*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Đây là con phố mà Tư Dao quen thuộc đến từng ngóc ngách, là con đường luôn phải đi qua mỗi ngày tan học về nhà.
Cô yên lặng nhìn hình phản chiếu trên mặt bảng, không quay đầu, nhưng cũng không dám đi nữa.
“Chu choa, cô bé tan học rồi à?” Chủ tiệm hoa quả quen Tư Dao, ngồi trên ghế nhựa đón tiếp: “Mua gì đây? Hôm nay có bơ và dâu tây mới nhập về này, bao lớn bao ngọt…”
Gã đàn ông đè vành nón xuống thấp, không thấy rõ mặt, thân hình béo ù được bọc trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục, chiếc quần bò bị giặt sờn màu.
Còn đi chưa được vài bước, gã chợt dừng chân đi đến một tiệm thức ăn nhanh.
…. Hình như là không phải.
Mười giây vừa mới dừng lại ban nãy, từng sự kiện ẩn mình nơi sâu nhất trong trí nhớ của Tư Dao đang không ngừng sục sôi trồi lên.
Trong đầu, vô số hình như như quân đoàn vùn vụt kéo đến.
Cả người cô căng lên đến giới hạn, bị dọa mất mật.
Ngay cả bữa cơm chiều cũng không yên lòng.
“Dạo gần đây có chuyện gì sao? Nói với mẹ…” Trên bàn ăn, Tư Quế Trân đã nhìn thấy dáng vẻ mất hồn này của Tư Dao đến ba lần, dừng đũa, “Dao Dao, con lại ngây ngốc gì thế?”
“Không, không không có gì.” Tư Dao nhất thời ngẩng đầu lên.
“Mẹ thấy cả ngày nay còn cứ kỳ quái lắm,” Tư Quế Trân tức giận, “Tinh thần lỗ mãng, thường hay chạy ra ngoài—Không phải là yêu sớm đấy chứ?”
Nghẹn ngay ngụm cơm vừa nuốt.
Tư Dao mặt đỏ phừng phừng, nuốt hết xuống bụng: “Không, không có…”
“Dao Dao,” Tư Quế Trân tắt đi nụ cười trên môi, châm chước, nói: “Nếu con không thích chú Tề, thì có thể nói với mẹ, không sao cả, biết chưa con?”
Cô sững sờ: “… Cũng không phải không, không thích.”
Hôm lễ tiết Thanh Minh ấy, Tề Văn Từ vốn muốn đưa Tư Dao đi thăm thú chơi bời hai ngày, nhưng cô lại như thể muốn trốn tránh vậy, ngày nào cũng bảo là có hẹn với bạn, phải đi chơi. Nếu mà hủy hẹn sẽ gây ảnh hưởng đến người ta.
Dù sao nỗi ám ảnh trong quá khứ ấy cũng chưa thể lành lại nhanh như thế được, chuyện này không gấp.
Tư Quế Trân thở dài một hơi: “Dạo gần đây ở cùng bạn học thế nào rồi?”
“Cũng, cũng ổn ạ.”
“Ổn là tốt rồi,” Tư Quế Trân yên tâm, “Vậy con và người bạn cùng bàn trước kia, không còn xảy ra mâu thuẫn gì nữa chứ?”
Tư Dao ngoan ngoãn lắc đầu.
Sau lần viết bản kiểm điểm, cô và Quý Thù Nghi được Thẩm Đông Huy phân chia kẻ vùng Nam tên đất Bắc, một người ngồi ở bên cửa sổ, một người ngồi gần hành lang.
Bình thường cũng không có mối giao thiệp chung chạ gì, nhóm chat trên chim cánh cụt cũng giải tán.
Có thể vì lần Tư Dao tức giận ném cặp sách ấy khắt sâu vào tận tim gan mọi người.
Nên sau đấy, những chuyện cô thường làm như tưới nước cho cây, lau bảng này nọ, đều có không ít thì nhiều người sẽ lên giúp đỡ.
“Mẹ nghe thầy Thẩm của bọn con nói, sắp đến kỳ thi tháng rồi nhỉ?” Tư Quế Trân gắp một cái cánh gà vào chén Tư Dao, cổ vũ, “Cố lên, mẹ chờ mong tin tốt từ con đó.”
Kỳ lễ tiết Thanh Minh vừa xong, thứ hai đến là đón chào kỳ thi tháng tàn ác.
Chấm điểm thi rất nhanh, thứ sáu hôm nay, thành tích các bài thi đã lục tục phát về cho học sinh.
Một kỳ nghỉ điên cuồng ngay lập tức bị dọn sách ráo, chỉ còn dư lại tiếng than khóc, héo mòn.
“Nữ hiệp, ê, nữ hiệp.” Trình Hạo ngồi trước Tư Dao nay đã được chuyển xuống ngồi sau, cậu chàng vừa nhận được bài thi Toán, tò mò vỗ vai cô, “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Di chứng của việc ném sách vở là, không hiểu sao Trình Hạo lại chuyển sang gọi cô là nữ hiệp.
Ôi phiền quá, phiền quá phiền quá đi—-
Tư Dao không nhịn được nữa, quay đầu lại: “Cậu, cậu có thể đừng đừng kêu tớ…”
“Hề hề, 58 điểm.” Trình Hạo nhìn thấy bài thi trong tay cô, “Ngon đó, cao hơn tớ những hai điểm này.”
“…..”
Tư Dao uất ức nhét bài thi Toán vào trong balo.
Cô lại mở bảng điểm trên tay ra, lướt hết một lượt xếp hạng thành tích của từng môn và xếp hạng tổng thể, rồi thất vọng nằm bò xuống bàn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này cô lại nằm trong top mười cả lớp—từ dưới đếm lên.
Nghiêm túc mà nói, Tư Dao không biết mình kém ở môn nào nữa.
….
Vì chịu mưa dầm thấm đất từ nhỏ của Tư Quế Trân nên Tiếng Anh của cô khá tốt, còn tất cả các môn khác đều kém đến nỗi, chỉ xếp trung bình.
“Tớ đoán, nếu kỳ thi tháng sau mà không có vấn đề gì sất, thì chúng ta có thể ngồi chung với nhau nữa này.” Trình Hạo bô bô cái mồm, “Tớ, cậu và cả Trần Tĩnh Tĩnh, ngồi vững vàng ở thành lũy cuối lớp, ba chúng ta sẽ thiết lập tam giác của lớp…”
“Ai muốn thiết lập tam giác với cậu?” Trần Tĩnh Tĩnh đang ngâm cứu một cuốn sách chiêm tinh nào đấy, lặng lẽ hỏi, “Tư Dao này, sinh nhật cậu là ngày nào….”
Tư Dao ủ rũ nâng mặt lên, “Mười lăm tháng, tháng sáu.”
“Vậy là sắp đến rồi, để tớ xem cho—sao Song Tử? Ở đây nói cậu là thông minh, lanh lợi, tố chất của thần kinh… Ôi, sao không giống cậu gì thế.” Trần Tĩnh Tĩnh lại hỏi thật khẽ, “Vậy bạn trai cậu thì sao?”
“Cái, cái gì cơ?”
“Người bạn trai cậu ấy, sinh nhật ngày bao nhiêu?”
“…”
“Không không phải,” Tư Dao mém chút nữa đã cắn trúng lưỡi, “Tớ tớ tớ không có….”
“Ui cha tò mò quá, nhưng sao tớ cảm thấy quyển sách này bói không chuẩn chút nào ấy nhỉ?”
Trần Tĩnh Tĩnh còn lấy ra một cuốn vở sặc sở sắc màu, “Cậu xem đi, tớ còn bói cho người khác nữa, nhưng vẫn không thấy đúng.”
Trên cuốn vở, đứng đầu tiên là tên Trần Tĩnh Tĩnh và bạn trai học lớp bên cạnh của cậu ấy, bên dưới là một đống phân tích về sự xứng đôi giữa hai chòm sao.
Bên dưới còn có người khác, đều là tên các bạn nam khá quen thuộc ở THPT Số 4.
Có vẻ là nhóm các cô gái mang tâm tư nhộn nhạo đây mà.
Tư Dao nhìn thoáng qua đã thấy tên Giản Ngôn Từ xuất hiện nhiều nhất, khựng người lại.
Sinh nhật của anh được đánh dấu lại: ngày 22 tháng 12.
“Cậu xem nè, tớ coi cho Giản Ngôn Từ cung Ma yết thì cái gì mà… ma quỷ và thiên thần tồn tại song song, sao mà được chứ, anh ấy không phải là thần Giản được công nhận ư?” Trần Tĩnh Tĩnh nói, “Tớ thấy một mình anh ấy cũng đã có thể nâng được giá trị nhan sắc trung bình của cả THPT Số 4 này lên rồi ấy chứ, đã thế còn học cực kỳ giỏi nữa—không phải anh ấy được tuyển thẳng đến đại học Thanh Hoa đó sao?”
【Chòm sao không xứng đôi với Ma Kết nhất: Chòm Song Tử】
“….”
“Cậu nói xem có phải là không hề chuẩn tí nào không?”
Không biết tại sao.
Lúc nhìn đến dòng này, Tư Dao đột nhiên nảy sinh một cảm giác, tâm trạng còn nặng nề hơn cả lúc biết được điểm thi nữa.
Cô theo bản năng vặn lại: “…. Nó, nó không chính xác đâu.”
Nói xong, ngây cả người.
Không hiểu sao tâm trạng của bản thân lại xuống dốc như thế, đến tận lúc Thẩm Đông Huy bước vào.
“Mọi người yên lặng chút nào.” Ông vỗ bục giảng, “Thầy có hai chuyện cần nói, im lặng cả đi.”
“Thành tích kỳ thi tháng lần này đã nhận được hết rồi chứ?” Thẩm Đông Huy nói, “Bài thi cũng đã phát ra, các em tự xem lại đi. Đề thi lần này đúng là khó thật, các em cần phải xem lại bản thân đã sai những lỗi nào, thứ hai chúng ta sẽ giải đề.”
“Còn một chuyện nữa.” Ông dừng lại, “Bắt đầu từ tuần sau, chúng ta sẽ như các anh chị lớp 12, bắt đầu tiết tự học tối.”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cả căn phòng vang tiếng than ôi.
Thẩm Đông Huy: “Khóc cái gì? Dãy lầu đối diện kia, còn chưa đến hai tháng là sẽ tốt nghiệp rồi, tiếp bước đấy chính là các em, thầy còn gấp thay cho các em đấy…”
Sẽ, tốt, nghiệp.
Không rõ ra sao, Tư Dao lại nhớ đến câu nói lần trước đọc được trên Confession tỏ tình.
— Thành phố Hòe cách Diên Thanh 1278 km, cách ngày thi đại học là 62 ngày.
— Thiếu niên mà tôi gặp được trong một buổi hè hôm ấy, dường như cũng sắp rời tôi mà đi như mùa hè ấy mất rồi.
— Nếu có thể, tôi muốn đi với anh….
Tư Dao cắt ngang dòng suy nghĩ đang dần đi xa hơn.
…. Brhhh. Rõ ràng là-không có một tí tẹo-liên quan gì với cô cả!
“Các em, tiếp theo đây, nhiệm vụ chính của các em là—”
Trên bục giảng, Thẩm Đông Huy dùng ngữ điệu như thể đang nói chuyện với các chiến sĩ, cổ động: “Học tập!!”
Học tập—–
Là phải bớt chơi game lại.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, rọi vào trước thân người của một cô gái đang ngồi trước máy tính, mái tóc cô cũng ướm màu vàng nắng.
Lại là một buồi chiều thứ bảy luôn làm lòng ai phải biếng nhác.
Giản Ngôn Từ vừa đi vào trong đã thoáng thấy hình ảnh như thế.
Bạn nhỏ đang ngồi đoan chính chơi game, quả đầu ngắn ngủn xõa ra đắm chìm trong ánh mặt trời, như một con thú xù lông. Lại thêm phần khiến người ta muốn xoa xoa.
Sau khi Thẩm Đông Huy nói những lời ấy, cảm giác của Tư Dao với game cũng có chút thay đổi.
— Ban đầu là vô cùng tập trung vào chơi game, biến thành vô cùng bất an khi chơi game.
Bất an đến nỗi, trong mấy phút chờ đợi game load vào trận, lần đầu tiên, Tư Dao đưa tay về hướng ba lô đặt bên cạnh mình.
Giảnh giật từng giây, lấy một cuốn sách Vật lý cổ điển ra.
Mở ra đặt lên đầu gối, cúi đầu xuống.
Cô nghiêm túc đọc đề bài, siết bút, lại mắc kẹt ngay đề bài đầu tiền.
Định bụng xoay người qua lấy tờ giấy nháp để tính toán—
“Chọn B.”
Tư Dao bị dọa cho run cả người, theo bản năng xoay đầu lại, bất thình lình đối diện với gương mặt của cậu trai gần trong gang tấc.
“…. Đàn, đàn anh, anh.” Cô vội vã thụt ra sau, ngửa đầu, rồi lại rụt về. “Tỉnh, tỉnh ngủ rồi ạ.”
“Ừm.”
Phía sau, Giản Ngôn Từ cong lưng, tầm mắt lướt qua bả vai cô, đang nói về đề bài nọ.
“Không phải đang chơi game sao?” Phải chăng là vì vừa mới tỉnh giấc, âm giọng của anh thanh thanh, có chút quyến rũ trầm khàn, “Sao lại đứng núi này trông núi nọ rồi.”
“Chỉ là vì, vì bài tập của bọn em có, hơi nhiều.”
Khoảng cách ngay gang tấc, cô nghe thấy anh hỏi: “Nhiều lắm sao?”
Phải một hồi lâu sau, Tư Dao mới thỏ thẻ ra được một chữ: “Nhiều…”
Giản Ngôn Từ cười: “Vậy sao còn lén lút đến đây?”
“….”
Sao tên này lại, lại quản nhiều như thế chứ!
Tư Dao cứng cổ, nhìn qua bài thi, rồi lại nhìn đề bài, không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Tại, tại sao lại chọn B?”
“Tính là ra.”
Vừa nãy anh vẫn chưa tính mà.
Hai phút sau, Tư Dao từ bỏ ý định nhẩm miệng, đang muốn lấy giấy nháp trong ba lô ra để tính.
Vừa đặt tay vào ba lô ở bên cạnh, khóe mắt thấy trò chơi đã bắt đầu.
Cô buông tay ra như một phản xạ có điều kiện, ủ bụng chơi game xong lại chơi. Ngay lúc vừa buông tay, ba lô mở được hơn nửa không có sức giữ lại, thế là rơi hết xuống bàn.
Khóa cặp mở ra, sách và bài thi rơi tán loạn trên mặt đất.
Đại não cứng đờ trong mấy giây, ùn tắc, không biết phải làm sao.
Giản Ngôn Từ hãy còn cụp mắt nhìn mấy bài thi của mình.
Tư Dao nhanh chóng xoay người lại, bắt lấy con chuột. Cứ như bắt được một cọng rơm cứu cánh.
Chơi game thôi.
— Hạng 31. Giản Ngôn Từ có biết lớp bọn họ chỉ có 39 người không?
— Nhưng mà tiếng Anh của cô không…tệ đến thế mà.
— Anh xem rồi có thể để lại không? Anh, anh sẽ không thấy hết chứ?
Ngày hôm qua lúc báo thành tích cho Tư Quế Trân, Tư Dao cũng không căng thẳng và xấu hổ như thế này.
“Bạn học này,” Âm thanh của Giản Ngôn Từ vang lên, chầm chậm hỏi, “Có muốn nhận phục vụ đặc biệt không?”
Tư Dao mém chút nữa đã quẳng con chuột đi luôn: “Cái, cái gì?”
Còn chả dám quay đầu lại nhìn.
Chỉ có thể nghe tiếng.
“Phụ đạo cho em.” Giản Ngôn Từ nói, “Chơi game xong thì sang đây, giúp em cai game.”
Tư Dao nhìn chòng chọc vào màn hình, bây giờ trên đấy đang đánh cái quỷ gì cô cũng chẳng biết nữa.
“… Ồ.”
Khóe mắt liếc thấy Giản Ngôn Từ đang thay cô nhặt mấy thứ trên mặt đất lên, rồi cầm ba lô của cô đi về phía đối diện.
Toàn thân Tư Dao gần như là căng chặt, đánh cho hết một ván.
Chiến tích thê thảm khỏi bàn.
Cô uống chưa hết nửa hộp sữa, bèn đẩy ghế dựa ra, cọ qua cọ lại, lo lắng thấp thỏm dịch qua.
Giản Ngôn Từ đang ngồi bên ô cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã, lặng lẽ lật bài thi của cô ra.
Tư Dao cào cào mái tóc ngắn cũn cỡn, đột nhiên nảy sinh nên một loại ảo giác, như là chuẩn bị đi gặp giáo viên chủ nhiệm ấy.
Vừa lúc này, Giản Ngôn Từ lại nâng mắt lên nhìn.
Tầm mắt dừng lại bên làn tóc rối xù của cô.
Tư Dao đến gần, muốn nhìn bài thi trong tay của anh: “Đàn, đàn anh ơi, anh…”
Còn chưa dứt lời.
Nam sinh trước mắt đột nhiên vươn tay lên, bất thình lình, vén một lọn tóc nhỏ của cô.
Tư Dao xù cả lông, lập tức ngẩng đầu lên.
“Bạn nhỏ,” Giản Ngôn Từ nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy lọn tóc xuống, đôi mắt đào hoa ấy thoáng cong lên ý cười, hỏi, “Sao lại cắt tóc ngắn đi thế?”
Ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ biếng nhác len lỏi vào.
Phác họa nên đường cong chiếc cằm và cần cổ cậu trai, tựa như những lỏm thuốc màu trên bảng vẽ, toàn thân anh như được mạ lên một lớp ánh sáng mỏng.
Cách quá gần, ngay cả lông mi anh cũng hiện rõ mồn một, được ánh mặt trời nhuộm thành màu sắc vàng kim xinh đẹp.
Tư Dao hẵng còn chưa nghe được câu anh vừa hỏi là gì.
Chỉ nghe thấy nơi ngực mình, có một tiếng nhảy thật mạnh, thật rõ ràng.