Tháng đầu tiên sau khai giảng là bận nhất.
Minh Dư học thiết kế, Thịnh Minh Hoài học tài chính, không cùng ngành cũng không cùng lớp, mà phòng học Đại học đều là lưu động, cơ hội hai người có thể gặp mặt vô cùng bé nhỏ.
Ngoại trừ các môn chuyên ngành, môn chính trị và tiếng Anh đều là cùng học, cũng có một phần chọn học chuyên ngành không hạn chế.
Chỉ là khai giảng năm nhất, chuyện đầu tiên chính là quân huấn. Trong lúc đó Minh Dư gặl Thịnh Minh Hoài ba lần.
Một lần là ở nhà ăn, một lần là ở quầy bán quà vặt ở gần sân thể dục, còn có một lần là lúc ở trạm quân tư.
Thịnh Minh Hoài đi đến đâu đều có một đống người vây quanh. Trước kia khi ở Nhất Trung của thành phố cũng vậy, Quách Gia Dịch đặc biệt giống cao thuốc bôi trên da chó, đi đến đâu dán đến đó.
Anh không nói nhiều, bộ dáng lãnh đạm thậm chí nhìn có hơi ngầu, nhưng giống như ở đâu cũng có thể kết giao với một đống bạn. Minh Dư cũng nghi ngờ những người bạn đó đều là anh dùng tiền mua.
Đi vào Đại học, khí chất trên người không giảm còn tăng, Minh Dư nghe bạn cùng phòng nói anh đã lên bảng hotboy của Đại học A.
Đối với điều này, cô cũng không kinh ngạc.
Thịnh Minh Hoài nhìn tách ra thật sự rất đẹp, nhưng không cảm thấy đẹp đến trình độ như thiên nhân. Chỉ là ném vào đám người lại trở nên vô cùng tươi sáng, mặc dù nam sinh vây quanh bên người cũng không kém, cũng không biết vì sao cũng chỉ có thể nhìn đến một mình anh.
Khi huấn luyện viên kêu nghỉ ngơi, bên cạnh vừa lúc có bóng cây, chạy đến uống nước thì uống nước, nói chuyện thì nói chuyện.
Minh Dư bóc viên kẹo sữa bỏ vào miệng nhai, đôi mắt nhìn về phía khác.
Cảm giác có người đang đẩy khuỷu tay cô, bạn cùng phòng nói: "Thấy không? Người đứng ở sân số 7 chính là Thịnh Minh Hoài."
Minh Dư nhìn theo tầm mắt của cô ấy, vừa lúc nhìn thấy Thịnh Minh Hoài đứng giữa mấy người nam sinh, lôi kéo khoé môi đang cười.
Trong tay cầm một chai nước tinh khiết, có lẽ ánh mặt trời quá độc, cái chai đã vơi hơn phân nửa. Sau khi uống mấy ngụm, nước đã thấy đáy.
Trên mặt thiếu niên tràn đầy nụ cười tươi cô cũng hiếm khi nhìn thấy, sau đó lại dần dần thu liễm khi hai nữ sinh cầm điện thoại đi đến trước mặt.
[Xin lỗi.]
Cách một khoảng, cô chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của anh, nhưng rất kỳ quái, cánh môi hơi mỏng lạnh kia lại như dán bên tai cô, lửa nóng ập đến đây.
Dường như một lần cuối cùng trước khi rời nhà, anh đè trên người cô, cười khàn khàn: "Xin lỗi, làm em đau rồi."
Xử lý loại chuyện này như chuyện thường ngày.
Một giây tầm mắt chạm vào nhau kia, Thịnh Minh Hoài không hoảng loạn chút nào, sau khi đóng chặt nắp chai thì ném vào thùng rác, tiếp tục dựa vào lan can bên cạnh nghe người ở bên nói chuyện.
Tư thái không để ý chút nào này làm cảm giác vừa đểu vừa đẹp đong đầy. Hai bạn cùng phòng ở bên cạnh đã sắp kéo điên tay áo rồi.
Minh Dư ở trên giường gặp qua Thịnh Minh Hoài càng cổ quái hơn, thật ra lại không có phản ứng gì lớn.
"Có đẹp như vậy sao." Cô hỏi. Vài người điên cuồng gật đầu.
Rời khỏi việc thi Đại học, sự quấy phá của hormone, hơi thở xao động ngày mùa hè còn nồng nhiệt hơn trước đó. Nhìn nam sinh cũng trắng trợn táo bạo và có ý đồ gây rối hơn thời trung học.
Mới đầu khi nghe đồn ngành tài chính có anh đẹp trai, cũng không ai để ý, ai ngờ người thật còn đẹp hơn ảnh chụp.
"Được rồi." Minh Dư gật đầu: "Khát không? Tớ bảo anh ấy mời chúng ta uống nước."
Mấy bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau rồi nhìn cô, vội vàng nói không cần.
Mấy người các cô chỉ là muốn chiêm ngưỡng giá trị nhan sắc của anh đẹp trai, cũng không có ý nghĩ gì nhiều, mà Thịnh Minh Hoài vừa nhìn đã biết rất khó gần, hai nữ sinh vừa mới tiến lên muốn đáp lời đều bị khuyên lui.
Minh Dư nhai hết kẹo sữa, giương giọng kêu với người đứng dưới tàng cây đối diện: "Hi! Anh đẹp trai bên cạnh thùng rác kia."
Cô nâng tay lên, vẫy vẫy, ý bảo anh đến đây.
Người bên kia rất nhiều, tiếng gọi này của cô hấp dẫn không ít ánh mắt, không chỉ tên nói họ, không ai biết cô gọi ai. Ngoại trừ mấy người bên cạnh Minh Dư.
Chỉ thấy Thịnh Minh Hoài ngẩng đầu từ trong đám người, nheo hai mắt nhìn qua, nam sinh bên cạnh anh trêu ghẹo: "A Hoài, là đang gọi cậu đi? Hôm nay đây là người thứ mấy rồi."
Thịnh Minh Hoài thu hồi tầm mắt, như là không nghe thấy, coi như không liên quan đến mình mà tiếp tục nghiêng đầu trở về.
Mấy người bên cạnh Minh Dư đều lộ ra biểu cảm thất vọng.
"Không sao, có lẽ anh ấy không biết chúng ta đang gọi ai, mà cho dù có biết cũng sẽ không đến đây." Có người nhỏ giọng an ủi.
Đẹp trai luôn hơi cao lãnh, rất bình thường.
Minh Dư thoạt nhìn không quá để ý, còn tùy tay hái một cây cỏ xanh, nhưng phản ứng như vậy ở trong mắt người khác, lại giống như che giấu sự mất mát và xấu hổ sau khi bị bỏ qua.
Cho đến khi nam sinh mặc áo ngụy trang ở đối diện kia ở đối diện nhấc chân, sau khi đi thẳng về phía các cô, không khí giống như trở nên hơi vi diệu.
“Có việc gì?”
Thịnh Minh Hoài đi đến, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên bậc thang, dường như ghét bỏ cô ngồi quá cao, ngẩng đầu nói chuyện không quá thoải mái, lông mày hơi hơi thu lại.
"Em khát, muốn anh mời em uống nước, được không?"
"Chờ chút, thời gian kết thúc nghỉ ngơi của bọn anh sắp đến rồi."
Thịnh Minh Hoài vừa mới ném xuống những lời này, huấn luyện viên bên kia đã kêu tập hợp, quả thật là vừa hô là ứng, các phương trận trên sân thể dục đều kết thúc nghỉ ngơi, bắt đầu cả đội.
Mấy người còn lại cũng chưa kịp tiêu hoá quá trình này, sau đứng một tiếng quân tư lại huấn luyện những động tác cơ sở đội ngũ, đã giải tán.
Sau khi rút khỏi sân thể dục, nhân triều của trường học mãnh liệt, thuần một sắc áo ngụy trang quân nón xanh, căn bản không nhận ra ai với ai.
Minh Dư nhón mũi chân, đang nhìn đông nhìn tây, một bàn tay nhéo đuôi ngựa của cô: "Đây này."
Thịnh Minh Hoài nâng cằm lên: "Mời em…" “Anh trai!”
Tìm kiếm người trong lòng ở trong đám đông là một chuyện nôn nóng, nhưng bỗng nhiên quay đầu, loại cảm giác vui vẻ sau khi phát hiện anh ở phía sau người lại làm người ta khó có thể tự khống chế.
Minh Dư dường như là bổ nhào vào trong lồng ngực của Thịnh Minh Hoài theo phản xạ có điều kiện, biểu cảm của Thịnh Minh Hoài hơi ngẩn ra, miễn miễn cưỡng cưỡng mới nói tiếp câu nói bị cắt ngang vừa rồi: "... Uống nước."
Mười phút sau, một hàng năm người bọn họ chen vào quầy bán quà mặt mua nước. Ba người còn lại đều là bạn cùng phòng của Minh Dư.
Thịnh Minh Hoài không nói chuyện nhiều, Minh Dư không giải thích cái gì, các cô ấy cũng không hỏi gì. Tròng mắt không ngừng đảo quanh trên người hai người, nhìn ra miêu nị gì nhưng lại không dám nói, chỉ rít gào không tiếng động trong lòng.
“Uống cái gì?” Thịnh Minh Hoài quay đầu hỏi các cô ấy.
Tròng mắt của anh rất đen, thanh triệt sạch sẽ, nhưng đường cong của đuôi mắt sắc bén, dư quang lộ ra nhìn không dễ lừa gạt lắm, có cảm giác xa cách.
Ba nữ sinh câu nệ xua tay: "Đều… đều được."
Xong quân huấn, quầy bán quà vặt đều là người, chen chúc đến mức không có chỗ đứng. Thịnh Minh Hoài không có để các cô ấy chờ ở bên ngoài, mang Minh Dư đại diện vào theo, muốn uống cái gì thì tự cô chọn.
"Thịnh Minh Hoài, đó đều là bạn cùng phòng của em, sao anh lại thẹn thùng như vậy." Một cái ôm vừa rồi, lỗ tai của anh đều đỏ lên.
Đồ uống để trên kệ hàng rất cao, anh duỗi tay cầm mấy chai: "Mua cái này?" Cô không trả lời.
Người ùa vào mua nước dần dần tăng lên, âm thanh ồn ào, cô bị người khác đẩy đến bên cạnh anh. Tiếng áo ngụy trang cọ xát bao phủ trong không gian hẹp hòi, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng tim đập của anh.
"Không muốn uống cái này." Cô nói.
Người chen chúc làm không khí loãng ra, anh cảm thấy chính mình đã sắp nóng đến mức không thở nổi: "Vậy em muốn uống gì."
"Coca ạ." Cô nhón chân ở sau người, môi đỏ no đủ dường như sắp dán đến lỗ tai phiếm hồng của anh: "Em muốn mua coca với anh trai."