Yên lặng đi qua một đoạn đường.
Hứa Ninh Thanh đã học ở đây bốn năm, đã quen thuộc với con đường này, Thường Lê chỉ biết đi theo hắn, đi từ đường cái rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh, bên đó chắc là toà kí túc xá nữ, có mấy nữ sinh viên tóc ướt như vừa mới tắm xong, tay cầm theo chậu đi ra đi vào.
"Ơ, ở kí túc xá không được tắm rửa ạ?" Thường Lê thắc mắc hỏi.
"Hình như có vài toà kí túc xá cũ, hệ thống nước có vấn đề, không có đường nước nóng cho nên phải tắm ở nhà tắm." Hứa Ninh Thanh nói: "Nhưng Đại học Z chắc là đều có nước nóng."
Cô gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Hai người đi qua toà kí túc xá, càng về phía trước càng ít người.
Thường Lê dừng lại, chỉ vào băng ghế ven đường: "Chúng ta qua kia ngồi một lát đi."
"Ừm, em ngồi trước đi, anh đi mua chai nước."
Phía sau ghế đang diễn ra một trận bóng rổ, có lẽ bởi vì cuối kì nên người chơi đá bóng không nhiều, Hứa Ninh Thanh đi qua máy nước tự động mua hai chai nước suối.
"Cho em." Hứa Ninh Thanh vặn mở nắp bình, đưa cho Thường Lê.
Cô nhẹ nhàng nói câu cảm ơn rồi nhận lấy.
Bầu không khí lại rơi vào an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nện bóng trầm vang trong sân bóng rổ sau lưng.
Thường Lê thư giãn gân cốt, chân duỗi thẳng ra phía trước, vươn vai một cái.
Hứa Ninh Thanh nhướn mày, nghiêng đầu: "Không có gì muốn hỏi anh à?"
"Dạ?" Thường Lê nhìn hắn, hơi chớp mắt: "Chú chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Ninh Thanh cười, dựa lưng ra sau ghế, âm trầm giữa hàng lông mày dần tán đi, nhàn nhã nói: "Chuẩn bị sẵn sàng."
Thường Lê bỗng nhiên không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, vô thức nuốt một ngụm không khí, hỏi một câu khó hiểu: "Người ban nãy, không có việc gì chứ, cháu thấy hình như hộc máu rồi ấy?"
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ: "Không sao, anh không dùng lực, chắc là răng đập vào khoang miệng thôi."
"..."
Thường Lê thầm nghĩ, bổn cô nương còn nghe được cả âm thanh xương hắn vỡ vụn! Không dùng lực cái gì chứ!
"Vậy Tần Nguyệt kia thì sao?" Thường Lê hỏi.
"Là em gái của hắn, ba người bọn anh đều học ở Đại học C, anh và Tần Hiệt học cùng một ngành, khi mới vào trường đã chơi với nhau, Tần Nguyệt nhỏ hơn bọn anh hai tuổi, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ta là sau kì nghỉ hè năm hai, lúc đó Tần Nguyệt đang cầm giấy thông báo trúng tuyển, hai người bọn anh hay đi chơi chung, chơi mấy trò như leo núi, Tần Hiệt dẫn cô ta đi cùng."
"Lúc đó anh tham gia hội học sinh của trường, ở bộ đối ngoại, đến năm thứ ba thì được lên đội trưởng bộ đối ngoại, Tần Nguyệt năm nhất nhập học cũng vào bộ đối ngoại, lúc ấy bộ của anh thường xuyên tụ họp, đôi khi anh cũng tham gia nên thường xuyên gặp nhau."
Thường Lê nhíu mày, nắm chặt chai nước suối: "Cô ta thích chú?"
Hứa Ninh Thanh dừng lại, dịch người ra phía sau một chút: "Đúng vậy, năm thứ nhất đã tỏ tình với anh rồi. Em biết anh mà, khi đó lười có bạn gái nên đã từ chối."
"Lúc trước anh từ chối lời tỏ tình của người khác thường không có biểu thị gì quá rõ ràng, mấy người đó chắc là sau này gặp đúng đối tượng rồi bắt đầu yêu đương." Hứa Ninh Thanh chớp mắt: "Nhưng Tần Nguyệt không giống, cô ta vẫn mỗi ngày nhắn tin cho anh, tặng quà cho anh, tặng nguyên một hộp hạc giấy, lại còn tự tay mình gấp, thật sự thì rất khó chịu, cũng rất phiền."
"Loại chân thành kiên nhẫn này khiến anh vô cùng bực bội."
Thường Lê cũng đã từng gặp những nam sinh như vậy, khi bạn không thích đối phương, sẽ thấy những hành động như vậy thực sự phiền phức, không hề có chút cảm động nào, bởi vì biết đối phương có làm thế nào đi nữa thì mình cũng không thể có cảm xúc với họ, họ trả giá càng nhiều bản thân lại càng cảm thấy mang nợ không thể đáp trả.
"Anh đã từ chối nhiều lần, nhưng dù sao cũng là con gái, lại còn là em gái của bạn bè, anh không muốn mọi việc trở nên khó coi, cũng chỉ có thể bỏ mặc."
"Nhưng cô ta vẫn cứ như vậy, anh không nhận quà, liền nghĩ cách tìm địa chỉ chung cư của anh, trực tiếp tới trước cửa luôn."
Đã qua nhiều năm, Hứa Ninh Thanh thật ra cũng không còn nhớ rõ dáng dấp Tần Nguyệt trông thế nào nữa.
Nhưng vẫn có thể nhớ kỹ, mỗi khi cô ta nhìn thấy hắn thì luôn treo một nụ cười trên mặt, mặc kệ từ chối bao nhiêu lần, vẫn có thể giơ ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi hắn.
Giống như hắn chưa từng nói gì vậy.
Về sau Hứa Ninh Thanh cũng đã nghiêm túc từ chối cô ta một lần, để cô đừng tặng quà nữa, không có việc gì thì cũng đừng gửi những đoạn tin nhắn khó hiểu cho hắn nữa.
Cho tới hôm nay hắn vẫn nhớ rõ sự biến hoá trên gương mặt Tần Nguyệt khi ấy, khóe miệng trùng xuống, hốc mắt ngập nước, nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm hắn, thanh âm gợn sóng: "Anh thật sự không quan tâm đ ến em sao?"
Hứa Ninh Thanh cảm thấy không thể hiểu nổi, đúng lúc đó đằng xa có bạn học gọi hắn, hắn liền trực tiếp quay người đi.
Thường Lê nhíu mày hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Về sau có một đoạn thời gian anh không thấy cô ta nữa, khi đó anh cũng không để ý nhiều, đến năm cuối thì tự mình lập nghiệp, là Thừa Hòa những ngày đầu tiên, lúc đó liền ít khi đến trường."
"Sau đó có một lần về trường tổ chức toạ đàm hướng nghiệp cho năm ba, lúc đó sau khi kết thúc thì có hai nữ sinh đến tìm anh." Hứa Ninh Thanh uống một hớp nước, chậm rãi nói: "Khi đó anh mới biết, sau này Tần Nguyệt ở trường học tự xưng là bạn gái anh, còn gửi thư đe doạ cho những người hỏi phương thức liên lạc của anh."
Thường Lê sững sờ, cảm thấy sống lưng bắt đầu lạnh toát, không thể tin nổi mà lặp lại: "Thư đe dọa?"
Ban đầu Thường Lê nghe được mấy lời kia còn cho rằng Tần Nguyệt thích Hứa Ninh Thanh nhưng bị từ chối, do tâm lý chịu đứng kém nên dại dột tự sát, nhưng cho dù là như vậy cũng khó mà tiếp nhận.
Cô không nghĩ tới Tần Nguyệt thế mà lại còn tự xưng là bạn gái Hứa Ninh Thanh, thậm chí gửi thư đe doạ cho người khác.
Cô không thể tưởng tượng nổi, đây là loại người gì vậy?
"Đúng vậy, Tần Nguyệt cô ta ------" Hứa Ninh Thanh dừng một chút, nói: "Tinh thần cô ta có chút vấn đề, đó là sau này anh mới biết được, lúc anh biết việc liền trực tiếp đi tìm cô ta, nhưng mà không tìm được, công ty lại có việc đột xuất, anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô ta rồi đi về trước."
"Ngày đó sau khi hội nghị kết thúc mọi người cùng nhau ăn cơm, lúc ấy quy mô công ty còn nhỏ, cuối tuần tăng ca chỉ có mười mấy người, cho nên trực tiếp đặt cơm ngoài, mà anh lại muốn đi ăn cùng Phạm Mạnh Minh và Giang Vọng, không ăn cơm cùng mọi người, kết quả hôm sau toàn bộ nhân viên tăng ca đều bị ngộ độc phải vào viện."
"Cái, cái gì cơ..." Thường Lê không thể tin được: "Là Tần Nguyệt?"
"Ừm."
Hứa Ninh Thanh tựa lưng lên ghế, trầm mặc hồi lâu, sau đó uể oải cúi đầu xuống, day day mi tâm: "Sau khi mười mấy người cùng ngộ độc thì cảnh sát bắt đầu điều tra, trong video theo dõi phát hiện Tần Nguyệt, nhưng đoạn sau lại bị cắt mất, không có chứng cứ, cũng không thể làm gì được."
"Khi còn bé, ba mẹ Tần Hiệt và Tần Nguyệt ly hôn, hai người bọn họ sống chung với ba, về sau mới biết mẹ của họ tinh thần có chút vấn đề, có tỉ lệ di truyền nhất định, khá năng phát tác so với người thường cao hơn một chút."
"Vậy nên sau đó cô ấy mới..." Thường Lê không nói tiếp.
"Ừm, vào ngày tốt nghiệp, anh đến trường đưa tài liệu, cô ta đứng từ tầng cao nhất nhảy xuống, ngay trước mặt anh."
Thường Lê sửng sốt, nghe trong miệng Tần Hiệt ban nãy cũng đã biết việc Tần Nguyệt nhảy lầu, nhưng có thể nghe từ chính miệng Hứa Ninh Thanh kể lại toàn bộ sự tình, Thường Lê vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận nổi.
Chuyện quái gì vậy?
Dựa vào cái gì mà ném cái chết của Tần Nguyệt lên người Hứa Ninh Thanh chứ?
Rõ ràng hắn mới là người bị hại.
Thấy hồi lâu Thường Lê vẫn không nói gì, Hứa Ninh Thanh thở dài, nghiêng người lại gần, đưa tay nhẹ nhàng nhéo má cô: "Không phải nói sẽ không sợ sao?"
Hắn cười cười, ngón trỏ chọt một cái lên vành tai cô: "Lại xoa một chút?"
Thường Lê run lên, bắt lấy cánh tay đang quấy phá của hắn: "Người nãy bởi vì cái chết của em gái nên mới đối với chú như vậy? Dựa vào cái gì mà đem chuyện này đổ lên đầu chú chứ?"
Thường Lê cau mày, thanh âm cũng nhịn không được run rẩy: "Hắn dựa vào cái gì nói Tần Nguyệt là bị người hại, theo cháu thấy, tất cả mọi chuyện đều là em gái hắn tự làm tự chịu."
Hốc mắt cô gái nhỏ bắt đầu có chút phiếm hồng, âm cuối phát ra còn mang theo nghẹn ngào, trong giọng nói đè ép lửa giận, nghe vừa uỷ khuất vừa bất bình.
Hứa Ninh Thanh lại kiên nhẫn vuốt tóc cô, cười nói: "Khóc cái gì chứ."
Hắn tiếp tục nói: "Sau khi Tần Nguyệt nhảy lầu, bên phía cảnh sát vào cuộc điều tra sự việc theo trình tự, xác định là tự sát, nhưng cũng phát hiện trong điện thoại cô ta có một ứng dụng ghi chép nhật kí, bên ngoài ghi là nhật kí chuyện giữa anh và cô ta, bên trong toàn những chuyện yêu đương căn bản không tồn tại, cuối cùng lại còn có nguyên nhân khiến cô ta sụp đổ là do anh có mới nới cũ bỏ rơi cô."
Thường Lê: "... Đây là chứng bệnh vọng tưởng đấy à?"
"Cũng gần giống vậy, về sau để loại trừ hiềm nghi xúi giục tự sát nên bọn họ cũng gọi anh tới điều tra, nhưng việc này giải thích cũng dễ, bên trong điện thoại có ghi chép tin nhắn, vừa so sánh liền rõ ràng, lúc đó cảnh sát phụ trách nói có lẽ do hoàn cảnh gia đình dẫn đến tâm thần phân liệt."
"Vậy còn Tần Hiệt?"
"Hắn không tin, Tần Nguyệt là người em gái hắn yêu thương nhất, đột nhiên mất đi hắn không thể tiếp nhận, mà trước đó Tần Nguyệt có nói với hắn việc bản thân đang yêu đương, mặc dù không nói đó là anh, nhưng sau khi thấy ghi chép trong điện thoại cô ta thì liền tin là vậy."
Thường Lê lại bắt đầu mắng tiếp: "Hai người đều có bệnh."
Qua bao nhiêu năm Hứa Ninh Thanh cũng không có kể ai nghe ai sự tình khi đó, bây giờ được giải bày từ đầu tới cuối, trong lòng cuối cũng cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Sao cháu còn nghe hắn nói chú đi thăm Tần Nguyệt vào ngày giỗ nữa?" Thường Lê nhẹ nhàng nói: "Chuyện này chú không làm sai cái gì cả, tuyệt đối đừng cảm thấy có lỗi với cô ta."
Thường Lê dừng một chút, lại nói tiếp: "Mặc dù nói vậy với một người đã qua đời là không tốt lắm, nhưng cháu thực sự tức giận muốn chết."
Hứa Ninh Thanh nhướng mày, quay đầu nhìn cô, cô gái nhỏ uống một ngụm nước lớn, má có chút phồng lên, chai nước suối bắt đầu lõm vào.
Hắn đưa tay cầm lấy thân chai giúp cô vứt qua thùng rác bên cạnh.
Thường Lê: "Tần Hiệt lại còn bất mãn vì em gái hắn, cháu còn cảm thấy đáng đời ấy, vừa hạ thuốc vừa vu oan giá hoạ, ai bị cô ta thích mới là đau khổ."
Lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh nghe được những lời như vậy từ chính miệng Thường Lê, rất hứng thú nhướn mày, lên tiếng giải thích: "Anh biết, anh cũng không mang cái sai ôm lên người mình, nhưng dù sao cũng có quan hệ, hôm đó vừa hay đi viếng ngôi mộ gần đó, nên đến tặng một bó hoa thôi."
Thường Lê càng nghĩ càng tức, bắt đầu cảm thấy ban nãy bản thân không phát huy tốt khi giằng co với Tần Hiệt, hẳn là nên lôi cổ áo hắn hung hăng mắng một trận.
"Chú đáng lẽ nên nói cháu nghe chuyện này sớm hơn, xem vừa rồi cháu có mắng chết hắn không."
Hứa Ninh Thanh cười phá lên: "Lúc trước không nói cho em vì không muốn em sợ hãi, mà đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì nên mới không nói cho em."
"Vậy bây giờ thì sao?" Thường Lê hỏi.
"Bây giờ nghe nói theo đuổi con gái phải học được cách chớp thời cơ bán thảm*, khiến con gái đồng cảm sẽ dễ theo đuổi hơn nhiều." Hứa Ninh Thanh nghiêm túc nói.
*Bán thảm: kể khổ, chuyện không to lắm nhưng vẫn khoa trương tỏ ra là mình thật đáng thương.
Thường Lê: "..."
Cô nhìn Hứa Ninh Thanh một hồi, trên mặt người đàn ông ngập tràn ý cười, so với lúc bình thường cũng không khác lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy trên mặt hắn có vẻ vô cùng mệt mỏi, bị một màn vừa rồi làm cho bực bội bất lực, những lời bây giờ giống như chỉ muốn cố dỗ cô vui vẻ trở lại.
Người như Hứa Ninh Thanh, nhìn qua thì vô tâm hững hờ, nhưng thật ra là người có tính cách rất tốt.
Nếu như hắn nói hắn bán thảm kể cô nghe chuyện này là để cô đồng cảm, vậy Hứa Ninh Thanh thành công rồi.
Hứa Ninh Thanh giương mắt, vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Thường Lê, đối diện với đôi mắt hồ ly cong cong của cô.
Hắn bất động, nhìn Thường Lê chậm rãi dựa lại gần, đặt cằm lên bả vai hắn, cánh tay nhẹ nhàng chậm rãi khoác lên lưng hắn, vỗ vỗ hai cái.
Thường Lê hít mũt: "Cháu gái thương chú."
Hứa Ninh Thanh: "..."