Tiết thứ ba là bài chuyên ngành, mọi người đều thu dọn sách vở đổi phòng học. Lượng người trong phòng học rất lớn, dường như đã sắp lấp đầy hành lang và hàng hiên, mà còn có một người Chúc Ngộ An, căn bản cô không lo không chặn được Thịnh Minh Hoài.
Đeo cặp sách lên, trong tay Minh Dư còn ôm một quyển phác hoạ.
Bước nhanh đi qua, còn không gọi được Thịnh Minh Hoài, đã bị những người khác ngăn chặn. Ba tầng tường thịt trước ba tầng tường thịt sau, cô căn bản không chen đi được, ngẩng đầu cũng gian nan.
Hàng hiên tắc lại có một loại ảo giác mơ về tiết tự học buổi tối năm lớp 12.
Sau khi đi ra khỏi phòng học, cô và Thịnh Minh Hoài cũng bị giáp kích trước sau như thế này, nhưng khác ở chỗ, khi đó tâm tư của cô tinh tế, đối phương cũng cố ý chờ cô. Mặc kệ người nhiều lại đông, anh và cô cũng có thể kề vai sát cánh đụng vào nhau, sau đó cô làm bộ bị người vô tình đẩy vào trong lồng ngực của anh.
"Thật ngại quá, bạn học, đụng vào cậu."
Biết rõ cô cố ý, Thịnh Minh Hoài cũng không dám nói cô, biểu cảm mỗi lần đều trấn định mà nói không sao.
Lúc ấy, mỗi cái ôm được đến không dễ cũng phải lợi dụng đám đông từng từng lớp lớp để hộ tống.
Sau khi bị tắc ba phút, Minh Dư có chút uể oải, nghĩ thầm vẫn là chờ tan học giữa trưa lại nói.
Chỉ là không biết Thịnh Minh Hoài có thể chờ cô hay không, cô cầm thời khoá biểu của anh, hai tiết chuyên ngành của ngành tài chính đều phải đến phòng số 9 trên lầu, mà cô muốn đi chính là phòng vẽ tranh.
Bị đám người đẩy xuống lầu, nhìn không rõ bậc thang dưới chân, sau lưng không biết là ai đẩy một phen, cô suýt thì té ngã. Khuỷu tay lại được người đỡ lấy, sau đó kéo vào một cái ôm quen thuộc.
Mùi chanh thanh trên chóp mũi rất dễ ngửi, loại sữa tắm này còn là cô chọn, trong giữa ngày khô nóng có vẻ phá lệ mát lạnh sạch sẽ.
"Bạn học, cậu đụng vào tôi." Bên tai là tiếng nói không vui của anh.
Minh Dư nhếch lông mày lên cười, đôi tay thuận thế ôm eo anh không bỏ: "Vậy thật xin lỗi, thật là ngại quá."
Cô ngoan ngoãn mà xin lỗi, đẩy người lên tường, để mấy bạn học vội vàng lên lớp phía sau đi trước.
Không có ai chú ý đến bọn họ, hoặc là nói, không có thời gian chú ý, chỉ có Chúc Ngộ An theo đám đông xuống lầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Thịnh Minh Hoài không để ý đến ánh mắt của anh ấy, nhấp môi rũ mắt: "Nói xin lỗi xong thì đi đi, vào học."
"Không sao, còn có mười lăm phút." Lúc giảng bài có hai mươi phút nghỉ ngơi, từ nơi này chạy đến phòng số 9 và phòng vẽ tranh đều đến kịp.
“Thịnh Minh Hoài…”
Eo anh rất nhỏ, không nhỏ giống như nữ sinh, eo nhỏ nhưng có thịt, cách vải quần áo đều có thể sờ đến cảm giác cứng của cơ bắp, ôm rất có cảm giác an toàn.
Mỗi lần anh tăng tốc đâm sâu, Minh Dư đều thích ôm cô, phảng phất như đó chính là địa điểm duy nhất làm người an tâm trong lúc mưa rền gió dữ.
Cô lưu luyến không rời mà ôm eo không bỏ, lúm đồng tiền như hoa. Thịnh Minh Hoài cười nhạt: "Em là đến xin lỗi hay là chơi trò lưu manh?"
"Xin lỗi và chơi trò lưu manh quan trọng như nhau, cùng làm hai cái, nếu anh cảm thấy có hại, ôm xong em lại xin lỗi." Cô thật sự luyến tiếc buông tay: "Thịnh Minh Hoài, vừa rồi anh chạy nhanh vậy làm gì."
“Mua nước.” “A.”
Minh Dư nhón chân, nhưng căng chết cũng không chạm được vào môi anh, cố tình anh còn cố ý ngẩng đầu lên trên, trước mắt chỉ nhìn thấy tuyến cằm căng chặt và hầu kết nổi lên của anh.
Minh Dư bật cười: “Vậy anh uống nước không? Sao em chỉ ngửi được vị dấm.”
Thịnh Minh Hoài không để ý đến cô, cô đành phải sửa miệng hỏi: "Thịnh Minh Hoài, anh nộp danh sách nhóm chưa? Em muốn ở chung nhóm với anh."
Điểm tiếng Anh của cô là do anh kéo lên.
Toán học và tiếng Anh như là ma chú tồn tại giống nước với lửa. Tuyển thủ học lệch đều tồn tại loại tình huống này, người học tốt toán thì kém tiếng Anh, người học tốt tiếng Anh thì kém toán.
Dưới tình huống phổ biến, phần lớn nữ sinh là học tốt tiếng Anh kém toán, nhưng Minh Dư cũng không học lệch, cô không học được cả hai môn, nhưng Thịnh Minh Hoài đều học rất ổn.
Đại khái anh chính là môn học lệch của cô.
Song cường bổ sung cho song nhược, chính là kéo 100 điểm tiếng Anh của cô lên 130 khi thi Đại học.
Tiếng Anh không giống toán học, đề khó, nhưng học giỏi muốn ngã xuống cũng không dễ như vậy.
Cô chỉ là một loại quán tính ỷ lại, tựa như nhìn thấy anh thì phản xạ có điều kiện dính lên trên vậy.
Không đề cập đến cái này còn tốt, nhắc đến Thịnh Minh Hoài liền lạnh mặt: "Vừa rồi em cười vui vẻ như vậy, anh còn tưởng em đã thu mua cậu ta."
Khi Trần Diên Húc ở Nhất Trung của thành phố, tiếng Anh là top 1 niên cấp, khẩu ngữ cũng rất tốt.
“Không có, em chỉ thu mua anh.”
Minh Dư tiếp tục dán lên người anh, chân mặc váy ngắn có trăm nếp gấp cắm vào giữa hai chân anh nâng lên trên, đầu gối cọ phần bên trong đùi của anh.
Sắc mặt Thịnh Minh Hoài đột biến, xoay người che cô ở góc hàng hiên, duỗi tay ngăn chặn làn váy của cô.
"Chậc." Anh đè thấp tiếng nói: "Em điên rồi."
Bây giờ đã qua thời kỳ đông đúc, hàng hiên chỉ còn rải rác người, ngẫu nhiên còn có trợ giảng đi ngang qua.
"Anh trai, đừng nóng giận, em hôm nay thật sự không phải cố ý." Nhìn bộ dáng hoảng loạn của anh bây giờ, tâm tình của Minh Dư rất tốt.
Buông chân, cô bắt lấy áo thun trước ngực anh nhón chân: "Em vào học đây, chốc gặp trong phòng vẽ tranh."
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía phòng vẽ tranh.
Chương trình học cơ sở thiết kế trang phục có không ít là mỹ thuật, cần học ở phòng tranh.
Minh Dư phác hoạ và ký hoạ đều rất tốt, sau khi đơn giản luyện tập xong, cô liền ngồi ở gần cửa sổ đợi tin nhắn.
"Minh Dư, trưa nay chúng ta cùng nhau đến nhà ăn số ba ăn cơm nhé." "Chúng ta" mà Lục Tiểu Dao nói chính là bốn người chung ký túc xá.
Trong khoảng thời gian này, Minh Dư chuẩn bị dọn ra ngoài ở, mẹ cô mua cho cô căn chung cư ở bên ngoài, các cô ấy đều biết.
Tính cách của cô không tồi, lại không cọ xát với ai trong ký túc xá, câu vui đùa gì cũng có thể tiếp, nhưng rất ít khi đi ăn cơm và vào WC cùng các cô ấy.
Sau này đều là bạn học bốn năm, bạn cùng phòng nên là những người thân nhất, Lục Tiểu Dao không nghĩ rằng sau khi cô dọn ra ngoài lại xa cách mới mọi người.
“Không đi, tớ còn có việc.” Minh Dư cười với cô ấy: “Các cậu đi ăn là được rồi.”
"Là đi tìm Thịnh Minh Hoài sao?" Cô ấy vừa thấy bọn họ trên hành lang.
Minh Dư chưa bao giờ che đậy quan hệ của bọn họ, thoải mái hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, anh ấy thích tức giận, tớ phải đi dỗ anh ấy."
Trang web trường đã tiết lộ thông tin của Thịnh Minh Hoài đến không sai biệt lắm.
Anh chính là máy chế tạo đề tài biết đi, mà nhiều bạn bè, từ trung học, đến Đại học, mọi người rất nhanh sẽ biết người tên Thịnh Minh Hoài này.
Hotboy của Nhất Trung của thành phố, đương nhiên bây giờ trên cơ bản cũng là vậy, thành tích rất tốt, mặc dù ở Đại học A người học giỏi như mây cũng sẽ không kém cỏi.
Khoảng thời gian trước danh sách hội sinh viên nhiệm kỳ mới của học viện thương nghiệp đã được công bố, anh còn cạnh tranh bộ trưởng bộ liên ngoại.
Hội sinh viên của viện không có nhiều hạn chế như vậy, chỉ cần có năng lực kia, ngoại trừ Chủ tịch và Phó chủ tịch, sinh viên năm nhất cũng có thể cạnh tranh chức vị bộ trưởng.
Tuy anh nhìn ngầu ngầu, không thân cận với nữ sinh, những đối nhân xử thế đều rất thân sĩ lễ phép, tính tình có tiếng là tốt.
Lục Tiểu Dao chế nhạo cô: "Thịnh Minh Hoài thích tức giận? Cậu đang nói đùa đi, nữ sinh muốn tiếp xúc với cậu ấy hoặc là không nói nên lời, hoặc là tìm cậu ấy nói chuyện học tập, nhưng cho đến bây giờ không có ai nói cậu ấy thích tức giận."
"Vậy anh ấy thích tức giận với tớ, tớ có cách nào chứ." Cô gửi bảy tám tin nhắn anh cũng chưa trả lời.
Lưng Minh Dư dựa trên cửa sổ, dùng bút chọc người, suy nghĩ vài giây, lại ngồi dậy, viết viết vẽ vẽ trên giấy: "Thôi, tức chết anh ấy cho xong đi."