Gần đây trong công ty có một tin tức được truyền đi khắp nơi.
Cũng không biết là do ai truyền, chỉ biết là cuối cùng mặt của người đó bị vả đến vang ra tiếng.
- --Tiểu ca ca mà mỗi ngày đều ôm hộp cơm giữ nhiệt chạy đến đây chính là bảo mẫu do sếp mới mướn được.
Lúc Thư Ưu nghe thấy tin này, cà phê trong miệng xém xíu phun ra khắp bàn.
Bảo mẫu?!
Banh mắt của mấy người ra mà nhìn, người đó là vợ nhỏ của ông chủ đó có được không!
Nhưng Thư Ưu không hề lên tiếng, có drama để hít ai mà không thích đúng không?
Hôm nay, lúc Hàng Tuyên đến, mặt đỏ đến không bình thường, đầu tóc cũng loạn xì ngầu, áo khoác không gài nút, chăn choàng chỉ quấn hờ quanh cổ, trán và cổ lộ ra bên ngoài rõ ràng có thể nhìn thấy được đang lấm tấm mồ hôi.
Trên đường từ ngoài đến trước cửa phòng làm việc của sếp đều nhận lấy ánh mắt đánh giá của mọi ngườ xung quanh.
Đến khi cánh cửa đóng lại, nhóm chat lập tức bùng nổ.
“ĐM! Tui phải đè em ấy! Chị em ơi tui phải đè em ấy!”
“Đã là ngày thứ mấy rồi, mấy người ra chút sức cho tui coi, mau lấy được tên của người ta đi chứ, nhanh!”
“Dễ thương quá đi, tui sắp chết rồi, em ấy đi gặp ông chủ với bộ dạng này thật sự ok hả?”
“Tui muốn đè em ấy, tui muốn đè em ấy, tui muốn đè em ấy!”
“Mấy người có chút tiết tháo có được hay không? Nếu đã như vậy, ông chủ là của tui rồi, mấy nhf đừng hòng giành!”
Đáng tiếc Thư Ưu không ở trong nhóm chat này, nếu không chắc chắn lại phun thêm một ngụm cà phê.
Trì Uyên cũng đang thở dài.
Hàng Tuyên đặt hộp giữ nhiệt xuống, nhấc tay lập tức cởi áo khoác ra, hận không thể cởi luôn áo lông của mình.
Trì Uyên hỏi, “Sao lại nóng thành như vậy?”
“Em quét một chiếc xe đạp công cộng chạy đến đây.” Hàng Tuyên thở gấp, “Vận động một chút, cả người đều thoải mái.”
Thì ra là đạp xe.
Trì Uyên nhịn cười nhìn cậu, càng nhìn càng thấy thích.
Mấy hôm trước Hàng Tuyên còn nói với hắn, “Em ngồi tàu điện ngầm được mấy ngày rồi, đã thuộc đường hết rồi, con em hôm nay em chỉ ngồi xe buýt thôi.”
Cho nên hôm nay xe buýt cũng thuộc rồi, cho nên đổi thành xe đạp ha?
Hàng Tuyên vừa lấy khăn giấy lau đi mồ hôi, vừa kêu Trì Uyên đến ăn cơm.
“Đạp xe không tiện mang theo hai hộp cơm, nên em đã nấu cơm với sườn non, hai phần vừa đúng có thể đựng đủ.”
Vừa mở nắp ra, hương thơm nồng nàn đã tràn ra khắp nơi.
Chân mày đuôi mắt của Hàng Tuyên đều tràn ngập đắc ý, “Em có thông minh hay không?”
Trì Uyên bước đến xoa đầu cậu, cười nói, “Tôi chưa từng gặp ai thông minh như vậy đó.”
Hàng Tuyên đã có thể get được câu này rồi, nghe vậy đôi tay đang đưa đũa hơi ngừng lại, giả bộ như muốn lấy lại, “Có phải muốn dùng tay bốc cơm ăn không?”
Sườn non đã mềm nhừ, đến sụn cũng có thể ăn, nước thịt ôm lấy từng hạt cơm, đậu Hà Lan và cà rốt vừa không ngán vừa làm màu sắc thêm phong phú.
Sắc hương vị 100%.
Trì Uyên ăn xong còn ợ một cái, “Tôi có phải nên thay đổi lịch taoaj gym từ 3 ngày/ tuần lên 5 ngày/tuần rồi không?”
Hôm nay tinh thần của Hàng Tuyên rất tốt, có thể cũng là do ảnh hưởng của mới vận động một chút chăng.
Cậu dọn dẹp hộp cơm, đưa cho Trì Uyên một ly nước ấm, “Vậy em cũng giúp anh một chút, lượng thức ăn giảm 1/3 nha, được không?”
“Không được.” Trì Uyên không chút do dự, “Thật ra tôi còn có thể ăn được thêm chút nữa kìa.”
Hàng Tuyên mãn nguyện cực kỳ, lời nói ra lại có chút tàn nhẫn, “Nhiều nữa thì không được đâu.”