Em, Em Là Của Anh

Chương 52




Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Thư Ưu nhận được một tin nhắn không hiểu đầu đuôi, đến từ ông chủ công ty này.

- --- Chiều nay cậu được nghỉ nửa ngày, đi hẹn hò với Trương Tấn Viễn đi.

Tối qua Thư Ưu mới bị ăn hiếp xong, một  chút cũng không muốn gặp tên khốn kiếp đó.

Hơn nữa, Thư Ưu tin hắn mới lạ!

Đáng tiếc có khách đến thăm, vào phòng làm việc của Trì Uyên cả buổi, tới giờ nghỉ trưa cũng chưa thấy ra.

Thư Ưu không hỏi thăm được, ngược lại xem được một cuộc tỏ tình kinh thiên động địa.

Có lẽ do chị lễ tân có lẽ quá mức căng thẳng, adrenaline tăng vọt, dẫn đến mắt hoa tay run, gửi tin tức lớn mật đó vào trong group chat của công ty.

"Chị em ới! Cơ hội trời cho! Bây giờ không ra tay còn đợi tới bao giờ! Tui sắp ôm bé bảo mẫu về nhà đây!"

Lời vừa kết thúc, cả nhóm náo loạn cả lên.

Thư Ưu vui muốn chết.

Thật muốn biết rốt cuộc là thứ gì đã che đi đôi mắt của mấy bả vậy?

Cho hỏi có bé bảo mẫu nhà ai chăm sóc chủ nhà ăn uống mà chăm sóc tới hết thời gian nghỉ trưa luôn không? Lại có chủ nhà nào sẽ đích thân tiễn bé bảo mẫu đến tận cửa thang máy không? Hơn nữa bé bảo mẫu đó lúc ra về còn chưa từng cầm hộp giữ nhiệt theo kìa, suy nghĩ kĩ chút đi, chẳng lẽ sự thật không phải rành rành trước mặt rồi sao?

Hàng Tuyên ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng nghỉ, còn không biết mình sắp được tỏ tình.

Trong lòng cậu bây giờ là niềm vui lấp cả bầu trời, lúc ra khỏi nhà gấp đến độ hận không thể chặn chiếc taxi lại, sau đó lại bị giá tiền 10 tệ trở lên đá vào trong tàu điện ngầm.

Chị gái còn đặc biệt bưng một ly nước ép trái cây đưa cho Hàng Tuyên, "Trì Tổng có lẽ phải mất một lúc nữa mới đến được."

Hàng Tuyên gật gật đầu, "Không sao ạ, em không gấp."

Chị gái ngồi xem, không chút tự giác rằng bản thân đang như con sói đang rình mồi, hai tay cô nắm chặt, nhẹ nhàng tằng hắng, nói, "Tên cậu là Hàng Tuyên, đúng không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Cái kia, tên của cậu rất hay, chị rất thích, chị cũng… Ngoại trừ tên, chị cũng rất thích cậu! Chị có thể may mắn được làm bạn gái cậu không?"

May là vẫn chưa kịp uống nước ép.

Hàng Tuyên lập tức đỏ bừng cả mặt.

Chị gái chỉ xem như cậu đang xấu hổ, nhìn bộ dáng non nớt này của cậu, sự căng thẳng cũng giảm đi không ít.

"Thật ra mỗi lần cậu đến đưa cơm trưa cho Trì Tổng chị đều muốn đến nói chuyện với cậu cơ, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội."

Hàng Tuyên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, "Chị, chị đợi một chút…"

Chị gái "A" một tiếng, "Xin lỗi, chị quên mất, vẫn chưa hỏi cậu đã có người yêu chưa."

Hàng Tuyên cảm thấy khó thở, phải làm sao để nói "người yêu của em là sếp của chị" ra khỏi miệng đây, hơn nữa, nếu muốn công bố mối quan hệ cũng nên do Trì Uyên công bố vẫn tốt hơn.

Dưới ánh mắt kì vọng của chị lễ tân, Hàng Tuyên như đang ngồi bàn chông.

Trì Uyên cũng phục rồi.

Tiễn khách xong, Trì Uyên vừa xem nhóm chat sôi nổi thất thường, vừa đi về phía phòng nghỉ.

Những nhân viên đang xem kịch tiếng cũng không dám lên, điên cuồng tag tên chị lễ tân trong nhóm chat, nhắc nhở cô "BOSS GIÁ ĐÁO!!!".

Chị gái không nhìn thấy, cô vừa nghe Hàng Tuyên nói "Em đã có người yêu rồi", đang cúi đầu mặc niệm cho vết thương trên trái tim mới thất tình của mình.

Trì Uyên gõ cửa bước vào, trên mặt đều là ý cười, hoàn toàn không đặt vào mắt sự khó xử của Hàng Tuyên.

Hắn nhấc hộp giữ nhiệt lên, lại nắm lấy lòng bàn tay Hàng Tuyên, nói với chị lễ tân, "Ngày mai sẽ phát kẹo cưới cho mọi người."

Chị gái gần như sắp tắt thở.