Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 18: Mười lăm lần (H)




Thoải mái được một lúc, Thịnh Minh Hoài bắt đầu suy xét cảm nhận của cô. Một sâu một thiển, một nhẹ một mạnh, toàn dựa vào tâm tình của cô, ngay cả tần suất đều là cô thích.

Lần này thay đổi một cái bao thủy mật đào, còn có hoa văn, không cần quá nhanh quá mạnh, cũng có thể đạt được khoái cảm như vậy.

"Thịnh Minh Hoài, anh là cố ý đi." Minh Dư cảm thấy nóng, trong ổ chăn ướt dầm dề, lại kêu anh xốc chăn lên.

Thịnh Minh Hoài nằm nghiêng, nâng chân phải của cô lên tiến vào từ phía sau, vừa lúc làm cô đá văng chăn ra, âm thanh nháy mắt bị đâm cho rách nát: "... Không phải anh đã nói, lần này nghe em sao."

… Làm sao lại đi vào sâu như vậy.

Thịnh Minh Hoài làm bộ không nghe thấy, cằm gác trên đầu vai của cô: "Hử? Cố ý cái gì."

“Ôm cây đợi thỏ.”

Anh mua nhiều đồ đến đây như vậy, mua cả áo mưa, đủ các loại kiểu dáng. Cái này Thịnh Minh Hoài thật sự không phải cố ý.

Anh cũng không nghĩ đến Minh Dư đến nhanh như vậy, còn muốn hôm nay dọn xong, ngày mai mới gọi cô đến.

Chẳng qua cuối cùng cũng là dùng trên người cô, anh không giải thích nữa.

"Buổi tối đi ra ngoài, đi đâu?" Anh nhớ đến cô vừa nói muốn ra ngoài, không dám lưu lại dấu vết trên vị trí có thể thấy được.

Làn da của cô mẫn cảm, véo cái là hồng, dấu hôn đều đến tám chín ngày mới có thể tan bầm, còn lâu hơn cả những ngày dâu.

Dưới hàng dùng lực một chút, cô kêu ra tiếng, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn: "Hu… bạn hẹn em ra ngoài ăn cơm, nhưng mà… A…"

Anh vớt eo cô lên thay đổi tư thế, tốc độ đỉnh hông nhanh hơn: "Bạn nào? Anh có quen không?"

Minh Dư đột nhiên không kịp phòng ngừa xoay người ghé vào trên người anh, muốn ngồi dậy, rồi lại bị anh ấn ở trong ngực, mông mềm bị đâm cho phiếm hồng, trắng trắng giũ ra sóng thịt.

Anh rút côn th*t ra, quy đ*u kẹt ở cửa huy*t cọ hai vòng, lại đâm vào, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.

"Hửm?" Thịnh Minh Hoài hỏi tiếp: "Người đó anh có quen không."

"Không… Không quen, a… anh đừng đâm nhanh như vậy."

Khoái cảm của nữ bên trên tăng gấp bội, vốn dĩ muốn để cô tự động, nhưng vừa rồi cọ đến mức mất hết kiên nhẫn, bây giờ anh chỉ muốn hung hăng tiến vào.

Nâng mông lên động tác đỉnh hông cọ vào mài ra, côn th*t quất vào trong vách, rút ra một đoạn đột nhiên lại đâm vào, mỗi lần đều đâm rất sâu.

"Shh…" Anh hút khí, dùng tay chụp mông cô: "Em kẹp chặt như vậy, còn không cho phép anh nhanh."

Một tay Thịnh Minh Hoài ấn xuống cổ cô, hàm răng khẽ cắn thịt trên vành tai, cười đến mức rất sắc khí: "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Minh Dư, em thật bá đạo."

Không biết chạm vào căn thần kinh nào của anh, bàn tay to bẻ eo cô ra, dạng chân ra càng rộng, tiện cho anh tiến vào.

Huy*t nhỏ thừa nhận mãnh liệt va chạm, thịt mềm trong huy*t bị đâm đến mức co rút, còn chưa thả lỏng đã bị anh cắm đến mức càng mẫn cảm, hút côn th*t co rút lại điên cuồng.

"Rõ ràng rất thích anh làm em như vậy."

Thịnh Minh Hoài bắt đầu cắn lỗ tai của cô, chậm rãi đi xuống, động tác rất nhẹ, hoàn toàn bất đồng với tình hình chiến đấu phía dưới.

Nhưng cô lại bị làm cho sắp điên rồi. Thần kinh da đầu nổ tung giống như đang bắn pháo hoa, nhũ thịt trước ngực bị đâm cho run loạn, cuối cùng bị anh ấn ở trong ngực, giống như bánh kem bơ bị đè dẹp lép.

"Làm nhiều vài cái được không? Đêm nay đừng đi ra ngoài."

Anh thả chậm tốc độ ở mặt sau, nhưng mỗi lần đâm vào đều đánh vào vị trí mẫn cảm nhất của cô, Minh Dư che môi lại, lại bị đâm ra tiếng.

Tay bị hai tay anh bắt chéo sau thắt lưng, hai luồng nhũ thịt trước ngực lắc đến hoa mặt theo động tác thọc vào rút ra, Minh Dư ư ư a a kêu lên: "Không… Không cần."

"Không phải anh nói nghe em sao." Tiếng nước dính nhớp phụt phụt vang lên. Cả phòng toàn âm thanh d*m mỹ.

Thịnh Minh Hoài chọc cô hướng lên trên đỉnh đầu, cô bị bắt ngẩng đầu, thân mình ngửa về phía sau, anh thuận thế cúi đầu tìm được đầu v* của cô, dùng hàm răng cắn mút vào.

"Nghe em mà." Anh cười xấu xa: "Không phải em nói muốn làm anh sao? Bây giờ chính là như vậy."

Nói xong, anh đứng dậy bế người lên, đi vào phòng thay quần áo kính toàn thân, ấn cô ở mặt trên kính đâm vào từ phía sau.

"Cục cưng, nhìn xem." Anh cúi đầu, hôn lấy lỗ tai đỏ lên của cô.

Minh Dư không dám nhìn, đôi tay chống ở trên gương, trượt ra vệt nước ướt át. “A… A… Không phải…”

Cô ngẩng đầu, mới phát hiện bộ dáng của mình có bao nhiêu chật vật d*m mỹ, Thịnh Minh Hoài phía sau bóp chặt eo cô, đỉnh hông kích thích.

Nghe vậy cúi người xuống, đôi tay xuyên qua từ dưới nách, nắm lấy tuyết nhũ run loạn: "Không phải em làm anh, thì là gì?"

“Cục cưng, nói đi.”

"Có phải anh làm em không?" “Cục cưng.”

Tiếng nói của anh theo động tác đỉnh hông nhanh chóng càng ngày càng khàn, ánh mắt cũng có hơi mê loạn, đặt một nụ hôn nóng rực trên xương bướm của cô, trở lại bên tai cô: "Anh đang làm em."

Tiếng nói có chứa tính mê hoặc còn câu nhân hơn sự va chạm dưới thân, cô mềm chân đến mức muốn xụi lơ trên mặt đất.

Thịnh Minh Hoài vớt cô lên, sau khi hăng hái thọc vào rút ra trăm cái, lại đánh vào sâu bên trong huy*t nhỏ đột nhiên bắn t*nh d*ch sền sệt ra.

Anh ôm cô run rẩy, môi mỏng xoa phía sau lưng cô hôn lên. Dương v*t thong thả rút ra, tháo áo mưa chứa đầy tinh d*ch ra, lười buộc lại mà ném thẳng xuống đất.

Cô mơ mơ màng màng bị người bế lên, đặt trên thảm trong phòng, bên tai nghe được tiếng xé bao quen thuộc, khẩn trương muốn rụt về phía sau.

Thịnh Minh Hoài bắt lấy mắt cá chân của cô kéo về dưới thân, cánh môi nóng bừng hôn dọc theo cẳng chân hướng lên trên, hôn rậm rạp đến phần bên trong đùi.

“Ưm…”

Cô thoải mái đến mức hừ nhẹ, huy*t thịt bị đâm đến lật ra ngoài, còn chưa kịp thu hồi, giống như chiếc miệng nhỏ đang phun nước miếng.

Sau đó đã bị anh ngậm lấy hít vào trong miệng. Sung sướng đến mức da đầu tê dại.

Minh Dư lắc đầu: “Từ bỏ, đủ rồi.”

Tiết thân liên tiếp làm cô không thể chống đỡ, côn th*t vừa mới rút ra khỏi âm huy*t lại cương cứng thêm lần nữa.

Anh đeo bảo hộ, dùng quy đ*u cọ qua dọc theo khe thịt, chụp phủi thịt châu sung huyết.

Thịnh Minh Hoài cúi người hôn xuống, đặt tay cô lên eo mình, sau khi dưới háng đỉnh lộng vài cái lại đi xuống theo khe thịt, lột môi âm h/ộ ra đâm vào.

“A ha…”

"Còn nhớ em gửi bao nhiêu tin nhắn WeChat cho anh không?" Anh bắt đầu tính sổ: "Nói mấy câu mua coca, hửm?"

Nói một câu đâm một lần, cô khóc cũng không khóc được, thân mình mềm mại thành nước.

"Nửa tháng trước gửi tin."

"Nửa tháng tính là mười lăm lần." “Mười lăm ngày mười lăm lần.”

"Cục cưng, là em mời anh, mười lăm lần."

Anh nhéo cằm cô, hôn đến: "Tính xem, hôm nay trả mấy lần, tính đúng thì anh buông tha cho em."

Thịnh Minh Hoài làm người rộng lượng, ngày thường nói đùa anh đều không để trong lòng, cũng không thấy anh tức giận cái gì.

Nhưng mà người quen anh đều biết. Tính tình của Thịnh thiếu gia không có nghĩa là dễ ức hiếp, chỉ cần đồ anh so đo, người bình thường đều không phải đối thủ của anh.

Thịnh Minh Hoài không mang thù. Nhưng anh có thù tất báo.

Minh Dư chưa từng lĩnh giáo, nhưng cũng không nghĩ đến anh sẽ tính toán trên điểm này.

“Chín… Chín lần.” Má cô hồng hồng nhìn anh, âm thanh đều mềm mại như bọt nước.

Cô tính nhẩm khá tốt, mặc dù tốc độ rong ruổi của anh không chậm lại, vẫn có thể trả lời được.

Nhưng thật đáng tiếc, cô tính sai rồi.

“Không đúng.” Thịnh Minh Hoài cười nhẹ cắn đầu v* củ cô, một bên khác dùng tay xoa bóp, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.

"Anh mới bắn hai lần, mười lăm trừ hai, bằng bao nhiêu?" “Trả lời lại một lần nữa.”

"Cục cưng, trả lời anh." Tiếng nói trầm thấp, có hơi gấp, dán ở bên tai cô giống như dòng điện chui vào ốc nhĩ: "Anh còn phải làm em bao nhiêu lần, hửm?"