*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Tựa như một khung cảnh đẹp trong phim bị cắt ngang.
Trong tay nam sinh vẫn còn cầm bút, cứ như vừa nãy chỉ là tiện tay nghịch lọn tóc cô thôi vậy.
Móng tay được cắt rất sạch sẽ, ánh mặt trời rọi lên đầu ngón tay anh, càng thêm lấp lánh.
Nhìn chòng chọc vào đôi tay trước mắt, an tĩnh đôi giây.
Tư Dao thả lỏng động tác, dịch ra sau một tí, trong nhất thời có chút sỗ sàng: “…. Tóc, tóc sao?”
— Đúng thế, cắt đi.
“Sao, sao anh lại,” Cô lúng ta lúng túng hỏi, “Biết, biết em cắt tóc ngắn?”
Giản Ngôn Từ mở bút ra, hỏi vặn lại: “Trước kia không phải để tóc dài ư?”
Hãy còn đang ngây ngốc, một hồi lâu sau, Tư Dao mới ‘ừm’ một cách cộc lốc.
“…. Đúng.” Thấy anh lại chuẩn bị xem đề thi, cô bèn dịch qua lần nữa, “Lâu, lâu ơi là lâu trước kia, đã để tóc dài.”
Giản Ngôn Từ đang xem bài thi tháng môn Toán được 58 điểm của cô.
Ở trên cùng, dòng ghi tinh tế mà vô tình—điểm tuyệt đối: 150.
“Sau, sau này lại vì, không, không thích nữa.” Tư Dao có chút khô chát miệng lưỡi, không biết là căng thẳng hay xấu hổ, câu văn cũng càng thêm phần khó khăn, “Bèn, cắt.”
“Sao lại không thích?”
“….”
Sao tên này, hỏi vấn đề này còn nhiều hơn là hỏi về đề thi của cô thế chứ!
“— Đàn, đàn anh ơi.”
Tư Dao không muốn nhớ về nguyên nhân cắt tóc chút nào, bèn lảng sang chuyện khác: “Trên, trên tay anh có vết thương.”
Vừa nãy lúc Giản Ngôn Từ vươn tay ra, cô nhìn thấy trên mu bàn tay của anh có một vết thương đã nhạt màu, không lâu lắm, nhìn dấu thì, hình như là…
“Có người cắn đấy.”
Tư Dao mờ mịt: “Ai?”
Giản Ngôn Từ không còn xem bài thi nữa, cô nhìn thấy đầu bút nằm trọn trong tay ai kia chầm chậm vẽ một vòng tròn, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng chậm đi.
“Bạn nhỏ không có lương tâm.” Anh cười, “Không phải là em cắn ư?”
“….”
Yên tĩnh chừng nửa buổi.
Cổ Tư Dao đỏ bừng lên với tốc độ nhanh như gió.
“… Em, em em xin lỗi.” Cô muốn giải thích đôi ba câu, nhưng vẫn không nhịn được mà nói, “Cũng, cũng lâu lắm rồi mà.”
Bỗng nhiên, trong lòng hối hận đôi chút.
Chỉ là lúc ấy dường như không cắn ác lắm mà…nhỉ.
“Anh, anh không bôi thuốc, thuốc sao?”
“Ừm.”
Giản Ngôn Từ đứng dậy, đi đến trước một cái bàn tròn cách đó không xa, dùng một tay nâng bàn lên, xoay người lại.
Mới nhận ra Tư Dao đã theo mình đến đây.
“Vậy, không ấy,” Cô nhìn bàn tay anh, do dự hỏi, “Em, em giúp anh bôi, bôi một lần nhé?”
Bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm ấy, lơ đãng thoáng qua cảnh tượng kia.
Trên cơ thể của Giản Ngôn Từ có một vết sẹo rất rõ, là một vị trí nằm ngay bên dưới trái tim.
Cũng có thể là đã có từ rất lâu rồi. Không biết trước kia, miệng vết thương ấy sâu hoắm hay chăng, nên mới để lại vết sẹo rõ đến mức này.
Vừa nghĩ thế, ánh mắt của Tư Dao chợt dời xuống dưới.
“Em muốn bôi chỗ nào cơ?”
“A, hả?”
Ngón tay Giản Ngôn Từ móc lên chỗ góc áo bị cô nhìn chăm chăm từ nãy đến giờ, tiện tay lật lên một chút, lại cong môi: “Muốn xem chỗ nào.”
Động tác của anh, cứ như là một thiếu nam đường hoàng bị người ta rình rập nhìn trộm thân thể vậy.
Tư Dao sực tỉnh táo, giây sau liền lắp bắp: “Em, em em không, không có…..”
“Bạn nhỏ, chuyên tâm vào.” Dáng vẻ của Giản Ngôn Từ bấy giờ nom chính là một đàn anh dịu dàng, kiên nhẫn hỏi, “Còn chưa bắt đầu phụ đạo cho em, mà đã không tập trung thế rồi. Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Á a a a a a phụt—
“Em, em không có.” Lỗ tai Tư Dao đỏ lên, tức giận xù lông, “Cũng không, xấu lắm!”
Vừa dứt lời.
Cả căn phòng lâm vào sự tĩnh lặng đến là quỷ dị.
“Thế sao.” Cô nghe Giản Ngôn Từ dừng lại, nụ cười trong veo, “— Hóa ra là đã xem rồi.”
“….”
Kỳ quái thật đấy.
Nửa tiếng sau, Tư Dao nằm dài trên bàn tròn, siết chặt cây bút chuẩn bị giải đề, nét chữ qua loa như rồng bay.
Nhất định là vì vừa nãy bị Giản Ngôn Từ hãm hại.
Đến tận lúc này, suy nghĩ muốn chạy khỏi nơi này vẫn nung nấu và cảm giác nóng bừng không ngơi bớt trong cô.
Giải xong một đề bài, Tư Dao lấy điện thoại sang, thuần thục gõ chữ.
【Đàn anh ơi, em xong rồi】
Trên bàn đầy ắp giấy nháp và bài thi, Giản Ngôn Từ ngồi ở đối diện, rủ mi nhàn hạ kiểm tra phần giải đề của cô.
…. Anh thật sự, nghiêm túc phụ đạo cho cô.
Chờ Giản Ngôn Từ giảng lại một bài mà cô làm sai, Tư Dao lại phải tự làm lại thêm lần nữa, cứ thế cứ thế, tiếp tục giải đề.
Thời gian thấm thoát đến ba giờ, cuối cùng cũng đã giải xong đề bài cuối cùng.
Đương lúc hoàng hôn, ánh trời chiều xuyên qua song cửa, chiếu rạp lên một góc bài thi.
Giản Ngôn Từ vừa giương mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn lần thứ n của Tư Dao lia sang đây, bạn nhỏ mím môi dưới, dáng vẻ ra chiều muốn nói lại thôi.
“Có vấn đề gì sao?”
Tư Dao lắc đầu, xong lại gật đầu.
Không biết có phải vì vừa nãy lúc giảng bài, phát hiện ra bản thân không theo kịp suy nghĩ của anh nên thấy rất mất mặt hay không.
Hoặc chăng là, cảm nhận được sự chênh lệch của cả hai vào chính lúc đó.
Cô vùi đầu gõ chữ.
【Thật ra thành tích trước kia của em không kém đến thế】
【Em luôn nằm trong top mười】
Trong điện thoại, âm thanh phiên dịch viên vang lên rất máy móc—-
【Không phải top mười từ dưới đếm lên】
【Không phải top mười từ dưới đếm lên】
【Không phải top mười từ dưới đếm lên】
Còn cường điệu tận ba lần.
“…..”
Giản Ngôn Từ buồn cười hỏi: “Là lúc nào?”
【Cấp 2】
Động tác gõ chữ của cô chậm dần.
【Học kỳ 1, lúc ở THPT Số 4 】
【Sau này em chuyển trường, rồi còn nhảy lớp một lớp nữa, nên theo không kịp】
“Học kỳ 1.” Giản Ngôn Từ cầm chậm lặp lại, rồi hỏi thêm, “Sao lại chuyển trường?”
Tư Dao không muốn nghĩ thêm, thế là cất điện thoại đi.
“Có, có thể là,” Cố nhớ đến chuyện mình chuyển trường những hai lần, có chút mệt mỏi, “Vận vận khí, không may.”
Giúp đỡ học tập, còn giúp ra phiền muộn.
Quả nhiên đời này cô và ‘học tập chăm chỉ’ có duyên không phận rồi.
Dọn dẹp cặp sách xong, trên đỉnh đầu Tư Dao dán ngay một chữ ‘thảm’, còn trong làn đạn thì chữ gì đã viết rõ lên mặt: “Đàn, đàn anh.”
“Hôm nay cảm, cảm ơn, anh.” Cô đứng lên, “Em đi, đi trước đây.”
Giản Ngôn Từ vòng qua cạnh bàn máy tính, còn dư lại một hộp sữa bò dâu tây kỳ tích, anh bèn cầm lên rồi hỏi: “Cái này, không mang về sao?”
“… Em em uống những hai hộp rồi.”
Tư Dao ôm balo, im lặng.
Uống hai hộp còn đòi lấy một hộp… Cũng đâu quen hơi sữa đến nỗi đó.
Nói cứ như thể, cô thật sự là đứa nhóc sơ sinh chưa cai sữa vậy!
“Không phải uống sữa này thì sẽ may mắn ư?”
Tư Dao ngây ra.
“Sao, sao cơ?”
Cô ngơ ngác nhìn Giản Ngôn Từ đi đến, dừng lại ở trước mặt mình, đôi con ngươi nhạt màu được ánh trời chiều chiếu rạp long lanh như ngọc lưu ly, chầm chậm cong lên ánh cười.
“Vui vẻ lên nào, bạn nhỏ.”
Người nọ kéo khóa balo cô ra, thả hộp sữa ấy vào, thờ ơ nói: “Kỳ tích và vận may, anh đều đã trang bị xong cả cho em rồi.”
Trước bàn học.
Tư Dao nhìn chằm chằm hộp sữa bò dâu tây trước mặt.
Tư Dao nhìn hết sức chăm chú hộp sữa bò dâu tây trước mặt.
Vốn ủ bụng sẽ lấy nó ra uống, nhưng không hiểu sao, lại rề rà không chịu xuống tay.
“Dao Dao,” Ngay lúc đang ngây ra, Tư Quế Trân lại gõ cửa, “Chiều nay mẹ phải ra ngoài.”
“Dạ, được.”
Châm chước một chập, Tư Quế Trân lại cất lời, “Con có muốn đi xuống nhà dưới xem cùng mẹ không? Chú Tề đang ở đấy.”
Tư Dao ngừng một lát: “Con, con không không đi.”
“Vậy được rồi, trong tủ lạnh có hoa quả, nhớ ăn nhé con.” Tư Quế Trân không cưỡng ép cô, đứng bên ngoài cửa, nói, “Hôm nay con có ra ngoài với bạn học nữa không?”
“…. Vẫn, vẫn chưa biết biết.”
Chờ khi Tư Quế Trân đã đi rồi, căn nhà trở nên tĩnh lặng.
Tư Dao nghĩ ngợi, thôi thì không uống vậy, kéo ngăn bàn ra nhét hộp sữa vào.
Hôm nay có cần đi hay không?
Đi…. Chơi game không? Nhưng hiện tại cô lại không muốn chơi game cho lắm.
Chắc là anh sẽ không… giảng bài cho cô nữa đâu nhỉ.
—- Thôi đi.
Tư Dao lục tìm trong ba lô bài thi Vật lý tháng, vừa mở vở nháp ra, định là sẽ giải lại những bài mà mình đã làm sai.
Bỗng dưng, lật ra trước vài trang.
Trên bản nháp, hẵng còn bút tích đề bài ngày hôm qua vừa giải, viết đến mấy trang.
Chữ viết của nam sinh rất đẹp, tuy nhanh nhưng nét chữ nhẹ nhàng, logic ngay từ lúc bắt đầu đã đâu ra đấy, vô cùng vắn tắt.
Sau này có vẻ là để thích ứng với tiết tấu của cô, quá trình giải cũng chững lại, gần như là đi từng bước một.
Nhìn thật lâu là lâu.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tư Dao vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn giữ một bên giấy nháp.
Cẩn thận xé những tờ giấy ấy xuống.
Sau buổi trưa chủ nhật, dưới lầu, đường phố đông đúc náo nhiệt, một chiếc xe phun nước mở nhạc ầm ĩ chui vào cửa sổ.
Ngay sau đó, thiếu nữ đang vùi đầu làm bài đột nhiên nằm úp sấp xuống thật, vỗ bút lên bài thi.
Viết-không-ra-chữ-nào!
Tư Dao chôn đầu trong khuỷu tay, cơn buồn ngủ làm bản thân ngày càng lâng lâng.
Mơ mơ màng màng.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng mà Giản Ngôn Từ trả lại bức thư tình cho cô, khi ấy hãy còn là một đàn anh tắm mình trong gió xuân.
—- Thành thật xin lỗi, anh tạm thời không có tâm tư này.
—- Bạn học, chăm chỉ học tập.
Ngay sau đó cảnh tượng lại nhảy sang đến trước cửa sổ.
Người ấy đắm chìm trong ánh mặt trời, nhìn cô và cười như một… hồ ly tinh.
—- Tại sao lại cắt tóc ngắn?
Tóc bị ai đó dùng sức kéo mạnh thật là mạnh.
Tư Dao vừa ngoảnh sang, trước mắt là một cậu nam sinh đeo mắt kính, trên thân còn có đồng phục của trường Dục Dương, cười hì hì dí sát mặt vào.
Là người bạn cùng bàn năm cô học lớp mười, bàn tay từ dưới gầm bàn vươn đến sờ soạng trên lưng cô, rồi giật thật mạnh mái tóc đuôi ngựa của cô ra sau.
— Sao không có người khác đụng vào hả?
— Cả lớp chỉ có mình cậu như thế, buồn tẻ quá đó.
— Đừng lắp bắp, mở họng ra nói đi.
Tư Dao mở bừng mắt.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng mưa rơi tí tách. Không biết trời hạ cơn mưa tự bao giờ.
Trong dãy lầu hoang, cơn mưa sau giờ tan học.
Nam sinh nào đó túm áo khoác cô đi lên lầu, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, Tư Dao nghe tiếng mình khóc nấc lên rồi nghẹn ứ, sau đó thì hét lên một tiếng, và rồi, đột nhiên đẩy—
Đối phương bước hụt, thế là lăn xuống.
Đại não của cô rỗng tuếch.
Không biết qua bao lâu sau, cô mới giữ vững bước chân sắp sửa không đứng vững nỗi nữa, cả người cứng đờ đi xuống dưới nhìn thoáng qua.
Nam sinh ngã xuống bậc thang dưới cùng, thở dốc, trên nền xi-măng nhuốm đầy máu đỏ.
Cả người Tư Dao chìm trong cơn run rẩy, toàn bộ sức chú ý đều tập trung trên thân người kia.
Khoảnh khắc hai mắt đẫm lệ, cô trì trệ phát hiện ra ở một góc nơi nam sinh kia nằm không xa, có một cậu trai khác.
Cậu trai ấy mặc một bộ đồng phục đen, trắng và xanh.
Chỉ nhìn thoáng qua ở phía xa xa.
Những chuyện sau đó, đều hỗn loạn đến nỗi không sao nhớ lại được.
Mà trong mơ.
Tư Dao ngẩn ngơ nhìn cậu trai ấy đang bước ra.
Lần này lại thấy rất rõ ràng.
Cậu trai vận đồng phục của THPT Số 4, đôi mắt đào hoa trong veo dưới ánh mặt trời, khi cười rộ lên, đuôi mắt còn thoáng cong lên như một cái móc câu.
Quen thuộc quá đỗi.
Tựa như giây tiếp theo, anh sẽ từ từ cất lời: Nhìn gì đấy? bạn nhỏ.
— Giản Ngôn Từ.