Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 16: Ngoại truyện





Paris là một thành phố lãng mạn.
Cùng người mình yêu đi Pháp nghe qua thật là một việc tuyệt vời, đương nhiên, tiền đề là trong lòng người ta có bạn.
Ngoài thời gian học tập, Hướng Diễn dẫn Lục Nhiễm đi hết mọi cảnh đẹp của Paris.
Sông Seine, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn...
Họ ngồi thuyền cùng đi đến những nhà hàng Pháp chính tông, cùng chụp ảnh với những bức tượng đồng trên đường phố, nghe những ca khúc của những nghệ sĩ hát rong.
Ở nơi đất khách quê người, trông họ rất giống một đôi tình nhân.
Thời gian ba tháng đủ để họ đi khắp mọi nơi, tiếng cười của Lục Nhiễm đã làm anh nhớ về cô thiếu nữ vui tươi rạng rỡ trước kia.
Anh thích tiếng cười của cô, thích cách cô nhướng lông mày kiêu ngạo, thích tính cách dứt khoát nhanh nhẹn mà cố chấp kiên trì của cô, trước đó, anh chưa từng tiếp xúc với ai như thế.
Không biết từ lúc nào anh vô tình nhớ đến cô, trông chờ thời gian phụ đạo, chăm chú nhìn cô mỗi khi cô cắn bút trầm ngâm học bài.
Chỉ rất lâu sau đó, anh mới phát hiện ra, anh đã vô tình bị vướng vào một tình yêu đơn phương.
Trong quá khứ anh chỉ biết tiết kiệm, làm thuê, chăm chỉ học hành, tìm một công việc, nhưng tất cả những điều đó đều là sự trông mong của bố mẹ, anh không thể để bố mẹ thất vọng vì mình.

Nhưng khi người thiếu nữ vui tươi đó xuất hiện, lần đầu tiên anh nhận ra rằng, có những lúc khoảng cách giữa người với người sẽ khiến người ta tuyệt vọng.
Bao gồm cả người mà cô ấy thích, cũng hoàn mỹ ưu tú đến nỗi anh không thể nào theo kịp.
Anh luôn cho rằng, nếu anh cũng ưu tú như thế, cũng có thể Lục Nhiễm sẽ thích anh.
Nhưng đến hôm nay, anh mới phát hiện ra rằng tính cách của Lục Nhiễm thật khiến người ta tuyệt vọng.
“Hướng Diễn, sao thế?”.
Hướng Diễn cười lắc đầu: “Không có gì, em định quay về tìm anh ta thật đấy à?”.
Lục Nhiễm nghênh mặt cười: “Vâng, cảm ơn anh đã chăm sóc em ba tháng vừa rồi”. Cô ngừng lại: “Em không quên được, trước đây vì em đã tự khoác gông lên cổ mình, còn bây giờ em nghĩ thông rồi, chi bằng cử dứt khoát làm theo tâm nguyện của mình”.
Hướng Diễn: “Vậy thì... anh chúc phúc cho em”.
“Em còn cứ tưởng anh sẽ mắng mỏ em cơ”. Lục Nhiễm cười vang, một giây sau, cô quay lại ôm lấy Hướng Diễn: “Em xin lỗi, nhưng em đã cố gắng, mà không thể thích anh”.
Hướng Diễn cười đau khổ: “Anh biết rồi”.
Quá biết chứ.
Ba tháng sớm tối bên nhau, nhưng từ đầu đến cuối giống hệt như hai người bạn cùng đi chơi.
Thậm chí kẻ đến trước người đến sau cũng chẳng liên quan gì, cô ấy thích Hàn Mặc Ngôn, chỉ thích một mình Hàn Mặc Ngôn.
Trở về nước, Hướng Diễn bận công việc, một thời gian không liên lạc gì với Lục Nhiễm.
Khi gặp lại, cũng là lúc Lục Nhiễm đưa thiệp cưới.
Có điều lần này, khuôn mặt cô không còn vẻ lo lắng lần trước mà hoàn toàn ung dung tự tại.
Hướng Diễn cầm lấy thiệp mời, hỏi: “Hiện giờ em hạnh phúc không?”.
Lục Nhiễm trả lời đơn giản: “Em xác định ngoài Hàn Mặc Ngôn ra, có ở cạnh ai cũng không hạnh phúc”.
Câu trả lời không đi thẳng vào vấn đề, nhưng đã ngăn mọi đường lui.
Lục Nhiễm vẫn luôn là như thế.

Hướng Diễn nở nụ cười: “Anh sẽ đến, hôn lễ vui vẻ nhé”.
Lục Nhiễm day day sống mũi: “Tuy cũng hơi quá đáng, có điều... Hướng Diễn, anh là một người tốt, sẽ tìm được một người con gái hợp với anh”.
Hướng Diễn bật cười: “Anh đã được phát thẻ người tốt đúng không?”.
Lục Nhiễm cũng cười theo: “Đằng nào thì... ở hiền gặp lành”.
Ngày hôn lễ, Lục Nhiễm mặc một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, cô vốn đã rất xinh, dưới ánh đèn lại càng thêm rạng rỡ.
Hàn Mặc Ngôn chỉnh tề đứng cạnh Lục Nhiễm, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên hiền hòa hơn.
Không biết vì không khí vui vẻ hay ánh đèn nâng đỡ, mà hai người đó trông thật xứng đôi.
Hướng Diễn thử đặt mình thay vào vị trí của Hàn Mặc Ngôn xem thế nào, nhưng cuối cùng cũng phải cười xòa lắc đầu quên đi ý định đó.
Lục Nhiễm thích Hàn Mặc Ngôn.
Mà trong lòng Hàn Mặc Ngôn thì cũng không phải không bận tâm đến Lục Nhiễm như vẻ ngoài.
Anh bất giác nghĩ về mấy tháng trước, khi anh mang bó hoa bách hợp vào thăm Lục Nhiễm, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn đứng ở cửa phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ.
Tuy không thích Hàn Mặc Ngôn, nhưng lúc đó Lục Nhiễm là vợ chưa cưới của anh ta, đương nhiên Hướng Diễn phải hỏi xem anh ta có vào cùng hay không.
Nhưng Hàn Mặc Ngôn khẽ lắc đầu từ chối.
Đúng là hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Họ nói với nhau vài câu ngoài cửa phòng bệnh, vì là tình địch, nên Hướng Diễn cũng cảm thấy đôi chút thù địch.
Giọng nói của Hàn Mặc Ngôn rất lạnh lùng, nhưng trong tình huống đó, anh vẫn nhận ra trong đó dù nhiều dù ít sự bất lực và ảo não: “Cô ấy không vui, cố làm cho cô ấy vui một chút”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngôn vội vã rời đi.
Không thể không thừa nhận, lúc đó Hướng Diễn đã có đôi chút mừng vui và chờ đời.
Đến khi Lục Nhiễm nói muốn từ bỏ tất cả, cảm giác đó lại lên đến đỉnh điểm, và thế là anh đã mời cô.
Nhưng khi ra khỏi đó, vẫn cảm thấy có gì không phải, anh đi hỏi y tá mới biết gần như ngày nào Hàn Mặc Ngôn cũng đến thăm và hỏi thăm bác sĩ tình trạng của Lục Nhiễm, những lúc Lục Nhiễm ngủ say còn vào trong một lát, nhưng những khi Lục Nhiễm thức dậy thì không hề ghé qua.

... Anh ta thích Lục Nhiễm.
Khi rút ra kết luận, tâm trạng của Hướng Diễn không thể nói là không phức tạp.
Lục Nhiễm đã lựa chọn từ bỏ, anh có thể nhân cơ hội đó để tấn công, nhưng tiền đề của những việc này là Hàn Mặc Ngôn không thể đem lại hạnh phúc cho Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn không yêu Lục Nhiễm. Nhưng tất cả đã bị đảo ngược, Hướng Diễn đúng là có chút trở tay không kịp.
Cho dù là xuất phát từ tâm lý nào, cuối cùng anh cũng không nói ra.
Cho dù biết rằng có thể Lục Nhiễm không yêu mình, biết rằng Lục Nhiễm hoàn toàn có thể lại một lần nữa lựa chọn Hàn Mặc Ngôn, nhưng một chút ích kỷ đã khiến anh giữ im lặng cho đến trước khi lên máy bay.
Thấy Hàn Mặc Ngôn đuổi theo đến nơi, trong tích tắc Lục Nhiễm lựa chọn đi cùng anh...
Cảm giác tội lỗi...
Hai người đó thực chất là yêu nhau, họ phải được ở bên cạnh nhau.
Nhưng Lục Nhiễm nói với anh “Thế thì đừng nói nữa, em chỉ muốn hưởng thụ chuyến đi này”, giây phút ấy Hướng Diễn đã hoàn toàn hiểu ra, từ đầu đến cuối Lục Nhiễm chưa từng từ bỏ, cô rời đi để bình tĩnh lại, để những cảm xúc không lý trí qua đi, để cả hai bên có khoảng thời gian suy nghĩ lại, chứ không phải vì anh.
Trong mối quan hệ yêu và được yêu này, Hướng Diễn chưa từng được đi cạnh trái tim Lục Nhiễm. Khiến cô đau khổ, khiến cô vương vấn, khiến cô bi ai... chỉ có một mình Hàn Mặc Ngôn.
Đây chỉ là câu chuyện của hai người họ, còn anh chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của Lục Nhiễm.
Đáng buồn không?
Cũng có đôi chút.
Nhưng cũng nên cảm thấy vui mừng, đúng thế, đây mới đúng là Lục Nhiễm mà anh yêu, một Lục Nhiễm kiên trì đến cố chấp không bao giờ thay đổi.
Cô gái như thế mà không có được hạnh phúc thì ông trời quả thật bất công.
HẾT