Em Gái Của Gian Thần

Chương 51: Thuần Vu Kỳ




Hiện tại Lý Lệnh Uyển đang ngồi trên tấm đệm trong xe ngựa, bên trong được đặt một lò sưởi nhỏ hơi ấm đang tỏa khắp trong thùng xe cho nên nàng không cảm thấy lạnh. Hôm nay nàng cũng dẫn theo Tiểu Phiến đi cùng.

Thời tiết hôm nay thật lạnh, ban đầu nàng bảo Lý Duy Nguyên ngồi cùng mình trên xe ngựa, nhưng không hiểu tại sao hắn cứ một mực từ chối, còn bảo rằng hắn muốn tự mình cưỡi ngựa đi đến đó.

Nghe hắn từ chối như vậy, Lý Lệnh Uyển liền cảm thấy có chút buồn bực. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nàng nhớ rõ mỗi lần nàng nói hay yêu cầu bất luận điều gì hắn chẳng bao giờ từ chối nàng cả, nhưng hôm nay vì sao hắn lại như vậy?

Lúc này nàng lại nhăn mày suy nghĩ, nàng có chút mờ mịt hỏi Tiểu Phiến: " Tiểu Phiến, ngươi có cảm thấy đại thiếu gia hôm nay đối với ta rất lạnh nhạt không?"

Tiểu Phiến cũng suy nghĩ một lúc, chần chừ nói: " Nghe tiểu thư hỏi như vậy, nô tì cũng cảm thấy đại thiếu gia hôm nay đúng là có chút kỳ lạ, hơn nữa lúc nãy dường như sắc mặt của đại thiếu gia đối với tiểu thư có chút không vui. Tiểu thư, có phải người đã làm gì chọc giận đại thiếu gia không?"

Lý Lệnh Uyển cố moi hết tâm tư ra suy nghĩ, nàng cảm thấy mấy ngày nay hình như nàng đâu có làm chuyện gì khiến Lý Duy Nguyên không vui.

Hơn nữa rõ ràng đêm qua lúc Lý Duy Nguyên còn ôm nàng, giọng điệu của hắn rất ôn nhu kia mà, thậm chí hắn còn cầm đèn lồng đưa nàng trở về Di Hoà Viện, không phải lúc ấy hắn vẫn còn bình thường sao? Nhưng chỉ sau một đêm thì Lý Duy Nguyên lại đối với nàng xa lạ như vậy?

Lý Lệnh Uyển nghĩ trăm ngàn lần cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Càng nghĩ thì lại khiến nàng càng cảm thấy lo sợ bất an hơn.

Hay là Lý Duy Nguyên đã có thiện cảm với Lý Lệnh Yến rồi? Cho nên hắn mới đột nhiên có thái độ xa cách với nàng như vậy? Nếu thật sự là vậy thì nàng tiêu đời rồi.

Bởi vì trong lòng đang cảm thấy bất an cho nên khi xe ngựa dừng lại, nàng liền vội vàng vén màn xe lên bước xuống, nàng muốn đi đến chỗ Lý Duy Nguyên để hỏi rõ vì sao đột nhiên hắn lại lạnh nhạt với nàng như vậy. Lúc này Lý Duy Nguyên vừa leo xuống ngựa, động tác tiêu sái lưu loát vô cùng.

Nhưng ngược lại động tác của Lý Lệnh Uyển hấp tấp vội vàng. Bởi vì trong lòng đang nóng vội cùng sợ hãi, cho nên khi nàng muốn bước xuống thì không hiểu nàng đã đạp vào thứ gì khiến con ngựa kinh hãi, nó ngửa đầu kêu một tiếng, sau đó lại chạy hai bước về phía trước, nàng bước hụt chân khiến cả người từ xe ngựa ngã xuống.

Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, cả trái tim dường như muốn rơi ra ngoài. Nhưng cuối cùng không hề có cảm giác đau đớn như nàng đã tưởng, mà thay vào đó là một cái ôm ấm áp cùng vòm ngực rắn chắc.

Mắt thấy nàng sắp ngã xuống xe ngựa, Lý Duy Nguyên chạy thật nhanh tới đỡ lấy nàng. Thấy nàng đã bình an vô sự nằm yên trong lồng ngực mình, trái tim hắn mới buông lỏng được một chút. Sau đó hắn quay đầu nhìn con ngựa kia bằng ánh mắt sắc bén lạnh như băng.

Nếu không phải vì sợ doạ đến Lý Lệnh Uyển, có lẽ lúc này hắn đã tiến tới đập đầu con ngựa kia, hơn nữa còn phải đánh nó hai mươi roi mới thoả lòng. Nhưng hiện tại thì hắn chỉ có thể ghi nhớ rõ việc đánh nó hai mươi roi thôi, vì hắn không muốn làm điều này trước mặt Lý Lệnh Uyển.

Hắn đưa tay cẩn thận đỡ nàng đứng dậy, liền ôn nhu hỏi nàng: " Uyển Uyển, muội không sao chứ?" Thân thể nàng thì không có việc gì, nhưng trong lòng nàng thì có nha.

Vì thế nàng liền nắm vạt áo Lý Duy Nguyên, ngẩng đầu hỏi hắn: " Ca ca, muội, có phải muội đã làm sai chuyện gì khiến huynh không vui cho nên hôm nay huynh mới đối xử với muội lạnh nhạt như vậy? Ca ca, huynh đừng giận muội nữa có được không?" Giọng nói của nàng nhút nhát sợ sệt, đôi mắt nàng to tròn long lanh dường như chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ bật khóc.

Trước đây hàm nàng làm điều gì sai, thì nàng luôn dùng bộ dạng này để Lý Duy Nguyên phải mềm lòng, cho nên mỗi lần hắn nhìn thấy nàng như vậy tuyệt đối sẽ không nói nặng nàng nửa lời, có lẽ nàng lại muốn dùng chiêu cũ để lấy lòng hắn.

Lý Duy Nguyên có chút bất ngờ khi nghe nàng nói như vậy, nhưng sau đó hắn lại thầm cười khổ. Vốn dĩ nàng có làm gì có lỗi với hắn?

Cho dù là có đi chăng nữa hắn vẫn nguyện lòng tha thứ cho nàng. Kỳ thật người làm sai là hắn, bởi vì đêm qua hắn vậy mà lại mộng xuân với...

Càng nghĩ về giấc mơ đêm qua, hắn lại cảm thấy hốt hoảng. Huống hồ hiện giờ nàng còn tựa vào lồng ngực hắn, còn dùng bộ dạng đáng thương nhìn hắn. Thậm chí nàng còn chớp đôi mắt to tròn với hắn, trong mắt nàng chỉ có duy nhất bóng dáng của hắn.

Trái tim hắn lại đập loạn, có chút xấu hổ liền quay đầu nhìn về hướng khác. Nàng làm sao hiểu tâm tư này của hắn, nàng chỉ biết hắn vẫn luôn giữ im lặng trước câu hỏi của mình, cho nên nàng càng trở nên luống cuống.

Tiêu đời thật rồi! Trong đầu nàng thầm nghĩ, xem ra thật sự hắn không còn muốn quan tâm đến nàng nữa.

Vì vậy nàng càng ra sức bấm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén nước mắt, hỏi hắn một lần nữa: " Ca ca, huynh không còn muốn để ý muội nữa à? Rốt cuộc muội đã làm gì khiến huynh không vui? Huynh nói đi muội sẽ sửa, có được không? Xin huynh đừng đối xử lạnh nhạt với muội như vậy."

Dứt lời nàng liền bật khóc, Lý Duy Nguyên chỉ biết thở dài. Hắn lại quay đầu nhìn nàng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, thấp giọng nói: " Tại sao muội lại khóc? Muội có nhiều nước mắt thế cơ à? Muội suy nghĩ quá nhiều rồi, ca ca đối với muội như thể nào chẳng lẽ muội còn không hiểu rõ? Làm sao ta lại không để ý đến muội? Cả đời này của ta chỉ quan tâm mỗi mình muội, ta sẽ không quan tâm bất kì ai nữa."

Chuyện hắn lo lắng nhất là nàng không quan tâm đến hắn nữa. Nếu như nàng phát hiện những suy nghĩ xấu xa của hắn với nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ càng xa lánh hắn, càng cảm thấy hắn thật ghê tởm. Đến lúc đó nàng sẽ không bao giờ quan tâm hay để ý đến hắn nữa.

Lý Duy Nguyên ôn nhu nói với nàng như vậy, càng làm nàng khóc nhiều hơn.

" Ca ca," nàng nghẹn ngào gọi hắn một tiếng, trong lòng nàng thật sự rất cảm động với những lời nói vừa rồi của hắn, nhưng nàng không biết nên đáp lời hắn như thế nào.

Nàng khóc càng ngày càng lớn, những giọt nước mắt đó đều xuất phát từ nội tâm, không phải nàng cố tình diễn trò trước mặt hắn.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy Lý Lệnh Uyển khóc thê lương như vậy, hắn liền xoa đầu nàng, dịu dàng trấn an: " Tại sao muội lại khóc như vậy? Không phải muội bảo muốn ra ngoài dạo chơi sao? Đi thôi, ca ca đưa muội đi ngắm mai nhé."

Vào mùa đông thời tiết lạnh lẽo lại còn đổ tuyết, cho nên cây cối không tài nào sống được, lại chẳng có sắc thái tươi đẹp như mùa xuân. Hiện giờ chỉ còn có duy nhất những cây hồng mai đang vươn mình khoe sắc trong gió tuyết.

Hôm nay Lý Duy Nguyên đưa Lý Lệnh Uyển đến một nơi gọi là Ám Hương Các, ở nơi đây trồng rất nhiều loại hồng mai.

Nhiều ngày qua nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống, nhưng những cây hồng mai vẫn có thể sinh tồn và nở rộ. Hơn nữa trên những đóa hoa còn vươn lại một ít bông tuyết nhìn chúng thật sống động không thể diễn tả bằng lời. Càng đi gần đến Ám Hương Các hương hoa càng nồng hơn.

Thiếu nữ tướng mại thanh thuần thoát tục, gương mặt xinh đẹp như hoa, chỉ cần nàng mỉm cười đã làm biết bao nhiêu nam tử phải si mê ngắm nhìn. Nàng giống như một viên dạ minh châu sáng lấp lánh thu hút bao nhiêu ánh mắt của người khác.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy đám người đó cứ mãi si mê nhìn ngắm nàng, lập tức sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi, hắn nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh cáo.

Thời tiết càng trở nên lạnh lẽo, gương mặt hắn lạnh lạnh như khối băng sơn ngàn năm thật khiến người ta nhìn thấy đã cảm giác có vài phân run sợ. Cho nên đám người đó không dám nhìn đến Lý Lệnh Uyển nữa, bọn họ nhanh cúi đầu vội vã rời đi.

Sau khi thấy đám người đó đã đi khỏi, Lý Duy Nguyên liền thu hồi ánh mắt, hắn lại nhìn đến Lý Lệnh Uyển. Theo sau hắn đưa tay kéo mũ trùm đầu nàng lại, hắn biết rõ cái mũ này khá to bên ngoài còn viền một dãy lông hồ ly trắng tinh, vì vậy gương mặt nàng đã bị che khuất một nửa.

Nhưng hắn làm vậy cũng vô ích bởi vì nàng vốn sở hữu một đôi mắt to tròn xinh đẹp, chỉ cần nàng đảo mắt nhìn cũng đã làm cho người khác kìm lòng không được sẽ quay lại nhìn nàng. Lúc này hắn lại ra lệnh cho nàng: " Uyển Uyển, muội cúi đầu thấp xuống một chút."

Lý Lệnh Uyển...

Tại sao lại bắt nàng cúi thấp đầu? Không phải hắn bảo nàng đến đây ngắm hoa mai sao, nếu chỉ cúi đầu vậy nàng đến đây để ngắm đá cuội à. Tất nhiên nàng không muốn làm như vậy, vì thế nàng không muốn nghe theo lời hắn bảo.

Quả thực ở đây trồng rất nhiều loại hồng mai, có Cung phấn mai, Chu sa mai, Lục Ngạc mai, lại còn có nhiều giống mai khác nữa.

Hơn nữa chúng còn thì nhau đua nở, khắp nơi đều là màu sắc sặc sỡ của hoa mai, hương thơm của chúng lại thoang thoảng quanh chóp mũi thật khiến tâm tình cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Nhưng bất ngờ Lý Duy Nguyên lại ấn thấp đầu Lý Lệnh Uyển xuống, nàng không thích liền phản kháng, còn không cam lòng hỏi hắn: " Ca ca, vì sao huynh lại bắt muội phải cúi thấp đầu?"

Hắn không muốn lên tiếng giải thích với nàng việc này, sau đó hắn ngọt ngào dỗ nàng: "Ngoan nào, chỉ vài bước nữa chúng ta đã đến Thuỷ Các, lúc ấy muội hãy ngẩng đầu lên nhé. Ở đó có một vườn mai rất lớn tha hồ cho muội nhìn ngắm."

Lý Lệnh Uyển vẫn bất mãn kháng nghị: " Ca ca, huynh cho rằng muội là đứa bé ba tuổi muốn lừa gạt muội sao? Sau khi đến Thuỷ Các muội chỉ có thể ngồi yên ở đó làm sao có thể ra ngoài ngắm mai? Làm sao có thể làm muội thoả mãn?"

Bây giờ nàng đã không còn dễ lừa hạt như ngày xưa, chỉ cần hắn nói điều gì nàng liền tin là sự thật. Lúc này hắn lại mỉm cười, nhưng vẫn nói những lời lừa gạt nàng: " Ca ca không gạt muội. Đến lúc đó muội vẫn không cảm thấy vừa lòng, ca ca sẽ dẫn muội dạo chơi khắp nơi được không?"

Lý Lệnh Uyển...

Nàng có thể làm gì bây giờ? Nàng cũng phải đầu hàng trước mặt hắn. Bởi vì hắn vẫn dùng tay đặt lên đầu nàng, cho nên nàng đành làm theo ý muốn của hắn, cúi thấp đầu ngắm nhìn đá cuội.

Ám Hương Các này vốn là vườn thượng uyển của tiền triều, về sau triều đình suy thoái liền mở cửa nơi này cho mọi người đến đây tham quan.

Mỗi năm đến tết thanh minh mọi người đều đến đây ngắm hoa, không khí vô cùng nhộn nhịp.

Chỉ vì hôm nay thời tiết xấu, tuyết rơi nhiều, cho nên có rất ít người đi đến đây ngắm hoa. Lúc này Lý Duy Nguyên nắm tay Lý Lệnh Uyển đi vào Thuỷ Các.

Ở nơi đây không có một bóng người, Lý Duy Nguyên liền chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, hắn bảo nàng ngồi xuống ghế, sau đó hắn nhanh tay mở hai cánh cửa sổ trong phòng ra.

Cũng may hôm nay bên ngoài không có gió lớn, Lý Lệnh Uyển lại khoác trên người một cái áo bông khá dày, trên tay còn cầm cái lò sưởi nhỏ, cho nên sẽ không cảm thấy lạnh.

Bên trong Thủy Các đều treo đầy những bức thơ văn của các nhân sĩ, sau khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy chúng lại vô cùng thích thú, hắn bảo nàng ngồi ở đó ngắm mai còn bản thân hắn lại đứng dậy ngắm nhìn những bức thơ văn treo trong phòng.

Lý Lệnh Uyển đối với những thứ đó đó không hề có một chút hứng thú nào. Lúc trước nàng chỉ đọc những thể loại văn học linh tinh mà thôi, cho nên khi nhìn thấy những bức văn thơ trên vách tường toàn là những thể loại cao thâm khó hiểu, nàng lại cảm thấy có chút mất mặt vì không tài nào hiểu rõ ý nghĩa của chúng vẫn nên ngắm mai là tốt nhất.

Sau khi nhìn ngắm hoa mai đến phát chán, nàng lại đi đến một ô cửa sổ khác trong phòng, đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng người đang đứng phía xa.

Hai ngày qua tuyết rơi nhiều phủ kín cả mặt đất lẫn những cây hồng mai chưa kịp nở, xa xa lại có một bóng lưng hướng về phía nàng, dáng vử người đó rất tiêu sái, có thể nhìn ra được đây là một vị nam tử trẻ tuổi.

Hắn đang chăm chú ngắm nhìn gốc cây hoa mai lâm thủy bạch, lại còn nghiêng đầu nói gì với người cận vệ của mình.

Nàng lại nhìn thấy người cận vệ đó rời khỏi đó một lúc, sau khi quay về trong tay hắn ta cầm một cái áo choàng, cùng một bộ ấm trà nhỏ và vài cây củi khô.

Lúc này vị nam tử đó ngồi xổm trên mặt đất,

đặt bộ ấm trà nhỏ xuống mặt đất, dường như hắn muốn pha trà.

Khoảng cách giữa nàng và hắn cũng không phải quá xa, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ áo choàng làm từ lông cừu khoác trên người hắn, chỉ một cái nhấc tay cũng toát ra vẻ tao nhã.

Một vị nam tử xuất chúng như vật chắc hẳn cũng là một người rất có tài năng. Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, có thể người này chính là nhi tử của một gia đình quyền thế nào đó, bởi vì ở trên người hắn toát ra loại khí chất nho nhã không phải là dạng người tầm thường. Nhưng lúc này sắc mặt nàng có chút cổ quái khi nhìn đến hắn.

Dường như người đó cũng cảm nhận được phía sau có người nhìn mình, cho nên hắn liền quay đầu nhìn lại.

Xuất hiện trước mắt hắn chính là gương mặt xinh đẹp của một người thiếu nữ, hắn mỉm cười gật đầu chào nàng.

Nụ cười này thật phòng lưu tuấn lãng, Lý Lệnh Uyển ngăn không được cảm xúc muốn trồng hoa si với hắn.

Nhưng khi nhìn rõ tướng mạo của hắn, nàng càng tin tưởng lai lịch của hắn không thuộc dạng tầm thường.

Ngoài Thuần Vu Kỳ ra thì còn có ai có thể sánh bằng tướng mạo anh tuấn của Lý Duy Nguyên. Nàng tin chắc trong truyện sẽ không thể tìm ra được một người thứ hai có khí chất tao nhã như hắn.

Lúc này Lý Duy Nguyên đã đi đến bên cạnh nàng, hắn nhìn thấy nàng đang chăm chú nhìn phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng có chút kỳ quái, hắn lại nhìn theo hướng đó.

Hắn cũng đã nhìn thấy vị nam tử kia, lập tức sắc mặt hắn trở nên khó coi. Hắn nhanh tay quay mặt nàng nhìn về phía mình không muốn nàng nhìn người kia nữa.

Nhưng hiện giờ trong lòng Lý Lệnh Uyển giống như có ngàn cơn gió đang thổi qua, ngay cả nội tâm đều kinh ngạc, nàng không biết người kia có phải chính là Thuần Vu Kỳ hay không.

Nàng muốn quan sát hắn ta rõ hơn, nhưng gương mặt lại bị Lý Duy Nguyên kìm chặt, bắt nàng nhìn về phía hắn, nhưng nàng vẫn cố chấp quay đầu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt và ánh mắt của hắn cũng trở nên u ám.

Hắn dùng lực hơn một chút ra sức giữ chặt đầu nàng, bắt nàng phải nhìn về phía mình, ngữ khí không vui hỏi nàng: " Uyển Uyển, là ca ca anh tuấn hay người kia anh tuấn?"

Lời nói này của hắn có thể nghe ra một mùi dấm chua đậm đặc, Lý Lệnh Uyển liền ngây người.

Bất quá nàng lại nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cảm thấy trong đôi mắt đó có chút u ám làm nàng phải rùng mình một cái, khí thế này của hắn thật sự quá dọa người.

Nếu nàng muốn giữ cái mạng nhỏ này, nàng cần phải lấy lòng Lý Duy Nguyên, cho nên nàng nhìn hắn cười tươi như hoa nói: " Đương nhiên là ca ca anh tuấn nhất. Trên thế gian này ai có thể sánh bằng ca ca."

Tuy hắn biết rõ nàng chỉ đang cố lấy lòng hắn, nhưng cũng làm hắn cảm thấy vừa lòng. Hắn lại xoa nhẹ đầu nàng, ngữ khí cũng ôn hoà hơn: "Nếu muội đã nói ca ca anh tuấn hơn hắn ta, vậy thì muội đừng nhìn hắn ta nữa, muội nhìn ca ca là đủ rồi."

Trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút ngạc nhiên, tại sao nàng lại có cảm giác dường như Lý Duy Nguyên đang ghen tị với vị nam tử kia.

Đột nhiên nàng lại nhớ ra chính nàng đã viết Lý Duy Nguyên là một người có dục vọng chiếm hữu rất cao, có thể vì nàng là muội muội của hắn, cho nên hắn không thích muội muội của mình tiếp xúc quá nhiều với những nam tử khác.

Bất quá đợi lúc hắn không chú ý nàng lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, lúc này nàng liền phát hiện vị công tử đó đã đi mất.

Ây dazz, không tốt một chút nào. Nàng còn chưa nhìn rõ người đó có phải Thuần Vũ Kỳ hay không, kết quả là hắn ta lại biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Nhất thời nàng cảm thấy muốn phát điên.

Thuần Vũ Kỳ là một nhân vật rất quan trọng đấy. Kỳ thật mà nói vốn trong truyện gốc Lý Duy Nguyên chỉ là nam phụ thứ ba, còn Thuần Vũ Kỳ lại chính là nam phụ thứ hai.

Luận về tài nghệ hay học vấn hắn đều không hề thua kém Lý Duy Nguyên. Hơn nữa thân phận của hắn lại là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, thậm chí hắn cùng nam chính Tạ Uẩn cũng có thể xem như là tình địch với nhau, mà bọn họ lại còn là anh em họ hàng.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là hắn và Lý Duy Nguyên là kẻ địch, cuối cùng hắn sẽ bày mưu tính kế khiến cho Lý Duy Nguyên mất đi chức vụ tể tướng.

Cho nên nàng quyết tâm không để mọi chuyện xảy ra giống y như trong truyện gốc, bởi vì Lý Duy Nguyên là ca ca của nàng, tuyệt đối nàng không thể trơ mắt nhìn hắn lâm vào kết cuộc bi thảm như trong truyện.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng thất thần, trong đầu hắn cho rằng nàng đang tơ tưởng về vị nam tử trẻ tuổi vừa rồi, ánh mắt khi hắn nhìn đến nàng càng trầm xuống.

Hắn muốn lên tiếng hỏi nàng, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Hắn liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lúc này hắn nhìn thấy vị nam tử vừa rồi đang đứng trước cửa, người đó còn đưa tay đẩy cửa bước vào phòng.

Khi người đó nhìn thấy ánh mắt Lý Duy Nguyên hướng về phía mình, người đó liền mỉm cười, chắp tay hành lễ nói: " Đã mạo phạm. Bởi vì bên ngoài trời lại đổ tuyết, xin hỏi tại hạ có thể vào Thuỷ Các này tá túc một lúc không?"

Nghe người đó nói thế, Lý Duy Nguyên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực trời đã đổ tuyết những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Dù sao Thuỷ Các này cũng là nơi dành cho mọi người đến đây nghỉ chân ngắm mai. Nơi này không cần xin phép bất kì ai thì mới có thể vào ngồi, hơn nữa người lại lễ phép lên tiếng hỏi trước, ngữ điệu lại khách khí như vậy, cho dù Lý Duy Nguyên không muốn nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt nói: " Xin cứ tự nhiên."

Người đó nhìn thấy vẻ mặt xa cách cùng ngữ khí lãnh đạm của Lý Duy Nguyên, hắn cũng không để tâm, hắn gật đầu với Lý Duy Nguyên một cái,rồi tìm đến một bộ bàn ghế khác ngồi xuống.

Tuy bên trong Thuỷ Các có mấy bộ bàn ghế nhưng bởi vì lâu năm không có ai đến tu sửa, trên mặt bàn sơn cũng đã tróc loang lổ nhìn chẳng ra hình dạng gì.

Sau khi người đó ngồi xuống liền đặt lên bàn một lư trầm hương đồng, mùi trầm hương lan tỏa khắp phòng làm cho tâm tình thoải mái không ít, theo sau hắn lại đặt bộ ấm trà nhỏ lên bàn nhàn nhã pha trà.

Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nhưng không khí trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh. Lý Duy Nguyên vốn là một có tính tình lãnh đạm lại ít nói. Vừa rồi hắn còn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển lén nhìn vị nam tử đó một lúc, cho nên hắn vô cùng chán ghét người đó, hắn cũng không muốn chào hỏi người ta.

Lý Lệnh Uyển cũng có chút kiêng kị tính đa nghi của Lý Duy Nguyên, vì thế nàng chẳng dám bắt chuyện cùng người đó, ngay cả người thị vệ và nha hoàn của người đó cũng không dám lên tiếng, bọn họ chỉ đứng im lặng một bên.

Nhất thời bên trong Thuỷ Các chỉ còn nghe được tiếng than củi đang cháy, cùng tiếng nước sôi.

Người đó liền cầm bình trà nhỏ lên, ngẩng đầu nhìn đến Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển cười nói: " Thời tiết lạnh giá, bên ngoài lại có tuyết rơi, hai vị có muốn dùng một tách trà ấm không?"

Lý Lệnh Uyển nghe người đóa nói những lời này, trong lòng cảm khái không thôi. Con mẹ nó, cốt cách của hắn ta thật là thanh cao. Nàng càng tin tưởng người trước mắt mình chính là Thuần Vu Kỳ.

Vốn trong truyện ngoại trừ Lý Lệnh Yến còn có Thuần Vu Kỳ, hai người bọn họ đều có EQ rất cao. Mỗi lần bọn họ nói chuyện với người khác sẽ tạo cho người ta cảm giác thoải mái, kể cả thể xác lẫn tinh thần cũng vậy.

Lý Duy Nguyên không nghĩ đến việc dùng trà của Thuần Vu Kỳ. Thứ nhất hắn cảm nhận rõ người này không phải là loại người đơn giãn dễ nhìn thấu tâm tư.

Còn việc thứ hai chính là Lý Lệnh Uyển trong nhìn thấy hắn ta thì bộ dạng nàng liền ngây ngốc si mê. Vì thế hắn không muốn nàng tiếp xúc quá nhiều cùng hắn ta.

Lúc này hắn muốn mở miệng từ chối còn có ý định dẫn Lý Lệnh Uyển rời khỏi đây. Nhưng đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói thanh thuý của Lý Lệnh Uyển vang lên: " Được đó. Vậy đa tạ công tử."

Lập tức sắc mặt Lý Duy Nguyên liền trầm xuống nhưng Lý Lệnh Uyển đã đứng dậy, nàng muốn tiến đến chỗ người đó. Đột nhiên Lý Duy Nguyên liền nhanh tay bắt cánh tay Lý Lệnh Uyển, thanh âm lạnh lùng gọi tên nàng: " Uyển Uyển."

Nghe Lý Duy Nguyên gọi mình, nàng liền quay đầu nhìn lại. Nàng nắm lấy tay hắn, tươi cười nói: " Ca ca, có câu cung kính không bằng tuân mệnh, nếu vị công tử đây đã thành tâm mời chúng ta như vậy, thì chúng ta cũng không nên từ chối đúng không."

Dứt lời nàng lập tức kéo hắn đứng lên, gọi hắn: " Ca ca, đi thôi." Bởi vì hắn bị nàng lôi kéo như vậy, cho nên đành phải đứng lên đi đến đó.

Khi thấy hai bọn họ tiến đến đây Thuần Vu Kỳ liền đứng dậy tiếp đón, lại giơ tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, nói: " Hai vị mời ngồi."

Lý Lệnh Uyển cũng cúi người hành lễ với Thuần Vu Kỳ, nàng mỉm cười đáp lại: " Xin làm phiền công từ."

Chuyện đã đi đến nước này Lý Duy Nguyên cũng không còn cách nào khác, hắn cũng chắp tay hành lễ với Thuần Vu Kỳ, giọng lạnh nhạt nói: " Làm phiền."

Thuần Vu Kỳ đáp lễ với bọn họ, sau đó cả ba người cùng ngồi xuống bàn, Thuần Vu Kỳ nhanh tay cầm ấm trà tử sa hồ lên, hắn dùng nước sôi trán đều ba cái tách sứ nhỏ.

Lúc này ba tách trà nhỏ từ màu đỏ thắm chuyển sang màu trắng, có thể nói là trắng như tuyết vậy.

Thuần Vu Kỳ nhanh tay rót trà vào ba tách trà sứ, giơ tay mời Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển, hắn liền nói: " Hai vị mời dùng trà."

Khi nghe hắn nói như vậy, Lý Lệnh Uyển cũng không khách khí nữa, nàng nói một tiếng cảm tạ rồi đưa tay cầm tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Hương vị của trà lan tỏa trong miệng quả thực rất thơm. Nàng vội buông ly trà xuống bàn, ngẩng đầu cười nói với Thuần Vu Kỳ: " Đây có phải là loại trà được làm từ lá trà của Giang Tô nghi hưng 岕, công tử qua nhiên là người biết thưởng trà."

Hiển nhiên trong lòng Thuần Vu Kỳ cũng có chút kinh ngạc đối với những lời nói vừa rồi của nàng, ngay cả vẻ mặt hắn cũng vậy.

Bất quá chỉ một lúc sau, hắn lại trở về vẻ mặt bình thường, hắn nói: " Tiểu thư chỉ cần nhấp một ngụm trà trong thời gian ngắn mà đã có thể đoán ra được đây là loại trà nào, thậm chí còn am hiểu nơi xuất xứ của nó, tiểu thư thật đúng là người thông thạo các loại trà."

Nghe thấy Thuần Vu Kỳ khen mình như vậy, Lý Lệnh Uyên liền mỉm cười dịu dàng, nhưng trong đầu nàng thầm nghĩ, ngươi chính là do ta viết ra kia mà, cho nên đối với chuyện ngươi thích cái gì làm sao mà ta không biết?

Ngoại trừ chuyện này ta còn biết rõ ngươi thích nhất là màu lam, món ăn ngươi yêu thích chính là cá Thái Hồ, ngươi thích mặc y phục rộng một chút, mỗi lần ngươi suy tư chuyện gì thường dùng tay xoa cằm mình, tất cả mọi sở thích của ngươi ta đều biết rõ.

Hơn nữa vì để tăng phẩm chất tao nhã của ngươi, ta đã suy nghĩ đến việc ngươi rất thích dùng trà.

Thậm chí ta phải cất công đọc qua rất nhiều quyển sách liên quan đến các loại trà, cuối cùng trong mấy chục loại trà ta đã chọn ra loại trà này chính là loại mà ngươi thích nhất, cho nên làm sao ta không biết ngươi thích dùng loại trà nào?

—————————//——//——————————

Cuối cùng thì anh nam phụ cũng đã lên sàn rồi 😁😁 mọi người thông cảm nhé tớ không có rành về mấy cái vụ trà đạo này nên đôi lúc cũng ko edit chính xác được đâu.