rằng sau lưng nàng hắn vẫn luôn có suy nghĩ muốn diệt trừ những người chống đối hắn như cũ.

Mỗi lần hắn âm trầm ngoan độc chẳng bao giờ thể hiện trước mặt nàng, khi hắn đứng trước mặt nàng chỉ cười ôn nhu, dịu dàng kêu tên nàng.

Nàng biết rõ bản thân mình không thể thay đổi được con người hắn. Từ trước tới nay nàng luôn cho mình là đúng, nhưng hiện tại nàng cảm thấy bản thân mình chỉ làm những chuyện ngu xuẩn mà thôi.

Hơn nữa nếu theo như cốt truyện, cuối cùng nàng vẫn sẽ chết. Tuy rằng hiện giờ nàng có thể khẳng định Lý Duy Nguyên tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng, nhưng có thay đổi được gì sao?

Nàng không phải người đẩy Chu Thị té xuống hồ, nhưng hiện nay chẳng phải Chu Thị cũng chết do đuối nước sao? Ai biết được rốt cuộc khi nào nàng sẽ chết đây? Hơn nữa cuối cùng nàng sẽ chết như thế nào....

Bỗng nhiên nàng liền có một loại cảm giác nản lòng thoái chí vô cùng. Trải qua nhiều năm như vậy, cũng tự cho mình đúng quá nhiều năm nay, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được cốt truyện lớn mạnh.

Có lẽ bởi vì trong lòng vô cùng chán nản, cho nên cũng không muốn quan tâm chuyện gì nữa. Rõ ràng mấy năm qua nàng luôn lo sợ bản thân sẽ có cái chết đau đớn giống như nguyên thân, hơn nữa nàng còn thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng. Chỉ là bây giờ suy nghĩ lại, nàng phát hiện bản thân mình dường như không còn sợ hãi chuyện đó nữa.

Nàng nắm lấy tay của Lý Duy Nguyên, đưa mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: " Đi thôi, chàng hãy đưa ta đến chỗ mẫu thân ta, ta muốn tiễn mẫu thân một đoạn đường."

Nếu kết cuộc đã định sẵn là như vậy, sợ hãi thì có ích lợi gì? Chi bằng cứ thản nhiên đối mặt thôi.

————————//—-//———————-

* Editor: tất cả mọi chuyện đều đã có an bày!!! Cũng coi như giải thoát cho Chu Thị 🙏🏻🙏🏻