Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê về trường học.
Lúc này Hứa Ninh Thanh trực tiếp lát xe vào trong trường, Thường Lê cũng không phản đối, xe dừng dưới toà kí túc xá của nghiên cứu sinh.
"Vậy cháu đi đây." Thường Lê xuống xe phất phất tay: "Tạm biệt chú."
Hứa Ninh Thanh "Ừm" một tiếng.
Hắn nhìn cô nhóc khập khiễng biến mất khỏi toà kí túc xá mới dời ánh mắt, lúc này mới chợt nhớ ra chân cô đang bị thương, đáng lẽ vừa rồi phải dìu cô vào.
Hứa Ninh Thanh lấy ra hộp thuốc lá, ngậm một điếu trên miệng, nghiêng đầu nhóm lửa, hít một hơi thật sâu, khói mù lượn lờ.
Nói thật, Hứa Ninh Thanh không ngờ Thường Lê sẽ là phản ứng như vậy.
Hắn từ nhỏ đến lớn bị chiều hư.
Lớn tầm này rồi, lần đầu tiên bị người khác từ chối không chút lưu tình như vậy.
Cô thích người khác ngay thẳng nhiệt tình không chút che giấu, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.
Giống như lúc Hứa Ninh Thanh nói với cô, cô không cần tự uỷ khuất chính mình, cô là đứa cháu gái Thường gia yêu thương nhất, không ai xứng để cô khiến bản thân uỷ khuất như vậy.
Hứa Ninh Thanh trong xe hút xong một điếu thuốc, màn hình điện thoại sáng lên, Phòng Tề gọi tới.
"Alo, Hứa tổng." Phòng Tề huýt sáo.
Hứa Ninh Thanh mở miệng thanh âm có chút lạnh lẽo: "Làm sao?"
"Ố ồ, ai chọc đến ngài rồi, thế nào, cùng đi đua xe không?"
Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh lái xe ra khỏi trường học, tăng tốc hướng đến câu lạc bộ đua xe vùng ngoại ô.
Ánh đèn vùng ngoại thành không rực rỡ bằng trung tâm thành phố, nhưng xung quanh câu lạc bộ lại sáng rực như ban ngày, hôm nay còn đặc biệt đông người, liếc mắt nhìn qua tất cả toàn là xe sang.
Hiếm khi Giang Vọng cũng tới.
Nhóm người bọn họ đều là những thành phần sống phóng túng, theo chủ nghĩa "hôn nhân là nấm mồ của cuộc sống", chỉ có Giang Vọng một thân trai trẻ kết hôn sớm, đúng là quý hiếm khó tìm.
Chẳng qua trong đám bọn họ, quan hệ giữa Giang Vọng và Hứa Ninh Thanh thân thiết hơn một chút, hầu hết bình thường cũng chẳng thấy đâu, hiếm khi tụ tập.
Hứa Ninh Thanh trực tiếp đi đến bên cạnh Giang Vọng: "Sao hôm nay cậu lại tới đây?"
Giang Vọng: "Niệm niệm cùng cố vấn cô ấy đi điều tra nghiên cứu, rảnh rỗi không có gì làm nên tới đây xem một chút."
Hứa Ninh Thanh khẽ thở ra làn khói: "Coi chừng con bé biết cậu đến đây lại giận dỗi."
Giang Vọng nguýt hắn: "Cô ấy còn lâu mới vì ba cái này mà hoài nghi em."
Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên cảm thấy không nói nên lời, Giang Vọng lại khoe ân ái.
Những lời nói kia của Thường Lê lại lượn trong đầu hắn mấy vòng.
Ngoài cổng phát ra tiếng cười, sắc trời đã sẫm lại, Phòng Tề không đua xe trên núi, vừa mới kết thúc dưới đường đua, khuỷu tay kẹp mũ bảo hiểm đi tới.
"Ồ, Hứa ca tới rồi." Phòng Tề cười lên tiếng chào hỏi, lại nhìn thấy Giang Vọng bên cạnh hắn, gật đầu nói: "Hôm nay đúng là đặc biệt, Giang tổng cũng tới."
Nếu nói trên thương trường Giang Vọng là con hổ già đời, thì Hứa Ninh Thanh chỉ là khẩu phật tâm xà mà thôi.
Mặc dù đều là người không dễ chọc, nhưng khẩu phật tâm xà chí ít vẫn cười, một đám người ở trước mặt Giang Vọng đã thu liễm rất nhiều so với bình thường.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, hỏi Giang Vọng: "Cậu có chơi không."
"Chơi một vòng rồi, à đúng rồi." Giang Vọng chợt nhớ tới gì đó: "Niệm Niệm hình như có quà gì đó muốn tặng cho Thường Lê, lần sau em mang tới cho anh."
"Hai người bọn họ quen nhau lúc nào vậy?"
"Làm sao em biết." Giang Vọng cười một tiếng: "Sau tiệc tối hôm đó Thường Lê có cùng Niệm Niệm nói xấu anh, còn kết bạn Wechat, quan hệ rất tốt."
Hứa Ninh Thanh: "...?"
Phòng Tề bên cạnh nghe được, tiến lại gần, cười châm chọc: "Hứa ca, nghe nói con bé ở Đại học Z rất nổi tiếng, mỗi ngày đều là chủ đề bàn tán của các nam sinh đó."
Hứa Ninh Thanh liếc hắn một cái, thần sắc không mấy thân thiện.
Phòng Tề vẫn to gan nói tiếp: "Dạng này sau khi tốt nghiệp vào đại học, chắc phải xây dựng một hậu viện hội*, nhưng nói gì thì nói, con bé đó dáng dấp xinh đẹp, khí chất lại tốt, lớn lên trong gia cảnh như vậy thật không thể so sánh với người bình thường."
*Hậu viện hội: kiểu fandom, fanclub.
Hứa Ninh Thanh hít một hơi thuốc lá, không để ý hắn nữa.
Phòng Tề nhìn biểu cảm của hắn: "Hứa ca, anh vẫn chưa đem người bắt về à, mà không đúng, tôi thấy con bé Thường gia này thật sự thích anh, anh có biết cách theo đuổi người ta không đấy?"
Hứa Ninh Thanh gõ gõ tàn thuốc, cười nhạo: "Cậu biết?"
"Hoa tươi, chocolate, lời tỏ tình chân thành." Phòng Tề nói xong cũng cảm thấy không đúng, Thường Lê sẽ bị mê hoặc bởi những thứ này sao, lại nói tiếp "Nếu vậy lúc trước con bé vì sao thích anh, anh lại một lần nữa biểu hiện ra thôi, tình cũ quay lại."
"Ngậm miệng đi." Hứa Ninh Thanh lười để ý đến hắn.
Trans: Chúng ta đã có bìa mới rồi đấy, mọi người đã thấy chưa~