Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 41: Con thích em ấy




Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Minh Hoài ấn mật mã vân tay mở cửa đi vào, còn chưa bật đèn, đứng ở chỗ huyền quan đã đè cô lên trên ván cửa.

Cái miệng nhỏ câu nhân nháy mắt tiêu thanh, yết hầu không chỉ biết nuốt nước miếng, càng tràn ra tiếng kêu làm lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Rõ ràng tay anh rất lạnh, nhưng khi xen vào giữa mái tóc, mặt cô đỏ bừng, Thịnh Minh Hoài nâng gương mặt của cô, hôn càng ngày càng sâu, tiếng thở dốc trong bóng đêm cũng dần dần trở nên dồn dập.

Minh Dư muốn đẩy anh ra duỗi tay bật đèn, đã bị anh ép đến mức không ngừng lùi về phía sau, lưng đặt trên tủ giày, còn chưa đứng vững đã bị một tay vớt lên.

Đầu gối của anh đẩy hai chân ra, tay cũng chậm rãi nắm đến giữa chân tâm từ đùi.

Thịnh Minh Hoài chôn ở cổ của cô gặm lung tung vài cái, phun ra trọc khí: "... Quên mua bao."

"Anh rất gấp gáp sao?"

Khi vào thang máy tư thế đi đường của anh không quá đúng, Thịnh Minh Hoài chọc dương v*t cứng đờ vào lòng bàn tay của cô, cười như không cười hỏi lại: "Em nói xem?"

Bị trêu chọc một đường, giọng nói của anh đã khàn khàn.

Cô không quá thích đeo bao, nhưng thường xuyên bắn t*nh ở ngoài cơ thể cũng không an toàn, Thịnh Minh Hoài hôn môi cô: "Chờ một chút, anh xuống lầu mua, hoặc là gọi người ship."

Người ship thì phải chờ hai mươi phút, nhưng đi xuống lầu mua trong tiệm, anh chạy nhanh, không đến mười phút là có thể về.

Thịnh Minh Hoài lưu luyến không rời mà hôn cổ cô, yết hầu của cô tràn ra tiếng rên khó nhịn, buổi chiều mới bị làm nên huy*t thịt rất biết vị, chảy ra chất lỏng dính nhớp.

“Không cần đi…” Cô làm nũng: "Anh trai, bỏ đi, bây giờ em muốn làm ngay.”

Đùi trắng nõn cuốn lấy eo anh, không cho người đi, yêu tinh dính người biết đốt lửa nhất, chỉ mấy cái hôn nhợt nhạt dừng trên hầu kết và trên xương quai xanh, anh đã sắp đốt cháy lý trí để làm.

“Anh trai… Em ngứa quá…”

Minh Dư vói vào trong quần vận động của anh, vừa định nắm lấy dương v*t vuốt ve, đèn trong phòng khách lập tức bị bật lên.

Ánh sáng bất ngờ xảy ra đâm đến, Thịnh Minh Hoài bảo vệ hai mắt cô theo bản năng.

Quay người qua nhìn thấy, anh ngây ngẩn cả người: "Ba." Minh Dư cũng lập tức đứng dậy từ tủ giày: “Chú… A, ba…”

-

Thịnh Diệp vừa đến thành phố A vào buổi chiều, mật mã chung cư là Minh Thành Huệ đưa, nói hai đứa nhỏ đi học ở đây, kỳ nghỉ không muốn về nhà cũng tiện ở lại.

Ông ấy vốn dĩ không định đến đây, nhưng quản gia nói bọn họ còn chưa trở về, dự tính ngày hôm sau mới mua vé quay về.

Kỳ nghỉ đi ra ngoài là giờ cao điểm, một vé khó cầu, ông ấy nghĩ nghĩ rồi đến đây nhìn xem, thuận tiện đón bọn họ đi cùng.

Nếu khi bọn họ vào cửa lưu ý đến, sẽ phát hiện đèn trong thư phòng vẫn sáng, khi Thịnh Diệp bật đèn, áo chơi bóng to rộng của anh thật ra che được tay cô.

Nhưng dù vậy, cánh môi hai người hôn đến mức hơi sưng đỏ vẫn là sự thật không thể bỏ qua như cũ.

Ông ấy chỉ nhìn thoáng qua đã gọi Thịnh Minh Hoài vào thư phòng.

Nói là thư phòng, thật ra ban đầu là phòng cho khách, Thịnh Minh Hoài ngủ ở đây, sau đó bọn họ dọn qua phòng ngủ chính.

Ba phòng một sảnh, một gian phòng ngủ chính một gian thư phòng, còn có một phòng để quần áo.

Không cần đoán nhiều cũng biết hai người ngủ chung giường.

Thịnh Diệp không mắng anh, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Không tiêu tiền của ba là bởi vì con bé?"

Bắt đầu từ tháng 7, anh không động một phân tiền nào trong thẻ.

Tính tình của Thịnh Minh Hoài hơi giống ông ấy, chuyện đã quyết định nhất định sẽ phải làm, mục tiêu chắc chắn kiên định, không đi đến cuối thì sẽ không từ bỏ.

Lúc ông ấy 18 tuổi cũng từng quật cường giống anh, giữa cha con có vài lời không cần nói, cũng có thể hiểu ý nhau.

Thịnh Minh Hoài ngước mắt nhìn đôi mắt của ông ấy, gật đầu: “Đúng vậy.” Không có gì phải phủ nhận.

Anh thậm chí còn không sợ ông ấy đánh gãy chân mình.

Có lẽ Thịnh Minh Hoài còn hơi chờ mong, Thịnh Diệp sẽ giáo huấn anh một trận vì chuyện này, cũng tốt hơn chưa từng chú ý anh mười mấy năm qua.

"Vậy con định làm cái gì?"

Anh còn tưởng rằng ông ấy sẽ không hỏi.

"Cái gì cũng được ạ." Thịnh Minh Hoài nhếch môi: "Giống như ngài vậy, cái gì cũng làm một chút, luôn có thứ thích hợp với chính mình nhất."

"Cách kiếm tiền rất nhiều, bạn gái cũng thế." Ông ấy có điều chỉ: "Sao con biết con bé là người thích hợp nhất."

Không khí lập tức trở nên giằng co, Thịnh Minh Hoài lại cười: "Ngài làm sao biết được em ấy không phải?"

"Con thích em ấy, không có quan hệ với thích hợp hay không, nếu ngài cảm thấy khó xử, con có thể không làm con trai của ngài."

"... Ba thừa nhận mấy năm nay ba hơi sơ sẩy với con." Ông ấy trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Nhưng những lời cuối cùng này, ba không thích nghe, sau này con đừng nhắc lại."

Sau khi Thịnh Diệp nói xong câu này, cũng kết thúc cuộc nói chuyện này.

Không khí không giương cung bạt kiếm, khói thuốc súng nổi lên bốn phía như trong tưởng tượng, nhưng cũng bình tĩnh đến mức hơi quỷ dị, sau khi ông ấy ra khỏi thư phòng, thậm chí còn sờ sờ đầu Minh Dư ngồi ở phòng khách: "Cơm tối phải ăn đúng giờ, đừng làm mẹ con lo lắng."

“Đã biết ạ, tạm biệt ba.”

Thịnh Diệp thích con gái, trước đó nghe quản gia nói cũng muốn sinh một đứa con gái, nhưng không có cơ hội kia.

Bởi vì ông ấy không cưới được người mà mình yêu, sau đó cũng không có cơ hội kia.

Ông ấy cũng không muốn cưới thêm một người mình không yêu về nhà.

Trung thu chỉ có ba người bọn họ cùng ăn lễ, Minh Thành Huệ còn ở nước ngoài, người có khả năng trở về nhất là bà ấy, nhưng bây giờ lại biến thành Thịnh Diệp.

Từ ngày đó trở đi không khí trở nên là lạ, tuy Minh Dư vẫn luôn khuấy động không khí, Thịnh Diệp cũng thường nói chuyện với cô.

Ông ấy cũng không phải một người đàn ông lạnh lùng lại cổ hủ, ngược lại, ông ấy còn rất ôn hoà nho nhã, nếp nhăn khi khoé mắt cười rộ lên cũng rất có lực tương tác, là một người phụ huynh thân sĩ lại không mất phong độ.

Nhìn trên trình độ nào đó, ngoại trừ diện mạo, Thịnh Minh Hoài rất giống ông ấy.

Chì là hai cha con giống nhau cũng không thân mật, giống như trên bàn cơm mấy tháng trước, sau khi ăn cơm xong từng người rời đi, không quấy rầy lẫn

nhau.

Dì Trương đã thấy nhiều cũng không trách, coi là bình thường, Thịnh Diệp là người ăn lễ cũng không trở về, trung thu có thể đoàn tụ một lần đã là sự vui mừng ngoài ý muốn.

Trong nhà có rất nhiều bánh trung thu, phần lớn là bạn bè hoặc người làm ăn cùng biếu, chỉ có một hộp là Thịnh Diệp mua, ông ấy chọn một chiếc bánh có khẩu vị các nữ sinh đều thích cho cô, sau đó để trợ lý cầm túi công văn rời đi.

Thậm chí sô pha trong phòng khách còn chưa ngồi nóng chỗ.

Nữ sĩ Minh có đôi khi cũng như vậy, cô cũng không theo đuổi miệt mài, chỉ chọn thêm vài cái bánh trung thu rồi lên lầu.

Cửa phòng không khoá, cô đến đây giống như về phòng của mình, lắc đùi ngồi trên giường lớn. Giường nam sinh không mềm mại như của cô, nhưng lại vô cùng co dãn, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi của Thịnh Minh Hoài.

Phân biệt không ra là mùi hương nào mùi hương, nhưng chính là rất dễ ngửi.

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng tắm, như đã dự đoán được cô sẽ qua, quần áo đã mặc chỉnh tề, vẫn là quần vận động màu xám trước đó.

“Lưu manh nhỏ, đi nhầm phòng sao?”

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ nói như vậy, sau đó lại đắp khăn lông trên tóc lên mặt cô, bảo cô phi lễ chớ nhìn.

Nhưng khăn lông chỉ che khuất đôi mắt của cô, cho nên trong vòng ba giây, anh nhất định sẽ nhân cơ hội hôn lấy môi của cô.

Nhưng lúc này thì không phải vậy.

Anh chỉ im lặng không lên tiếng mà khoá cửa lại, sau khi trở về đã áp cô xuống đệm giường, hai tay thu nạp, ôm cô rất chặt.

“Ôm một cái, rất nhớ em.”