Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 1






Chương1
Thậtlà châm biếm, Lục Nhiễm không kiên cường như cô tưởng.
Lục Nhiễm quẳng cả tậpkế hoạch bị trả về cùng lá đơn thôi việc mà cô vừa mất một tiếng đồng hồ đểviết xong lên mặt bàn làm việc to lớn bề thế bằng gỗ đỏ của Hàn Mặc Ngôn, cảmgiác sảng khoái đến không ngờ: “Hàn tổng, tôi xin thôi việc”.
Năm năm yêu thầm, ba nămnhẫn nhịn, trong chốc lát thành công dã tràng.
Vượt qua cơn đau là sựgiải thoát hoàn toàn, cuối cùng, cô quyết định buông tay.
Hàn Mặc Ngôn ngước mắtlên, lộ ra khuôn mặt thanh tú và anh tuấn đến nỗi trông như manơcanh.
Vì người đàn ông này, côđã nhẫn nhịn quá lâu.
Ánh mắt lạnh lùng củaHàn Mặc Ngôn lướt qua bản kế hoạch và Lục Nhiễm, hỏi một cách trịnh trọng: “Trợlý Lục có cần suy nghĩ thêm không?”.
Nếu đổi thành Lục Nhiễmcủa hai năm trước, không, một năm trước thôi thì chỉ cần nghe thấy thanh âm đólà lại do dự, nhưng, giờ đây… Lục Nhiễm nhếch môi cười, nói giọng trịnh trọngcủa một trợ lý: “Không cần đâu, anh Hàn, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”.
“Cô Lục, nếu đãnhư vậy, chắc cô cũng nắm rõ quy định, sau khi bàn giao công việc, đến phòngtài vụ lĩnh tiền lương là cô có thể rời khỏi đây. Nhân tiện, cô gọi Lucy vàonhé”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngônlại cúi xuống xem tài liệu, thái độ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lục Nhiễm khẽ hít mộthơi thật sâu.
Cố bắt mình kiềm chế, cômới không nổi điên ngay trong phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn.
Nhẫn nhịn bao nhiêu lâunhư vậy, nhịn thêm một lúc cũng chẳng sao.
Tuy nhiên Lục Nhiễm biếtrằng, giây phút ấy, cô rất muốn đấm cho Hàn Mặc Ngôn một cái, để xem có thể đậptan lớp băng giá nghìn năm đang che phủ khuôn mặt anh ta hay không.
“Cô Lục?”. Độtnhiên Hàn Mặc Ngôn lại lên tiếng.
“Gì cơ?”. Nhấtthời Lục Nhiễm không thể phản ứng gì.
“Nếu có thể, côđưa chỗ tài liệu này sang bộ phận bán hàng”.
Một chồng tài liệu đặtngay ngắn ngay trong tầm tay của Lục Nhiễm, đứng ở đó, cô cũng vẫn thấy đượckhuôn mặt nhìn nghiêng của Hàn Mặc Ngôn, ngũ quan ngay ngắn, sáng sủa, khóe môihơi xếch toát ra vẻ lãnh đạm, nhìn qua cũng biết người này trầm lặng ít nói,cẩn thận nghiêm túc.
Chính xác thì, Lụ̣cNhiễm hiểu rõ về người đàn ông này hơn bất cứ ai.
Có thể tự nhiên như thếmà ra lệnh cho cấp dưới vừa nộp đơn nghỉ việc, Hàn Mặc Ngôn quả nhiên…
Lục Nhiễm không buồnnhìn tài liệu, quay lưng mở cửa phòng giám đốc đi ra ngoài, cũng không buồn đểý phản ứng của Hàn Mặc Ngôn trong đó ra sao.
“Từ từ đã…”.
“Tôi đã thôi việcrồi, từ chối yêu cầu của anh cũng không sao chứ”.
Mãi một lúc sau, mớinghe thấy Hàn Mặc Ngôn lên tiếng tiếp, giọng vẫn lạnh như băng: “Giờ không phảithời điểm để chuyển việc, sắp cuối năm…”.
Không đợi Hàn Mặc Ngônnói hết câu, Lục Nhiễm đã mở cửa đi thẳng.
Cứ tưởng rằng Hàn MặcNgôn sẽ có một phản ứng nào khác, cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn tuy không có tìnhcảm với cô nhưng ít nhất cũng có chút tình cộng tác… hiển nhiên, đó chỉ là mơtưởng của riêng cô.
Thậm chí anh ta cũngchẳng buồn hỏi vì sao cô nghỉ việc.
Quan hệ của họ chỉ làquan hệ của cấp trên với cấp dưới mà thôi.
Từ lúc đó trở đi, tráitim cô âm ỉ đau.
Bộ đồ công sở vừa ngườigiờ trở nên bức bối, Lục Nhiễm cũng không muốn quay về chỗ của mình, cô tháo càvạt, tiện tay vứt luôn vào thùng rác, nới lỏng cổ áo, đi về phía cầu thang máycuối hành lang.
“Chị Lục, chị saothế?”.
Tiểu An, thực tập sinhmới đến đứng ở phòng nghỉ, vừa lấy nước nóng vừa hỏi cô.
Lục Nhiễm nhếch môi, xoađầu cô bé, cười nhẹ.
“Chị không sao. Em cứlàm việc đi, nếu không có gì đột xuất, một tháng nữa là em có thể ký hợp đồngchính thức rồi”.
Đặt cốc trà xuống, TiểuAn cười gật đầu: “Chị Lục, cảm ơn chị”.
Lục Nhiễm suy nghĩ giâylát, cuối cùng không nói với cô bé là mình sắp rời khỏi đây.
“Em có bật lửa không?”.
Tiểu An: “Dạ?”.
Lục Nhiễm mím môi: “Thôiem à”.
Đẩy cửa bước ra, LụcNhiễm nhìn những kiến trúc cao tầng, tòa nọ nối tiếp tòa kia, cảm thấy hết sứcnhạt nhẽo.
Cô đã tiêu tốn thời gianba năm của mình trong những tòa cao ốc này, nhưng mà, cuối cùng cô thu được gì.
Gió nhè nhẹ thổi tung cổáo, Lục Nhiễm cảm thấy hơi lạnh.
Cô lấy điện thoại, bấmsố.
“A lô, Tiểu Nhiễm hả?”.Giọng nam trầm có chút ngạc nhiên.

“Em đây”. TiểuNhiễm ngừng một lát: “Anh, em thôi việc rồi”.
Giọng nói của Lục Tề cóchút lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Lục Nhiễm: “Cũng khôngcó gì…”.
Lục Tề: “Anh đã nói rồi,Hàn Mặc Ngôn không hợp với em…”.
“Anh, đừng nói nữa…”.
Im lặng giây lát, Lục Tềnén tiếng thở dài, giọng nói cứng cỏi lạnh lùng không che giấu nổi sự thỏa hiệpvà tình cảm ấm áp.
“Về đi… Giờ anh qua đónem”.
Lục Nhiễm đáp nhẹ:“Vâng”.
Lục Tề là một người anhtrai tốt, trong trí nhớ của cô, Lục Tề luôn chân thành với mọi người, yêu thươngem gái vô hạn, có thể nói là nuông chiều vô điều kiện.
Cũng có thể vì vậy mà từnhỏ Lục Nhiễm đã có cảm tình với những người đàn ông giống anh.
Thế mà, Lục Nhiễm ômtrán, cười chua chát, tại sao cô lại thích loại người như Hàn Mặc Ngôn.
Năm năm, cô đã thích HànMặc Ngôn đúng năm năm.
Cô gặp Hàn Mặc Ngôn nămnăm trước.
Năm đó, Lục Nhiễm vừasang năm thứ ba đại học, một sinh viên con nhà giàu.
Nhờ vào quyền thế của bốmẹ mà được vào đại học, suốt ngày trốn học đánh nhau, văn dốt võ dát, may màđại học vốn dĩ không phải một nơi hà khắc, các thầy cô cũng bỏ qua hành độngtrốn học của cô, còn cô lại càng được thể an nhàn, thậm chí hai năm học trôiqua, cô cũng chưa biết hết mọi người trong lớp.
Gặp Hàn Mặc Ngôn hoàntoàn là một sự tình cờ.
Năm đó Hàn Mặc Ngôn đượcnhà trường mời đến diễn thuyết, tất nhiên, Lục Nhiễm cũng chẳng hơi đâu đinghe, sau một ngày vui chơi mỏi mệt mới trở về phòng, phát hiện quên mang chìakhóa, sau một hồi suy nghĩ, nhớ ra buổi diễn thuyết ở hội trường lớn cách phòngcô không xa nên đã quyết định không đi lấy chìa khóa.
Hàn Mặc Ngôn đứng trênbục giảng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng mỗi từ mỗi chữ đều súc tíchvà sắc bén.
Giọng nói trầm thấp, vôcùng cuốn hút.
Chắc chắn anh ta khôngbiết Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm không bao giờ quên được hình ảnh Hàn Mặc Ngônđứng trên bục giảng.
Hàn Mặc Ngôn không cầnbất cứ ngôn ngữ cơ thể nào, trang phục là một bộ vest đen không thể đơn giảnhơn, nhưng những thứ bình thường ở trên con người anh bỗng trở nên phi thường:thần thái điềm tĩnh như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, không thể xảy rasai sót; đó là một kiểu sức hút nhân cách diệu kỳ.
Cũng từ thời khắc đó,Lục Nhiễm đã yêu người đàn ông này.
Cô đi tìm tất cả nhữngtài liệu có liên quan đến Hàn Mặc Ngôn, cộng thêm các cuộc điều tra và phỏngvấn có liên quan.
Hàn Mặc Ngôn không phảicao xa gì, những thứ tìm được cũng không nhiều nhưng cũng đủ để Lục Nhiễm nhậnra rằng, người đàn ông này là một trang anh tuấn hoàn hảo.
Tuy cùng xuất thân từtầng lớp giàu có, nhưng so với anh, bản thân cô thật chẳng ra gì.
Cũng theo điều tra, LụcNhiễm biết rằng, Hàn Mặc Ngôn thích những người thông minh, chỉ qua lại vớinhững người thông minh, nhanh nhạy.
Tuyệt đối không giốngcô, văn dốt võ dát chỉ biết giải quyết vấn đề một cách giản đơn và lỗ mãng.
Nhưng, tất cả những điềuđó đối với cô đều không thành vấn đề, cô không ngốc, cô có thể học, cô tin làmình có thể làm được.
Sự thực chứng minh, đúnglà cô đã làm được.
Năm năm cố gắng, LụcNhiễm gần như đã không nhớ nổi mình của năm năm về trước, cũng không nhớ từ lúcnào cô trở nên quen với những hành động và lời nói nghiêm túc, đối nhân xử thếcũng ngày càng trở nên thành thục và trơn tru hơn.
Nhưng, thế vẫn chưa đủ…
Hàn Mặc Ngôn vẫn…
Không thích cô.
Lục Nhiễm cúi đầu, đónánh chiều tà còn sót lại chầm chậm lướt qua vai.
Ngồi vào trong xecủa Lục Tề, Lục Nhiễm đưa tay bật nhạc.
Bài hát tiếng Anh chầmchậm vang lên trong không gian nhỏ hẹp, Lục Nhiễm chống tay vào trán, nhắm mắtlại, mặc cho tiếng hát bay bổng trong đầu.
Lục Tề quay sang nhìnLục Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng chất chứa yêu thương.
“Sao em đi xuống taykhông thế?”.
Lục Nhiễm không mở mắt,đáp: “Những thứ khác đã không còn quan trọng nữa rồi”.
Một lát sau, Lục Tề mớitiếp tục hỏi: “Tiểu Nhiễm, em quyết định từ bỏ thật rồi sao?”.
Lục Nhiễm cười đau khổ:“Em có thể không từ bỏ sao? Em kiên trì bao nhiêu năm nay, cuối cùng chỉ là mộtcon số không”.
“Em…”.
“Anh, đừng hỏi em cóđáng không. Bản thân em cũng không biết bao nhiêu năm nay em kiên trì như vậylà vì cái gì? Thậm chí em cũng không biết, tình cảm em dành cho anh ta, còn lạibao nhiêu…”.
Chưa nói hết, cô chợtcảm nhận có bàn tay ấm áp đang xoa đầu mình.
Sau khi trưởng thành,Lục Nhiễm luôn kiên cường hơn bất cứ ai. Bình thường, đừng nói đến chuyện cóngười xoa đầu cô, vì ngay cả lời an ủi cũng rất ít, mà trên thực tế, cô cũngkhông cần đến.
Nhưng mà, giây phút này,có những tình cảm bi lụy không thể chịu được đang tàn phá thần kinh cô.
Cô không thể từ bỏ, côcảm thấy thật buồn.
Lục Tề xoay vô lăng,dừng xe bên lề đường.
Đưa tay tắt nhạc, giọngcủa Lục Tề trầm thấp mà ôn hòa: “Tiểu Nhiễm, nếu buồn em cứ khóc đi”.
Lục Nhiễm không thể kiềmchế thêm, nắm lấy tay áo Lục Tề, vùi đầu vào lòng anh.
Thanh âm bị chặn lại,càng thêm nấc nghẹn.
“Anh ơi, em buồnquá”.
“Ba năm nay, em cứngồi đó nhìn Hàn Mặc Ngôn qua lại với hết người con gái này đến người con gáikhác, rồi lại nhìn họ chia tay. Cảm giác đó vẫn như vừa mới hôm qua, Hàn MặcNgôn vẫn mãi là một giấc mơ mà em không thể với tới. Ba năm nay, dù em có tìmcách tiếp cận thế nào, anh ta cũng không có phản ứng gì…”.
“Anh biết, anhbiết…”.
“Anh, em còn cóthể về nhà không?”.
“Có chứ, mẹ đãnghĩ lại từ lâu rồi, còn bố tuy vẫn nói cứng, nhưng lúc nào cũng mong mỏi emtrở về”.
Ba năm trước, vì Hàn MặcNgôn mà cô đã cãi nhau với bố mẹ, chẳng có bậc làm cha làm mẹ nào lại mong congái mình đơn phương hủy hôn ước đã định, vào làm ở công ty đối phương, mục đíchđể theo đuổi một người đàn ông.
Cô cũng không nhớ nổimình đã cãi nhau với bố mẹ bao nhiêu lần.
Kết quả cuối cùng là côdứt khoát dọn ra ở riêng, bố mẹ cũng cắt mọi viện trợ, nếu không có Lục Tề tiếptế, một mình cô chắc cũng không sống nổi qua ngày.
Những lúc cãi nhau căngthẳng nhất, bố mẹ còn công khai thể hiện ra rằng mình không có đứa con gái nhưcô.
Lúc đó, cô chẳng thèm đểý, nhưng thật không ngờ, cuối cùng cũng chỉ có người thân có thể đón nhận cô.
Thật là châm biếm, LụcNhiễm không kiên cường như cô tưởng.
Lục Nhiễm ngủ trọn mộtngày.
Cô vẫn ở trong phòng trọcủa mình. Tuy Lục Tề đã mở đường cho cô quay về, nhưng tinh thần hiện tại củaLục Nhiễm cũng không thích hợp để về nhà, huống hồ cô cũng không biết phải đốimặt với bố mẹ mình như thế nào.
Lục Tề cũng không miễncưỡng, đưa Lục Nhiễm về đến chân cầu thang, nhìn cô lên trên.
Khi cô tỉnh dậy, trời đãtối.
Hình như lâu lắm rồi côchưa được ngủ thế này, ba năm nay ngoài từ thứ hai đến thứ sáu quẹt thẻ đúnggiờ, thì hầu hết những ngày cuối tuần đều dành để làm thêm giờ cùng với Hàn MặcNgôn, bởi vậy ngày nào cũng cần mẫn bận rộn như chẳng có lúc nào để nghỉ ngơi.
Thật là không dám nghĩthêm.
Cô đứng trong phòng tắm,vừa đánh răng vừa soi mình trong gương.
Một khuôn mặt mệt mỏiđến xa lạ.
Cô đặt bàn chải xuống,với tay lấy khăn mặt, không ngờ giá phơi khăn mặt bằng nhựa bị gẫy, rơi xuống.
Căn phòng trọ năm mươimét vuông, chật hẹp, chịu sự giày vò của cô ba năm nay, ngày càng cũ kỹ.
Nhưng cô vẫn nhớ, trướckia cô đã vất vả thế nào mới thuê được một gian phòng riêng trong cái thành phốtấc đất tấc vàng này và cũng đã phải vất vả thế nào để từng bước thích nghi vớicái nơi đơn sơ này.
Là vì ai chứ?
Làm tất cả những điềunày…
Lục Nhiễm cười cay đắng,cái khí thế bừng bừng hôm qua lúc xin thôi việc với Hàn Mặc Ngôn hôm nay đãbiến đi đâu mất.
Nghỉ việc cũng vậy, cốgắng vì anh ta cũng thế, thực ra đó đều là quyết định của một mình Lục Nhiễm,chẳng liên quan gì đến Hàn Mặc Ngôn, nên chẳng thể trách gì anh ta.
Nhưng, oán hận…
Đêm qua Lục Nhiễm tắtđiện thoại, giờ bật lên, điện thoại rung bần bật.
Cô lật xem, mười mấy tinnhắn, mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Có công việc, cũng cóbạn bè, Lục Nhiễm đọc từng tin một, nhưng không có của Hàn Mặc Ngôn.
Cô cũng đã đoán đượcđiều này từ trước.
Sau khi trả lời lầnlượt, Lục Nhiễm đi chuẩn bị đồ ăn.
Mới đi được mấy bước,điện thoại rung chuông, giai điệu dồn dập đã được cài đặt sẵn.
Lục Nhiễm giật mình, timcũng đập nhanh hơn, vội vàng lấy điện thoại: “A lô?”.
“Có phải trợ lýLục Nhiễm đó không?”.
Không phải giọng của anhta.
Lục Nhiễm nhanh chónglấy lại thăng bằng, lịch sự đáp: “Tôi đây, xin hỏi anh cần gì ạ?”.
“Ủa, cô quên rồisao? Tôi là Lưu tổng, Lưu Điền Vũ, lần trước trong cuộc gặp tôi đã gửi cô danhthiếp rồi”.
“Tôi nhớ ra rồi.Xin hỏi Lưu tổng có việc gì không?”.
“Trợ lý Lục đã xinnghỉ việc rồi đúng không?”.

“… Vâng”.
“Nếu trợ lý Lụcbằng lòng, chi bằng đến chỗ tôi, tôi đảm bảo đãi ngộ chắc chắn sẽ hơn công việctrước của cô, công ty cũng sẽ sắp xếp cho cô thêm một trợ lý nữa…”.
Giọng nói của Lục Nhiễmhạ xuống: “Cảm ơn Lưu tổng. Có điều tôi vừa mới thôi việc, muốn nghỉ ngơi vàingày. Ý tốt của anh, tôi sẽ suy nghĩ rồi trả lời anh được không?”.
“Được, được chứ”.
Ngắt máy, Lục Nhiễm cảmthấy càng mệt mỏi, nằm xuống ghế sofa, thở nhẹ.
Điện thoại lại rungchuông, vẫn là giai điệu lúc nãy.
Lục Nhiễm chẳng hề muốnnghe điện thoại, giọng nói có đôi chút miễn cưỡng: “Lưu tổng, tôi đã nói là sẽsuy nghĩ mà. Nhưng tạm thời đúng là tôi chưa có hứng thú tìm một công việcmới”.
Nói xong, Lục Nhiễm cũngcảm thấy khẩu khí của mình không dễ nghe cho lắm.
Nhưng… cô cũng chẳng còntâm trí nào để lo mấy chuyện này.
Im lặng, Lục Nhiễm tưởngrằng đối phương đang tức giận, nên cũng cảm thấy đôi chút đắc tội. Đang địnhngắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng: “CôLục, cô không định tìm việc mới sao?”.
Một giọng nói không thểquen thuộc hơn, giọng của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm giật mình, đầudây bên này rơi vào im lặng.
Nghe rõ cả hơi thở màkhông biết nói gì.
Hồi lâu, Lục Nhiễm mớilên tiếng, giọng lạnh lùng: “Hàn tổng còn có việc gì sao?”.
Như cảm nhận được vẻ thùđịch trong giọng nói của Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn dừng một lát, rồi bất ngờchuyển đề tài: “Lưu tổng? Lưu Điền Vũ?”.
“E là việc này khôngliên quan gì đến Hàn tổng”.
“Trợ lý Lục!”.
“Tôi đã không cònlà trợ lý của anh nữa rồi”.
Lục Nhiễm có thể tưởngtượng được điệu bộ cau mày của Hàn Mặc Ngôn ở đầu dây bên kia, nhưng cũng chẳngcó tâm trạng nào để chiều theo tâm tính anh ta.
“Khi nào thì cô đến bàngiao công việc? Còn nữa, khi nào thì cô đến lấy đồ đạc?”. Dường như Hàn MặcNgôn đang cố nén cảm giác không vui, cũng lâu lắm rồi anh ta không nghe ngườikhác ăn nói thẳng thừng như thế với mình.
Lục Nhiễm cười nhẹ: “Hàntổng, tôi không làm nữa, tôi cũng không cần những thứ đó nữa”.
“Cô Lục, như thế là viphạm hợp đồng”.
“Tôi không cần biết,tháng này cứ coi như tôi làm không công, tôi chẳng cần lương thưởng gì hết, nếuanh muốn tôi đền tiền thì cũng cứ nói ra, tôi vẫn còn chút tích lũy”.
“Cô…”.
Lục Nhiễm không do dựngắt lời anh ta: “Hàn tổng, tính tôi là vậy. Trợ lý Lục của anh ngày hôm qua đãthôi việc rồi”.
Một lúc sau, Hàn MặcNgôn vẫn không nói gì.
Hình như anh ta khôngthể tưởng tượng nổi, cô trợ lý nhỏ bé ngoan ngoãn cun cút nghe lời ba năm naygiờ lại trở nên cay độc như vậy.
Lục Nhiễm nhếch môi:“Hàn tổng, nếu không có việc gì khác, tôi ngắt điện thoại đây”.
Nói xong, cô khẽ ấn nútngắt điện thoại, trong giây lát, đầu dây bên kia trở nên im ắng, không còn bấtcứ thanh âm nào.
Tắt điện thoại, LụcNhiễm quay về giường.
Hiện giờ cô chưa quênđược, nhưng, sẽ có một ngày cô hết sạch vấn vương.
Hết sạch vấn vương ngườiđàn ông cô từng khắc cốt ghi tâm, tình đầu của cô.
Cô xuống bếp pha một bátmỳ.
Lôi chiếc va ly to từtrên nóc tủ xuống, Lục Nhiễm ngồi xuống đất, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô xếp từng bộ quần áo,những đồ đạc khác cũng xếp riêng ra từng loại.
Hồi tưởng lại cuộc sốngluộm thuộm trước đây, Lục Nhiễm cũng phải cảm ơn sự mẫu mực của Hàn Mặc Ngôn,những thói quen này cô đều học được từ anh ta.
Hàn Mặc Ngôn là mộtngười cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, mấy năm nay Lục Nhiễm cũng đến nhà anh ta mộtvài lần, căn phòng phối màu đen trắng không một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều ngănnắp gọn gàng, cả quần áo trong tủ cũng là thẳng tắp không một nếp nhăn.
Giống như con người HànMặc Ngôn, trong mắt không có nửa hạt bụi.
Cũng khổ cho cô mấytháng đầu mới theo Hàn Mặc Ngôn làm việc, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ khônglàm vừa lòng anh ta.
Vừa nghĩ vừa sắp xếp,cuối cùng cô đã thu dọn xong.
Lục Nhiễm lại bắt đầusắp xếp các đồ đạc lặt vặt, đằng nào thì bây giờ cô cũng thừa thời gian, cứthong thả mà làm.
Dọn dẹp đến nửa đêm mớihoàn tất mọi công việc, nhìn căn phòng trống không, trong lòng Lục Nhiễm cũngtrống rỗng theo.
Sáng sớm ngày hôm sau,Lục Nhiễm gọi công ty chuyển nhà.
Trước khi xin thôi việc,cô đã nói chuyện trả nhà với chủ nhà trọ, chỉ là chưa chắc chắn hôm nào chuyểnthôi.
Trên thực tế, cô đã tìmđược nhà mới, nơi đó cách xa trung tâm thành phố, điều kiện ăn ở tốt hơn nơiđây, tiền thuê cũng thấp hơn, rất phù hợp với tình hình kinh tế hiện nay củacô.
Nếu chịu khó tiết kiệm,cũng đủ trả tiền thuê nhà thời kỳ đầu.
Thực ra, chuyển nhà haykhông không quan trọng, nhưng ở lại nơi này sẽ chỉ làm cô nhớ lại quãng thờigian ba năm bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Hơn nữa, Hàn Mặc Ngônbiết chỗ này, cô muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh ta.
Nhà mới rất ổn,Lục Nhiễm sắp xếp xong đồ đạc, lăn ra ngủ một giấc.
Trong mơ, cô đánh choHàn Mặc Ngôn một trận nên thân, Hàn Mặc Ngôn cứ để cô đánh thật thoải mái màkhông hề chống đỡ, sau đó quỳ xuống ôm lấy ống quần bò của cô, cầu hôn cô, LụcNhiễm kết thúc giấc mơ của mình bằng một cái tát nảy đom đóm mắt.
Có thể thấy rằng, cô vẫnquá nặng lòng với Hàn Mặc Ngôn.
Tỉnh dậy, cô bắt đầu gọiđiện cho đám bạn cũ mà đã lâu rồi không liên lạc.
Nhận được điện thoại, aicũng ngạc nhiên vì sự quan tâm đột xuất của cô và cảm thấy kỳ lạ vì cô vẫn cònsống trên cõi đời này.
Lục Nhiễm hỏi han từngngười, tiếng cười giòn tan trong điện thoại không giống của chính cô.
Sau cùng, họ hẹn nhautối đi chơi.
Những bộ quần áo hay mặctrước đây, Lục Nhiễm đều để lại ở biệt thự gia đình, hiện giờ trong tủ quần áocủa cô toàn những bộ quần áo nghiêm chỉnh và lễ phục, ngay cả quần áo ngàythường cũng toàn những bộ kín cổng cao tường.
Chẳng có bộ nào mặc đichơi, Lục Nhiễm đành phải mặc tạm một bộ, sau đó tìm mua bộ khác.
Con gái bẩm sinh aichẳng thích dạo phố mua đồ, nhưng Lục Nhiễm không mấy hứng thú với việc này,mua đồ chủ yếu chỉ dựa vào trực giác.
May mà cô dáng chuẩn,cũng dễ mặc quần áo.
Cô chọn một chiếc váyngắn, tất giấy phối hợp với áo thun mỏng màu hồng, cổ chữ V, đủ làm nổi bậtvòng eo thon thả và đôi chân thon dài, nhìn qua đã thấy trẻ hơn vài tuổi so vớitrước đây lúc nào cũng bó mình trong đồ công sở.
Khi cô đến quánbar đã hẹn đã hơn chín giờ.
Quán bar rất rộng, phânthành nhiều khu vực khác nhau.
Phong cách châu Âu vớigam màu hồng sẫm làm chủ đạo, không gian phối màu trầm ấm, kết hợp với ánh sángtrang trí nhấp nháy huyền ảo, không khí càng trở nên hữu tình.
Cho dù chỉ là những giaodịch xác thịt, nhưng trong một khung cảnh huyền ảo như thế, cũng thành ra lunglinh diễm lệ.
Không khí trong đó rấtnhộn nhịp, vừa bước vào, Lục Nhiễm đã thấy đồng bọn cũ Lâm Tĩnh đang ngồi bênquầy bar, tay cầm một chiếc ly, tươi cười nhìn cô.
“Đợi cậu lâu lắmrồi”.
Lâm Tĩnh nhảy từ trênghế xuống, dáng vẻ phong tình, đám tua rua của chiếc váy ngắn Scotland nhúnnhảy theo từng cử động trông rất đẹp mắt: “Chúng tớ đợi cậu lâu lắm rồi, còntưởng là cậu cho bọn tớ leo cây đấy. Lần này tụ tập là vì cậu, tối nay chúngmình phải chơi thâu đêm, không được trốn về đâu đấy”.
Lục Nhiễm lấy ly rượutrên tay Lâm Tĩnh, cúi đầu uống một ngụm, cười đáp: “Tớ đã bao giờ chạy trốnchưa, chỉ có cậu ấy, vừa uống đã giả vờ say”.
Lâm Tĩnh nháy mắt vớiLục Nhiễm: “Cậu tưởng là tớ vẫn như trước kia sao? Tớ bây giờ nghìn cốc khôngsay đấy. Đi thôi…”. Nói rồi khoác vai Lục Nhiễm đi vào bên trong.
Đi được vài bước, LụcNhiễm nhớ ra quên cầm theo ly, vừa quay đầu lại, thấy một bóng người quen quenlướt qua.
Lục Nhiễm vội dừng bước,quay lại nhìn.
Lâm Tĩnh thấy vậy, nghihoặc hỏi: “Sao thế? Vừa gặp người quen à?”.
Lục Nhiễm lắc đầu: “Nhìnnhầm rồi, chúng ta đi thôi”.
Gần như toàn là ngườiquen, tiếng cười nói hỗn độn, inh tai nhức óc, không khí này giờ đây đã trở nênxa lạ với cô.
Trong mơ màng cô cảmthấy, thời gian năm năm qua như một giấc mơ.
Có người ấn Lục Nhiễmngồi xuống, cô cười thoải mái.
Thế là, tán phét, uốngrượu, trêu đùa, nhảy nhót.
Trên sàn nhảy, ánh đènrực rỡ loang loáng trên người, xanh đỏ tím vàng, không ngừng biến đổi.
Bỏ mặc bản thân tiêu haosức lực, hết một bản nhạc, Lục Nhiễm lau mồ hôi trên trán, ngồi bên quầy bargọi một ly rượu hoa quả, rượu rất nhẹ nên uống hết cả ly cũng chỉ cảm thấy máthơn đôi chút.
Lâm Tĩnh tràn trề sứcsống vẫn đang lắc lư theo điệu nhạc, như muốn rủ mọi người cùng tham gia.
Lục Nhiễm nhấm chútrượu, bất giác mỉm cười.
Có người đứng cạnh cô,gọi một ly Whisky.
Lục Nhiễm liếc mắt qua,cũng là một người trong hội lúc nãy, nhưng cô không quen nên cũng chẳng để ý.
Không ngờ, người đó vừagõ nhẹ trên mặt gỗ của quầy bar, vừa như vô tình lên tiếng, giọng nói êm áimang nét đặc trưng của ngọc thạch, từng chữ rõ ràng lưu loát.
“Lục Nhiễm, lâu rồikhông gặp”.
Lục Nhiễm ngạc nhiênđáp: “Anh quen tôi à?”.
Cô quay đầu lại, khuônmặt xa lạ của người đàn ông khi tỏ khi mờ trong bóng tối loang lổ ánh đèn, khóemiệng cười mà như không, đuôi mắt xếch nhưng vẫn dễ coi: “Em có thấy anh quenkhông?”.
Khuôn mặt này chắc chắnkhông phải người qua đường, Lục Nhiễm trầm ngâm, tìm nhanh trong trí nhớ mộtcái tên thích hợp.
Người đó đỡ lấy ly rượuphục vụ đem đến, những ngón tay thon dài cầm chiếc ly trong suốt, mu bàn taygóc cạnh, đó là một đôi bàn tay rất đẹp.
Anh ta uống một ngụmrượu, rồi mới thư thả nói với Lục Nhiễm: “Không nghĩ ra thì thôi, anh nghĩ chắcem cũng không nhớ ra đâu”.
Lục Nhiễm cố nhịn màkhông quát cho anh ta một trận, cô quay đi nhìn về phía sàn nhảy, bỏ mặc anhta.

Giọng nói kia vẫn tiếptục, pha chút hài hước: “Tính tình em đỡ hơn trước kia nhiều rồi đấy, nếu làtrước kia, chắc sẽ ăn ngay trận mắng rồi”.
Nghe một người lạ mặtnói những lời tỏ ra rất hiểu bản thân mình, Lục Nhiễm liền cảm thấy hết sứcnhảm nhí.
“Đã biết như thế thì cònchọc giận tôi làm gì, đầu óc anh có vấn đề à?”.
Nói rồi, cô đặt ly rượuxuống, định bỏ đi.
Người đó cười cười vẻbất đắc dĩ: “Thế người bỏ thời gian bổ túc ngày đêm cho em hồi năm thứ ba đạihọc, em cũng quên rồi sao?”.
Lần này thì Lục Nhiễmthật sự kinh ngạc.
Cô nhìn người này từtrên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Sư huynh Hướng Diễn phải không?”.
Đối phương mỉm cười gậtđầu: “Anh cứ tưởng em đã quên sạch rồi chứ?”.
Làm sao mà quên được, cảnăm trời vùi đầu vào học, một sớm một chiều muốn thu về kiến thức của mười nămbỏ bê đâu phải việc dễ dàng.
Hồi ức dần dần quay trởlại, những ngày tháng đó y như sống trong địa ngục, Hướng Diễn là gia sư nhà cômời về cũng phải chịu khổ cùng cô, may mà Hướng Diễn nhẫn nại, giảng một lần màcô không hiểu thì anh có thể giảng đi giảng lại, thậm chí là mười lần, hai mươilần, ba mươi lần, bắt đầu từ những cái căn bản nhất.
Cô vốn không phải là mộtngười chăm chỉ học tập, mà chỉ là muốn tiếp cận, muốn lại gần, muốn cho xứngvới con người đó mà cắn răng chịu đựng.
Sau một năm, cô đã hoàntoàn có thể theo kịp tiến độ, Hướng Diễn cũng tốt nghiệp đại học, làm cho mộtcông ty ở tỉnh ngoài, từ đó họ không hề gặp nhau.
Giờ đây gặp lại ngườixưa, trong chốc lát, những tình cảm ùa về, vô cùng phức tạp.
Có điều… nhớ lại HướngDiễn hồi đó với cặp kính cận dày cộp, bộ quần áo bạc màu, mái tóc rối bù như tổquạ, ngoài việc dạy học ra chẳng bao giờ nói đến đề tài nào khác, cô thật khôngthể nào liên tưởng đến người thanh niên đang ngồi trước mặt cô bây giờ.
Thế là, Lục Diễm dứtkhoát nói ra nghi ngờ của mình: “Hướng sư huynh, anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”.
Hướng Diễn đang uốngrượu, suýt nữa thì sặc.
Anh vừa ho vừa đỏ mặtnói: “Trông anh khác nhiều đến thế sao?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Hướng Diễn cười vang:“Từ lúc anh chuyển về đây làm việc ai cũng nói thế. Thế em thấy anh có đẹp traihơn nhiều không?”. Nói xong, anh đứng dựa vào quầy bar, mặc cho ánh sáng nhảynhót trên mặt mình, Hướng Diễn vốn là người dễ nhìn, tuy lúc này trông có chútuể oải, nhưng nụ cười ấm áp, nếu xét về dung mạo, đúng là rất ưa nhìn.
Đáng tiếc là, có ưa nhìnđến mấy, trong mắt cô cũng không thể so sánh với người kia.
Lục Nhiễm không nói câugì khó nghe, cầm ly rượu lên, vừa như cảm kích vừa như oán thán: “Cũng lâu lắmrồi. Xem ra anh sống tốt lắm đúng không”.
“Cũng không nói được làtốt hay không, chỉ đủ chi tiêu cho gia đình”. Hướng Diễn không cười nữa, nghiêmtúc hỏi: “Còn em hiện nay thế nào? Em sống có tốt không?”.
Lục Nhiễm cười lắc đầu:“Đâu được thuận lợi như anh, em vừa mới thất nghiệp”.
Hướng Diễn không cảmthấy ngạc nhiên, còn nói: “Cũng phải, với tính cách của em thì làm gì có ôngchủ nào chịu nổi. Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần bố mẹ em sắp xếp một công việckhác phù hợp với em là được”.
Cúi nhìn thứ chất lỏngtrong suốt dập dềnh trong ly, Lục Nhiễm im lặng hồi lâu.
Sau hồi chơi đùa với lyrượu trong tay, Lục Nhiễm uống hết chỗ rượu còn sót lại, trả lời: “Bố mẹ từ emba năm nay rồi, anh không biết à?”.
Hướng Diễn “ồ” mộttiếng, nhất thời không biết nói gì.
Lục Nhiễm vỗ vai HướngDiễn, cười như không có chuyện gì xảy ra: “Vì thế anh cũng đừng nhìn em như đámcon nhà giàu trước kia nữa, hơn nữa, em cũng không kém cỏi như anh nghĩ đâu”.Lục Nhiễm nhìn thấy Lâm Tĩnh vẫy mình, bèn nói “Thôi, em đi đây, gặp anh sau”.
“Khoan đã”.
Hướng Diễn gọi cô lại,nhanh tay lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp rất tinh tế, đưa cho cô.
Hướng Diễn nheo mắt,thần sắc trông hơi gian gian: “Đây là danh thiếp của anh, anh mới đến đây, cũngđang thiếu một trợ lý, nếu em đang thất nghiệp, rất hoan nghênh em đến, đảm bảođãi ngộ ưu đãi”.
Lục Nhiễm xem danh thiếprồi lại nhìn Hướng Diễn, lần này cô đã nở nụ cười: “Vâng, em biết rồi”.
Lâm Tĩnh đi đến, khuônmặt lộ vẻ tỏ tường.
Lục Nhiễm mặc kệ cô bạn,mượn cớ vào nhà vệ sinh để tránh những nghi ngờ mà Lâm Tĩnh có thể đưa ra.
Khi cô đang rửa tay,chợt nghe thấy tiếng nấc nghẹn khe khẽ của một phụ nữ từ một phòng khác vọngra.
Từ trước đến giờ cô vốnkhông thích xen vào chuyện của người khác, huống hồ quán bar càng chẳng phảinơi tử tế gì, chỉ là… khi cô tắt vòi nước, âm thanh đó nghe rất quen tai, khiếncô liên tưởng đến bóng người phụ nữ quen mặt lúc trước. Lục Nhiễm suy nghĩ giâylát, rồi tiến lên phía trước, đạp cửa phòng.
Tiếng động trong đó bỗngchốc im bặt.
Một giây sau, vọng ratiếng chửi thô lỗ của một người đàn ông.
Lục Nhiễm đạp cửa rầmrầm, trong tiếng chửi bới không ngừng, cánh cửa bật mở.
Một cô gái xống áo xộcxệch đang bị ấn xuống đất, khuỷu tay bị trói, giãy giụa dữ dội, người đàn ôngthì đã tháo được một nửa thắt lưng.
Lục Nhiễm không nghĩngợi gì liền xông vào.
Thuở nhỏ, vì sợ cô bịbắt nạt, nên bố mẹ đã cho cô đi học võ một thời gian, cô theo học môn võ ngườithật, quyền thật chứ không thiên về biểu diễn như Taekwondo.
Bị đá trúng vào xươngsườn, người đàn ông đau đến cúi gập cả lưng, Lục Nhiễm tung thêm hai chưởng đáhắn nằm lăn ra đất.
Cô luyện tập khá chămchỉ, nên biết cách ra đòn hiểm khiến đối phương không thể xoay xở.
Đang định kéo người phụnữ kia dậy, chẳng ngờ, cô ta hình như không nhìn thấy Lục Nhiễm, vẫn đang tiếptục giãy giụa.
Lục Nhiễm sốt ruột, hétlên một tiếng: “Lý Tiêu Ảnh?”.
Cô gái như chợt tỉnh,ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn cô, lớp son phấn dày trên mặt nhoe nhoét.
Trông cô ta thật tệ, LụcNhiễm không thể nào tìm ra mối liên hệ giữa cô gái này với cô con gái nhà giàulạnh lùng lúc nào cũng trang điểm kỹ càng yêu kiều diễm lệ mà mình từng gặp.
Ánh nhìn của cô gái dừnglại khá lâu trên khuôn mặt cô, hồi lâu mới nấc nghẹn thăm dò: “Trợ lý… trợ lýLục phải không?”.
Lục Nhiễm cảm thấy càngkhó xử, đúng vậy, cô biết người phụ nữ này bởi vì cô ta là bạn gái trước củaHàn Mặc Ngôn.
Với giao tình giữa cô vàngười con gái kia, không, không thể gọi là giao tình, chỉ là quan hệ, thì côkhông cần thiết phải cứu cô ta, khi còn ở cương vị bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, đãkhông ít lần cô ta làm khó cô, sai bảo cô làm cái này làm cái khác, y hệt nhưthiếu phu nhân nhà họ Hàn.
Cô cứu cô ta, chỉ là vì…
Vì cái gì…
Lục Nhiễm ngây ramột lúc.
Cũng vào lúc đó, cô gáikia cũng như bừng tỉnh, cô ta hất tóc, vừa khóc lóc vừa hét lên với cô: “Tạisao cô lại cứu tôi, cô bảo Hàn Mặc Ngôn đến đây, Hàn Mặc Ngôn là một tên khốn,một tên khốn, tại sao anh ta lại không cần tôi… hu hu…”.
Lục Nhiễm cúi xuống giúpLý Tiêu Ảnh tháo dây thừng đang trói trên tay, lạnh lùng nói: “Tôi đã thôiviệc, không còn là trợ lý của Hàn Mặc Ngôn nữa”.
Cô đã nghĩ ra lý do rồi.
Cô cứu cô ta là vì đâylà cô gái duy nhất sau khi bị Hàn Mặc Ngôn đá, chạy tới văn phòng khóc lóc làmhòa.
Cô ta thật lòng yêu HànMặc Ngôn.
Cũng ngốc y hệt cô.
Nghe Lục Nhiễm nói xong,Lý Tiêu Ảnh dần bình tĩnh lại.
Tháo xong dây thừng, LụcNhiễm định đi ra ngoài.
“Này, cô đi như thế này,tôi không đứng dậy được”. Giọng nói của Lý Tiêu Ảnh vang lên từ phía sau, hìnhnhư cô ta đã tỉnh hẳn, đã kịp lấy lại giọng điệu ngang ngược của tiểu thư connhà giàu.
Lục Nhiễm không tỏ tháiđộ gì, đáp một câu: “Đấy là việc của cô”.
Vừa dứt lời, cả hai đềucảm thấy sững sờ.
Bởi vì người nói câu nàynhiều nhất, chính là Hàn Mặc Ngôn.
Người kịp phản ứng lại,lên tiếng trước là Lý Tiêu Ảnh.
Cô ta thất thần nhìnxuống nền nhà, bỗng ngẩng lên, giọng nói vừa như châm biếm, vừa như tự cườinhạo mình: “Lục Nhiễm, thực ra cô cũng thích Hàn Mặc Ngôn đúng không?”.
“Phải thì sao?”.Lục Nhiễm không phủ nhận, mà cũng không cần phải thế.
Lý Tiêu Ảnh cười ảm đạm:“Không sao, chỉ là cảm thấy, chúng ta thật thảm”.
Lục Nhiễm không hề muốntiếp tục để tâm đến Lý Tiêu Ảnh, không ngờ sau khi tỉnh lại, cô ta túm lấy áocủa cô, điệu bộ muốn nôn mà không nôn ra được, cô đành phải dìu cô ta đến bồnvệ sinh.
Nôn xong, cô ta vẫn túmlấy áo cô không rời.
Lục Nhiễm không còn cáchnào khác, đành phải đưa cô ta về nhà, may mà có mấy lần phải chuyển đồ cho côta, nên Lục Nhiễm vẫn nhớ được chỗ cô ta ở.
Điều duy nhất khiến côphiền lòng là điệu bộ của Lâm Tĩnh khi nhìn thấy cô dắt cô gái này ra ngoài,ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ kỳ dị.
Cô không dám nghĩ xemrốt cuộc Lâm Tĩnh nghĩ gì khi nhìn cô.