Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 38: Nóng quá, thật thô (H)




Sau khi hết dâu âm đ*o vô cùng mẫn cảm, côn th*t ở bên trong vách tường quát động mỗi lần cô đều rung động, sau đó kẹp càng ngày càng cần mẫn.

Mỗi một lần ra vào đối với anh mà nói đều là sự tồn tại của tra tấn và khoái cảm.

Chỉ có thể chậm tốc độ đưa đẩy lại, hạ thấp tần suất, chậm rãi cọ ở cửa huy*t. “Thoải mái không?”

Dương v*t rút ra, lại cắm vào, khi đâm vào bên trong sẽ khen thưởng một cái hôn, Thịnh Minh Hoài ở bên tai cô gọi bé con ngoan.

Cảm giác làm người ta kích thích tan tác đã lấp đầy, chỉ còn sự khuây khoả thấm vào cốt tủy, giống như từng đoá bọt sóng mà chụp lại, đã hưng phấn lại vui vẻ.

Ước số sung sướng sôi trào trong cơ thể, Thịnh Minh Hoài dùng sức xoa bóp mông thịt của cô, dán ở trên mỗi một tác của người cô đều nóng bỏng, hai người như là một chiếc đèn dầu chưa đốt cháy hết.

Tiếng rên rỉ bị tiếng nước tí tách che giấu, nhưng anh dán ở bên tai rõ ràng vẫn làm người nóng bừng như cũ, tiếng nói mềm như bông: "Ư hừ… thoải mái."

Sau khi luật động mấy mươi lần, dương vặt căng chặt giảm bớt không ít đau đớn, khoái cảm khi đâm vào trong mềm thịt trong huy*t làm kinh mạch trên cổ anh đang nhảy.

Thịnh Minh Hoài hôn cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy khớp hàm của cô ra, cô bị hôn đến hơi không thể hít thở, âm đ*o co rút lại rất chặt, thân gậy hoàn toàn đi vào rút ra đều bị thịt mềm bên trong liếm ướt dầm dề.

Bởi vì là đang dỗ cô, Thịnh Minh Hoài cũng vẫn luôn dò hỏi ý kiến của cô.

"Muốn mạnh chút hay là nhẹ chút?" Nói xong, côn th*t thổi mạnh vào vách trong cắm vào, chọc thẳng hoa tâm.

Quy đ*u cực lớn nghiền vào điểm mẫn cảm, cô lưu lại một đạo hoa ngân trên vai anh: "A ha… đừng, nhẹ, nhẹ chút."

Anh cười nhẹ, sau đó thả chậm tiết tấu, va chạm cũng nhẹ đi nhiều. Nhưng căn bản cọ xát nhợt nhạt là không đủ, huy*t nhỏ rất ngứa, cô lại cầu anh mạnh chút.

Huy*t thịt lật ra ngoài, môi âm hổi bị thao lộng đỏ lên, nóng bừng chảy ra rất nhiều nước, dương v*t mài nó ra bọt mép, dính trên lông có vẻ d*m mỹ sắc tình.

"Mạnh thì em kêu đau, chậm em cũng khó chịu."

Thịnh Minh Hoài tắt vòi hoa sen đi, ôm người đến ghế dựa trong phòng thay quần áo, hôn lỗ tai cô dụ dỗ: "Em dạy anh đi, thế nào mới có thể làm em vừa

lòng, cục cưng?"

Anh hôn rớt bọt nước trên người cô, lại lưu lại nhiều ướt ngân trên cổ và xương quai xanh, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, vươn đầu lưỡi ngậm núm v* bại lộ trong không khí vào trong khoang miệng, dùng hàm răng cọ sát nhẹ.

Minh Dư rất muốn kêu, nhưng rời khỏi tấm ngăn vòi sen trong phòng tắm, tầm nhìn mở ra, bại lộ làm dục vọng của người khác không có chỗ có thể ẩn nấp, trở nên nhát gan cẩn thận hơn.

Vừa rồi ở bên trong anh không bắn, nhưng cô đã tiết thân hai lần, thân thể mềm thành một bãi nước, chỉ có thể dùng côn th*t nóng bỏng cắm vào.

“Muốn nó tiến vào.” “Hửm? Cái gì tiến vào.”

Cô không chịu nói, Thịnh Minh Hoài liền ôm cô ngồi trên đùi, đầu v* bị ngực anh đè ép biến hình: "Em không nói anh dỗ em thế nào."

Anh cười nhẹ, đáy mắt đầu là khí chất hăng hái thiếu niên, bộ dáng lây dính tình dục lại vô cùng câu nhân.

Làn da rất trắng, nhưng hôn môi mỏng của cô hồng diễm diễm.

Minh Dư duỗi tay ngăn trở đôi mắt của anh, cúi đầu cắn anh một ngụm, mới dán ở bên tai anh nhỏ giọng mở miệng: "Cắm vào đi… Muốn côn th*t của anh trai cắm vào, dỗ em đi."

Đã có chút muốn khóc thành tiếng.

Thịnh Minh Hoài kích động đến mức hầu kết cũng đang run lên, lại vẫn bất động: "Cắm như thế nào? Anh không biết, cục cưng lại dạy anh đi."

Nhục hành chọc trên bụng nhỏ của cô cọ hai cái, Minh Dư chủ động nắm lấy thân gậy thô cứng của anh.

Anh không nhìn thấy, tầm mắt bị chặn sẽ làm người khác phóng đại các cảm quan khác, cửa huy*t mềm lạn cọ xát qua lại ở quy đ*u, không nhịn được mà rên thành tiếng, nếu cô bỏ tay ra, sẽ nhìn thấy ánh mắt cực nóng có thể làm nóng cả người lên.

"Sau đó thì sao? Cục cưng, bước tiếp theo muốn thế nào?" Anh muốn xin cô ngồi xuống, ăn nó vào.

Đôi tay chống ở trên ghế không nhúc nhích, nhưng gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đã bại lộ sự khát cầu dưới sự khắc chế bình tĩnh của anh.

Minh Dư trầm thấp nói: "Nó thật lớn, em không ngồi xuống được."

Trước đây đều là anh chủ động cắm vào, cửa huy*t của cô rất nhỏ, mà quy đ*u lớn như trứng vịt, vừa nóng vừa cứng, cọ mở khe thịt sau lại cọ qua lại rất lâu, vài lần muốn cắm vào nhưng hình như đều rất khó nuốt vào.

Cô gấp đến độ sắp khóc.

Tay Thịnh Minh Hoài bao trùm trên mu bàn tay của cô, mang theo cô chậm rãi chọc vào, sau khi tìm đúng cửa động ấn cái xuống ép xuống dưới: "Không sợ, nuốt được, chậm rãi ngồi xuống, đau thì dừng lại."

Vừa đã được mở rộng, không dễ dàng đau như vậy, cô chính là lo lắng.

Giọng nói của Thịnh Minh Hoài rất chặt, nói chuyện bật hơi đều cảm thấy khàn khàn, cho đến khi cô chậm rãi nuốt cả cây vào mới phát ra một tiếng than thở thoải mái.

Sau khi nhục bích bao lấy dương v*t bắt đầu mấp máy co rút lại, mã mắt đều được thịt mềm đè ép mát xa, mỗi gân xanh trên côn th*t dường như đều được cái miệng nhỏ mút vào an ủi.

Thịnh Minh Hoài sướng đến mức hôn lỗ tai cô: "Hôm nay cục cưng rất ngoan, tuy rằng đang dỗ em, nhưng anh cũng thoải mái muốn chết."

"Động một chút được không?"

Cô bắt đầu nghe lời nâng mông lên xuống, khoái cảm khi chủ động nắm giữ tiết tấu không bình thường, anh bị bắt ngửa đầu, bị cô hôn lấy hầu kết và xương quai xanh, tay che trên mắt cũng luyến tiếc buông ra.

“Thịnh Minh Hoài…”

Cô trầm thấp kêu lên, tiếng thở dốc rất trầm, rồi lại nhẹ nhàng như muốn bay lên trời: "Bây giờ biến thành em chơi anh."

“Thoải mái không?”

Vòng eo mềm mại linh hoạt mà vặn vẹo, thịt mềm trong huy*t cũng chưa từng thả lỏng, quấn lấy côn th*t của anh hút từng chút, khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu.

Thoải mái, làm sao lại không thoải mái.

Thịnh Minh Hoài nhịn rất vất vả, tay cô che trên mi mắt không dùng lực nhưng anh vẫn dỗ cô: "Cục cưng, bỏ tay ra."

Da đầu đã nổ tung, ban ngày cũng có pháo hoa.

Minh Dư không chịu lấy tay ra, tư thế thao lộng trên người anh thật sự có chút thẹn thùng, đầu v* đĩnh kiều rất nhiều lần đều chạm đến môi anh, cuối cùng cô chỉ có thể đè trên ngực anh luật động.

Nhưng kiên trì không được bao lâu, cô đã mệt mỏi, chân chua xót đến mức không muốn động thêm chút nào.

"Không cần, em không muốn anh nhìn em,... A! Thịnh Minh Hoài, anh chậm chút."

Đôi tay anh nâng mông cô, bắt đầu điên cuồng đỉnh hông về phía trước, eo hông như là lắp mô tơ chạy bằng điện, tiếng bạch bạch rất vang.

Tay chảy xuống, thần thái mị hoặc của cô lúc thất thần ngẩng cổ rên rỉ đập thẳng vào đáy mắt.

“A a a a quá nhanh… A a a thật thoải mái… Thịnh Minh Hoài… Anh trai… Quá kích thích… A a a…”

“Còn dỗi không?”

“Hức hức hức không dỗi.”

“Nhanh như vậy thoải mái không?”

“A ha A a a ưm a… Thoải… a a thoải mái…” "Thoải mái bao nhiêu? Anh lại nhanh thêm nhé?"

Anh đứng lên, bế hai chân trắng của cô lên vừa làm vừa quay về phòng tắm có vòi sen, côn th*t chọc trong huy*t không có kết cấu mà quấy loạn, nhưng tốc độ không giảm, mỗi lần đều nghiền qua điểm mẫn cảm.

Cô bị làm tình đến mức chảy nước mắt: "Được rồi… a ưm… thật thoải mái, côn th*t nóng quá, thật thô… Thịnh Minh Hoài anh đừng nhúc nhích… A a a a… Em sắp không chịu nổi rồi hức hức hức…"

Cô dùng sức bắt lấy cánh tay anh, huy*t thịt bị làm đến mức không chút sức lực nào mà chống cự, nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng trào ra, tưới trên mã mắt kích thích đến mức thân gậy bị thịt mềm bao vây lấy lại lớn hơn một vòng.

Xúc cảm lớn lên rõ ràng, cô kẹp càng chặt, tiếng kêu cũng càng lúc càng lớn.

Thịnh Minh Hoài mỉm cười lấp kín môi cô, đầu lưỡi như đang trấn an mà trượt vào liếm cô: “Rên bé thôi, bên ngoài có thể sẽ có người.”