Em Gái, Anh Yêu Em

Chương 14




Editor:inulovekagome 

Beta: Dung Cảnh

Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần vừa trở lại phòng ngủ thì người bạn cùng phòng khác cũng đã đến, cô ấy tên là Tề Hiểu Lăng, một cô gái có vóc dáng gầy, vóc người hơi thấp, so sánh với Vạn Vũ Thần thì cô đeo một chiếc kính gọng đen, khuôn mặt tuy không xuất sắc nhưng dáng người rất đẹp, nơi cần lồi thì lồi, nơi cần cong thì đều cong.

Tề Hiểu Lăng tỉ mỉ quan sát Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần, một lúc sau, cặp mắt sau gọng kính sáng long lanh:” Uây ~ hai người bạn cùng phòng  của mình thế mà lại một là Lolita, một là ngự tỷ, quá may mắn, vậy thì còn lại sẽ là cái gì? Em gái đáng yêu? Nữ vương?...”

Doãn Mạt:…Mình chỉ trông trẻ con một chút đã thành Lolita rồi hả?

Vạn Vũ Thần: Không ngờ cô bạn này lại có thể thấy được bản chất của mình!

“….Cô ấy sẽ không là một nữ điểu ti *** đấy chứ?…”

*** Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. 

Doãn Mạt:…

Vạn Vũ Thần:…

Cô bạn này nghĩ quá xa rồi.

Thấy Tề Hiểu Lãng càng nói càng hăng, Doãn Mạt nhanh chóng cắt đứt lời của cô ấy:” Tiểu Lăng, cậu là người thành phố H à?”

“Không, mình là người thành phố N”

“ Vậy cũng là gần rồi, hôm qua mình thấy cậu đến, sau đó cậu về luôn hả?”

“Hì hì….” Tề Hiểu Lăng xấu hổ gãi gãi đầu:” Mình với bạn trai ở ngoài một đêm.”

Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần bừng tỉnh hiểu ra, vốn còn không thấy được cô bạn này là hoa đã có chủ, đúng là nhìn không ra.

_ _

Bước vào đại học, hoạt động đầu tiên Doãn Mạt tiếp xúc là huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng.

Đầu tháng chín, thành phố H vẫn còn nắng chói chang, mặc dù nhiệt độ đã giảm đôi chút, nhưng nếu phải đứng dưới ánh mặt trời thì vẫn có thể làm cho người ta nóng vã mồ hôi.

Doãn Mạt mặc một bộ trang phục rằn ri, đứng nghiêm trong đội ngũ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mồ hôi trên trán theo hai má chảy xuống từng giọt khiến cô cảm thấy dính dính khó chịu. Cô cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, đôi môi có chút trắng bệch.

Tập quân sự mệt thì mệt thật nhưng cô vẫn có thể chịu được, chỉ là không may, lần này,kinh nguyệt đến sớm hơn một tuần, đúng vào lúc này. Thông thường nếu kinh nguyệt không tới đúng lúc thì cô sẽ bị đau bụng kinh, cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nằm một lúc là khỏe, mà lúc này Doãn Mạt vừa nóng vừa mệt, cơn đau bụng càng ngày càng đau đơn. Đứng tư thế quân đội thêm 30ph nữa là có thể giải tán đi ăn, cô nhéo nhéo lòng bàn tay, nghĩ tới 30ph nữa sẽ qua nhanh thôi nên chịu đựng.

Hiển nhiên Doãn Mạt đã đánh giá quá cao bản thân, cô vốn bị huyết áp thấp, hôm nay chẳng những bị mất máu mà còn phải phơi nắng dưới ánh mặt trời, thân thể của cô sao có thể chịu được, không tới bao lâu sau,  hai mắt Doãn Mạt trợn ngược, sau đó lập tức hôn mê.

_ _

Doãn Mạt tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở phòng y tế, cô nhìn trần nhà màu trắng, vẻ mặt mờ mịt.

“Tiểu Mạt, cuối cùng thì bạn cũng tỉnh lại rồi, làm mình sợ muốn chết.” Tề Hiểu Lăng vốn đang đứng ở mép giường, thấy cô tỉnh thì lập tức nhào đến.

“Cẩn thận đè lên cậu ấy.” Vạn Vũ Thần đưa tay đẩy Tề Hiểu Lăng ra, đưa cốc nước đường đỏ cho Doãn Mạt: “Nhân lúc nó còn nóng thì uống đi, cậu cũng thật là, kinh nguyệt tới thì phải đi xin huấn luyện viên chứ, cố cái gì hả?”

Doãn Mạt le lưỡi, xấu hổ cười: “Làm phiền hai bạn rồi, mình chỉ định cố thêm một chút nữa là được, ai dè lại ngất đi.”

“Sau này đừng chịu đựng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của bạn làm mình đau lòng chết mất.” Vừa nói, Tề Hiểu Lăng vừa đưa tay nhéo má Doãn Mạt, phát hiện xúc cảm rất tốt, nhất thời không ngừng tay được.

Doãn Mạt:….. Tiểu Lăng, cậu định nhéo hồng má mình sao?

“À, đúng rồi, vừa nãy khi mình về phòng thì thấy điện thoại bạn vang lên, mình thấy điện thoại báo là “Anh trai” gọi đến nên đã nghe hộ bạn, sau đó thông báo chuyện cậu bị ngất cho anh ấy.

Đôi tay đang buộc dây giày cứng lại, Doãn Mạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vạn Vũ Thần: “Anh ấy nói gì không?”

Vạn Vũ Thần nhớ lại một chút, phát hiện anh trai Doãn Mạt không nói chuyện gì quan trọng:“ Anh ấy nhờ bọn mình chăm sóc cậu cho tốt rồi tắt máy.”

Doãn Mạt nghe vậy, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng, cô trầm mặc tiếp tục thắt dây giày.

Dường như cảm nhận được tâm trạng Doãn Mạt không tốt, Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng liếc nhau một cái, Tề Hiểu Lăng mở miệng cười hỏi: “Tiểu Mạt, đó là anh trai ruột của cậu sao?”

Doãn Mạt ngẩng đầu nở nụ cười, cô gật đầu một cái, tựa như sự mất mát vừa rồi chưa từng tồn tại.

“Vậy anh trai cậu tên là Doãn Bào đúng không?” Tề Hiểu Lăng vừa nói xong liền cười.

Doãn Mạt:….

Vạn Vũ Thần:…

“Ngại quá, tôi không phải là Doãn Bào, tôi tên là Doãn Trạm.”

Một giọng nam đột nhiên vang lên khiến cho ba cô gái đứng trong phòng y tế đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Doãn Trạm mặc tây trang màu đen đứng ở trước cửa, cười nhẹ, cao lớn tuấn lãng.

Ba người nhất thời sửng sốt.

Tề Hiểu Lăng vẫn đang hối hận khi vừa cười nhạo trai đẹp thì bị người ta bắt được tại trận, Vạn Vũ Thần còn đang kinh ngạc trước gien di truyền nhà Doãn Mạt, mà Doãn Mạt  thì đã vui mừng muốn ngất.

“Anh, sao anh lại đến đây?”

Doãn Trạm bước về phía Doãn Mạt, thấy sắc mặt cô chỉ hơi tái nhợt còn người vẫn có tinh thần thì lập tức yên tâm.

“Anh đã liên hệ với huấn luyện viên của em, về nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi trở lại, đi thôi.”

“Hả?” Doãn Mạt kỳ quái nhìn Doãn Trạm, cô đâu có bị bệnh, cần gì phải về nhà nghỉ ba ngày? “ Em không sao, hôm nay nghỉ ngơi một chút đã tốt hơn rồi.”

Doãn Trạm chỉ nhìn Doãn Mạt không nói lời nào, nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở khiến ba người Doãn Mạt run lên.

Vạn Vũ Thần nhìn qua nhìn lại hai người, sốt sắng nói: “Cậu có nghỉ ngơi vẫn không tốt được, Tiểu Mạt, cậu về nhà bồi dưỡng thân thể cho tốt rồi quay lại.”

“ Đúng đó.” Tề Hiểu Lăng lập tức phụ họa.

Cuối cùng, Doãn Mạt trở về nhà cùng Doãn Trạm trong ánh mắt hâm mộ của Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng, chẳng qua là trở về nhà trọ của Doãn Mạt mà không phải là Doãn gia.

Doãn Mạt và Doãn Trạm cùng ngồi ghế sau, phía trước là trợ lý của Doãn Trạm, cả quãng đường hai người đều im lặng, Doãn Mạt cảm thấy không khí có chút lúng túng, nhưng có lẽ chỉ mình cô nghĩ vậy.

Ở phòng y tế, khi nhìn thấy Doãn Trạm đến, cô đã rất vui, niềm vui đó giống như là xuất phát từ bản năng, tự nhiên bộc phát, nhưng sau đó, nó dần bị thay thế bằng sự không nỡ. Tám năm, không còn bồng bột như trước, cũng rút đi sự ngây thơ ngốc nghếch, lúc này hai người cùng không gần gũi như trước, chỉ là dựa vào kí ức, giữa bọn họ không chỉ có khoảng cách về mà còn mâu thuẫn ban đầu.

Thật ra thì cho đến bây giờ, Doãn Mạt vẫn không hiểu được tại sao Doãn Trạm lại đột nhiên bỏ cô mà đi, cô chỉ mơ hồ suy đoán, có lẽ là anh cố ý làm vậy.

Doãn Mạt là người tính tình ngang bướng, nếu anh đã chọn rời đi thì tại sao mình phải chờ đợi, chẳng qua, lòng mong đợi vẫn chưa biến mất, cô vẫn khát vọng được trở về quãng thời gian thân thiết kia, thế nhưng cô cũng không còn là một đứa trẻ mà quấn quýt làm phiền.

_ _

Hai người ăn cơm ở bên ngoài rồi Doãn Trạm mới đưa Doãn Mạt về nhà trọ, sau khi dặn dò vài câu, anh trở về công ty.

Doãn Mạt biết anh cực kì tài giỏi, baba đã không chỉ một lần khen ngợi anh thông minh,  có đầu óc kinh doanh, ngay sau khi anh về nước đã bắt đầu giúp ba xử lý công ty, bận rộn cả ngày chẳng thấy được người. Trong lòng Doãn Mạt phức tạp, vừa tự hào vừa mất mác, tự hào vì anh là anh trai mình, mất mác vì khoảng cách giữa hai người, cô không biết cảm giác mất mác ấy từ đâu mà đến, chỉ đơn giản là không hiểu, bọn họ không phải vẫn là anh em ruột sao?

1. Học trưởng: Đàn anh khóa trên (trường đại học)

2. Học muội: Đàn em khóa dưới  (trường đại học)