Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 66: Con đàn bà lẳng lơ tuỳ tiện




Giải mùa đông Đại học Z sắp xếp thời gian thật sự rất nhẹ nhàng, buổi chiều muộn có bài kiểm tra kĩ năng phác thảo, Thường Lê sau khi ăn xong cơm trưa trở về phòng ngủ nửa giờ, sau khi tỉnh dậy liền cầm bút chì làm quen một chút.

Những thí sinh ghi danh Giải mùa đông năm nay được coi là đứng đầu trong lứa, ai cũng có tinh thần cạnh tranh cao.

Thường Lê bình thường cảm thấy bản thân đối với vẽ tranh cũng rất chủ động cố gắng, không phải loại người giao bài tập mới đi luyện, bên trong phòng những bức tranh đã hoàn thiện xếp cao thành một chồng, nhưng nhìn mọi người ở đây vẫn có cảm giác rất khẩn trương

Rất nhiều người cũng đang cố gắng.

Ví dụ như Hà Thiển Thiển còn không ngủ trưa, gọi cơm về phòng vừa ăn vừa luyện.

Địa điểm thi ở trong một phòng trống.

Vì để tránh lặp lại bi kịch buổi sáng, Thường Lê đến tương đối sớm, trên đường còn mua cho một cốc trà sữa nóng.

Bên trong phòng có rất nhiều giá vẽ, đã có rải rác vài người ngồi vào chỗ.

Thường Lê cầm bút vẽ của mình chọn một vị trí trong góc, nhiệt độ bên trong phòng vẽ có chút nóng, Thường Lê cởϊ áσ khoác ra, tay áo len xắn lên khuỷu tay.

Trong điện thoại di động của cô có mấy album ảnh, đều là ảnh chụp màn hình, Thường Lê ấn mở album "phác họa", bên trong không ít hình ảnh tranh cô từng vẽ, tranh tĩnh vật, người, động vật đều có.

Thường Lê tận dụng khoảng thời gian chờ vừa uống trà sữa vừa lướt xem từng ảnh, cũng vì một lát kiểm tra tìm chút cảm hứng.

Chờ xem xong, đã uống hết nửa cốc trà sữa.

Thường Lê đi nhà vệ sinh, ở tầng ba lòng vòng một hồi chỉ tìm được cái nhà vệ sinh đang sửa chữa, cô đành phải đi xuống tầng hai.

"Lê Lê, cậu đi đâu vậy?" Hà Thiển Thiển vừa vặn đi lên.

"Mình đi tìm nhà vệ sinh."

"À, hình như đầu cầu thang tầng hai có đấy."

Thường Lê tại góc rẽ nhìn thấy Lê Hoan cũng đang đi đến phòng thi, đây là lần đầu tiên sau khi đến Đại học Z cô thấy Lê Hoan, cô cũng lười chào hỏi, liền làm như không nhìn thấy.

Kết quả lúc cô đi xuống, bắp chân dưới va phải túi họa cụ của Lê Hoan.

Túi họa cụ của Lê Hoan là một hộp kim loại góc cạnh, bắp chân Thường Lê bị góc hộp huých một cái, chân cô mềm nhũn, vội vàng dựa vào tường, nhưng lúc đi xuống không dừng lại kịp.

Đầu gối Thường Lê đập xuống bậc cầu thang, người lăn xuống dưới, cô vô thức khẽ nâng tay chống người lên.

Lập tức một trận đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, Thường Lê trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, đau đến nhíu chặt lông mày, nước mắt cũng tự động dâng lên, một mảng sương mù mông lung.

Hình như có vài người vây xem, rất hỗn loạn, Thường Lê nghe được có người hỏi cô: "Cậu không sao chứ?"

Nhưng cô đang đau căn bản nói không ra lời, nước mắt dâng lên, mọi thứ đều mờ mịt.

Hàng lông mi cô run lên, nước mắt trực tiếp từ hốc mắt chảy xuống, dọc theo sườn mặt tinh tế rơi xuống đất.

Ôi.

Cái này thật đủ mất mặt.

Thường Lê một bên đau thương nghĩ.

Ngay sau đó, trong màn nước mắt mông lung, có một bóng người tiến đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, cô ngửi được một cỗ hương vị thuốc lá nhàn nhạt.

Cùng bàn tay đang vươn ra mang mùi hương dễ chịu.

Thường Lê muốn nhìn rõ, nhanh chóng nháy mắt hai cái, kết quả hai hàng nước mắt liền ào ạt chảy xuống.

Cô thấy rõ người trước mặt là Hứa Ninh Thanh.

-

Hứa Ninh Thanh hôm nay không có việc gì làm, đến tìm thầy hiệu trưởng bàn bạc về hạng mục đầu tư.

Ban đầu việc đầu tư này để trợ lý đi bàn giao đàm phán là được, nhưng hắn nghĩ cô nhóc nhà mình đang ở đây bèn tự mình chạy tới, về sau lại biết được xế chiều có một giờ kiểm tra kỹ năng, Hứa Ninh Thanh liền không thật sự ép cô đi ăn cơm cùng mình, mà cùng các lãnh đạo nhà trường ra ngoài ăn cơm.

Lúc này tính toán thời gian muốn đến tìm Thường Lê một chuyến, kết quả liền trực tiếp thấy một màn tại cầu thang này.

Cô nàng mặc quần áo mùa đông, trông vừa nhỏ vừa mềm, ngồi dưới đất mặt trắng bệch vì đau, c ắn môi dưới cố chịu đựng, trên trán rịn mồ hôi, giữa bắp chân xuất hiện một vết cắt sâu, đau đớn run rẩy.

Hắn đi qua, đỡ lấy vai Thường Lê, trầm giọng: "Lê Lê, đau chỗ nào, chân hay cánh tay?"

Kết quả nhìn thấy đôi mi chớp chớp, hai hàng nước mắt trực tiếp chảy xuống.

Trái tim Hứa Ninh Thanh đập loạn nhịp.

Có một loại bực bội khó chịu không thể diễn tả.

Thường Lê chậm chạp hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: "Tay.."

Hứa Ninh Thanh đỡ cổ tay cô: "Có thể cử động không?"

"Không biết nữa." Thường Lê hít mũi một cái, từ từ nghiêng người ngồi dậy.

Sau khi cơn đau đi qua lòng bàn tay mới hồi phục được cảm giác, Thường Lê mở tay ra, phía trên bị rách hai đường, lòng bàn tay toàn là máu, Thường Lê giật giật ngón tay, có chút cứng đờ.

Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Tôi đưa em đi bệnh viện."

Hắn nói xong, liền trực tiếp nghiêng người qua, một tay vòng xuống hai chân cô.

Thường Lê vội vàng tránh ra sau: "Chờ, chờ một chút."

Hứa Ninh Thanh giương mắt, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.

Khoảng cách hai người bây giờ gần trong gang tấc, người đàn ông đôi mắt đào, đuôi mắt khẽ nhếch, sắc lạnh thấu xương.

Thường Lê ngước mắt nhìn, nói: "Bây giờ còn phải đi thi."

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống tay cô: "Có thể vẽ không?"

"Tay phải không bị sao cả." Thường Lê nâng cổ tay phải lên, nắm nắm bàn tay, cảm thấy không đau lắm.

Hứa Ninh Thanh mím chặt môi, trầm mặc nhìn cô mấy giây, nói: "Vậy chờ em vẽ xong rồi đi bệnh viện, tôi chờ em ở bên ngoài, em vẽ xong thì đi ra ngay."

Thường Lê gật đầu: "Được."

Người xung quanh vây thành một vòng, Hứa Ninh Thanh quét mắt, trực tiếp ôm ngang cô lên.

"Á------!" Thường Lê không kịp chuẩn bị bị dọa cho hết hồn, vòng tay qua ôm chặt cổ người đàn ông.

Tiếng ồn ào xung quanh chớp mắt nhỏ dần, mọi người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý nhường đường cho Hứa Ninh Thanh.

Thường Lê cảm thấy bản thân trong mắt mọi người muốn biến thành một con đàn bà lẳиɠ ɭơ tuỳ tiện rồi.

Lúc thì Trần Tiềm Nhượng, lúc thì Hứa Ninh Thanh.

Ài.