Thịnh Minh Hoài quay về trường học trước một hôm, không phải không đợi Minh Dư, mà là Bộ ngoại liên muốn chuẩn bị hoạt động tài trợ cho hội thao trước.
Một vài cuộc thi đua trong tháng mười cũng lục tục bắt đầu báo danh, Chúc Ngộ An ở trường anh trở về thương lượng chuyện lập nhóm.
Minh Dư cùng Tống Lê giải quyết xong chuyện của Cam Can mới đi, thấp thỏm bất an ở trên xe, trước tiên dò xét chút ở bên Quách Gia Dịch.
Mấy năm nay, Quách Gia Dịch thấy bọn họ làm người khác gặp hoạ, chưa thấy qua hai tổ tông này còn có chuyện, bắt đầu vui sướng khi người gặp hoạ.
Cho nên khi Minh Dư hỏi anh ấy mấy ngày nay tâm tình của Thịnh Minh Hoài thế nào, Quách Gia Dịch chỉ trả lời một câu.
[Cậu ấy nói để em chờ mông nở hoa.]
…
Học bù kỳ nghỉ Quốc khánh đầu tiên chính là tiết ngày thứ tư.
Minh Dư phá lên đến học tiết tự học sớm, buổi tối vẫn ở ký túc xá, các bạn cùng phòng đều rất kinh ngạc, nhưng cũng vì thay đổi này của cô mà vui vẻ, khi mua bữa sáng còn mang theo một hộp sữa bò cho cô.
Lúc ấy tiết tiếng Anh chia lớp các cô không ở cùng lớp, sau khi uống xong sữa bò đã ủ rũ cụp đuôi chia tay từ biệt bọn họ.
Người trong phòng học còn không tính nhiều, Trần Diên Húc luôn là người đến đầu tiên, bạn học nữ bên cạnh đang thảo luận bài tập nhóm nhỏ lần trước với anh ta.
Chỗ hàng cuối cùng còn chưa có người. Phòng tự học của ngành tài chính ở xa, Thịnh Minh Hoài và Chúc Ngộ An đều không thể đến nhanh như vậy.
Cô đang nghĩ hôm nay muốn xin nghỉ hay không. Người làm sau luôn cảm thấy chột dạ.
"Chào nha, em gái."
Chúc Ngộ An đi ngang qua phía sau cô, theo sát tiến vào chính là Thịnh Minh Hoài, vừa rồi ở hành lang còn kết bè kết phái với một đống người, sau khi đến phòng học thì đường ai nấy đi.
Anh vĩnh viễn đều chúng tinh phủng nguyệt, vĩnh viễn không thiếu bạn bè, nhưng khi ngồi xuống bên cạnh cô, cảm xúc trên khoé mắt có sự cô đơn nói không rõ.
Thật ra Minh Dư từng thấy mỗi nháy mắt anh không vui, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến, có một ngày anh không vui vì cô.
Giáo viên giảng bài trên bục giảng, bởi vì vừa nghỉ lễ xong, mọi người đều có chút vừa lòng, có khối người không nghiêm túc nghe giảng bài, anh lại chỉ chú ý đến động tác nhỏ cô đang làm.
Không cố ý sờ eo anh, cào cào đuôi nốt ruồi của anh, hoặc là cọ mắt cá chân dưới bàn của anh giống trước đây, sau khi Minh Dư nhét tờ giấy vào trong lòng bàn tay của anh thì bắt đầu nghe giảng bài.
Anh đến sau khi tan học mới mở ra.
Chúc Ngộ An muốn đứng dậy đi ra ngoài: "Đi mua nước không?" Thịnh Minh Hoài không nói chuyện, nhưng đi theo ra ngoài.
Khi mua nước Chúc Ngộ An đi ở phía trước, cầm chai nước khoáng cho anh trong tủ lạnh, ngày thường bọn họ đều dậy rất sớm, 6 giờ đã chơi bóng trên sân, tắm rửa xong mới đi tự học, sau khi vặn nắp chai thì uống hơn phân nửa chai.
"Cãi nhau với Minh Dư? Sáng sớm cũng không nói lời nào."
Hai người này lần nào đi học không phải nhão dính dính, động tác bên ngoài không nhiều lắm, nhưng lén nắm tay không ít lần.
"Tên lần trước phỏng chừng không dám xuất hiện nữa, bảo cậu thu liễm chút cũng không bảo cậu giận dỗi người ta, hôm nay cô ấy nghiêm túc học như vậy, không phải đang ấp ủ chiêu lớn chứ?" Quách Gia Dịch đã từng nói với anh ấy phải rời xa đôi tình nhân này, người gặp tai hoạ trong chiến tranh lạnh chính là những người khác.
Lúc này Thịnh Minh Hoài mới mở tờ giấy trong tay ra: "Cậu nói đi?" Trên giấy chỉ có năm chữ: [Anh trai, em sai rồi.]
"A, thật sự không nhìn ra, tổ tông nhà cậu còn biết xin lỗi, anh Hoài, địa vị gia đình tăng nhanh ha."
Sau khi hai người uống nước xong thì trở về, còn mang theo chai coca cho Minh Dư, nhưng thời tiết chuyển lạnh, anh lại cầm thêm một đồ uống nóng nữa.
Chai coca kia chỉ lung lay một cái trước mắt cô, sau đó cô liếc vào bụng Chúc Ngộ An.
Minh Dư trơ mắt mà nhìn anh đặt ở trước mặt mình rồi lại lấy đi: “Làm gì thế?”
Thịnh Minh Hoài dựa vào trên ghế, cười đến mức không có tính người: "Không sao, cho em nhìn đỡ ghiền."
“…”
Đặt đồ cô muốn uống nhưng không cho uống ở trước mặt cô, đã sớm bắt đầu phát giận, nhưng bây giờ lại ngoan không chịu được.
Sau khi đưa tờ giấy nhỏ sau hai tiết, cũng không có động tác gì khác.
Ngoại trừ tiết tiếng Anh không có giao thoa nhiều hơn, những có một tiết chuyên ngành thiết kế và ngành tài chính đều ở khu dạy học số 1.
Minh Dư lên lầu, Thịnh Minh Hoài xuống lầu, anh dịch một bước sang trái, cô cũng dịch theo, dịch sang phải một bước cô cũng dịch theo một bước.
Sau vài lần qua lại, anh ỷ vào ưu thế của chiều cao và vị trí, đè đầu cô lại thoải mái đi xuống bậc thang.
"Cậu muộn học rồi, bạn học này."
Anh có lòng tốt khuyên bảo, Minh Dư lại cảm thấy anh còn đang tức giận, Chúc Ngộ An đút tay trong túi đi xuống lầu theo, đứng cùng bậc thang với cô: "Đừng nản chí, tính chó đẻ này của cậu ấy chính là như vậy, em chặn cậu ấy thêm lần nữa cậu ấy sẽ đầu hàng."
Nếu Quách Gia Dịch ở đây, anh ấy nhất định sẽ không an ủi cô như vậy. “Thật vậy chăng?” Trong lòng Minh Dư không nắm chắc.
"Anh Chúc của em đã lừa em lúc nào chưa?"
Chúc Ngộ An giống mấy người Quách Gia Dịch, sau khi thân quen đều thích xưng anh trước mặt cô, Thịnh Minh Hoài cũng mở một con mắt nhắm một con mắt không quản, có khi bực sẽ đá bọn họ một cái: "Có mặt mũi không hả? Đẹp trai mới gọi anh."
Khi học cấp ba mấy người Quách Gia Dịch cũng sẽ ngẫu nhiên ồn ào kêu hai tiếng chị dâu, nhưng Thịnh Minh Hoài không cho, nói giống như du côn lưu manh, mọi người đều cảm thấy anh chỉ ngượng ngùng.
Ngầu lòi cũng có lúc da mặt mỏng.
Nhưng ý của Thịnh Minh Hoài, là muốn bọn họ đều có thể là người nhà mẹ đẻ của cô.
"Đổi chị dâu mỗi ngày, hôm nay một người ngày mai một người, một tiếng chị dâu có thể dỗ người đến mức không thể tìm được hướng Bắc. Gọi em gái cho tớ, ngày nào đó nếu tớ đổi người, các cậu làm anh trai đều phải chống lưng cho em ấy, mà không phải coi tớ là anh em của các cậu thì tha cho tớ, nghe không?"
Khi nói lời này Quách Gia Dịch còn đang gặm đùi gà, vô cớ mà bị đạp một cái. Bây giờ nghe Chúc Ngộ An nói như vậy, trong lòng Minh Dư hơi khổ sở.
Sau khi anh ấy làm thủ thế xong thì rời đi, lùi lại đuổi theo bóng dáng của Thịnh Minh Hoài: "Cố lên nhé em gái, A Hoài của bọn anh rất dễ dỗ."
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Thịnh Minh Hoài và mấy người Chúc Ngộ An thảo luận hạng mục thi đấu "Cup Kim Triệu" ở ký túc xá.
Cuộc thi này chất lượng cao, người có thể lấy được giải thưởng của "Cul Kim Triệu" trong quá khứ, sau khi tốt nghiệp đều không lo tìm công việc. Người giống Thịnh Minh Hoài tự nhiên cũng không lo, nhưng anh không muốn có quan hệ với nhà họ Thịnh, tham gia thi đấu có thể chứng minh bản thân mình tốt hơn.
Sau khi kết thúc thảo luận, Chúc Ngộ An muốn ra ngoài hút điếu thuốc, nhưng phát hiện đã hút hết rồi.
Anh ấy gọi Thịnh Minh Hoài đi cùng nhau, nhưng Thịnh Minh Hoài không hút thuốc lá, vì thế Chúc Ngộ An nói: "Hít thở không khí cũng được, đi thôi."
Chúc Ngộ An đã cầm lấy áo khoác, nhân tiện ném áo của Thịnh Minh Hoài qua.
Trong khoảng thời gian này anh rất bận, thời gian của một người phải chia ra dùng mấy phần, đồ thể thao màu đen mặc trên người, bóng dáng dường như cũng biến gầy theo.
Minh Dư đứng bên ngoài ký túc xá nam sinh, thấy anh và Chúc Ngộ An đi cùng nhau xuống dưới.
Chúc Ngộ An: "Tớ đi mua thuốc, cậu tự đi dạo bên ngoài chút đi."
Thịnh Minh Hoài đứng ở đó không nhúc nhích, đã qua 11 giờ tối, đèn đường ám xuống không phải quá sáng.
Đôi mắt đen kịt nhìn thấy cô phát run, anh không nói một câu nào, cô cũng không kêu ca gì, nhưng cô biết nhất định anh sẽ đi đến.
Khi Thịnh Minh Hoài đè cô trên hàng hiên không người tùy ý hôn môi, Minh Dư đã biết cô đoán đúng rồi.
"Đến làm gì?" Hàng hiên này không bật đèn, ánh sáng càng tối, quần áo của anh cũng tối, hai tay không chút để ý mà chống ở hai sườn của cô: "Hửm?"
Anh hỏi một câu hôn một cái, nhiều lần đều không thâm nhập, cô ngẩng đầu, cổ cũng phập phồng theo mà đón lấy nụ hôn của anh.
Khi tức giận trao nụ hôn đều phải thanh lãnh khắc chế đến mức tê dại. Đường cong tuyến cằm kéo càng chặt thêm, thân thể cũng cứng.
Cô dứt khoát duỗi tay ôm lấy cổ anh, dán sự mềm mại của mình lên, nhẹ nhàng đáp ở bên tai: "Em đến để mông nở hoa, anh trai, đừng nóng giận."