*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Tư Quế Trân về đến nhà, đứng nơi huyền quan thay giày cao gót ra, trên tay còn cầm một túi nilon.
Ở cửa, đôi giày hồng nhạt của Tư Dao hãy còn đó.
Sắc trời đã tối sầm, Tư Quế Trân mở đèn lên, đến gõ cửa phòng.
“Dao Dao, con ở bên trong sao?”
Tĩnh lặng.
Cửa vừa được mở ra, Tư Dao bị giật nảy mình mở mắt ra, ngẩng đầu khỏi bàn học, tỉnh ngủ.
Trên má còn dấu hằn đỏ chói vì ngủ quá lâu. Vừa quay đầu, đôi mắt ngập tràn cảnh giác và.. kháng cự.
“Sao vậy?” Tư Quế Trân kinh ngạc, “Sao vẻ mặt khó chịu vậy con?”
Mơ.
Mơ thấy năm lớp 10, mơ thấy người bạn nam cùng bàn kia.
Tư Dao vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu chỉ có những chuyện trước kia, cảm giác nơi huyệt thái dương có một gân xanh không ngừng khều lên, chỉ mơ hồ thỏ thẻ một câu ‘mẹ ơi’.
Năm ấy.
Sau chuyện học kỳ một, cô vừa chuyển trường vừa nhảy lớp, thi giữa kỳ kết quả không tốt lắm, mới đến Dục Dương.
Bầu không khí trong cái lớp ấy không tốt chút nào, mà càng xui xẻo hơn là bạn cùng bàn với cô, hình như còn là kiểu học sinh mà đi đến đâu người ta chạy mất dép đến đó.
Khi ấy Tư Dao cực kỳ, rất rất là kháng cự việc bị người khác đụng chạm.
Nam sinh kia phát hiện ra điều này.
Ban đầu, có vẻ cậu ta thấy khá thú vị nên bắt đầu chú ý đến cô. Tư Dao bị bạn cùng bàn quấy rầy theo cách ác ý, dù là bất cứ lúc nào, giờ nghỉ trưa, nghỉ giữa tiết hay thậm chí là trong giờ lên lớp.
Gọi phụ huynh, đổi chỗ ngồi đều vô dụng.
Sau này mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn, cho đến một lần tới giờ tan học, nam sinh đó đuổi theo đuôi cô, vừa túm vừa kéo Tư Dao đi ra phía sau Dục Dương, đến dãy lầu bị bỏ hoang.
Tất cả những chuyện sau đó chính là hồi ức trong mộng.
Sau khi chuyện Tư Dao đẩy bạn cùng bàn xuống cầu thang bị truyền đi, mọi sự mới ầm ĩ lớn hơn.
Nam sinh này cuối cùng cũng bị trường đuổi học, trong lúc nằm viện, Tư Dao chuyển trường.
Vì chuyện này mà Tư Quế Trân đã phải bồi thường cho ba mẹ người ta không ít tiền thuốc men.
…..
Tư Dao ngái ngủ nhìn chằm chặp đề thi vật lý mãi mà không tính ra trước mắt, im lặng đôi giây, tức giận đi đến kết luận.
— Vậy nên.
Thành tích học tập hiện tại của cô không tốt, nhất định-không phải-là do bản thân cô!
Thật ra cô rất thông minh đó… chứ.
Nói không chừng, cô còn có khả năng tiến bộ rất lớn à.
“Dao Dao, kem chú Tề mua cho con này.” Xác nhận không có chuyện gì rồi, Tư Quế Trân mới xách túi nilon trên tay đặt lên trên mép bàn, “Không mau ăn sẽ tan đấy.”
Tư Dao mờ mịt mở ra, là một cây kem sữa bò dâu tây: “… Dạ, vâng ạ.”
Chỉ là trong cơn mơ ban nãy—
Trong mơ, lúc cô bất cẩn đẩy nam sinh kia xuống cầu thang, bên dưới còn có một người nữa.
Người ấy, là người mà cô vô cùng quen thuộc.
Không rõ là mộng hay thật.
“Nhưng đừng ăn nhiều quá, mẹ đi nấu cơm đây.” Tư Quế Trân dặn dò, “Sắp có cơm chiều rồi, không ăn hết thì con cất vào tủ lạnh đi nhé.”
Tư Dao lại đột ngột đứng phắt dậy: “Mẹ, mẹ ơi con ra, ra ngoài một lát.”
Nào rảnh mà ăn kem nữa.
Cô vội vàng cầm ba lô lên, lấy lý do là có hẹn với bạn học rồi chạy vội ra ngoài.
— Tại sao lại cắt tóc đi.
— Trước kia không phải để tóc dài ư?
Qua sáu trạm xe buýt, Tư Dao đeo ba lô nhảy vội xuống, chạy chậm suốt cả dọc đường.
Đến đây rất nhiều lần nên bảo vệ gác cổng đã quen mắt cô bé này, liền đăng ký cho vào.
Rất nhanh đã đến cửa căn biệt thự.
Tư Dao chạy nhanh quá mà cổ họng nóng lên, chống đầu gối thở phì phò bên sân cỏ nửa ngày mới thông khí.
Lúc ấy ngoài nam sinh kia, người còn lại có phải là Giản Ngôn Từ hay không?
Nếu lúc ấy, người đó là anh….
Có phải Giản Ngôn Từ sẽ cho rằng cô là loại học sinh có vấn đề, hay ăn hiếp bạn học những lúc ở riêng hay không.
Tư Dao phiền muộn bổ sung thêm một câu trong lòng.
— Thành tích còn kém nữa.
Cửa biệt thự mở ra, ánh sáng từ ngọn đèn nơi cửa sổ sát đất lầu một chiếu vào.
Lúc Tư Dao đến có gõ cửa, nhưng không ai đáp lại. Cô đành đi vào.
“Đàn, đàn, đàn anh ơi—
Âm thanh to thế vang dội khắp phòng khách.
Vào buổi tối, căn phòng trông chẳng khác gì căn nhà ma không người ở.
Phòng bếp có tiếng động.
Tư Dao hãy còn giữ vững hô hấp, không chút suy nghĩ đi qua: “Đàn….”
Giây tiếp theo, cô đứng đực ra tại chỗ, cứng đờ.
— Là máu.
Trên sàn nhà trắng sáng, từ ngoài phòng bếp, vết máu chói mắt uốn lượn nhỏ giọt vào tận bên trong.
Một đường máu dài thật dài như vết cọ xát trên mặt đất, hỗn độn, trong không khí còn dậy mùi máu tanh.
Dường như là ai đó muốn chạy ra ngoài, nhưng rồi lại bị kéo mạnh về.
Tư Dao đứng yên một chỗ, đại não trống rỗng, cứng đờ nhìn vào bên trong.
Cửa phòng bếp nửa mở, nam sinh từ từ đứng dậy bên cạnh một dì đang nằm. Trong tay vẫn đang cầm cái kéo, lưỡi kéo sáng ngời, ướm máu.
Giản Ngôn Từ nhìn thoáng về phía này.
Tầm mắt giao nhau.
Không có bất cứ sự chuẩn bị nào, cô lại nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Thậm chí nó còn khiến lòng ai nhút nhát hơn so với bất cứ khoảnh khắc nào trong quá khứ.
Ống quần đồng phục của anh cũng cọ phải vết máu, thần sắc anh nhạt nhẽo, không hề có chút ý cười.
Cả người Giản Ngôn Từ chìm trong sự lạnh lẽo.
Đôi mắt đào hoa cũng lạnh tanh, thậm chí còn đượm âm u, mang theo sự tàn ác.
Tư Dao sợ đến nỗi chỉ còn lại một nỗi ngây ngốc, trong não chỉ có hai dòng suy nghĩ bay qua.
— Tại sao cô lại lo lắng rằng Giản Ngôn Từ sẽ hiểu lầm cô ngầm ăn hiếp bạn học?
— Trong khi rõ ràng kẻ này mới là nghi-phạm có khả năng chế tạo nên hiện trường giết người cơ mà.
Bạn nhỏ bị dọa cho mất mật, quay đầu cong đít bỏ chạy.
Lúc tháo chạy, hình như còn cụng cái trán trúng cánh cửa, từ xa vang lên tiếng ‘rầm’ nặng nề, và chút nức nở thỏ thẻ vì bị đau.
Trong phòng bếp, mùi máu tanh vẫn còn rất hăng.
Giản Ngôn Từ nào có thời gian mà gọi người về, vội vã ngồi xổm xuống lần nữa, chút cảm xúc lơ đãng vì chuyện vừa rồi cũng bị anh giấu đi.
“Vẫn nên đến bệnh viện thôi.” Anh nhìn vết thương trên chân dì, “Cháu gọi xe giúp dì.”
Dì cũng đau đến nỗi không sao đứng dậy được.
“Ngại quá, trách dì, cơm hôm nay còn chưa làm xong nữa…”
Giản Ngôn Từ vừa gọi điện xin xe cấp cứu xong, lại đi lấy hộp cứu thương đến, lễ phép nói: “Dì đừng vội, xe đang trên đường đến rồi. Cứ xử lý miệng vết thương trước đã.”
Miệng vết thương ở cẳng chân đã kết máu được một nửa, anh cầm kéo lên cắt ống quần dì ra một chút và bịt miệng vết thương của dì lại, băng bó kín vết thương.
Dì đau quá hít một hơi, lại hỏi: “Đúng rồi… Vừa nãy có phải có người vào không?”
“Dạ.” Giản Ngôn Từ nói, “Em ấy bị dọa chạy rồi.”
“Dọa chạy?” Dì sửng sốt, lại dở khóc dở cười, “Úi chà, chuyện gì thế này, dì đang…”
Ngay cả dì cũng không ngờ đến.
Mười lăm phút trước, dì đang xắt đồ thì chợt trượt một cái, trong vô thức dì đã phải đỡ mép quầy, lại không ngờ nắm trúng cạnh thớt.
Chiếc thớt bị hất tung lên cùng với con dao cạnh bên đó, thế là nó đâm xuống chân dì.
Sau khi bị cắt trúng chân, dì lê bàn chân bị đứt chảy máu ra đến phòng khách lấy túi xách, chừng nửa đường mới nhớ ra là điện thoại đã được mình lấy vào đặt trên quầy bếp.
Mới thành ra một đống hỗn động thế đấy.
Cũng may cậu bé nhà này biết cách xử lý, bình tĩnh không giống một học sinh cấp ba chút nào.
Xe cấp cứu đến đưa người đi.
Giản Ngôn Từ đứng bên quầy bếp rửa tay.
Rửa sạch vết máu dính trong móng tay, chàng trai chợt khựng lại.
Anh không thích thấy máu.
Nhớ đến vừa nãy lúc đi xuống lầu thấy toàn cảnh đó.
Trong lòng phải kiềm chế lại cơn dục vọng muốn phá hủy, nhưng nó như thể cứ chen chúc và dâng lên cao.
Đến cực hạn—
Muốn biến cảnh tượng lộn xộn trước mắt, càng hỗn độn thêm nữa.
Thứ hai đến, gần như lớp nào cũng phải giải đề thi tháng.
Tiết Toán, Đặng Hàm Phương vung nước miếng tung tóe trên bục giảng, vừa nhìn thoáng qua đã thấy hàng ghế cuối cùng phía sau góc phòng học sáng sủa là hai học sinh đang gà gật, bèn ném một viên phấn vô cùng chuẩn xác đến đích.
“— Ấy quể gì!” Trình Hạo bị quăng cho tỉnh, cậu không có bạn cùng bàn, thế là lập tức chọt Tư Dao ngồi bàn trước, “Nữ hiệp, giảng đến đâu rồi?”
Tư Dao đã nhập nhèm buồn ngủ, không muốn để ý đến cậu.
Trình Hạo nhìn lên trước xem tiến độ, vừa lướt qua bả vai Tư Dao, cầm đại một đề thi trên bàn học của cô lên.
“Tối hôm qua không phải cậu cũng xem Lakers thi đấu đấy chứ? Tớ thấy sáng sớm cậu đã gà gật…” Trình Hạo cầm bài thi lên, “Đm!”
“Nữ hiệp, sao bài thi của cậu kín hết thế này?”
A a a a phiền—quá—-
Trần Tĩnh Tĩnh quay đầu sang, lặng lẽ hỏi: “Trình chuột, cậu lại khùng điên gì nữa vậy?”
“Cậu nhìn bài thi này, trách không được buồn ngủ, không phải đã nói là sẽ giữ vững phong độ thiết lập tam giác rồi ư?” Trình Hạo nói, “Nữ hiệp, cậu lén lút học tập sau lưng tớ à!”
Cái gì mà học lén?
Tư Dao không nhịn được nữa, bức bối quay đầu lại: “Không, không coi thì trả, trả lại cho tớ.”
— Rõ ràng là, vì cuộc điện thoại 110 mà cô mất ngủ cả buổi đấy nhé.
Tối hôm qua sau khi trốn khỏi nhà của Giản Ngôn Từ, Tư Dao nhũn cả chân ngồi xổm xuống bên cạnh một vườn hoa nhỏ gần đấy.
Đại não trống rỗng, thật lâu sau mới cầm điện thoại lên—
Bấm số cảnh sát.
Rồi nhìn dãy số ấy, hết xóa rồi điền.
Giằng co mãi đến sau nửa đêm, rạng sáng 3 giờ.
Tư Dao mới lén lút nhốt mình trong chăn, gọi 110.
“Cô bé, không phải cháu gặp ác mộng đấy chứ?” Cảnh sát trực ban bên kia vừa mới tuần tra một vọng, giọng điệu đến là bất đắc dĩ, “Nào có án giết người gì?”
“Bọn chú đã đi qua đó rồi, là giúp việc nhà đó nấu ăn bất cẩn bị thương ở chân…”
“…”
Vì thế, Tư Dao siết chặt điện thoại, nằm trong chăn tỉnh rụi đến hừng đông.
Hơn nữa còn tưởng tượng ra một khung cảnh, nửa đêm cảnh sát đi đến gõ cửa nhà Giản Ngôn Từ, đánh thức giấc ngủ của anh.
Giản Ngôn Từ, anh ấy, hình như—
Có-nết-khó-ở-khi-thức-giấc.
Cô vẫn còn chưa quên cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà anh chơi game, không cẩn thận bắt gặp được dáng vẻ bị đánh thức của anh.
Tư Dao vùi đầu lên bàn, trước khi ý thức mơ hồ chừng một giây, chợt xấu hổ và giận dữ nghĩ thầm.
Cũng đâu được trách cô cả thể chứ.
Đêm qua, cái dáng vẻ kia của Giản Ngôn Từ cứ như vừa mới thực hiện một vụ mưu sát ấy, sao cô có thể-không hiểu lầm-cho được!
….
Đến lúc thức dậy, trong phòng đã không còn một bóng người.
Tiết tiếp theo… Hình như không phải là tiết thể dục.
Tư Dao nghi hoặc nhìn chung quanh, đi ra khỏi lớp.
Ngoài hành lang, ánh mặt trời biếng nhác chiếu rạp vào từng lớp học. Ở xa xa, tiếng chơi bóng rổ ồn ào của các bạn học trên sân thể thao truyền đến.
Không có ai khác, ngoại trừ…
Tư Dao dừng bước, nhìn thấy ai kia đứng cách đó không xa.
Nam sinh mặc một chiếc áo trắng ngắn tay và quần đi học, đang nghiêng người dựa trên hành lang, toàn thân tắm mình trong ánh mặt trời, đương cúi đầu đọc sách. Nhìn có vẻ nhàn hạ và lười biếng.
Rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn về bên này.
Tư Dao thấy Giản Ngôn Từ để sách xuống, gọi cô: “Bạn nhỏ này.”
“…. Đàn, đàn an, anh,” Cô mờ mịt đi đến, “Sao anh, anh lại ở đây?”
“Anh đến tìm em.”
Không sao tin được, Tư Dao chợt thấy căng thẳng.
“Sao, sao cơ?”
“Đến tìm em…” Giản Ngôn Từ dừng lại một tí, “Nhìn xem.”
“… Nhìn nhìn gì?”
Mãi đến lúc cả hai chỉ còn cách nhau chừng hai ba bước, anh dừng lại gần kề mặt cô.
Sau đấy, bàn tay chợt ấm áp hơn. Bất thình lình, là anh cầm.
“Không phải em muốn xem sao?” Cô trơ mắt nhìn Giản Ngôn Từ đang cầm lấy những ngón tay mình, kéo đến chạm vào bên góc áo đồng phục của anh, chầm chậm nói, “Nơi này này.”
“….”
Không biết là vì bị dọa, hay chăng còn một lý do nào khác nữa.
Tư Dao cứng đờ cả người, nhất thời quên đi việc phải giãy ra.
Giản Ngôn Từ còn cười: “Đến đây xem nào.”
Cuối cùng cô cũng tìm về được âm giọng của mình, khô khan hỏi: “Làm làm chi?”
Giản Ngôn Từ khẽ cong người xuống nhìn cô, đôi mắt hoa đào của nam sinh ấy phản chiếu lên gương mặt vô cùng căng thẳng của chính cô.
Trước mắt, nụ cười tươi tắn trong veo của người nọ hiện lên, và rồi giây tiếp theo, mùi hương nước xả vải thơm ngát cũng dần dần áp sát vào, hơi thở quẩn quanh—-
“Phụ đạo cho em.”
— “Giờ khắc này, Nam Cung Liệt giữ chặt hai bên má của Mộc Anh Tuyết, đặt xuống một nụ hôn sâu…”
Âm thanh của Trình Hạo.
Tư Dao nằm trên bàn giật mình.
Lại nghe thấy tiếng Trần Tĩnh Tĩnh đè nén lại: “Trình chuột điên à? Đừng đọc, đưa sách cho tớ.”
Trong nháy mắt ấy, tất cả âm thanh đều chen chút chui tọt vào trong tai cô.
Giờ tan học, căn phòng ầm ầm ĩ ĩ, ồn ào không dứt.
Ý thức của Tư Dao trở nên mông lung, ngẩng đầu lên.
Bên cạnh, Trần Tĩnh Tĩnh đang giành giật một cuốn sách ngôn tình với Trình Hạo, thế mà Trình Hạo còn động đực đọc thật chậm: “…Giọng nói Nam Cung Liệt vừa trầm thấp lại vừa mê người, hắn thâm tình nói với Mộc Anh Tuyết, kiếp này ta chỉ yêu một mình nàng…”
“Trình Hạo!”
Tư Dao tỉnh táo hoàn toàn.
… Là mơ.
Lại còn là giấc mơ kỳ quái hơn trong truyện ngôn tình gấp trăm lần.
Cuối cùng Trần Tĩnh Tĩnh cũng giành lại được cuốn sách, quay đầu lại: “Chà Tư Dao, cậu tỉnh rồi đó à.”
“Tại sao tớ không được đọc? Ui nữ hiệp, vừa nãy cậu có nghe thấy không,” Trình Hạo nói, “Cậu phán xét công bằng xem nào, vừa nãy đoạn mà tớ đọc có chỗ nào không hay không?”
Vừa tỉnh dậy khỏi cơn mộng.
Hai má Tư Dao hây hây, cần cổ trắng bạch cũng đỏ lên theo, ướm đượm cả mặt.
Cô nhìn chòng chọc vào bìa truyện hồng nhạt kia, trên trang giấy, người đàn ông đang áp một cô gái lên tường—
Một nụ hôn sắp sửa rơi xuống.
Hai má Tư Dao càng đỏ thêm.
A a a a a brhhhh!
Nhất định là vì đoạn truyện Trình Hạo vừa mới đọc kia.
Trong lòng cô không hiểu sao lại loạn cào cào, hai lòng bàn tay cũng vã cả mồ hôi.
Mãi đến lúc tiết Ngữ văn bắt đầu, trong não Tư Dao hẵng còn ngập những hình ảnh quỷ dị kia, thế là bình luận mắng chửi kín hết làn đạn.
Được nửa tiết học.
Trình Hạo đang nghịch điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, bàn trước đang nhìn cậu.
Hai má Tư Dao đỏ ửng, không biết có phải là vì ngủ hay chăng, nhìn cậu lâu thật lâu, tức giận và nghẹn mãi mới được một câu, “Có, có phải cậu…”
“Ui! Nữ hiệp có gì giao phó?”
Bé lắp bắp nói rất rõ ràng, nề nếp: “Bị điên không.”
“….”
Đêm nay là đêm tự học tối đầu tiên của lớp 11, Vương Hải Cầm đứng trên bục giảng, tay cầm phấn, mồm giảng bài, cả lớp 11-3 chìm trong yên tĩnh.
Tư Dao cúi đầu chuyên tâm viết bài.
“Có cần phải ác độc thế không,” Giờ ra chơi, Trần Tĩnh Tĩnh nhân lúc Vương Hải Cầm không có ở đây, thỏ thẻ oán giận, “Sao phải viết thời gian còn dư lại lên bảng chứ, chỉ tổ gây âu lo.”
Cô nghe thế thì ngẩng đầu, sửng sốt.
Trên bảng đen, một dòng chữ màu đỏ viết thành một hàng: CÁCH NGÀY THI ĐẠI HỌC CÒN 412 NGÀY.
“Không phải chúng ta còn hơn một năm một tháng mới thi đại học sao…”
Nói cách khác.
Chỉ còn hơn một tháng nữa, là lớp 12 sẽ tốt nghiệp.
—- Thành phố Hòe cách Diên Thanh 1278 km.
— Nếu được, tớ muốn được thi cùng trường đại học với cậu.
Trong não Tư Dao không hiểu sao lại nảy lên hai dòng tỏ tình trên Confession tỏ tình kia.
Trên bài thi dần xuất hiện nét bút kỳ lạ, nét chữ cứng cáp.
Dừng-lại!
Tiết thứ hai của lớp tự học tối bắt đầu, radio vang lên khúc nhạc dạo bắt đầu cho bài thực hiện động tác bảo vệ mắt.
“Nhắm mắt lại, hãy để đôi tay được trống không, tất cả cùng nhắm mắt lại.” Vương Hải Cầm la lên, “Vật lý trị liệu cho mắt phải làm đàng hoàng.”
“Đừng nghĩ là không có ai quản thì giống như bình thường, sẽ cho người đến kiểm tra đấy, thầy mà thấy ai không làm tốt thì sẽ bị trừ điểm…”
Là thế này, ngày thường ở THPT Số 4, nếu đương giờ lên lớp mà gặp trời mưa, thì tiết học ngoài trời sẽ đổi thành giờ Vật lý trị liệu cho mắt.
Đến lúc ấy, hình như sẽ có học sinh được phân công thay phiên nhau đến từng lớp kiểm tra.
Nhưng không ngờ đến, giờ tự học tối cũng phải làm theo.
Lần đầu nên rất mới lạ, chung quanh vang lên tiếng nghị luận xầm xì.
“Ai sẽ đến kiểm tra thế?”
“Chắc là lớp 10 đến rồi,” Có người nói, “Đâu thể nào để cho dãy đối diện sang được.”
“Ngu thế chứ lị, lời Ngưu Ma Vương nói mà các cậu cũng tin.”
“Yên lặng!” Bỗng nhiên vang lên tiếng quát thật lớn của Vương Hải Cầm, “Ồn cái gì đấy?”
Im bặt lại.
Tối hôm qua Tư Dao gần như không ngủ, buồn ngủ cả ngày trời. Lúc này nhân lúc làm bài Vật lý trị liệu này mà được nhắm mắt, mệt mỏi cũng đuổi đến.
Bắt đầu làm theo, và sau đó những động tác ấy gần như là phản xạ có điều kiện.
Không biết qua bao lâu.
Mí mắt như quen mình với cảm quang, tối sầm xuống.
Giây sau đấy, cô nghe thấy có một tiếng khõ nhẹ lên bàn.
Tư Dao mơ màng mở mắt ra.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua đã ngây ngốc như một chiếc bánh quy nhỏ hình người. Trong nhất thời cũng quên khuấy phải làm động tác.
Ngay lối đi nhỏ cạnh chỗ ngồi của cô, vào lúc này, nam sinh ấy cứ thế bất chợt xuất hiện trong lớp, dừng lại bên bàn của cô.
Ngón tay thon dài tùy ý đặt lên bàn, cụp mắt nhìn cô.
— Giản Ngôn Từ.
Mắt chạm mắt.
Phải qua một hồi lâu sau, Tư Dao nhìn lên bục giảng như bản năng, rồi mới quay sang nhìn bạn cùng bàn.
Không biết Vương Hải Cầm đã đi ra ngoài tự bao giờ. Trần Tĩnh Tĩnh hãy còn ngồi bên cạnh làm theo từng động tác trên radio.
Mơ nữa ư?
Tư Dao ngơ ngác quay sang chạm đến ánh mắt của Giản Ngôn Từ.
Đôi mắt đào hoa của anh đang nheo lại, môi cong lên, dùng khẩu hình miệng nói ba từ.
Cô vừa xem đã hiểu ra được.
— “Nhìn gì đấy?”
Tư Dao vừa định nhắm mắt, khựng lại, đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, chớp chớp mắt nhìn thẳng vào mặt Giản Ngôn Từ.
Đâu! Có! Đúng!
Đây là trong mơ của cô mà, dựa vào đâu lại không cho cô nhìn chứ.
Không chờ cho Tư Dao tức giận cho xong.
Cô đã thấy Giản Ngôn Từ lấy trong túi quần một mảnh nho nhỏ gì đấy, xé rách nó đi, rồi lại cong lưng hướng về phía cô.
— Băng cá nhân.
Khi cái não trì độn của Tư Dao mới nhận ra, thì gương mặt của chàng trai đã kề sát thật sát.
Và rồi trên trán chợt lạnh. Cô bị vén tóc mái lên.
Vầng thái dương bên trái đỏ ửng cả ra, da bị trầy, còn hơi sưng lên—đây là hậu quả vì ngày hôm qua chạy trốn vội khỏi nhà Giản Ngôn Từ nên bị đập lên cánh cửa này.
Không phân biệt được đây là mộng hay thật.
Cả người Tư Dao không dám động đậy, bình tĩnh nhìn động tác của người nọ, ngừng thở. Hoàn toàn ngây dại.
Ánh đèn rạp xuống cả lớp học, mạ vào đôi mắt của chàng trai nhiễm sáng thật nhu hòa.
Ẩn chứa ý cười, như thể là mê hoặc.
Âm thanh Vật lý trị liệu hãy còn vang vọng, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông—à không, dưới sự nhắm mắt của tất cả mọi người.
Cô nhìn Giản Ngôn Từ xé hết cả miếng giấy của băng cá nhân đi, móc một đầu dính lên đầu ngón tay anh, rồi kề sát vào.
Sau đấy, cái trán bất thình lình được một ngón tay ấm áp chạm vào, theo sau đó thì chợt lạnh lại.
….
Anh dán miếng băng cá nhân ấy cho cô.