Dòng nước xối xả chảy trên mu bàn tay tạo thành bọt nước.
Thường Lê đóng vòi lại, cánh tay chống trên bệ đá cẩm thạch, não bộ hỗn loạn buông thõng đầu xuống, tóc rối trượt xuống trước ngực, cô chậm rãi hít sâu cố gắng bình phục trạng thái kích động.
Cô đã nghĩ rằng, cô có lẽ dành được chút xíu phần thắng.
Nhưng không, Hứa Ninh Thanh đối với chuyện này chỉ mỉm cười một cái, đứng tại góc độ của người trưởng thành coi đây chỉ là trò đùa trẻ con, nếu không sẽ không lạnh lùng như vậy khi nói chuyện với cô.
Người như hắn, có thể lạnh mặt xuống như vậy, hẳn là đã không thể nhịn được nữa đi.
Thường Lê bỗng nhiên ý thức được, mình đối với hắn mà nói có khả năng thật sự chỉ là phiền toái.
Mỗi ngày ở trong nhà hắn, thỉnh thoảng ở trường học gây sự để hắn phải giải quyết, đi thi đấu còn gặp động đất hại hắn phải bay đến tìm cô.
Những việc đó là cô tự mình tưởng bở, tưởng rằng đó là con bài của riêng mình, nhưng bây giờ mới biết có lẽ chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng của Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê nhớ tới lần trước ở Hứa gia, tính cách ba mẹ Hứa Ninh Thanh, quan hệ qua đình hài hoà hạnh phúc, hắn là được yêu thương mà lớn lên, bình lặng thoải mái.
Thường Lê giơ tay lên, lòng bàn tay ướt sũng, lau thật mạnh trên mặt.
Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, tóc rối ẩm ướt dính chùm hai bên thái dương, vành mắt đỏ bừng, khóe môi nhịn không được trùng xuống, nhìn qua vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Một loạt phản ứng đều ăn khớp, bên tai vẫn văng vẳng câu nói mơ hồ của Hứa Ninh Thanh.
------ "Con quỷ nhỏ, nói gì cũng phải suy nghĩ trước".
Tiếng mở cửa phòng vệ sinh đánh gãy suy nghĩ của Thường Lê, cô đỏ mắt hướng phía cửa nhìn qua, trước mặt vừa vặp là Châu Ỷ Khâm đang đi tới.
Cô luống cuống dời ánh mắt, cúi đầu xuống, nhìn hai ngón tay đang xoắn xuýt, mà người phiá sau cũng không nhìn ra cô không thích hợp, không có phản ứng gì đi tới gian phòng nhà vệ sinh.
Thường Lê chậm rãi thở ra một hơi, ổn định suy nghĩ, sửa sang lại mái tóc rối.
Vừa chuẩn bị chạy, cửa gian phòng một lần nữa mở ra, Châu Ỷ Khâm giẫm lên giày cao gót đi tới, không nhìn cô, chậm rãi đi đến bên cạnh cô mở nước.
"Em gái nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi?" Châu Ỷ Khâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thường Lê bước chân dừng lại, nhìn cô mấy giây, đem nghẹn ngào đều khóa dưới hàm răng: "Mười tám tuổi".
"Ồ, mười tám" Châu Ỷ Khâm nhẹ gật đầu, cong lên khoé môi hồng răng trắng: "Theo đuổi đàn ông ấy à, không phải theo đuổi như vậy, nhất là đối với người như Hứa Ninh Thanh, em còn quá trẻ".
Thường Lê im lặng nghe cô nói chuyện.
Cô nàng bởi vì nhịn khóc mà khoé mắt đỏ bừng, nhưng lúc này biểu hiện lại cực kì nhạt, hững hờ lại trộn lẫn một chút khinh thường cùng trào phúng, giống như cười mà không phải cười.
Lúc Châu Ỷ Khâm xuyên qua tấm gương nhìn về phía cô thì sửng sốt một chút, vẻ mặt này của Thường Lê cùng khí chất lộ ra toàn thân, ngược lại cực kì giống Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê cười khẽ một tiếng, ngữ khí rất chân thành, như một học sinh ngoan chờ chỉ bảo: "Chị ơi, vậy chị dạy em đi, phải theo đuổi như thế nào đây?".
Chu Khỉ Câm hiển nhiên không ngờ tới cái phản ứng này, chẳng qua rất nhanh lại ra dáng, nhìn vào gương một bên dặm phấn một bên lo lắng nói: "Đàn ông giống bọn họ, thích không dính người lại hiểu tình thú, không phải giống như em một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu".
"Ồ" Thường Lê nhẹ gật đầu, khoanh tay trước ngực tựa vào bệ cẩm thạch: "Chị ơi, chị biết ông nội em là Thường Tri Nghĩa không?".
Châu Ỷ Khâm quay đầu.
Thường Lê ngẩng đầu lên, nâng mắt nhìn cô cười ngọt ngào: "Ông nội rất yêu thương em, ngay cả Hứa Ninh Thanh cũng phải cho ông ấy mặt mũi, nếu em nói với ông ấy em không thích chị, muốn đổi người phát ngôn, chị cảm thấy Hứa Ninh Thanh sẽ bởi vì chị mà từ chối ông nội em sao?".
Cô nàng nói những lời này từ đầu đến cuối chỉ cười nhẹ nhàng, tóc đen rũ xuống trước ngực, con mắt sáng long lanh như hai quả nho đen, vừa dịu dàng vừa mềm mại, lại ý cười không đạt đến đáy mắt, bình tĩnh mà bằng phẳng, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Thường Lê rút khăn giấy, lau tay sạch sẽ, không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Vượt qua chỗ rẽ, Thường Lê mới vô lực dự trên tường.
Hội trường bên cạnh, âm thanh ồn ào không ngừng truyền tới, Thường Lê có thể nguỵ trang trước mặt Châu Ỷ Khâm, nhưng cô không biết phải làm sao đối diện với Hứa Ninh Thanh.
Thật ra lúc cô nói cũng rất chột dạ, sợ Châu Ỷ Khâm nói Hứa Ninh Thanh thực sự sẽ vì cô ta mà từ chối ông nội, dù sao cô ta cũng là bạn gái cũ duy nhất mọi người đều biết của Hứa Ninh Thanh.
Lần này còn để cô làm người phát ngôn, quan hệ khẳng định không tầm thường.
Thường Lê đột nhiên đình trệ, nghĩ đến gì đó.
Lần trước cô trực tiếp tức giận với Hứa Ninh Thanh không phải Châu Ỷ Khâm cũng ở đó sao? Cho nên Hứa Ninh Thanh mới phá lệ dựa vào cô để thăm dò.
Thường Lê đầu óc trống rỗng, đưa tay nắm tóc.
Cô dường như càng ngày càng làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Một lát sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bà nội: "Lê Lê? Sao lại một mình đứng ở đây, ông bà tìm mãi không thấy cháu".
Thường Lê ngẩng đầu: "À, cái kia, cháu vừa mới. . ."
"Làm sao vậy?" bà nội ngắt lời cô, đi đến bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi, "Sao lại khóc rồi, ai dám bắt nạt Lê Lê của chúng ta, nói cho bà nội, bà nội tìm hắn xử lý".
Thường Lê lau khô mắt:: "Cháu không có khóc, chỉ là vừa rồi có cát bay vào mắt".
Bà nội nhìn cô hai giây, cũng không có vạch trần: "Doạ chết bà nội, nếu có ai bắt nạt cháu, nhất định phải nói cho bà biết".
Thường Lê cười cười: "Ai dám bắt nạt cháu chứ".
"Buổi tuyên truyền sắp kết thúc rồi, bây giờ chúng ta trở về" bà nội nói.
"Vâng"
Vừa dứt lời, cửa lớn sảnh chính mở ra, mọi người rộn ràng bước ra ngoài, Thường Lê lui về sau, người ra cuối cùng chính là ông nội cùng Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê đáy lòng run lên, nhẹ cắn môi dưới, dịch chuyển tầm mắt.
Thường Tri Nghĩa vỗ vai Hứa Ninh Thanh: "Mấy ngày này Lê Lê làm phiền cậu không ít, hai ngày nữa tôi liền đem người đến chuyển hành lí con bé đi, dù sao đều ở khu Minh Tây, cách một tòa nhà mà thôi".
Hứa Ninh Thanh tạm thời không trả lời, nhìn về phía Thường Lê, mà cô gái nhỏ lại nhìn về hướng khác, nâng lên xương quai hàm mỏng manh.
"Không có việc gì, Thường Lê ở chỗ cháu rất tốt" Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê sững sờ, vừa quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt Hứa Ninh Thanh, liền lại luống cuống cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ông nội, cháu muốn hôm nay liền chuyển qua".
Thường Tri Nghĩa cười lên: "Làm sao vậy, nhớ ông bà lắm sao?"
"Vâng, nhớ" Thường Lê nhẹ gật đầu.
"Hôm nay đã rất muộn rồi, ngày mai cháu còn phải đi học nữa" Thường Tri Nghĩa dỗ dành cô: "Phòng của cháu ở bên kia vẫn chưa bố trí xong, hai ngày nữa đi, ông nội cũng nhớ Lê Lê nhiều lắm".
Tiệc tối ban nãy uống không ít rượu, gọi lái xe đến đón, ông nội ngồi ghế lái phụ bên trên, Thường Lê cùng bà nội ngồi ở phía sau.
Hứa Ninh Thanh tiễn xong khách khứa cũng đi xuống, mở cửa xe, ngồi sát bên Thường Lê.
Thường Lê thân thể cứng đờ, lại né sang bên cạnh.
Nhưng sự tồn tại của người đàn ông bên thân quá mạnh mẽ, mùi rượu cùng hương thuốc lá nhàn nhạt hoà vào một chỗ, vốn không dễ ngửi nhưng tựa hồ lưu luyến không rời.
Thường Lê cả một đoạn đường không nói chuyện, ngược lại ông nội cùng Hứa Ninh Thanh thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.
Màn đêm dần sâu, thành phố náo nhiệt này đã kết thúc một ngày bận rộn công việc, tiến vào cuộc sống về đêm.
Trên đường trở về trải dài hai bên đường phố ồn ào, đèn sáng như ban ngày, tiếng âm nhạc bùng nổ, ven đường đều là nam thanh nữ tú.
Thường Lê nhớ tới thời điểm gặp Hứa Ninh Thanh tại quán bar kia.
Thường Lê nhíu nhíu mày, tiếp tục trầm mặc.