Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 11: Rõ ràng là anh hư hơn (hơi H)




Bóng đêm đặc sệt, giống như trời muốn mưa lại không mưa, không khí cắn đến ẩm ướt.

Sự ướt dính như vậy còn có hai người trên giường.

"Đừng nhúc nhích." Sau khi thỏa mãn tiếng nói của người đều vô cùng lười biếng, thấp thấp trầm trầm dán bên tai.

Một bàn tay trượt vào giữa chân cô, ngón tay dài câu lộng, đào tinh d*ch từ trong huy*t nhỏ ra. Dính dính, lòng bàn tay cọ đến nhụy hoa của cô, lại run mấy cái.

Minh Dư cảm thấy cả người đều không thoải mái, hừ ra giọng mũi: "Còn phải tắm rửa."

Anh cười: "Vậy em dậy đi."

"Anh làm dơ, anh phụ trách." Cả người cô bủn rủn, không muốn động, nhão dính dính duỗi tay: "Anh ôm em đi."

"Nếu anh ôm đã có thể không đơn giản như tắm rửa nữa." “Thịnh Minh Hoài!”

"Cục cưng." Anh hừ nhẹ, dương v*t mới ra khỏi hoa huy*t lại căng lên, dường như còn cứng hơn vừa rồi.

Cô hoảng sợ, người này là chó sao! Làm sao lại cứng nhanh như vậy!

Quy đ*u lướt qua dọc theo khe thịt, ý ám chỉ quá rõ ràng, cô muốn tránh cũng không tránh được.

Thịnh Minh Hoài nắm sắn eo cô, người ghé vào sau lưng cô, chóp mũi cao cọ cọ: "Buồn ngủ không?"

Khi cô về đã hơn 10 giờ tối, bây giờ phỏng chừng đã hơn 1 giờ sáng. Ở phòng tắm đã bị anh lăn lộn rất lâu, miễn bàn sau đó là mấy tiếng.

Dương v*t vừa mới cắm vào một chút, cô đã đau đến mức nhíu mày: "Từ bỏ…"

Tiếng nói mềm như bông, không có chút sức lực nào: "Thịnh Minh Hoài, eo em xót quá."

Chơi điên ở bên ngoài mấy ngày ở bên ngoài, ngồi máy bay và ngồi xe cũng rất mệt, vừa trở về đã bị anh ấn dưới người làm trái làm phải làm trước làm sau tới ba bốn lần, xương cốt đã sắp tan thành từng mảnh.

"Làm sao bây giờ? Anh còn muốn." Anh ma sát cửa huy*t, đâm hai cái vào trong: "Nợ trước được không?"

Vốn định lại làm thêm một lần, nhưng nghe thấy cô nói như vậy, vẫn dùng tay xoa eo cho cô.

Cô mơ mơ màng màng đáp lời, sau đó đáp lại nụ hôn của anh, trong lúc hỗn độn anh ôm cô vào phòng tắm, dùng nước rửa sạch mồ hôi và tinh d*ch bắn trên eo và ngực của cô.

"Cục cưng, em thật đẹp." Anh cảm thán từ đáy lòng.

Minh Dư đã buồn ngủ đến mức không nhấc được mí mắt, rầm rì nói hai câu mê sảng, sau đó ngủ mất.

Hôm sau tỉnh lại, muốn đi ra khỏi căn phòng này thế nào cũng là vấn đề lớn.

Nữ sĩ Minh Thành Huệ thường xuyên dậy lúc 7 giờ sáng, nhìn thấy vali hành lý của Minh Dư dưới lầu, cho rằng người đã về, sau đó chạy đến phòng cô gọi người rời giường ăn cơm.

Nhưng không nghĩ đến, người không ở đó.

Điện thoại của cô còn ném ở dưới lầu, bây giờ nghe thấy dì Trương đến gọi Thịnh Minh Hoài xuống lầy dùng bữa sáng với nữ sĩ Minh, hồn của cô đều bị doạ bay.

"Làm sao bây giờ." Cô nhấc chân đá người còn đang tác loạn ở trong chăn.

Khi anh tỉnh lại đã chôn ở trước ngực cô liếm liếm, dương v*t dưới háng chọc giữa chân cô, còn hưng phấn hơn so với chủ nhân.

Thực tủy biết vị (nếm thử rồi thì càng muốn nhiều hơn), cảm giác cắn chặt của huy*t thịt làm anh hận không thể chết trên người của cô.

Còn ăn sáng gì nữa.

Thịnh Minh Hoài dường như lập tức đâm dương v*t vào chỗ sâu bên trong. Huy*t nhỏ của cô rất ướt, nhiều nước, vừa cắm vào đã phát ra tiếng vang.

“Vậy ngủ tiếp một lát.” Anh nói.

Phỏng chừng là còn chưa tỉnh ngủ, tiếng nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, chính là động tác thao lộng cô lại càng ngày càng mạnh.

Minh Dư bị làm đến mức không ngừng thở dốc, gương mặt đỏ bừng, muốn đánh anh, nhưng căn bản không có sức.

"Thịnh Minh Hoài, đừng làm, lát nữa mẹ em sẽ lên đây." Cô sợ muốn chết, nhưng càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy kích thích.

Tiếng rên càng ngày càng dồn dập, cổ khó nhịn mà ngửa ra sau, huy*t thịt thậm chí cuốn lấy dương v*t anh vừa cắm vào càng mạnh hơn.

Huy*t thịt theo động tác thọc vào rút ra lật ra ngoài, lông cậu bé dính d*m dịch sáng lấp lánh, hết sức d*m mĩ.

Thịnh Minh Hoài hôn lỗ tai cô: "Thật xin lỗi."

Anh cười khẽ, tương đương với tiên lễ hậu binh: "Cứng quá khó chấp nhận, một lát nữa sẽ tốt thôi, lần này anh không đâm vào bên trong."

Côn th*t ma hợp cả đêm dường như đã quen thuộc thân thể của cô, biết đâm như thế nào cô sẽ càng thoải mái.

Minh Dư cắn ngón tay, hai luồng nhũ thịt trắng nõn run rẩy theo động tác làm tình của anh, sau đó rơi vào lòng bàn tay anh.

Anh còn đang nhắm mắt, nhưng sắc mặt đỏ đến mức dị thường. Tuấn dung thanh tú trắng nõn nhiễm tình triều làm cô si mê, làm cho cô hưng phấn đáp lại anh hơn.

Thịnh Minh Hoài bỗng nhiên mở to mắt, ngước mắt nhìn cô chằm chằm. Khi tầm mắt chạm vào nhau, dương v*t thô to chọc thẳng vào chỗ sâu của hoa tâm, ngừng vài giây không nhúc nhích, sau đó tiếng va chạm nơi riêng tư càng thêm kịch liệt.

"Sao em lại hư như vậy chứ." Anh đột nhiên lên án, duỗi tay đánh thịt mông của cô.

Minh Dư tràn ra tiếng hừ nhẹ: "Ưm… chỗ nào hư chứ, rõ ràng anh hư hơn, a…"

Anh đột nhiên véo eo cô, để cho thứ dưới háng thâm nhập tốt hơn, tiết tấu hoàn toàn bị anh khống chế.

Trước nay anh không phải nhân vật dễ bị người khác đắn đo, tất cả những nữ sinh yêu thầm anh đều biết, Thịnh Minh Hoài khó theo đuổi như thế nào.

Anh đè trên người cô, hai luồng nhũ nịt no đủ bị đè dẹp lép, dựng thẳng trân châu nhỏ ma sát ngực của anh, xoa ra khoái cảm khác thường.

"Đã sắp kẹp anh đến chết rồi, còn không hư?" Anh cười nhẹ: "Cục cưng, em thật sự "thịt" anh đến rất thoải mái, anh rất thích."

Anh có bị kẹp chết hay không cô không biết, Minh Dư chỉ biết không tiết chế mà làm nữa thì cô sẽ bị hôn mê.

Cho dù Thịnh Minh Hoài có lương tâm để lại mạng nhỏ cho cô, nữ sĩ Minh biết con gái bà ấy sáng tinh mơ đã lăn giường với người khác, phỏng chừng sẽ đánh chết cô.



Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Thịnh Minh Hoài cuối cùng cũng đại phát từ bi mà buông tha cô, cô cùng săn sóc giúp cô tắm rửa.

“Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách.” Vẻ mặt của người được cho ăn no thần thanh khí sảng, vừa mặc áo vừa cúi đầu hôn cô.

Cô không có một bộ quần áo nào có thể mặc, quần lót và nội y càng không biết đã ném ở đâu. Cô nhớ rõ ngày hôm qua cởi ra trong phòng tắm.

"Đương nhiên là anh phải nghĩ cách, anh mau đi xuống, dì Trương dường như đã gọi ba lần rồi."

“Được.”

Tốc độ anh mặc quần áo nhanh như tốc độ anh cởi quần áo, áo thun trắng đơn giản tròng lên người, quả thực lại thay đổi một bộ dáng.

Khi cười rộ lên, bộ dáng ngầu như chó kia đã được thu lại sạch sẽ, đáy mắt đều là sự dịu dàng lâu dài.

"Gặp nhau dưới lầu nhé." Anh cúi đầu hôn lấy cô rồi rời đi.

Không biết Thịnh Minh Hoài dùng cách gì, sau khi đến phòng cô cầm quần áo sạch sẽ đến đây, lại dẫn nữ sĩ Minh rời đi, ngay cả mấy người dì Trương cũng không ở đây.

Chờ đến khi Minh Dư mặc xong quần áo xuống lầu chỉ nhìn thấy một mình anh ngồi ở nhà ăn.

"Mẹ em đâu?" Cô nhìn đông nhìn tây, sợ bị bắt tại trận.

Thịnh Minh Hoài còn chưa mở miệng, Minh Thành Huệ đã quay lại. "Cục! Cưng!" Bà ấy gọi một tiếng thật lớn.

Hai mẹ con đã hơn tháng không gặp, nhão nhão dính dính mà ôm nhau, Minh Dư hỏi bà ấy đi đâu, nữ sĩ Minh nói: "Hôm nay trứng gà ở siêu thị giảm giá, mẹ bảo mấy người dì Trương đi mua, chờ lần tới làm cho con món cà chua xào trứng."

Bà ấy cũng chỉ có một món này, trình độ rất cao, tinh vi đến mức mỗi món cà chua xào trứng thành công thì phải có hơn một trăm quả cà chua hy sinh và trình độ hơn hai trăm gà mẹ rơi lệ.

"Mẹ biết con đã về, cố ý sai người đi mua, chuẩn bị tý nữa tự mình xuống bếp. Con có cảm động không?"

“…” Minh Dư không biết nói cái gì, khó trách người trong nhà đều chạy tới siêu thị mua trứng gà.

"Mẹ, con rất cảm động nhưng mà mẹ nhất định cũng mệt muốn chết rồi đi." Cô ôm nữ sĩ Minh hu hu muốn khóc.

Nữ sinh Minh nhìn thấy Thịnh Minh Hoài ngồi phía sau cô: "Ai? A Hoài cũng ở đây sao, vừa rồi dì Trương bảo con xuống ăn cơm, không ai trả lời, còn tưởng con không ở nhà."

Thịnh Minh Hoài đứng dậy, đang muốn mở miệng, đối diện với tầm mắt của Minh Dư.

Bọn họ tổng cộng chỉ gặp nhau một lần, còn là lúc ăn cơm ở nhà hơn một tháng trước.

Có khi Thịnh Diệp gọi điện về nhà, Minh Thành Huệ cũng ở bên cạnh nhưng hai người vẫn luôn nói chuyện lúng ta lúng túng, cũng luôn gọi là cô, không sửa miệng.

Ánh mắt kia của Minh Dư dường như đang đợi anh nói mê sảng gì đó.

Nhưng chỉ hai giây trôi qua, đã nghe thấy Thịnh Minh Hoài nghe lời mở miệng: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."

“?”

“!”