Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 3: Em đừng làm anh (hơi hơi H)




Buổi tối Thịnh Minh Hoài không ăn gì, chè đậu xanh còn nguyên được người hầu mang xuống.

Minh Dư thật sự tức cười.

Ba ngày không về thì thôi, còn tuyệt thực, làm ra vẻ cái gì?

10 giờ đêm, Minh Dư trằn trọc đứng dậy, vẫn là đến phòng Thịnh Minh Hoài.

Khóa cửa phòng của Thịnh Minh Hoài đã hỏng, vẫn là khoảng thời gian trước chính anh đá phát giận, khó trách không khóa được.

Mở cửa, khí lạnh điều hòa ập vào trước mặt, Minh Dư cắn răng rùng mình một cái.

Trên giường phồng lên một độ cung, Thịnh Minh Hoài che đầu ngủ, trên gối đầu lộ ra một chút tóc ngắn.

Minh Dư biết anh sẽ không ngủ sớm như vậy, đồng hồ sinh học của toàn bộ lớp 12 đều là 12 giờ tối đến 5 giờ sáng, hơn nữa mỗi ngày nghỉ trưa chỉ ngủ năm sáu tiếng đồng hồ.

“Thịnh Minh Hoài anh đừng giả vờ ngủ!” Cô không bật đèn, trực tiếp đi qua xốc chăn của anh.

Sự tức giận này muốn kéo đến khi nào, dù sao cũng phải có lời chắc chắn.

Thịnh Minh Hoài không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thân hình cao lớn ôm cánh tay cuộn tròn trên giường.

Cô để sát vào mới phát hiện, nhiệt độ cơ thể của anh nóng bỏng.

Ban ngày một thân mồ hôi nóng trở về, bật điều hòa lại tắm nước lạnh, ban đêm bật điều hòa thấp như vậy. Sờ sờ cái trán, phỏng chừng đã sốt đến hơn 38 độ.

“Thịnh Minh Hoài anh đừng ngủ, mau đứng dậy uống thuốc.” Minh Dư nhăn lông mày đi kéo anh.

Sức lực nam sinh lớn, cô căn bản không kéo được.

Hậu quả đánh thức Thịnh Minh Hoài chính là người kéo bị anh kéo vào trong ngực, anh giống như một con cún lớn khóa cô lại trong địa bàn của mình, cằm cọ cổ cô.

Tiếng nói khàn khàn vô ý thức nỉ non: “Cục cưng, anh lạnh quá.”

Ngày thường anh đều cạo sạch râu, bởi vì biết Minh Dư thích nhón chân hôn trộm anh, nhưng chiều cao không đủ, mỗi lần đều chỉ có thể chạm đến cằm.

Ngoài miệng Thịnh Minh Hoài khó chịu, bảo cô đừng hôn lén anh ở trường học, thật ra mỗi lần hai lớp cùng nhau học thể dục, khi Minh Dư thừa dịp không ai chú ý liền quay đầu lén hôn, khóe môi Thịnh Minh Hoài đều nhếch lên rất cao.

Mỗi lần ở trong đám đông mãnh liệt, em đều muốn hôn anh.

Mấy ngày nay anh có lẽ là tâm tình không tốt, cũng chưa có tâm tư nghiêm túc chăm sóc chính mình, cằm còn có chút râu nhỏ nhô ra, đâm vào cô ở trong lồng ngực anh khó nhịn run rẩy.

“Thịnh Minh Hoài, râu của anh đâm em.”

Khi nam sinh hôn từ cổ lên cánh môi cô, vừa vặn nuốt những lời này của cô vào bụng.

Anh mơ mơ màng màng phát sốt, còn chưa tỉnh, hơi thở thở ra nóng bỏng, thân thể của cô rất nhanh cũng nóng lên theo. Tay nhỏ mềm như bông bắt lấy vải trước ngực anh, nhưng thành thạo mà váy ngủ của cô đã bị người xốc đến vòng eo.

Eo Minh Dư rất mềm, thon đến mức phảng phất một bàn tay của anh là có thể bóp chặt. Làn da trơn mềm, Thịnh Minh Hoài trước kia không dám trắng trợn táo bạo mà hôn cô, nhưng khi chen chúc trong đám đông giờ thể dục, tay anh liền sẽ vươn vào trong đồng phục, lén chơi xấu mà niết một phen.

Như là thạch trái cây có thể véo ra nước.

Tiếng của cô cũng mềm đến mức đang tích nước, ưm a hừ nhẹ không dứt bên tai, không khí nóng rực như bị người dùng lửa hầm, khí lạnh điều hòa không còn sót lại chút gì.

Thịnh Minh Hoài dựa vào ký ức, dùng đầu ngón tay đốt lửa, hướng lên trên dọc theo eo tuyến, dùng sức nắm lấy hai luồng nhũ thịt dường như hai luồng bơ.

“A…” Minh Dư khó nhịn mà nâng eo lên.

Bụng nhỏ lõa lồ buộc chặt, áo choàng tuyến khẩn trí rõ ràng, giống con cá, chợt bị anh xoay người áp xuống.

“Hu hu hu, Thịnh Minh Hoài anh nhẹ chút, đừng hôn chỗ đó, em ngứa.”

Thịnh Minh Hoài không nói một lời mà chui đầu vào trước ngực cô, chỉ thở gấp, nghe thấy tiếng nức nở mới thu hồi ý thức: “... Minh Dư?”

Trước khi chưa vào nhà họ Thịnh, cô còn chưa phải em gái của anh. Khi Minh Dư đùa giỡn anh, luôn thích liếm vành tai đỏ đến lấy máu, hai luồng nhũ thịt dán trước ngực anh cọ: “Gọi cục cưng, gọi cục cưng thì cho anh sờ sờ.” Vừa rồi trong lúc ngủ mơ anh vô ý thức nỉ non, còn gọi cục cưng, sau khi thanh tỉnh gọi cả họ tên của Minh Dư.

“Anh trai vừa nãy còn gọi em là cục cưng, chiếm tiện nghi xong là không nhận?” Minh Dư câu lấy cằm anh khẽ cắn, theo tuyến cằm cắn đến vành tai anh,

nhẹ nhàng ngậm lấy.

“Anh trai, em khó chịu, anh sờ nó nhẹ chút.” Bộ ngực sữa đẩy đưa vào lòng bàn tay anh.

Sự thở dốc của nam sinh tăng thêm trong nháy mắt, nhiệt khí phun trên hõm vai của cô nóng đến da đầu người tê dại. Tay nắm trên nhũ thịt của cô buộc chặt, lực đạo lại nặng không chịu khống chế.

Anh cúi đầu cắn xương quai xanh bạch ngọc của cô, tiếng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Em đừng làm anh.”

Bây giờ anh phát sốt, trên lý trí không thanh tỉnh, nghe được tiếng anh trai kia hoàn toàn bất giác cô đang khiêu khích, tán tỉnh giống ngày thường.

Thịnh Minh Hoài không dám đảm bảo chính mình có thể càng làm việc quá mức hơn với cô hay không.

Mồ hôi trên trán anh rơi xuống, Minh Dư bị anh hôn đến thất điên bát đảo, cả người nhũn ra. Thân thể của cô vốn là mẫn cảm, bị anh xoa bóp vừa mạnh vừa nhẹ liếm hôn, giữa chân đã ướt một mảnh.

“Là anh đừng làm em mới đúng.” Cô mềm giọng oán giận, vốn dĩ chỉ là muốn đến xem anh, ai ngờ anh đột nhiên động dục, ôm người là hôn.

“Em cho rằng anh là thánh nhân? Một năm kia chờ em tay anh đều xót.” Thịnh Minh Hoài ghé vào trên người cô, khàn khàn tự giễu: “Anh nhớ em bao nhiêu, em không biết sao.”

Tay đi xuống, đầu ngón tay cọ qua giữa chân thiếu nữ, kích thích cả người cô run rẩy.

Người mắt ngọc mày ngài, lúc này hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Thịnh Minh Hoài…” Minh Dư cắn môi: “Anh cố ý có phải hay không? Làm em như vậy, anh sẽ thoải mái?”

Thoải mái, nhưng cũng càng khó chịu.

Cái gì đó dưới háng căng đến da đầu anh căng chặt, rất cứng, còn có chút đau, nóng lòng tìm chỗ đột phá để giải tỏa.

Thịnh Minh Hoài vốn không muốn dọa đến cô nhưng nhìn thấy bộ dáng cô dưới thân mình ý loạn tình mê, theo bản năng mà đỉnh lên trên: “Làm em như thế nào, làm như vậy?”

Côn th*t gắng gượng cách vải dệt đỉnh đến đây mang theo sự nóng bỏng làm người ta sợ hãi, chen vào giữa chân ướt át mềm mại, cô suýt chút nữa sướng đến trợn trắng mắt.

Minh Dư hối hận vì đến phòng anh.

Chỉ trôi qua một chút cô đã không chống đỡ được: “Thịnh Minh Hoài, em khó chịu, anh hôn em, giúp em đi.”

Anh chống cô, cô cũng không dám động.

Nguy hiểm chạm vào là nổ ngay, giữa chân căng căng, tê tê, vừa động là có thể muốn mạng người. Hai viên trước ngực hưng phấn cương cứng, đâm váy ngủ mỏng như sương giống như trái cây đầy đặn mê người.

Thịnh Minh Hoài thở gấp hôn lên xương quai xanh của cô, hướng lên trên từng tấc, càng không như ý của cô.

“Hôn chỗ nào của em, hửm? Bây giờ anh là người bệnh, là anh trai em, em còn muốn ức hiếp anh?”

Cô ức hiếp anh đến đủ nhiều, khi ở trường học chính là như vậy.

Biết anh là học sinh tốt, trước mặt người ngoài có bộ dáng như gió trăng đứng đắn. Nhìn vừa lạnh vừa ngang ngược, thật ra rất ngây thơ, cô thò lại gần hôn cổ áo anh cũng có thể đỏ mặt tai hồng.

Cố tình còn phải dùng thủ đoạn câu nhân nhất mà trêu chọc anh.

Anh không dám sờ cô, chạm vào cô, cô liền duỗi tay thăm dò từ đồng phục vào, tay nhỏ trơn trượt giống như cá bơi ở giữa háng anh, vuốt ve trên dưới.

“Thịnh Minh Hoài, thoải mái hay không? Muốn không? Nói anh thích em, yêu em, gọi em một tiếng cục cưng, em sẽ thỏa mãn tất cả dục vọng của anh.”

Hiện tại, đến lượt anh.

Đồng phục học bá dùng trên người cô, quả thực muốn điên.

“Thịnh Minh Hoài, em thích anh, rất thích anh.” Cô nâng mặt anh hôn lên, không có kết cấu mà ngậm lấy môi dưới của anh liếm cắn.

Vật cứng dưới thân anh cách vải dệt nặng nề đâm đến đây nhưng không gãi đúng chỗ ngứa như cũ. Trong lúc cọ xát chống đối, quần vận động màu xám đã tràn ra vệt ướt, phân không rõ là của anh hay của cô.

Nụ hôn rậm rạp của Thịnh Minh Hoài dừng ở trước ngực cô, một đường đi xuống, ngón tay đã đẩy vải dệt ướt đẫm kia ra. Lòng bàn tay đè khe thịt ma sát nhẹ nhàng, một tay trơn trượt.

Nhưng mà thế này không đủ.

Cô không thoải mái, anh cũng không thoải mái.

Thịnh Minh Hoài bắt lấy tay cô ấn xuống dưới thân mình, hơi thở hỗn loạn: “Cục cưng, giúp anh, cởi nó.”