Đang nói chuyện, Hứa Ninh Thanh đã đi đến thang máy, vừa ra khỏi hành lang thì thấy hai người ngồi đối diện với nhau.
Không biết đang thì thầm cái gì, khoảng cách cực kì gần, cô nàng đôi lông mi đen nháy chớp chớp, lòng bàn tay nâng má, khuỷu tay chống lên cái đùi xinh đẹp.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày lại, nhấc chân đi qua, vừa đi lại gần thì thấy cô gái nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu, nói với nam sinh kia: "Ca ca?".
". . ."
Hứa Ninh Thanh phục, đi đến, không nói chuyện, trực tiếp túm cổ áo cô kéo lên, sau đó mắt rơi vào bàn tay đang quấn băng gạc trắng bóc kia.
Ánh mắt hắn dừng lại: "Tay bị làm sao?".
Thường Lê bị xách lên thất thần nhìn người đàn ông gần trong gang tất, cũng may cô vẫn còn nhanh nhẹn, nhớ lại vụ việc ban nãy mình giả khóc.
Cô gái nhỏ bắt đầu diễn tiếp vở kịch của mình, nhẹ nhàng vuốt bàn tay phải đang băng bó, chớp mắt vài cái nước mắt tuôn rơi, khóc ròng nói: "Bị thuỷ tinh cắt chảy máu, hu hu hu thật là đau a".
Trần Tiềm Nhượng: ". . ."
Hứa Ninh Thanh: ". . ."
Hứa Ninh Thanh trước đó nghe cô khóc thì không tin cô thật sự bị thương, còn tưởng rằng bên tổ phụ trách đang tổ chức kiểm tra nên cô ở đây.
Lúc này nhìn thấy băng gạc mới tin là thật sự bị thương.
Tai sao con nhóc chết tiệt này lại khóc giả như vậy??
"Rất đau?".
Thường Lê gật gật đầu: "Chảy rất nhiều máu a".
Hứa Ninh Thanh nhíu mày, thanh âm nặng nề: "Phụ trách bên này làm ăn kiểu gì vậy, bảo đảm an toàn cho tuyển thủ cũng làm không xong?".
Thường Lê nhu thuận phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy".
Một bên Trần Tiềm Nhượng đang dựa tường: ". . .".
Vừa dứt lời, hành lang bệnh viện ồn ào bỗng vang lên một tiếng: "Lê Lê! !"
Thường lão gia kéo tay phu nhân vội vàng chạy tới, phía sau còn có phiên dịch viên, bà nội trực tiếp ôm Thường Lê: "Không phải nói không bị thương sao, vì sao lại quấn băng gạc rồi a?"
Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, lòng bàn tay hơi nắm, nói: "Không nghiêm trọng đâu mà, chỉ là bị cứa một chút thôi".
Hứa Ninh Thanh mặt không đổi sắc vê lại khuy áo trên chỉnh tề, vươn tay chào Thường lão gia: "Thường tổng".
Thường lão gia dừng lại, mắt ngước lên, nhận ra: "Ninh Thanh, cháu đi cùng với Lê Lê đấy à?"
"Không, cháu cũng vừa mới đến thôi ạ".
Bà nội Thường quay đầu lại hỏi thăm: "Ba mẹ cháu gần đây vẫn khoẻ chứ?".
Người đàn ông nhẹ câu môi: "Đều rất tốt ạ".
Hai ông bà từ khi biết tin tức tới bây giờ chưa được nghỉ ngơi, phê duyệt tư nhân cần có thời gian, bay được tới đây thì gần như không ngủ.
Thường Lê đổi phòng đơn của mình thành phòng suite*, sắp xếp cho hai người về nghỉ trước, lại đặt trước bữa tối tại khách sạn.
*Phòng suite: phòng cao cấp chỉ có ở khách sạn trên 4 sao, gồm đầy đủ tiện nghi: phòng bếp, phòng ăn, ban công, thư viện, như một căn chung cư.
Đi ra khỏi phòng suite, Thường Lê liếc nhìn mắt người đàn ông, đáy mắt còn vương tơ máu nhàn nhạt.
Cô đối với cuộc sống về đêm của hắn đã sớm quen, cũng không nhìn thấy trong mắt hắn có tơ máu, quả thực là thiên phú dị bẩm, bây giờ vậy mà lại nhìn thấy tơ máu rõ ràng, có lẽ rất mệt mỏi.
Thường Lê trong lòng hơi hồi hộp một chút, không hiểu sao có loại cảm giác khác thường.
Cô tiến tới, thấp giọng hỏi: "Chú có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?".
Cô gái nhỏ đôi mắt đen long lanh, giống như nhìn quả nho xuyên qua màn nước, Hứa Ninh Thanh nhìn xuống: "Cháu không ngủ?".
Thường Lê lắc đầu, ngón trỏ trái chỉ Trần Tiềm Nhượng đang đứng ở bên kiia: "Cháu vừa mới tỉnh ngủ, muốn đi ăn cùng với bạn".
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu đảo qua, ánh mắt rất nhạt, sau đó thẳng lưng lên, lười biếng ngáp một cái: "Vậy cùng đi ăn"
-
Ba người trực tiếp đến tiệm mì khách sạn kế bên.
Thường Lê đi đằng trước, Trần Tiềm Nhượng theo sát ngồi bên cạnh cô, Hứa Ninh Thanh quét mắt nhìn lưng cậu ta, nhấc chân ngồi đối diện Thường Lê.
Gọi ba bát mì đơn giản.
Chờ mì đưa lên Thường Lê liền nhíu mày: "Tại sao lại bỏ hành a?".
Thường Lê về việc ăn uống rất kén chọn, đồ ăn có hành một mực không ăn.
Trần Tiềm Nhượng vươn tay, đem bát mì của cô kéo tới trước mặt mình, một bên tự nhiên lựa hành trong bát cô ra, một bên cười nói: "Hành này cũng đâu có hương vị gì".
"Có a" cô gái nhỏ cau có, nhìn cậu đang lựa hành ra: Vị rất nặng".
Hứa Ninh Thanh ngồi phía đối diện, ngón tay gõ lên bàn hai nhịp: "Con quỷ nhỏ".
Thường Lê ngẩng đầu.
Người đàn ông hất cằm về hướng cô: "Đưa đây".
". . ."
Thường Lê chần chờ một chút, vẫn là đem bát từ phía Trần Tiềm Nhượng về trước mặt, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh hắn.
Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, âm thanh nhàn nhạt: "Yếu ớt vậy".
Ngụ ý chế giễu cô đến hành cũng không ăn được.
Thường Lê chớp chớp mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Yếu thì yếu, không được sao?.
Nam nhân cười khẽ, có lẽ bởi vì thiếu ngủ, thanh âm khàn khàn, lộ ra giọng mũi: "Được, đương nhiên là được".
Hắn ngồi lại gần, tiếp tục cầm đũa đem hành trong bát cô lựa sạch.
Trần Tiềm Nhượng trơ mắt nhìn hắn một câu đã bắt cóc Thường Lê về bên cạnh mình, còn cướp việc lựa hành của cậu.
Hắn ta mẹ nó giống chú chỗ quái nào chứ??
Cậu không nói gì thêm, người đàn ông đối diện bỗng nhiên giương mắt, ý vị thâm thường nở một nụ cười như có như không về phía cậu.
Trần Tiềm Nhượng: ?
Con mẹ nó tức đến đau gan mà.