Không phải lần đầu Minh Dư dỗ anh, nhưng kỹ xảo mỗi lần dỗ người đều không tốt, ít nhất dưới cái nhìn của Thịnh Minh Hoài, cô chỉ biết nói câu "em sai rồi" hoặc là "đừng nóng giận."
Nhưng mỗi lần anh đều rất dễ dỗ.
Trước khi cô nói "đừng nóng giận", cũng đã tìm một trăm lý do tha thứ cho cô, mỗi một lý do đều là anh yêu em.
Minh Dư phỏng chừng cũng nhớ đến chuyện lần trước chọc Thịnh Minh Hoài tức giận.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là hẹn nhau đến thư viện trong thành phố lúc học lớp 12, Thịnh Minh Hoài chờ mong đầy cõi lòng, Minh Dư lại bất ngờ cho anh leo cây.
Cô không phải người không giữ chữ tín, chuyện có nguyên nhân, Thịnh Minh Hoài sẽ không tức giận.
Nhưng nếu trời mưa anh không kiên trì ra ngoài, thì sẽ không nhìn thấy Trần Diên Húc bám lấy cô không cho cô đi vì lý do lớp có hoạt động tập thể, thậm chí còn che ô cùng nhau.
Rất nhiều lúc anh tức giận đều chỉ là bởi vì ghen, cho nên lần đó Minh Dư dỗ anh rất lâu.
Lần đầu tiên anh đến văn phòng giáo viên, cô nửa đường nhảy ra giải thích: "Thịnh Minh Hoài, đừng nóng giận, lúc ấy bọn họ nói muốn thành lập nhóm hỗ trợ nhỏ, Lão Quách tuần trước vừa mới phê bình bài tập vật lý của tớ, nói lần thi tháng sau viết công thức lung tung rối loạn thầy ấy sẽ mời phụ huynh."
Cô rất ít tham gia hoạt động trong lớp, tuy có thể chơi với bất cứ ai, nhưng bạn tốt vĩnh viễn chỉ có một người kia.
Thịnh Minh Hoài không tức giận bởi vì cái này.
Người nói không thể yêu sớm là anh, người cảm thấy không có tư cách ghen hay lo chuyện bao đồng cũng là anh.
Lần thứ hai Minh Dư ghé vào trên cửa sổ lớp bọn họ, Quách Gia Dịch thường xuyên lớn mật đá bàn anh: "Nhìn ra bên ngoài, đến tìm cậu, nhanh chóng đi."
Khi đó anh đang chuẩn bị thi đấu, buổi tối mỗi ngày đều đang làm bài, vô cùng buồn ngủ, ghé vào trong khuỷu tay không động đậy.
Lần thứ ba là ở hành lang, Minh Dư dựa gần vào anh, anh không từ chối.
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối hàng hiên vô cùng chen chúc, tiếng nói chuyện không lớn, nhưng trộn vào nhau rất ồn ào, tiếng hít thở của bọn họ bị
những tạp âm bao phủ, lại vẫn gần gũi có thể nghe được tiếng tim đập.
Đèn trên hàng hiên tối, nhiều người, cô cúi đầu không nhìn rõ bậc thang, Thịnh Minh Hoài chỉ ôm cô trong chớp mắt rồi buông ra.
"Cẩn thận bậc thang." Anh phá lệ mở miệng nói chuyện trước.
Minh Dư duỗi tay câu lấy lòng bàn tay anh, anh không để ý, nhưng đền lần thứ ba anh đã nắm chặt lấy.
Cô giống như phát hiện một sự kiện chơi rất vui.
"Ai, Thịnh Minh Hoài, cuối tuần chúng ta đến công viên giải trí đi. Ngồi thuyền hải tặc, dám chơi không?"
Anh còn chưa tha thứ cho cô: "Không đi."
"Thật sự không đi sao? Tớ nghe nói buổi tối còn có party pháo hoa đó." “Không đi.”
Minh Dư thở dài: "Được rồi, tớ chỉ có thể trở về nhà làm đề. Chẳng qua gần đây học tập mệt mỏi quá, hỏi một lần cuối, cậu thật sự không đi thả lỏng cùng tớ sao?"
“… Được.”
Anh khuất phục, đi ra cổng trường dưới sự yểm hộ của đám người, anh cũng không buông tay cô ra.
Lần này cũng như vậy. Sự thật chứng minh quá tam ba bận, Thịnh Minh Hoài vĩnh viễn chỉ từ chối cô nhiều nhất hai lần.
-
Ngày đó Minh Thành Huệ nói tình hình thực tế cho anh, phản ứng đầu tiên của Thịnh Minh Hoài cũng không phải tức giận vì Minh Dư gạt anh, mà là mừng như điên, hưng phấn và may mắn.
Anh có thể không băn khoăn nắm tay cô ở bất cứ đâu, ôm cô, hôn môi, cùng với nói anh yêu em.
Chỉ là từ lúc bắt đầu anh đã hạ quyết tâm, cũng sẽ không thay đổi nữa.
Dựa theo ánh trăng, Minh Dư sờ gương mặt và cằm anh, giống như đã gầy đi chút, hình dáng ngũ quan đã trở nên rõ ràng sắc bén.
"Thịnh Minh Hoài, anh đừng làm việc ngốc, anh nói anh sẽ không yêu sớm, em nghĩ bốn năm Đại học anh nhất định cũng sẽ không suy xét đến việc kết hôn…"
"Ai nói anh không suy xét đến việc kết hôn." Cô còn chưa nói xong đã bị chặn ngang, cằm rất ngứa, sau khi anh liếm liếm bắt đầu dùng hàm răng cắn: "Em cho rằng anh dễ bị trêu chọc như vậy? Ngủ rồi không muốn phụ trách, hửm?"
"Vậy anh đừng tức giận với chú Thịnh."
Cô vừa dỗ vừa nhìn anh, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của anh, định dùng phương thức bây giờ anh có thể chấp nhận để thuyết phục: "Ông ấy với mẹ em chỉ là xào CP(tạo cặp) thương nghiệp thôi, đặt ích lợi lên hàng đầu. Anh không thích chú Thịnh, không có cảm tình với ông ấy, nhưng tốt xấu gì cũng là cha con, sau này tiền của ông ấy là của anh, chúng ta đừng so đo với tiền, được không?"
Thịnh Minh Hoài bị cô chọc cười: “Thích tiền như vậy?”
"Vô nghĩa, tiền có thể mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp cho em, còn có thể mua đồ ăn ngon cho anh, đương nhiên là em thích rồi!"
Minh Dư ôm anh một cái: "Cho nên Thịnh Minh Hoài, anh cứ ở lại nhà họ Thịnh cho tốt, đừng làm chú Thịnh phá sản. Anh xem gần đây anh bận gầy rộc đi, không có tiền làm thế nào bón no anh được."
Thịnh Minh Hoài khom lưng ôm cô, cằm vẫn luôn cọ cổ cô. Cô mặc áo len mỏng chữ V, hầu kết cọ sát làn da lăn lộn, rất ngứa.
"Em đó." Thịnh Minh Hoài cười nhẹ: "Em có thể làm anh no."
Không khí lập tức trở nên kiều diễm, tình ý lên men trong không khí, có lẽ ngay từ đầu chính là như vậy, chỉ là cô đã quen nhiệt độ không khí của anh, chẳng qua bây giờ là có người đốt lửa, làm độ ấm mới bắt đầu lại leo lên đỉnh cao lần nữa.
Cô không dám nhìn quần phồng lên của anh, Thịnh Minh Hoài giữ chặt eo cô ấn lên, nhiệt độ cách vải dệt dính người, hình dáng rõ ràng.
"Cục cưng, đã trễ thế này, mời anh ăn một bữa khuya?"
Khi Minh Dư bị Thịnh Minh Hoài kéo về chung cư còn hơi ngốc, sau khi đóng cửa lại anh hôn môi với cô một đường cởi bỏ quần áo của cô.
Khi bị đẩy vào phòng tắm, cô đã trần như nhộng.
Thân mình trần truồng bị anh ôm sau lưng, tư thế thứ nhất chính là đâm từ phía sau, đầu v* non mềm đè ép trên cửa kính mờ, lạnh đến mức hàm răng cô run lên. Lửa nóng sau lưng lại đốt lý trí cô bay sạch.
Sau khi Thịnh Minh Hoài đeo áo mưa, dùng quy đ*u lau chút mật hoa cô nhả ra rồi mới cắm vào, tầng tầng lớp lớp thịt mềm hút lên làm anh sướng đến mức xương cốt tê dại.
"Shh, chặt quá." Anh cúi người cắn bả vai cô, khó nén ý cười: "Cục cưng, em cắn thật giỏi, mỗi lần làm em anh đều rất thoải mái."
Minh Dư bị đâm đến mức ngẩng thân trên lên, tiếng khóc khàn khàn, mông thịt trắng bóng bị đâm cho run loạn.
Thịnh Minh Hoài duỗi tay nâng hai luồng nộn nhũ, lòng bàn tay khảy xoa ấn, Minh Dư bị anh liếm lưng, yết hầu tràn ra tiếng hừ rên đứt quãng.
Cô không biết tiếng rên thoải mái như vậy của mình có thể so với thuốc kích dục, bụng người đàn ông căng chặt, đâm càng ngày càng mạnh.
Sau khi Minh Dư tràn ra tiếng rên rỉ lâu dài thì thất thanh, hai tay chống trên vách tường, thân trên vẫn luôn run rẩy.
Sau khi căng chặt thì eo sụp xuống, mềm thành một vũng nước, Thịnh Minh Hoài vớt người lên.
Tính mềm dẻo của cô rất tốt, một chân bị nâng cao trực tiếp xoay người lại đây, dương v*t còn chôn trong huy*t, khi chuyển động huy*t thịt gắt gao bao lấy dương v*t rung theo, hai người đều sướng đến mức phát ra tiếng than thở.
Thịnh Minh Hoài rút quy đ*u ra cửa huy*t, lại thong thả đâm vào, cảm thụ khoái cảm khi bị thịt non triền miên bao lấy.
Một sâu một thiển, chậm rãi rút ra, sau đó lại tăng thêm lực đạo cắm vào.
Eo cô đụng vào vách tường lạnh lẽo sau lưng, Thịnh Minh Hoài bảo vệ ót của cô, động tác phía dưới lại quá đáng đến lợi hại, mạnh như muốn đánh nát cô.
“Hu hu hu Thịnh Minh Hoài…” Cô không chịu nổi, bắt đầu xin tha, lại không biết tiếng khóc như vậy rơi vào trong tai anh, sẽ không làm anh dừng lại mà còn đâm đến mức càng thêm lợi hại.
“Thịnh Minh Hoài…” Lời nói cô cũng không nói rõ được, chỉ biết kêu tên anh từng lần từng lần.
Thịnh Minh Hoài nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của cô, va chạm mãnh liệt làm đầu v* của cô luôn đánh trên ngực anh.
Không thể nói là ác liệt, nhưng anh nâng cánh mông của cô, dương v*t thô cứng cắm trong huy*t nhỏ, làm môi âm h/ộ đỏ nóng lên.
Tiếng nước dính nhớp kịch liệt.
Thịnh Minh Hoài cố ý cọ xát cô hỏi: “Hửm? Muốn ra chưa?”