Em Gái À! Chúng Mình Kết Hôn Nhé

Chương 8: Em là cục cưng vô giá




giỏi lắm - hắn ôm nó trong lòng mỉm cười

sau này anh sẽ mở một chi nhánh công ty mô giới hôn nhân cho em - nó kéo nhẹ mũi nó trêu đùa mặc cho khuôn mặt nó méo xẹo không đồng tình hành động này

lúc nãy anh ăn gian, như vậy là anh hôn em rồi - nó tức dận quay sang chỗ khác

hắn không quay nó lại chỉ ôm từ phía sau nói nhỏ vào tai : thì đã sao chứ, em bây giờ là của anh. không ăn thì phí... kẻ nào dám cướp em từ tay anh nhất định sẽ chết không có chỗ chôn

nhưng em là em gái anh - nó quay lưng lại lập tức mặt cách mắt chỉ đến 2,3cm

thì sao chứ chỉ cần anh thích ngày mai cả thế giới này cũng có thể chỉ biết đến em là vợ của Lâm Bảo Khánh

nó nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu. bây giờ nhìn hắn thật gần nó mới thấy hắn đẹp... rất đẹp, không ai có thể thay thế hắn trong tim nó

khẽ vuốt tay trên khuôn mặt của hắn hàng lông mày đen, hàng lông mi cong đôi mắt màu hổ phách đầy uy lực, sống mũi cao thẳng tắp đôi môi mỏng quyến rũ vô cùng. hắn nhắm mắt cảm nhận bàn tay ấm áp vuốt ve trên mặt mình

em yêu anh - nó nói rất nhỏ nhưng vì hai người nằm rất gần nên hắn vẫn nghe rất rõ

hắn cúi xuống hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng không bá đạo như lúc nãy mà chỉ nhẹ nhàng phủ lên môi cô thật ngọt ngào, nhẹ nhàng

...................................................................................................

hắn nhìn nó đang cựa mình trong lòng hắn thì bất chợt nụ cười lại nở trên môi

nó nhìn hắn với đôi mắt mơ hồ - chỉ sau một đêm nó đã mất đi nụ hôn đầu lẫn tiếng yêu đầu của nó và bay giờ mới xuy xét xem có hối hận không

hối hận vì nói yêu anh rồi sao - hắn như nhìn thấu cả lòng nó

mỉm cười nhìn hắn gật gật đầu

mặt hắn xám xịt chân mày nhíu lại

hối hận vì em mới chỉ nói một lần đáng lẽ ra phải nói hàng ngàn lần thì mới chứng tỏ hết được - nó lấy tay xoa xoa trên trán hắn rồi vươn người lên hôn lên trán hắn

anh là con trai sao lại hôn lên trán hả - hắn vờ nóng nhưng nụ cười thì vẫn nở

vì anh là của em nên hôn chỗ nào là chuyện của em - nó chu miệng nhìn hắn

sáng hôm sau...........

hắn nhìn nó đang ngủ ngon lành trong lòng của mình thì không khỏi mỉm cười

cảm nhận được có một ánh mắt say đắm nhìn mình thì không khỏi nhíu mày ngước nhìn lên

nó nghĩ đến tối hôm qua, chỉ trong một đêm cả nụ hôn đầu và tiếng yêu của nó đều mất rồi mà người nhận lại là anh trai nó, thật là không có lý gì hết

hối hận rồi à - hắn như hiểu được tất cả những gì nó nghĩ

ngước mắt lên nhìn hắn nó gật gật cái đầu. khuôn mặt vui vẻ của hắn bỗng tối sầm lại ánh mắt sắc như kiếm

hối hận vì chỉ nói có một lần mà đáng ra phải nói hàng nghìn lần mới hết được - nó mỉm cười nhìn khuôn mặt của hắn lại giãn ra thoải mái như cũ

không sao, anh sẽ để quãng đời còn lại của em từ từ nói hết - ôm sát nó vào lòng nó lại tiếp tục cười

....................................................

cô ơi, Yến nhi đâu rồi - nó gọi cô giúp việc vừa bưng thức ăn

lại ốm rồi, tối hôm qua quên bật là sưởi thì phải- cô ta thở dài

vâng - nó cũng thở dài rồi cúi xuống ăn vì chuyện Yến Nhi ốm là chuyện bình thường như cơm bữa

cả ngày hôm nay cũng như bình thường cho đến chiều đang nằm trong phòng thì có một tốp nữ chạy vào lôi nó ra khỏi chăn

mọi việc được làm hết sức nhanh chóng và gấp gáp đến mức nó không hiểu được chuyện gì đang xảy ra mãi một lúc sau khi mọi chuyện hoàn tất tự nhìn mình trong gương thì nó giật thót mình

bây giờ nó mặc một chân váy màu đỏ xếp li to phồng ra tự nhiên chiếc áo sơ-mi trắng dái tay xăn lên ngang tay sơ vin bên trong chiếc váy. mái tóc được uốn bồng bềnh vén sang một bên để lộ đường cong ở cổ vô cùng quyến rũ. một đôi dày cao gót toàn bộ bên ngoài đều đính đá ruby màu đỏ vừa tạo sự mềm mại lại thoát lên sự cứng rắn kiên cường

bước xuống nhà nó thấy hắn đang đợi nó. Bộ vest của Alexander Amosu Suit màu đen với những chiếc cúc bằng vàng nguyên chất kết hợp với đôi giày Stefano Bemer , mang đầy vẻ lịch lãm. mái tóc style hàn quốc được vuốt lên tạo cảm giác ngang tàn nhưng đứng đắn

đi thôi - hắn nhìn nó một lượt gật đầu hài lòng rồi kéo tay nó ra xe

chúng ta đi đâu vậy - nó lưỡng lự bước theo hắn

cứ đi đã, đến anh sẽ giải thích sau - hắn để nó ngồi vào xe rồi mới vòng sang ghế lái

e của hắn dừng lại ở trước cổng của một khách sạn sang trọng. Chắc hẳn bên trong đang tổ chức tiệc lớn thảm đỏ đèn lộng lẫy, tất cả các paparazzi đều bị bảo vệ ở bên ngoài. vừa thấy xe của hắn dừng lại đèn fast lập tức nháy liên tục, chưa kể đến lúc hắn kéo nó ra khỏi xe đặt tay nó vòng vào tay mình thì càng nháy nhiều hơn gần như là không dứt

nó dừng lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu sau khi bước qua cánh cửa khách sạn

bà nội về rồi - bốn nhứ hắn thốt ra làm tim nó sững lại. Người phụ nữ in sâu trong tâm trí nó chỉ có hai chữ 'độc ác', người mà nó luôn khiếp sợ

nó vùng ra khỏi tay hắn định chạy ra ngoài nhưng hắn nhanh tay giữ lại

không sao đâu, có mọi người ở đó bà ta sẽ không làm gì em đâu - hắn nhìn nó với đôi mắt ấm áp an ủi nỗi sợ hãi trong nó

hắn vòng tay qua eo nó rồi cả hai cùng tiến vào trong

cách cửa được hai nhân viên khách sạn từ từ mở ra tiếng nhạc cùng những tiếng nói đùa bên trong vọng ra ngoài hắn kéo nó sát vào người, cả hai cùng tiến vào bên trong

cả hai người cùng tiến lại chỗ một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn xung quanh rất nhiều người

bà nội - nó và hắn cùng đồng thanh với người phụ nữ

bà hắn là chủ tịch của tập đoàn Lâm gia. đã ngoài 60 mái tóc ngắn được uốn cong đã bạc đi phân nửa, khuôn mặt chưa có nhiều nếp nhăn cho lắm đôi mắt sáng đầy vẻ tinh tường của một người làm kinh doanh lâu năm. năm ngoái bà ta ốm nặng phải nằm viện điều trị bên Mỹ

bà ta quay lại đẩy gọng kính nặng lên nhìn, một sự khinh bỉ xẹt qua nó rồi tan biến rất nhanh. Bà ta nở một nụ cười đầy vẻ đôn hậu nhưng chỉ có nó và hắn mới hiểu ẩn ý trong nụ cười ấy

hai cháu của bà đến rồi à, ngoan lắm - bà ta cầm tay nó và hắn lắc lắc nhẹ

được rồi, muốn đóng kịch thì nó cũng đóng cùng bà ta mới phải đạo - nó nghĩ thầm trong lòng

cháu nhớ bà lắm, sao bà không về nhà ngay mà bắt cháu phải đến tân đây chứ - nó cúi thấp xuống ôm lấy cổ bà

ha ha ta xin lỗi, ta không nghĩ cháu nhớ ta như vậy - bà ta cũng ôm lấy nó vỗ vỗ nhưng nó cảm nhận được vòng tay siết chặt của bà ta không phải thể hiện sự yêu thương mà là đe dọa 'đúng thế cứ thể hiện cho tốt vào'

thôi hai cháu cứ đi nói chuyện cùng mọi người đi ta ở đây nói chuyện với các bà được rồi - bà ta quay chiếc xe lăn sang những người phụ nữ phía sau

hắn và nó ngồi xuống ở một chiếc bàn gần đó

giỏi lắm - hắn kéo ghế cho nó ngồi xuống thì lập tức có vài người cũng kéo đến nói chuyên với hắn

vốn nó cũng không quan tâm đến mấy chuyện kinh doanh gì đó lắm nên bước ra ban công phía sau đó

cậu ta vẫn chưa chán cô sao - một người phụ nữ ăn mặc hết sức bình thường đi về phía nó

hơi thắt vọng phải không- nó nhìn về phía người phụ nữ đi về phía nó với chất dọng đầy vẻ mỉa mai

cũng tưởng cô chết lâu rồi chứ - nó mỉm cười

ha ha đâu có dễ vậy. Mạng ta lớn lắm. Cảm ơn lòng tốt - bà ta cũng cười lại với vẻ sảng khoái

ta cũng nghĩ như vậy đó ai ngờ đúng thật - nó nhếch mép cười

lần này ta với bà ta trở về một phần cũng muốn nhổ cái gai trong mắt là ngươi đó. Con gái ta chịu khổ lâu rồi - bà ta nhấn mạnh 7 chữ sau cùng

xem ngươi và bà nội của ta làm được Hoài an của Bảo Khánh này - hắn mới đứng nói chuyện đó mà đã sớm đứng bên canh nó rồi. hắn đứng ở đầu kia nhưng ánh mắt đã thấy mọi chuyện ở đây rồi

lạnh rồi, về thôi - hắn cởi áo vest mặc lên người của nó

nhìn bóng lưng của hắn và nó bước xa bà ta nghiến răng ken két đập mạnh vào lan can rít lên - Lâm Hoài An mày đáng chết