Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 38: Chau dồi tình cảm (3)




Ý anh rõ ràng là “cô ấy mới là người ở trên đầu tôi”, lão Trần nào đã trải qua những chuyện như thế này, bình thường sếp luôn hào phóng, thoải mái, kiêu ngạo, trước nay chỉ có anh ra lệnh hoặc coi thường người khác chứ làm gì có chuyện anh “hạ mình khuất phục”? Cuối cùng lão Trần cũng trở nên tỉnh táo, sáng suốt. Theo đuổi? Mờ ám? Đây là cái quái gì thế? Tiêu Thủy Quang là người trong lòng Chương Tổng ư? Hôm nay Chương Tổng đến đây để đón người trong lòng, trước đó còn bảo anh ta dặn dò nhân viên nhanh chóng kết thúc công việc, lẽ nào lão đại muốn đưa người yêu về rồi? 

“Vậy… vậy bây giờ phải làm thế nào… Em đã nói với Lệ Tổng là anh sẽ đến rồi, hơn nữa… cô Tiêu vừa vào chụp tiếp rồi. Hay là chụp xong phần này, em sẽ nói với người ta là hôm nay tạm đến đây đã? Anh cứ vào trong ngồi một lát đi!”

Chương Tranh Lam muốn mắng cho anh ta một trận nhưng lại nghĩ đây là chỗ đông người, đành nói: “Tôi vào trong trước” rồi dập máy.

Die nda nl equ ydo n

Lão Trần lập tức chạy ra ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy Chương Tranh Lam liền cười giả lả. “Lão đại đến rồi!”

Chương Tổng đi thẳng về phía studio, vừa đi vừa hỏi lão Trần về tình hình chụp ảnh, người kia trả lời cặn kẽ, cuối cùng anh hỏi: “Bên trong có bao nhiêu người?” Đương nhiên “bên trong” là trong studio, nơi Thủy Quang đang chụp ảnh.

“Bảy, tám người… Anh đến đón cô Tiêu đi hẹn hò đấy à?” Câu này cũng được coi là nói trúng tim đen.

Chương Tranh Lam không đáp mà lại nhìn lão Trần khiến anh ta giật thót mình. Tâm tư của lão đại trước nay rất khó đoán, nếu đoán sai thì bị khinh bỉ, còn nếu đoán đúng… chuyện anh ấy không muốn bạn biết, bạn sẽ chết rất thảm. “Sếp, em nói linh tinh đấy.”

Chương Tranh Lam không dừng bước, chỉ đút tay vào túi quần rồi cười cười. “Cậu nói đúng rồi đấy, tôi tìm cô ấy đi hẹn hò.”

Lão Trần dừng lại, đờ đẫn nhìn sếp ung dung bước vào studio, thầm nghĩ: “Hóa ra vẫn luôn là cô ấy à.”

Khoảng thời gian trước, mấy lần boss đi làm với nụ cười rạng rỡ, hơi tí là mời mọi người ăn cơm, lại còn thường xuyên đi muộn về sớm, vẻ mặt khi đó giống y như vừa rồi, không phải là nhếch miệng cười khẩy, càng không phải là cười lấy lệ mà trông sắc mặt và tâm trạng sếp thật sự rất tốt.

Lão Trần tuy bị gọi là “lão Trần” nhưng lại ít hơn Chương Tranh Lam một tuổi, vào GIT ba năm, trong lòng anh ta, hình tượng sếp tổng luôn là “IQ cao, biết ăn chơi”, đến giờ anh ta lại cảm thấy thực ra sếp vô cùng quyến rũ.

Chương Tranh Lam quyến rũ vừa vào đến studio liền nhìn thấy người muốn gặp, bởi cô rất nổi bật. Cô đứng ở giữa đám người, trên người mặc một bộ váy có màu sắc tươi tắn, gương mặt được trang điểm kĩ càng, tóc còn được nối dài thướt tha, ánh đèn chiếu xuống càng tôn lên dung nhan rạng ngời, đẹp như tranh vẽ.

Lần đầu tiên Chương Tranh Lam nghĩ ra nhiều tính từ miêu tả vẻ đẹp thế này, anh thầm cười nhạo chính mình rằng cứ nhìn thấy cô thêm một lần là lại càng thấm thía việc mình không có sức kháng cự với con người này nhiều thế nào, sau đó anh đứng bên cạnh cửa chứ không đi vào, nhìn căn phòng đó, trong lòng tràn ngập suy tư.

Lão Trần ở phía sau thấy lão đại nhìn rất chăm chú, không dám làm phiền mà chỉ hỏi xem anh có muốn ngồi không để anh ta đi lấy ghế và có muốn uống trà không để anh ta đi pha, nhưng đều bị lão đại xua tay.

Không lâu sau, lại có người nhìn thấy Chương Tổng, liền đi đến, ai bảo anh nổi bật như vậy, lại còn áo mũ chỉnh tề. “Chương Tổng, chào anh, tôi là nhân viên trang điểm A Mo, anh đến tìm cô Tiêu à?”

Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn cô ta, cười nói: “Chào cô” rồi không nói thêm gì nữa, lại quay đầu nhìn vào trong studio. Anh không thất lễ nhưng rõ ràng chẳng có hứng thú nói chuyện với người khác. Lão Trần toát mồ hôi, sếp anh ta như thế này là điều rất bình thường, liền quay sang A Mo đỡ lời: “Chị A Mo, hôm nay chị vất vả quá!”

Thực ra A Mo cũng không khí chịu vì sự lạnh lùng của lão đại, chỉ cười, nói: “Không sao, tôi chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi mà, hơn nữa cô Tiêu xinh đẹp như vậy, cảm giác khi trang điểm cho cô ấy rất tuyệt.”

“Vậy sao?” Người hỏi câu “vậy sao” này lại là lão đại lạnh lùng.

A Mo nói: “Đương nhiên rồi. Nếu cô Tiêu muốn làm minh tinh hay thần tượng cũng chẳng thành vấn đề!”

Chương Tranh Lam nhướng mày, nói: “Cô ấy chẳng cần làm minh tinh gì cả.” Ngữ khí đó mang theo ý chiều chuộng.

Lão Trần quệt mồ hôi, thầm nhủ, sếp nói thế tức là định công khai rồi à, sao lại thể hiện ra ngoài rõ ràng như thế. Anh ta nghiêng đầu xem biểu cảm của sếp thì lại vô tình nhìn thấy ngón giữa tay phải đang khoanh trước ngực của sếp đeo một chiếc nhẫn. Anh ta nhớ lại lúc trước khi chụp ảnh có bảo Thủy Quang tháo chiếc nhẫn ra và khẳng định đây chính là nhẫn đôi.

Chương Tranh Lam cảm nhận được ánh mắt đó, nhìn sang lão Trần, hỏi: “Sao thế?”

“Không, không… Lão đại, chiếc nhẫn của anh đẹp quá.”  

Chương Tranh Lam cười, khẽ nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn. “Tôi cũng cảm thấy rất được.”

“Khụ khụ, anh sắp kết hôn thật à?!”

Ánh mắt của Chương Tranh Lam chuyển sang nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng dưới ánh đèn chiếu, khóe miệng để lộ nụ cười sâu xa. “Tôi nghĩ chắc cũng sắp rồi.” Ba mươi tuổi kết hôn là vừa tầm.

Đúng lúc này, người ở bên trong cũng nhìn ra ngoài. Thủy Quang thấy Chương Tranh Lam thì không ngạc nhiên, còn hơi đỏ mặt.

Chương Tranh Lam cười thành tiếng. Nhìn thấy gương mặt người yêu ửng đỏ dưới ánh đèn, trong lòng anh rộn rạo khó tả. Anh nói với lão Trần: “Tôi lên trên nói chuyện với lão Lệ, chụp xong loạt ảnh này, cậu bảo người ta kết thúc, sau đó gọi điện cho tôi.”

“Ồ, vâng…” Lão Trần nhìn anh đi ta ngoài. A Mo xán đến, nói: “Sếp của các cậu cool quá!”

Lão Trần cười, nói: “Đúng thế.” Thế này mới chỉ là một sợi lông bò, một góc núi băng mà thôi.

A Mo lại nói: “Tôi nói này, sếp cậu để phu nhân đến chụp ảnh, đây gọi là chau dồi tình cảm sao?”

Lão Trần toát mồ hôi. “Có lẽ thế…”

Thủy Quang chụp xong loạt ảnh tiếp theo, nhìn thấy lão Trần hô gọi mọi người kết thúc, sau đó bàn bạc gì đó với nhiếp ảnh gia, không cần nghĩ cũng biết đây là ý của người nào đó. Cứ tưởng hôm nay sẽ làm xong việc nhưng giờ xem ra không thể rồi, bởi vì nhiếp ảnh gia đã quay lại nói với cô: “Cô Tiêu, cô có thể đi thay trang phục, tẩy trang rồi, phần tiếp theo lần sau lại chụp.”

Thủy Quang không kìm được, nói: “Hôm nay chụp cho xong luôn đi!”

Nhiếp ảnh gia lắc đầu. “Haizz, cô Tiêu, bạn trai cô đã đến đón cô rồi, anh ấy là sếp của bên A mà còn không vội thì cô việc gì phải lo lắng về tiến độ và chi phí, ha ha!”

Thủy Quang cứng họng.

Đến giờ, tất cả những người có mặt trong studio đều đã biết mỹ nữ này là bạn gái của lão tổng GIT.

Mang theo tâm trạng phức tạp, Thủy Quang đi giải quyết hậu quả cho mình. Thay y phục xong, A Mo dựa bàn trang điểm tẩy trang cho cô, cười nói: “Bạn trai cô thật đáng yêu, ồ, nên nói là chín chắn lại đáng yêu.”

Thủy Quang vô thức nói: “Hạ lưu và mặt dày mới đúng.”

A Mo cười ha ha. “Thật vậy sao?! Nghe nói Chương Tổng rất tài hoa, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông. Ồ, bức thư pháp đang treo trong phòng làm việc của Lệ Tổng chính là do anh ấy viết đấy, thực sự rất đẹp, khí khái ngời ngời, nhưng nghe Lệ Tổng nói, mấy năm nay Chương tổng không viết thư pháp, vì sao vậy? Thật lãng phí tài năng quá!”

“Có lẽ chỉ là không hứng thú với thư pháp nữa.”

A Mo nghe thấy vậy thì cảm thán vô hạn, chỉ người có tiền mới có thể tạo nghiệt thế này. “Có mới nới cũ mà!”

Thủy Quang gật đầu đồng ý. “Đúng vậy.”

“Đúng cái gì?” Giọng nói của Chương Tranh Lam mang theo ý cười. Không biết anh đã đứng ở cửa phòng hóa trang từ khi nào, hai người đang tám chuyện nên không chú ý đến, để cho đương sự nghe thấy hết rồi.

A Mo là lão giang hồ, lúc này mặt không đổi sắc, nói với mỹ nữ: “Xong rồi, cô đi rửa mặt đi!”

Đồng chí Tiêu Thủy Quang “nói xấu” người ta còn bị bắt ngay tại trận nên có chút ngượng ngùng, lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại nghĩ, rõ ràng phải là cô giận anh mới đúng, dăm ngày ba bữa lại đi gây chuyện.

Khi Thủy Quang rửa mặt xong đi ra, chỉ thấy một mình Chương Tranh Lam đang ngồi ở vị trí lúc trước cô ngồi nghịch điện thoại, nhìn thấy cô, anh cười, cất điện thoại rồi đứng lên, hỏi cô có thể đi rồi chứ.

Thủy Quang nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại đến vậy?” Ý cô rõ ràng muốn hỏi “anh đến đây làm gì”.

Chương Tranh Lam thản nhiên mỉm cười, nói: “Tiện đường nên anh đến thôi mà.” Sau đó cầm lấy túi xách của cô. “Còn bây giờ chúng ta tiện đường đi hẹn hò.”