Thường Lê nắm tay Hứa Ninh Thanh, cùng hắn sóng vai đi lên phía trước.
Đường phố tấp nập xe cộ, những cây đại thụ tươi tốt lá xanh um tùm, hương vị mùa hạ nóng bức, không giống khung cảnh trong mộng.
Nhưng cảm giác nắm tay Hứa Ninh Thanh lại hoàn toàn trùng khớp.
Đều có chút không thoải mái, bởi vì chiều cao chênh lệch, khi nắm tay thì khuỷ tay cô phải cong lên một chút.
Bàn tay Hứa Ninh Thanh cũng giống như trong mộng, xương ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay cô, tay hắn rất lớn, dễ dàng bao bọc cô trong lòng bàn tay, khiến đối phương có cảm giác an toàn.
Thường Lê cúi đầu nhìn tay hai người, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của hắn ở lối ra phòng triển lãm.
Thường Lê hỏi: "Ban nãy, chú ghen có phải không?"
Hứa Ninh Thanh dừng lại, cười, thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."
"..."
Thừa nhận thật kìa.
Thường Lê ngước mắt nhìn, có chút hoang mang: "Việc này có gì để ghen chứ, cháu thích Lâm Thành cũng giống như Mạnh Thanh Cúc cuồng thần tượng mà thôi, coi như cả ngày la hét muốn gả cho ca ca thì cũng không có khả năng thật sự đến với nhau nha."
Hứa Ninh Thanh híp híp mắt, cắn răng lặp lại: "Muốn gả cho ca ca?"
"..." Thường Lê không nói nên lời, lại có chút buồn cười: "Không phải, cháu không có ý đó, chỉ là giống Mạnh Thanh Cúc theo đuổi thần tượng mà thôi."
-
Thời gian nháy mắt liền tới cuối tháng sáu.
Hôm công bố thành tích Thường Lê ngủ một giấc đến tự tỉnh, vẫn còn mấy tiếng mới tới giờ công bố, trong vòng bạn bè mọi người bắt đầu đăng ảnh cá chép cầu nguyện.
Thường Lê thật ra cũng không quá lo lắng, do từ nhỏ đã tham gia thi đấu khá nhiều, các loại cấp bậc đều có, rất ít khi cô cảm thấy đặc biệt khẩn trương, huống hồ sau đó cô lại còn được cộng thêm sáu mươi điểm văn hoá của Đại học Z.
Kỳ thi lần này cô cảm thấy mình đã làm rất tốt, không có vấn đề gì lớn.
Thường Lê cầm quyển sổ ra ngoài phòng khách, mở sẵn giao diện, chờ đến giờ là vào tra.
Bên trong “Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm”.
Phàn Hủy: A a a a a chuẩn bị xong chưa các bảo bối, mình khẩn trương chết mất!!!
Mạnh Thanh Cúc: Mình đã nhanh tay cướp được vé buổi hoà nhạc của chồng yêu rồi!!
Thường Lê gửi một tấm ảnh chụp máy tính qua.
Điềm Lê Lê: Còn năm phút đếm ngược!!
Ông bà nội chia ra ngồi hai bên cạnh cô, bà thậm chí còn mang cả kính lão, hai chiếc gọng bạc cùng dây đeo rủ xuống, Thường Tri Nghĩa cũng bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép.
Đến giờ chỉ điểm, Thường Lê ngay lập tức nhảy vào web.
Vòng tròn nhỏ không ngừng chuyển động, trang web trống rỗng, không hiện gì cả.
Điện thoại một bên rung lên.
Mạnh Thanh Cúc: A a a a a mình tra được rồi!!
Mạnh Thanh Cúc: Ngữ văn và tiếng Anh đều đạt yêu cầu của Đại học Z! Tổng điểm nhiều hơn năm ngoái những mười hai điểm!!
Thường Lê cùng Phàn Hủy vẫn chưa tra được, có quá nhiều người cùng vào trang web tra điểm, bây giờ đã sập rồi.
Thường Lê một bên chờ một bên nhìn điện thoại, ông bà nội bên cạnh sợ cô lo lắng còn không ngừng trấn an cô.
Hứa Ninh Thanh gửi một tin nhắn thoại, Thường Lê tiện tay ấn mở.
- ----- "Thế nào rồi, tra được điểm chưa?"
Thường Lê trả lời: Vẫn đang tra, không vào web được.
Thường Tri Nghĩa cảm khái nói: "Đứa nhỏ Hứa gia này đối với Lê Lê quả thực không tệ nha, giáo dưỡng cũng tốt, trước kia bởi vì mấy tin đồn của nó mà ông từng có chút thành kiến, nhưng mấy hôm nay nói chuyện phiếm cùng với nó mới phát hiện thằng bé thực sự là một người tốt, cũng khó trách vì vào bác con sớm như vậy lại đem toàn bộ công ty giao hết lên người thằng bé."
Sau mấy lần đăng nhập thất bại Thường Lê quyết định thong thả không vội, cứ vào thấy lỗi lại ôn hoà nhã nhặn thoát ra đăng nhập lại.
Một bên nói giúp Hứa Ninh Thanh: "Mấy tin đồn thất thiệt của chú ấy trên mạng đều là giả đó, ví dụ như tin đồn của Châu Ỷ Khâm lúc trước, chỉ là bị công ty giải trí lợi dụng mà thôi."
Bà nội cũng nói: "Vậy lần sau cháu gọi chú đến nhà chơi nhiều một chút, cùng nhau ăn bữa cơm, người ta đối tốt với con như vậy, sợ cháu vừa tốt nghiệp xong nhàm chán còn mỗi ngày rủ con đi chơi, dù công ty có vận hành linh hoạt đến đâu thì đó vẫn là công ty đang phát triển, nhất định là rất bận rộn, người ta cũng không dễ dàng."
Thường Lê "Dạ" một tiếng: "Cháu biết rồi."
Thường Tri Nghĩa thở dài: "Ninh Thanh mà là con trai của ông thì tốt nhỉ, ông cũng không cần phải sầu muộn như vậy, có thể cùng bà nội cháu đi du lịch vòng quanh thế giới rồi."
Thường Lê vừa uống một hớp nước vì câu này suýt thì sặc mất, cô che miệng ho khàn vài tiếng: "Ông nội..."
Còn chưa nói xong, màn hình máy tính bỗng nhảy một cái, thành tích hiện ra.
Điểm kiểm tra của Thường Lê cũng không tệ, thành tích còn cao hơn so với mấy lần thi thử, lại được cộng thêm sáu mươi điểm, vào Đại học Z bây giờ không còn là vấn đề nữa.
Bà nội sau khi thấy thành tích thì nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lưng Thường Lê: "Lê Lê đã cố gắng hết sức rồi, lần này nghỉ hè cuối cùng cũng có thể yên tâm vui chơi rồi."
Nhưng Thường Lê vẫn không cách nào buông lỏng, bởi vì câu nói vừa rồi của ông nội.
Thường Lê chụp ảnh thành tích gửi cho Hứa Ninh Thanh, chần chờ một lúc: "Ông nội ơi."
"Sao vậy Lê Lê?" Thường Tri Nghĩa tâm tình rất tốt, đang muốn đem tin tức cháu gái đậu Đại học Z đăng lên vòng bạn bè.
"Chú mới có hai mươi mấy tuổi, sao có thể trở thành con trai của ông được chứ." Thường Lê nói có chút không được tự nhiên: "Cũng không lớn hơn cháu là bao."
Thường Tri Nghĩa sửng sốt một chút, cũng không đem việc này để ở trong lòng, thuận theo cô nói: "Nếu vậy thì làm cháu trai cũng không tồi, sau này Lê Lê chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh, không cần phải nhọc lòng những thứ này nữa."
Thường Lê "Hừ" một tiếng, nói: "Vậy sau này cháu sẽ tìm cho ông một người cháu rễ tốt y như vậy."
Thường Tri Nghĩa cùng bà nội đều vui vẻ, cười một hồi lâu mới dừng lại, bà nội hỏi: "Lê Lê đây là có người mình thích rồi sao?"
"Dạ?" Thường Lê sững sờ, vội vàng khoát tay: "Đâu có ạ, cháu đang nói sau này mà, sau này sẽ tìm cho ông bà một người."
"Được." Thường Tri Nghĩa cười nói: “Tìm người có thể đối tốt với Lê Lê của chúng ta."
Thường Lê tra xong điểm liền quay về phòng đi ngủ ngủ trưa.
Đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Thường Lê híp mắt mò điện thoại bắt máy, ủ rũ nói: "Alo?"
Đầu kia là giọng cười trầm thấp: "Đang ngủ à?"
Thường Lê lấy di động xuống, mở to mắt nhìn ghi chú trên màn hình: "Ừm."
"Đã bốn giờ rồi, vẫn là nên dậy đi." Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê trở mình, kéo chăn mềm qua đỉnh đầu, thanh âm có chút uể oải: "Dậy làm gì?"
"Anh đến đón em đi ăn cơm tối nhé? Ăn mừng một chút."
Thường Lê nhớ tới lời bà nội nói: "Chú không bận việc công ty sao, đừng có mà mỗi ngày đi chơi với cháu rồi thức đêm tăng ca đấy nhá."
"Không có bận đến vậy." Hứa Ninh Thanh hững hờ, trong thanh âm cất giấu ý cười, mập mờ nói: " Đây không phải là lớn tuổi rồi, muốn lthành gia xong mới lập nghiệp sao."
Thường Lê nằm trong chăn cười ra tiếng, chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ: "Bây giờ chú đang ở công ty à?"
"Ừm, vừa tan làm."
"Vậy chú cứ từ từ lái xe, cháu rời giường chuẩn bị đây."
Thường Lê không tiếp tục nằm ỳ nữa, rửa mặt hóa trang xong thay quần áo, thấy Hứa Ninh Thanh sắp đến liền nói với ông bà mình đi chơi rồi xuống tầng.
Hứa Ninh Thanh vừa vặn lái xe tới.
Thường Lê ngồi lên xe: "Đi đâu ăn ạ?"
"Em muốn ăn gì?"
"Thịt nướng, cháu đọc trên mạng thấy gần Đại học C có mở một quán nướng ngói, chú biết đường không?" Cô vừa nói vừa mở bản đồ.
"Biết." Hứa Ninh Thanh cười: "Anh học ở đó bốn năm mà."
Bây giờ Thường Lê mới phát giác hình như cô không biết Hứa Ninh Thanh học đại học ở đâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi: "Trước kia chú là sinh viên của Đại học C à, chú học giỏi thật nha."
"Cũng được, thi đại học khá may mắn." Hứa Ninh Thanh bình thản nói.
Thường Lê lại hỏi: "Chú học ngành nào?"
"Nghề này, tài chính."
Điểm ngành tài chính ở Đại học C rất cao, bạn cùng lớp của Thường Lê cũng có người muốn học tài chính ở đó.
Lúc trước Hứa Ninh Thanh ngẫu nhiên dạy cô một bài toán cũng là dáng vẻ hờ hững, cà lơ phất phơ viết qua loa trên giấy vài chữ, mặc dù đều đúng, nhưng nhìn không giống dáng vẻ của một học bá.