Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 6: Người tốt rồi sẽ được báo đáp




Thủy Quang ngồi trên ban công nhìn bầu trời đêm mờ mịt. Đêm tối có thể khiến cô vô tư bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Cô từng hận ông trời không công bằng, vì sao không phải là người khác mà lại là anh? Cô cũng hận chính mình, hận người rõ ràng đã nói là sẽ đợi cô nhưng lại không giữ lời hứa. Đôi lúc, Thủy Quang cảm thấy mình như kẻ tâm thần, cô bắt đầu ảo tưởng một số thứ, từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều ký ức, cô muốn phác họa lên anh thì quá dễ dàng, nhưng khi tỉnh táo lại, những thứ đo schir khiến cô càng thêm trống rỗng và tuyệt vọng…

Ngày hôm sau, lúc Thủy Quang thức dậy nhìn đồng hồ đã là hơn chín giờ, sau khi nhớ ra mình đã không cần đi làm nữa, cô ngồi đờ đẫn một hồi lâu mới xuống giường, vào nhà tắm, vỗ nước lạnh lên đôi mắt sưng mọng của mình.

La Trí ngồi khoang chân trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, nói: “Dậy rồi à!”

Thủy Quang ngồi xuống bên cạnh anh. “La Trí, anh về đi.”

La Trí sững sờ. “Làm gì mà phải đuổi anh đi vậy? Muốn về thì cùng về.”

“Em sẽ không về, ít nhất không phải bây giờ… La Trí em ở đây rất tốt, thật đó.”

La Trí xoa đầu cô. “Được rồi, em không muốn về thì anh cũng không về.” La Trí thấy cô vẫn còn cố chấp, liền nói thẳng: “Anh đi, được, nhưng nhất định cũng sẽ vác em đi cùng!”

Thủy Quang bất lực, biết rõ cái tính ngoan cố của anh có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Vậy công việc của anh thì thế nào?”

La Trí xua tay. “Cái cũ không đi cái mới không đến. Bâu giờ, hai anh em chúng ta sẽ cùng tìm việc.”

Cuối tuần, Thủy Quang đến một tiệm bánh ngọt mua bánh cho La Trí, tình cờ gặp một người bạn cũ. Đối phương nhìn thấy cô, liền đến chào hỏi: “Tiêu Thủy Quang?”

Thủy Quang cười. “Lâu rồi không gặp, chị Nguyễn Tĩnh.”

Nguyễn Tĩnh tươi cười, nói: “Đúng vậy, phải hơn một năm rồi nhỉ. Em có bận không? Nếu không vội thì tìm chỗ nào ngồi xuống uống cốc trà nhé!”

Hai người vào quán trà đối diện tiệm bánh ngọt.

Lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh và Thủy Quang gặp nhau là khi Thủy Quang học năm hai, còn Nguyễn Tĩnh là nghiên cứu sinh năm hai. Thủy Quang dắt Edward đi dạo, cô ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường, một nữ sinh đang ngồi đó tươi cười bắt chuyện: “Chó của em đẹp thật đó, nó tên là gì?”

“Edward.”

Nữ sinh kia hơi ngẩn người, sau đó cười lớn: “Thế giới rộng lớn chuyện kỳ lạ gì cũng có, chó của chị cũng tên là Edward, nhưng mà bay giờ nó ở quê, cách chị mười vạn tám nghìn dặm.”

Hai người tiếp tục trò chuyện. Có thể là do hợp tính, lại học chung một trường, về sau, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài uống trà tâm sự.

Nguyễn Tĩnh nói mình đến đây học vì muốn chạy trốn một người.

Tiêu Thủy Quang cười, nói, cô đến đây là để tìm một người.

Hai người đều trầm mặc, mãi sau Nguyễn Tĩnh mới lên tiếng: “Xem ra, mỗi người đều có “tâm bệnh” cả.”

Đúng vậy, mỗi người đều có tâm bệnh, song hành cùng những nỗi đau khác nhau. Nỗi đau của Nguyễn Tĩnh là nhìn thấy được và có thể chống trả, còn nỗi đau của Tiêu Thủy Quang là sự nghẹt thở âm thầm bên trong.

Sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Tĩnh đến thành phố khác, cô nói muốn đi nhiều nơi để tích lũy thêm kiến thức.

Lần này gặp lại đã hơn một năm.

Trong phòng phảng phất hương trà, Thủy Quang nghe Nguyễn Tĩnh nói về những điều cô gặp trong hơn một năm qua, những nơi cô đi qua, những người cô đã gặp. Thủy Quang cười. “Sao chị lại có thể tạo cho người khác cảm giác bản thân rất thấu hiểu cuộc đời thế?”

Nguyễn Tĩnh cũng cười, đáp: “Khi con người ta trải qua một số chuyện, sẽ thấy dửng dưng với nhiều việc.”

Thủy Quang gật đầu.

Nguyễn Tĩnh nói lần này đến đây dự đám cưới của người bạn học, nhân tiện thăm lại chốn cũ, gặp được Thủy Quang là thu hoạch bất ngờ.

Sau đó, cô ấy hỏi thăm chú chó Edward của Thủy Quang.

“Bạn cùng phòng của em đang nuôi hộ, chỗ em không được nuôi động vật, nhà cô ấy ở ngoại thành, thỉnh thoảng em qua thăm.” Thủy Quang trả lời.

Quan hệ giữa Nguyễn Tĩnh và Thủy Quang vẫn luôn là kiểu bạn bè chân chính không cần phải gặp gỡ nhau nhiều. “Thủy Quang, chị vẫn luôn muốn hỏi em, em.. đã tìm được người em muốn tìm chưa?”

Thủy Quang cúi đầu, mấy lọn tóc ngắn trước trán rủ xuống chạm vào lông mi. “Nguyễn Tĩnh, chị có tin vào số mệnh không? Tin rằng có một vài thứ đã được ông trời sắp đặt, dù chị có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì, cho dù… cho dù chỉ là một giấc mơ.”

Nguyễn Tĩnh nhìn cô gái đối diện lặng lẽ xoay chiếc cốc gốm trong tay, đột nhiên thấy đau lòng. “Chị tin người tốt rồi sẽ được báo đáp.”

Thủy Quang khẽ cười, ánh mắt xa xăm. “Cảm ơn chị, Nguyễn Tĩnh.”

Nguyễn Tĩnh cười gượng. “Những lời lẽ vô vị bày có thể khiến em cười, cũng coi như chị đã làm được chút việc tốt.”

“Không vô vị chút nào, em cũng hy vọng được báo đáp.”

Di động của Thủy Quang đổ chuông, là La Trí gọi đến, cô nghe máy, anh hỏi cô đi đâu mà nửa ngày không thấy về.

Thủy Quang nói đang uống trà với bạn, lát nữa sẽ về. Cô cúp máy. Nguyễn Tĩnh liền hỏi có phải cô phải về rồi không.

“Không sao, là anh em, anh ấy tưởng em đi mất rồi.”

Nguyễn Tĩnh bất giác nhớ đến chị gái của mình, không kìm được cười, nói: “Trong nhà có anh chị em đúng là vui vẻ, nhưng lại bị quản nhiều, chị rất đồng cảm!”

Thủy Quang nói: “Anh ấy sợ em mang bánh ngọt của anh ấy đi mất.” 

Nguyễn Tĩnh bật cười.

Di động đặt bên tay Thủy Quang lại đổ chuông, lần này là sô máy lạ, cô khẽ gật đầu xin lỗi Nguyễn Tĩnh, cầm máy lên nghe.

“Cô Tiêu phải không?”

“… Vâng.”

“Chào cô, tôi… tôi là Trương Vũ. Cô Tiêu, chúng ta đã gặp nhau hai lần, tôi mạo muội gọi điện cho cô, vẫn là hy vọng cô có thể cân nhắc về đề nghị lần trước, liên quan đến game mới của chúng tôi. Cô Tiêu, có thể cô không hiểu rõ lắm về game hoặc là tôi nói chuyện khiến cô hiểu nhầm, tôi đảm bảo công ty chúng tôi làm ăn rất chân chính!”

Thủy Quang nhớ ra người lần trước đưa danh thiếp cho cô, sau đó lại gặp trong quán ăn, nhưng cô nhớ mình không hề cho anh ta số điện thoại.

“Làm thế nào anh biết được số của tôi?”

“À… tôi đã tìm hiểu, cô Tiêu, công ty GIT chúng tôi thực sự hy vọng có thể hợp tác với cô, xin cô hãy cân nhắc lại một chút.”

Đối phương nói hết nước hết cái, Thủy Quang không có hứng thú, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý bỏ cuộc. Thủy Quang đau đầu, chỉ hy vọng sớm kết thúc cuộc điện thoại nên đành nói sẽ cần nhắc. Đối phương mừng rỡ nói: “Vậy tôi đợi tin tức của cô” rồi cúp máy.

Từ câu trả lời của Thủy Quang, Nguyễn Tĩnh đoán ra được phần nào, liền hỏi: “Có công ty muốn mời em sao?”

“Không phải, họ tìm em chụp ảnh game gì đó.” Thủy Quang bất đắc dĩ nói: “Có thể chỉ là đùa mà thôi.”

“Công ty gì vậy?”

“GIT.”

“GIT?” Nguyễn Tĩnh kinh ngạc.

“Có vấn đề gì sao?” Thủy Quang tiện miệng hỏi.

Nguyễn Tĩnh trầm ngâm nói: “Công ty này rất có tiếng trong ngành IT, nhưng chị biết đến chủ yết là vì người sáng lập nó từng học trường chúng ta.” Nói đến đây, Nguyễn Tĩnh cười. “Người đó đúng là huyền thoại, anh ta là sư huynh trên bọn chị hai khóa trong viện nghiên cứu của trường, tuy không cùng khoa với bọn chị. Chọ cũng chỉ nghe danh anh ta, chưa từng gặp người thực nhưng thanh danh của anh ta thực sự rất lớn. Anh ta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng số một trong nước, sau này được “mời” đến trường chúng ra học nghiên cứu sinh, tài hoa, danh tiếng có thể coi là hạng nhất, nhưng anh ta dường như không hề để ý đến những thứ phù phiếm đó, học được một năm liền nghỉ học ra ngoài khởi nghiệp, đã trở thành ví dụ thành công điển hình, khi đó giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh bọn chị và cả lãnh đạo khoa, lãnh đạo viện còn thường xuyên lấy Chương Tranh Lam ra làm gương để khuyến khích thế hệ sau, đâu biết là Chương Tranh Lam mới học ở trường này không đến một năm đã đi rồi, căn bản không thể coi là học trò do bọn họ bồi dưỡng được. Nói ra thì đây cũng coi như là điểm đáng cười lại đáng buồn của giáo dục Trung Quốc.”

Thủy Quang yên lặng nghe Nguyễn Tĩnh nói xong mới khẽ hỏi: “Tên của anh ta… là gì?”

Nguyễn Tĩnh rót ít nước lên nắp chiếc cốc gốm, dùng tay chấm nước viết lên mặt bàn ba chữ: “Chương Tranh Lam”.

Thủy Quang nhìn cô viết xong chữ “Lam”, trái tim chợt lỡ nhịp.

Trùng hợp đến vậy sao?

Nhưng, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Thủy Quang vẫn luôn thấy mơ hồ về cái đêm của hai năm trước. Cô chỉ nhớ cảm giác đau đớn hòa nguyện với sự dịu dàng. Sau khi tỉnh lại, cô cố ý gạt đi tất cả những chi tiết và cảm nhận của đêm đó, cô không muốn nhớ xem người ôm cô trên giường là ai. Bởi vì đó không phải anh ấy, nên đau cũng được mà dịu dàng cũng được, cô đều không muốn để ý đến, chỉ coi… chỉ coi là mơ một giấc mơ sai lầm.

Cô và Nguyễn Tĩnh lặng lẽ uống nốt cốc trà cuối cùng.

Nguyễn Tĩnh nói mình dự đám cưới xong có thể sẽ quay về nhà một chuyến, bố mẹ liên tục giục cô về, hơn nữa, gần đây sức khỏe của ông nội không tốt, phải nằm bệnh viện, tuy là bệnh cũ nhưng cô thực sự thấy lo lắng nên phải quay về thăm.

Tiêu Thủy Quang chúc cô đi đường bình an.

Trước cửa quán trà, Nguyễn Tĩnh và Thủy Quang trao cho nhau một cái ôm nhẹ, nói: “Tiêu Thủy Quang chúc em vạn sự như ý.”

Thủy Quang nhìn chiếc taxi đi xa rồi mới quay về nhà.

Buổi xem mắt vào thứ Bảy của Chương Tranh Lam bắt đầu sau khi đối phương đến muộn nửa tiếng.

Cô gái ấy khá dịu dàng, đến nơi liền liên tục nói xin lỗi.

“Không sao.” Chương Tranh Lam lịch sự giúp cô ta kéo ghế. Nhìn thấy anh, vẻ chán nản trước đó của cô gái đã biến mất, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng đỏ mặt. “Cảm ơn.”

Chương Tranh Lam vẫy phục vụ đến, hỏi: “Cô muốn uống gì?”

“Sinh tố đi!”

Chương Tranh Lam gọi sinh tố và cà phê. Trong cuộc nói chuyện sau đó, cô gái vẫn luôn rất dễ gần, thỉnh thoảng hỏi anh vài câu.

“Bình thường anh thích làm gì? Có xem nhiều phim không? Tôi rất thích xem phim.”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Vậy sao? Tôi cũng tàm tạm.”

Đối phương mỉm cười. “Lần sau nếu có dịp, chúng ta đi xem phim nhé?”

“Được thôi.”

Tính cách Chương Tranh Lam là vậy, đối với ai cũng ôn hòa, nhưng lần này anh thật sự không thể kiên nhẫn đợi thời gian trôi qua một cách nặng nề được nữa. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng giữ phép lịch sự tối thiểu.

Anh mân mê cốc cà phê trong tay, nói chuyện với cô gái ngồi đối diện, cho đến khi hacker Trương gọi điện đến. Anh xin lỗi đối phương rồi nghe máy.

“Lão đại, hì hì, anh đang bận sao?”

Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng. “Có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có chuyện gì, hôm nay em đã gọi điện cho cô Tiêu kia, hỏi ý của cô ấy về chuyện chụp ảnh quảng cáo cho trò chơi. Xin lỗi sếp, tiền trảm hậu tấu rồi, nhưng em thật sự cảm thấy cô ấy rất thích hợp.”

Ngón tay đang đặt trên cốc bất giác dừng lại, một lát sau, anh hỏi: “Cô ấy nói gì?” Anh phát hiện ra bản thân mình có phần căng thẳng.

“Cô ấy không đồng ý ngay nhưng nói sẽ cân nhắc, lão đại, nếu như cô ấy đồng ý thì chọn cô ấy nhé?”

Chương Tranh Lam hờ hững nói: “Tùy cậu.”

Hacker Trương nghe vậy liền xun xoe nịnh bợ: “Ông chủ anh minh!”

Chương Tranh Lam tắt máy, vô thức cắn cắn môi. Cô gái ngồi đối diện thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên trầm tĩnh, do dự hỏi: “Anh… bận việc gì phải không?”

“Hử?” Chương Tranh Lam định thần lại, ngay lập tức đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước.” Anh gọi phục vụ đến thanh toán, đối phương nhất thời phản ứng không kịp nhưng anh đã khách sáo gật đầu với cô ta. “Rất vui vì được gặp cô, tạm biệt.”

Ra đến xe, anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mới quay sang nhìn chiếc túi đặt trên ghế phụ, bên trong là một chiếc áo len cũ. Hai tay anh nắm lấy vô lăng, chậm rãi ngả đầu vào đó, lẩm bẩm: “Mình thật sự điên rồi.”