Trước đó Thường Tri Nghĩa và Hứa Thừa đã nghĩ tên cho bé Lê nhỏ xong rồi. Chứ Anh có bộ Ngọc, nghĩa là đẹp như ngọc, thế thì đặt là Hứa Anh. (*)
(*) Từ Anh (璎) có bộ Ngọc (玉) ở bên trái.
Còn tên ở nhà thì do Thường Lê và Hứa Ninh Thanh quyết định. Hai người cũng chẳng nghĩ nhiều, đoạn thời gian trước khi cô mang thai gọi là bé Lê nhỏ thì bây giờ cũng gọi thế luôn đi, dù sao cũng là con gái nên khá hợp.
Lúc trước vừa sinh xong, y tá ôm bé Lê nhỏ lại cho Thường Lê nhìn. Lúc đó cô không còn sức lực nào, sau đó mới thử nhìn chút thì suýt nữa khóc luôn.
… Gì mà xấu quá à.
Co lại một chỗ, còn chả y nước miếng.
“Hứa Ninh Thanh.” Thường Lê nhìn chằm chằm anh, “Anh nói thật cho em nghe, có phải anh đã đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“…”
Hứa Ninh Thanh bật cười thành tiếng. Anh đã thoát khỏi trạng thái “Vậy mà anh lại để em sinh con”, vươn tay nghịch ngợm tay nhỏ hồng hào của bé Lê nhỏ, còn chân thành nói dối, “Không phải đẹp lắm à?”
Thường Lê: “…”
Cô lại chăm chú nhìn bé Lê nhỏ một hồi, thật sự nhìn không ra nó có chỗ nào dính tới hai từ xinh đẹp.
Bỗng nhiên hoài nghi có phải mình không có hào quang ấm áp của người mẹ hay không.
Nhưng cũng không trách Thường Lê được, có rất ít trẻ nhỏ mới sinh đã đẹp. Làn da của các bé đều sẽ đỏ ửng lên, trông mềm mềm nhão nhão, mắt thì chẳng chịu mở, ngũ quan còn chưa nảy nở phân bố đàng hoàng.
Bà nội Thường ở bên cạnh vui vẻ không ngừng: “Xấu chỗ nào chứ? Đứa bé mới chào đời, như vậy là đẹp lắm rồi đấy! Hồi con còn bé, lúc được bế ra từ phòng sinh cũng không đẹp bằng Anh Anh nhà chúng ta đâu đấy!”
Thường Lê: “…”
Hứa Ninh Thanh đứng bên cạnh bật cười thành tiếng.
Thường Lê đảo mắt qua, đánh anh một cái: “Anh cười cái gì?”
Bây giờ Thường Lê có muốn hái sao trời thì Hứa Ninh Thanh cũng sẽ bắc thang lên mà hái, anh sờ sờ mũi, đương nhiên sẽ thuận theo cô: “Không có gì.”
Tất nhiên Thường Lê không tin bé Lê nhỏ đẹp hơn cô hồi nhỏ, nhưng cũng không muốn con mình lớn lên xấu xí, nếu không mất mặt cô với Hứa Ninh Thanh chết.
Cũng may qua tháng sau, dáng vẻ Hứa Anh dần nảy nở xinh đẹp hơn. Làn da trắng muốt, đôi mắt giống Hứa Ninh Thanh, con nhóc mũm mĩm cộng thêm đôi mắt đào hoa, cười lên một tiếng có thể che lấp cả tim người.
Đợi tới ngày đầy tháng, Hứa Anh rủ rê mọi người chụp ảnh với bé.
Tin tức Thường Lê sinh con được Hứa Ninh Thanh giấu rất kỹ, dù trước đó trên mạng có bàn tán xôn xao chuyện này nhưng sau đó không thấy tin tức gì nên chỉ nghĩ là lời ồn.
Mà lý do nghỉ học cho phía nhà trường cũng là bận bịu kế hoạch công việc. Thường Lê lại lộ bụng trễ, ngoại trừ mấy người bạn tốt thì chẳng có mấy ai biết cô mang thai.
Thế là tin tức hai nhà Thường,ứa ăn mừng một công chúa nhỏ làm cả giới thương nhân sùng sục cả lên, mà người ngoài giới phút gió phong phanh cũng chẳng biết.
Thường Lê không vội đi học lại, còn có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian, thế là an ổn nằm lì trong nhà.
Hứa Ninh Thanh rất vui vẻ, con gái đáng yêu xinh đẹp, có thể nhìn ra là từ một khuôn mẫu của Thường Lê. Dạo này đi đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chúc mừng từ mọi người.
Chỉ là đôi khi anh phát hiện đứa nhỏ này chiếm mất Thường Lê quá nhiều thời gian thì dần dần cảm thấy không kiên nhẫn nữa.
Hứa Ninh Thanh vốn không phải người kiên nhẫn gì, chút kiên nhẫn của anh đã đặt hết lên người Thường Lê, sau đó có thêm con gái cũng được chia một chút.
Trước khi ngủ dậy, cánh tay Hứa Ninh Thanh sẽ s.ờ soạng qua bên cạnh, lại không thấy cô gái nhỏ thơm tho nhà mình, thế là nhanh chóng bật dậy.
Thường Lê không có trong phòng ngủ.
Đầu lông mày Hứa Ninh Thanh nhíu lại, gọi người giúp việc trong nhà tới… Thật ra sau khi kết hôn hai người không có thuê người giúp việc, là sau khi sinh bé Lê nhỏ mới thuê. Dù sao thì cả hai đều là người mới, có nhiều thứ không rõ ràng lắm.
“Phu nhân đâu rồi?”
Giọng nói Hứa Ninh Thanh nhập nhèm khàn khàn, anh nhíu mày nhìn qua, cơn cáu gắt khi mới ngủ dậy bỗng muốn phát tác.
Người giúp việc vội nói: “Đang ở phòng của con gái ạ, phu nhân mới ngủ dậy là qua đó ngay.”
Hứa Ninh Thanh khẽ đáp rồi đi vào nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa ra đã bị một đồ chơi lông nhung đập vào mặt.
Thường Lê liền cười không dừng được, ôm lấy Hứa Anh chỉ vào Hứa Ninh Thanh nói: “Bé Lê nhỏ nhà ta giỏi ghê, ném trúng cha con rồi.”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Chút tức giận buổi sáng tan biến sạch sẽ vì tiếng cười của THường Lê. Anh cởi giày bước vào phòng con mình, ngồi bên cạnh Thường Lê trên thảm lông.
“Sao mới sớm vậy đã dậy rồi?” Anh xoa đầu cô, “Có mệt không?”
“Không mệt.” Thường Lê còn chẳng thèm nhìn anh, cầm đồ chơi quơ quơ trước mặt Hứa Anh, “Hứa Ninh Thanh, con gái em đáng yêu quá đi à, không hổ là do em sinh ra.”
Hứa Anh nhìn món đồ chơi trong tay Thường Lê không chớp mắt, được một lát thì cười rộ lên.
Đã bao giờ Hứa Ninh Thanh bị Thường Lê cho ăn bơ thế đâu.
Nhớ năm đó, ánh mắt Thường Lê nhìn anh sẽ luôn có ánh sáng lấp lánh, mà bây giờ dù anh ngồi cạnh cô cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Anh chậc một tiếng, cầm lấy đồ chơi trong tay Thường Lê, sau đó nhìn qua Hứa Anh: “Đi ngủ.”
Thường Lê: “…”
Cô liếc mắt, “Người ta có nghe hiểu đâu.”
“Đi ngủ.” Hứa Ninh Thanh lặp lại, còn làm mẫu nhắm mắt lại.
Hứa Anh mở mắt tròn xoe nghiêng đầu nhìn anh, vài giây sau lại học theo anh nhắm nghiền hai mắt lại thật.
Thường Lê ngây người luôn, đang định khoe khoang sự thông minh của mình đã di truyền cho bé Lê nhỏ, lời còn chưa thốt lên đã bị Hứa Ninh Thanh ôm lên.
Hứa Ninh Thanh giao Hứa Anh lại cho dì giúp việc chăm sóc, ôm Thường Lê đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi có thêm Hứa Anh, đa số thời gian Thường Lê đều dành cho bé. Anh đành phải nắm chắc thời cơ ôm người về ngủ tiếp.
Chỉ là lúc này ngủ thì lại không nghiêm túc.
Bị giày vò xong, vừa ngủ chưa lâu thì tiếng khóc của bé Lê nhỏ lại vang lên. Thường Lê phản xạ có điều kiện ngồi dậy, kết quả eo lại mềm nhũn nằm trở về.
Cô nhấc chân đạp lên chân Hứa Ninh Thanh: “Anh đi xem đi.”
Sau khi thỏa mãn, chàng trai rất dễ nói chuyện, đưa tay nhéo eo cô rồi dỗ dành mấy câu thân thiết, chỉ là vẫn không nhanh chóng đi xem bé Lê nhỏ.
Thường Lê lại đá anh một cái nữa, vừa định hỏi thì bỗng nhớ tới lúc trước khi mang thai cô có hỏi anh thích con trai hay con gái, Hứa Ninh Thanh đã trả lời là con trai.
“Hứa Ninh Thanh.”
“Hửm?”
“Anh không thích bé Lê đúng không?”
Anh khựng lại, không hiểu vì sao cô hỏi vậy: “Không có.”
“Lúc trước anh bảo anh thích con trai.” Thường Lê bắt đầu lôi lại chuyện cũ.
“…” Hứa Ninh Thanh nhớ lại, “Anh thích hết, em khổ cực sinh ra sao anh lại không thích.”
“Vậy vì sao anh cứ không thích chơi với bé Lê vậy?”
“…”
Hứa Ninh Thanh mặc quần áo xong, mò qua phòng con mình.
Nếu nói Hứa Ninh Thanh không thích bé Lê nhỏ thì oan cho anh quá, chỉ là mấy chục năm qua anh đã phóng túng quen rồi, có thêm Thường Lê xâm nhập vào cuộc sống của mình cũng thích ứng cực kỳ tốt, nhưng lại không biết phải sống chung với con thế nào, còn chẳng biết nói mấy lời sến sẩm với con nhỏ.
“Tiên sinh đã tới rồi.” Dì giúp việc đang ôm lấy Hứa Anh dỗ dành, bé vẫn đang khóc rống lên.
Thường ngày Hứa Anh rất ít khi khóc, chẳng biết hôm nay bị làm sao.
Hứa Ninh Thanh đi qua: “Để tôi ôm cho.”
Anh cẩn thận ôm Hứa Anh vào lòng, trẻ con ba tháng nhỏ nhắn xinh xinh. Hứa Ninh Thanh không dám dùng lực quá mạnh, cũng không dám động đậy, sợ làm bé đau.
Kết quả vậy mà Hứa Anh lại ngừng khóc.
Dì giúp việc cười bảo: “Quả nhiên vẫn là muốn cha ôm mà.”
Hứa Ninh Thanh cụp mắt nhìn, đôi mắt của bé Lê rất giống anh, đen nhánh đặc quánh, tựa như một quả nho đen, miệng mơ hồ phát ra mấy tiếng a a.
Anh nhìn chằm chằm một lát, không nhịn được bật cười lên.
Mẹ nó đáng yêu ghê.
Hứa Ninh Thanh bảo dì giúp việc nghỉ ngơi trước đi, tự mình ôm lấy bé Lê nhỏ ngồi trên nệm êm chơi tiếp với bé.
Chỉ là không được bao lâu thì lại lười. Thường Lê nghỉ ngơi một lát rồi rời giường qua phòng con gái.
Nhìn thấy bé Lê đang ngồi trong xe em bé, đôi mắt tròn xoe nhìn cô. Mà cha của bé thì đang buồn bực ngán ngẩm, thậm chí còn phải mở game chơi một ván cho bớt sầu.
“…”
Thường Lê phục anh rồi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Thường Lê dạy cách làm cha cho Hứa Ninh Thanh tầm ba tháng, sau đó trường cô khai giảng, hai dì giúp việc trong nhà cũng được nghỉ ngơi.
Trong ba tháng nghỉ sinh của Thường Lê, Hứa Ninh Thanh đã đẩy chậm tiến độ công việc rất nhiều. Gần đây anh mới bắt đầu lại, hết cách rồi đành đưa bé Lê nhỏ đi cùng tới công ty.
Thế là Thừa Hòa xảy ra một cảnh tượng cực kỳ không ăn nhập.
Tổng giám đốc Hứa Ninh Thanh mở cánh cửa con xe sáu mươi triệu tệ bước ra nhà xe của công ty. Anh mặc đồ vest thẳng tắp, cho dù đã tầm ba mươi tuổi nhưng vẫn tràn trề khí chất tuổi trẻ.
Sau đó lại ôm một đứa nhỏ từ xe ra.
Mấy công nhân viên vội vàng lên thang máy đi làm, kết quả khi thang máy mở cửa thì thấy một vú em siêu cấp… Boss của công ty.
Nhóm người: “…”
Sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng chào hỏi được: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Ninh Thanh ôm lấy bé Lê nhỏ, mặt không đổi sắc đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Đây là lần đầu mọi người trong công ty nhìn thấy Hứa Anh, tất cả đều nháo nhào lên vì vẻ đáng yêu của bé.
Chủ đề nói chuyện trong nhóm chat công ty vây quanh Hứa Anh.
- Đệt đệt đệt đệt đệt, một đứa trẻ mới mấy tháng tuổi mà đẹp được vậy luôn á hả!!!! Vừa nhìn đã thấy khí chất mỹ nhân rồi!!!
- Ha ha ha ha ha ha ha, hôm nay suýt chút nữa tôi bị hù chết ở cửa thang máy rồi, tổng giám đốc Hứa bỗng chốc trở thành vú em.
- Không lừa mọi người đâu, nhìn thấy tổng giám đốc Hứa ôm con gái như vây, lần đầu tiên tôi nhận ra tổng giám đốc Hứa cũng là con người đó.
- Dù sao thì phu nhân tổng giám đốc của chúng ta bận việc học, việc đem con đi, một chức trách cao cả như vậy, chỉ có thể nhờ vào tổng giám đốc Hứa thôi.
Hiển nhiên là Hứa Ninh Thanh không có cách nào nhận được chức trách cao cả này.
Bình thường lúc ở nhà toàn là dì giúp việc phụ trách việc thay tã cho con uống sữa, tới tận bây giờ Hứa Ninh Thanh cũng chưa có đụng tay vào.
Sáng nay vừa vào văn phòng, chợt phát hiện bé Lê nhỏ muốn thay tã vì tè ra quần.
“…”
Hứa Ninh Thanh với bé mắt to trừng mắt nhỏ. Anh vô thức gọi điện cho Thường Lê, vừa mới bấm gọi thì bị cúp máy.
Một tin nhắn nhanh chóng hiện lên: Đang đi học.
Hứa Ninh Thanh trượt xuống danh sách liên hệ, muốn tìm một người có kinh nghiệm thay tã.
Cuối cùng nhìn thấy Giang Vọng.
Năm ngoái Giang Vọng có hai đứa con trai, là Giang Thận và Giang Tùy.
Hứa Ninh Thanh gọi điện qua.
“A lô?” Giang Vọng nhận máy.
“…” Hứa Ninh Thanh chợt không biết phải mở miệng thế nào, khẽ ho nhẹ một tiếng, dứt khoát hỏi thẳng luôn, “Có biết thay tã không?”
Giang Vọng: “…”
Anh ta trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng chế giễu.
Giang Vọng và anh là bạn bè nhiều năm, quen từ hồi học cấp ba. Lúc trước Hứa Ninh Thanh cười anh ta trói mình với Thời Niệm Niệm sớm, bây giờ vật đổi sao dời, phải đi hỏi thay tã thế nào.
Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng, giục anh ta: “Nhanh lên, có biết hay không thì nói.”
Giang Vọng: “Thái độ như vậy mà còn muốn tao dạy mày à?”
Trong lòng Hứa Ninh Thanh thầm nhủ mẹ nó dạy cái gì mà dạy, chỉ là thay tã thôi mà. Kết quả một giây sau bé Lê khóc rống lên.
Vất vả lắm mới nghe Giang Vọng chỉ dẫn thay tã xong. Hiện tại Giang Vọng, Giang Tùy đều đã một tuổi tròn, Giang Vọng đã bị giày vò thảm thương lắm rồi, đương nhiên hiểu rõ cảm xúc khi thay tã.
Nhưng mà Hứa Ninh Thanh lần đầu ra chiến trường thì vẫn chưa lĩnh hội được.
Cả đời thuận buồm xuôi gió của anh, tổn thất nặng nề nhất có lẽ chính là thay tã.
Hẳn là bé Lê sẽ không thấy thoải mái lắm, mới khóc xong còn phải nằm thẳng cẳng ngay đó. Hứa Ninh Thanh không dám dùng lực, sợ làm bé đau, cuối cùng đành phải gọi một nữ trợ lí đã sinh con vào.
Bình thường nữ trợ lí chỉ phụ trách sinh hoạt hằng ngày và sắp xếp hành trình cho Hứa Ninh Thanh thôi, mới đi vào văn phòng định báo cáo công việc thì bỗng nhiên nghe anh kêu dừng.
Anh chỉ vào đứa bé: “Cô biết thay tã không?”
Trợ lí: “… Biết.”
Hứa Ninh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thuận đường nhường lại chỗ ngồi, đứng một bên học tập.
Có lẽ là do Thường Lê không ở đây nên hôm nay bé Lê khóc rất nhiều, làm Hứa Ninh Thanh đau cả đầu.
Quan hệ cha con một lần nữa đứng trước bờ vỡ tan, mãi tới khi Hứa Anh tám tháng tuổi mở miệng kêu mấy tiếng “Nằm sấp, nằm sấp” thì quan hệ đó mới tốt đẹp hơn chút, mà lại bởi vì cô bé không gọi được chữ mẹ trước nên quan hệ mẹ con lại đứng trên cán cân nguy hiểm.