Cửa lại lần nữa được mở ra, lúc này cô gái nhỏ vẫn chưa đi.
Dựa lưng vào tường ngồi ở dưới đất, trong ngực ôm một con mèo vừa xấu vừa mập, nhìn trông có hơi đáng thương.
Hứa Ninh Thanh không nghĩ tới cô vẫn chưa đi, bước chân dừng lại, chủ động lên tiếng: "Con quỷ nhỏ".
Thường Lê nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, ngược lại con mèo trong lòng lại nghe được động tĩnh, cào cào cánh tay đặt trên lưng nó : "Meo!!"
Cô nàng rõ ràng là đã bị con mèo này cào quen, vô thức đưa tay gãi cằm Bánh Bánh trấn an, mèo mập lập tức nheo mắt lại, lúc này gừ một tiếng tính tế mềm mại meo" .
Sau đó Thường Lê mới chợt phản ứng vừa rồi mơ hồ nghe được một tiếng "con quỷ nhỏ", liếc thấy một đôi giày bên cạnh, hơi ngẩng đầu lên.
Hứa Ninh Thanh rơi tầm mắt đến cánh tay thiếu nữ bị mèo cào có dấu vết mơ hồ, còn chưa kịp nói gì, con mèo mập đột nhiên chân trước duỗi ra, lắc cái mông, từ khe cửa khép hờ luồn vào trong phòng.
Hứa Ninh Thanh: ". . .".
Thường Lê mờ mịt: "A."
Hứa Ninh Thanh huyệt thái dương giật giật: "Có rụng lông không?"
Thiếu nữ há to miệng, lại "A" một tiếng, lập tức đứng lên: "Rụng".
Huyệt thái dương Hứa Ninh Thanh lại giật thêm mấy phát, tâm tình mệt mỏi lại bực bội đi ngược vào trong nhà.
Thường Lê hiểu ý, tháo giày ngoài cửa, bịch bịch bịch lao vào trong nhà.
Hứa Ninh Thanh đứng tại cửa nhà, hắn có bệnh thích sạch sẽ, không bao giờ động vào thú cưng, cũng không thích chung sống cùng với mèo, hắn dựa vào khung cửa sổ, ánh mắt tự nhiên rũ xuống.
Nhìn qua đôi giày trắng của cô, im lặng so sánh với kích cỡ của mình.
Nhỏ như vậy làm sao có thể mang vừa nhỉ? Chẳng qua vóc dáng cũng khá thấp.
Hắn lười biếng cong khoé môi, nghiêng đầu nhìn về hướng trong nhà.
Cô nàng quỳ sấp cạnh ghế sô pha, nghiêng người cúi xuống, duỗi tay kêu con mèo mập ở dưới gầm ghế.
Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng, Hứa Ninh Thanh thấy trên gáy của cô ẩn một tầng mồ hôi, tóc cũng vì mồ hôi mà dính nhớp trên trán, càng thêm nổi bật làn da trắng sáng.
Hắn đứng ở cửa ra vào một lúc liền thấy nóng, con mèo mập kia cũng biết tìm tới chỗ mát trốn, không hiểu con quỷ nhỏ này vì cái gì còn đợi ở đấy.
Anh cũng nghe nói hôm qua khách sạn Châu Ngộ xảy ra chuyện , một đứa trẻ ở độ tuổi này nhìn thấy chuyện như vậy đương nhiên sẽ sợ hãi.
Lòng trắc ẩn đã đóng băng một trăm năm của Hứa Ninh Thanh một khắc bị động đậy.
Hắn khịt mũi, nhấc hành lý ở cổng vào nhà.
Vừa vào liền nghe thấy giọng nói đủ tuyệt vọng của thiếu nữ trước móng vuốt của mèo mập: "Bánh Bánh mau cùng chị về nhà, em ở lại thêm một lúc nữa thì sẽ bị chộp đi nấu canh mèo mất".
Hứa Ninh Thanh: ". . .".
Hắn hắng giọng một cái, mang theo giọng mũi nói: "Ở lại cũng được, ngủ trong phòng khách. Khi tôi ở nhà, con mèo mập này không được xuất hiện bên ngoài phòng khách, ba bữa cơm tự mình giải quyết, không được mang bạn bè đến chơi".
Thường Lê ngẩn người.
Chậm rãi thẳng lên lưng, cứ như vậy quỳ ngồi dưới đất quay đầu nhìn về phía hắn: "A?".
Thường Lê không hiểu vì sao tính tình người đàn ông đột ngột thay đổi, chỉ là sau khi nhìn thấy hắn quay lại bật điều hoà trong phòng cô liền hiểu ra.
Đây rõ ràng là rất ôn nhu mà thịch thịch thịch QAQ.
Hứa Ninh Thanh cài đặt lại cưa vân tay, đem một chìa khoá dự phòng ném cho Thường Lê: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, con mèo kia ------ ".
Hắn không nói tiếp, Thường Lê rất hiểu ý gật đầu thật mạnh: "Cháu lập tức lôi nó ra ngoài! Không chần chừ! Chắc chắn sẽ không để chú trông thấy một cọng lông!!".
". . ." Thế thì không cần.
Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh đi ra ngoài.
Sự bình bĩnh vừa rồi mau chóng sụp đổ.
Thật ôn nhu thịch thịch thịch!!.
Mà lại gần nhìn càng đẹp mắt a ô ô ô!!.
Vì sao trên đời lại có một người đàn ông đẹp trai như vậy!!!.
Giọng nói nghe cũng rất hay!!!.
Thường Lê lấy điện thoại di động ở trong túi ra, màn hình dừng lại ở giao diện thanh toán thành công trước đó ------ Cô là đã đặt phòng khách sạn khác gần trường trước nửa tháng.
Chỉ là buổi sáng thu xếp hành lý có hơi mệt mới ngồi bên ngoài ngủ.
Không nghĩ tới thế mà thành công chuyển vào trong.
Thường Lê cảm thấy bản thân cũng khá lợi hại, giống 007, bây giờ đã thành công lẻn vào trong nhà đối tượng.
Hứa Ninh Thanh sau khi đi trong phòng chỉ còn lại Thường Lê, Bánh Bánh nằm dưới gầm sô pha trong chốc lát liền ngoan ngoãn chui ra ngoài, Thường Lê đem nó ôm vào trong ngực.
Mèo mập ngủ đủ rồi, hai con mắt bình thường dán chặt nay mở to, giống hai viên bi tinh xảo, giá trị nhan sắc tăng trở lại.
Thường Lê cúi người, trán dán vào mảnh lông xù trước bụng.
Cô gái giọng nói trong veo như mặt hồ an tĩnh: "Chị thực sự giống như vừa gặp đã yêu nha".
Thường Lê cùng Bánh Bánh gần như dí sát mặt đối mặt, mắt hạnh khẽ cong, "Để hắn làm baba của em có được không?".
Lập tức tưởng tượng không đúng, Bánh Bánh gọi mình là chị, sao có thể tự nhiên lòi ra một người ba được.
Cô nàng "Ồ" một tiếng, con mắt xinh đẹp khẽ cong, đuôi mắt nhếch lên, giống như con cáo nhỏ, "Chờ chị lớn thêm một chút em liền gọi chị là mama đi, cho nên Bánh Bánh về sau còn muốn ăn đồ hộp, phải học cách làm hài lòng baba vui vẻ".
Đáp lại là một tiếng kêu "meo~"