Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 165: Vườn không nhà trống




Bài đăng đó của Thừa Hòa đã gây nên oanh động không nhỏ.

- Công khai thật rồi a a a a a!

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tổng giám đốc Hứa trong hình cười ngu quá, hu hu hu hạnh phúc ghê á!

- Phải đối xử với Lê Lê của chúng tui thật tốt đó!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

- Đây là lần đầu tiên tui đu một couple thành công vậy luôn á, tiến độ công khai yêu nhau rồi kết hôn nhanh lắm luôn.

- Ha ha ha ha ha tài khoản kinh doanh này chuyên dùng để khoe tình yêu hay gì vậy, ảnh chụp chung của tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc, ba bài gần nhất cũng có liên quan tới A Lê nhà tui, Thừa Hòa làm trò mèo gì vậy?

Buổi sáng khi Hứa Ninh Thanh ngủ dậy thì Thường Lê vẫn còn ngủ. Anh lấy điện thoại chỗ đầu giường đọc bình luận.

Tâm trạng đúng là khá tốt, còn tự luyến khen vài bình luận.

Anh không đánh thức Thường Lê, rời giường chuẩn bị bữa sáng.

Bữa trước đã đặt vé máy bay tới châu Âu xong rồi, tranh thủ mấy hôm Thường Lê chưa khai giảng, anh cũng không có việc để đi du lịch, coi như tuần trăng mật.

Sau khi làm bữa sáng xong, Hứa Ninh Thanh ngồi bên ngoài chờ mãi không thấy Thường Lê ngủ dậy, thế là lại đi vào phòng ngủ.

Không biết cô gái nhỏ đá hết chăn mền từ lúc nào, điều hòa trong phòng lại mở thấp. Hứa Ninh Thanh nhíu mày, nhanh chóng ôm cô nhét vào chăn, kết quả vừa vươn tay đã thấy cả người Thường Lê nóng hừng hực.

Đầu ngón tay anh khựng lại, chăm chú nhìn cô.

Khuôn mặt vẫn sáng sủa rõ ràng, không đỏ bừng lên, chỉ là làn da nóng như lửa đốt, chỗ xương quai xanh cũng phủ lên một tầng mồ hôi.

“Lê Lê?” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.

Thường Lê đã tỉnh từ lâu, chỉ là thấy khó chịu trong người nên cứ lầm lì nhắm nghiền hai mắt, nghe giọng anh mới mở mắt, giọng nói nhập nhèm: “Hình như em sốt rồi.”

“Ừm, hình như vậy.”

Hứa Ninh Thanh tắt điều hòa luôn. Nhà mới mua nên không có chuẩn bị thuốc, anh đành đứng dậy gọi điện cho bác sĩ quen, nói rõ tình hình của Thường Lê rồi bảo bác sĩ tới nhà mình.

Không lâu sau bác sĩ đã tới, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, nhưng thể chất cô yếu nên mới phát sốt, không phải chuyện gì lớn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hứa Ninh Thanh đút thuốc cho Thường Lê, tiễn bác sĩ về rồi cất đi hai tấm vé máy bay đến châu Âu mình đã chuẩn bị, quay về giường nằm cạnh Thường Lê.

“Anh đừng nằm gần em thế.” Cô lùi về sau né đi, “Cẩn thận bị lây đó.”

Hứa Ninh Thanh vươn tay sờ lên trán cô xem có nóng không, thản nhiên ôm lấy cô: “Không sao, sức đề kháng của anh rất mạnh, không dễ bị lây vậy.”

Thường Lê nhớ lại.

Hình như chưa thấy anh sốt bao giờ, ngược lại còn phải chăm sóc cô phát sốt hai lần.

Hứa Ninh Thanh kéo vạt áo ngủ cô ra, lòng bàn tay ấm áp dán lên bụng cô cực kỳ thoải mái, Thường Lê híp mắt lẩm bẩm vài tiếng.

“Có phải do hôm qua ở trong nhà tắm nên bị cảm không?” Bỗng nhiên anh hỏi.

Thường Lê chớp chớp mắt nhớ lại đêm qua.

Cụm từ đêm tân hôn này kích thích Hứa Ninh Thanh khiến anh như điên lên, từ phòng ngủ tới nhà tắm, từ nhà tắm lại về phòng ngủ, lúc thì nói mấy lời thô tục cực kỳ, khi lại dỗ dành cô dịu dàng.

Thường Lê lườm anh, nhưng bây giờ đang sốt nên ánh mắt vô lực, trông cứ như làm nũng.

“Đồng chí Hứa Ninh Thanh, cuối cùng anh cũng nhớ ra đêm qua mình làm chuyện khốn nạn gì rồi.” Thường Lê khen anh, “Giỏi ghê ta.”

Miệng của cô lanh lợi thật.

Nhưng anh không tức giận, nhìn cô chỉ thấy đau lòng, tiến lại khẽ hôn cô: “Là anh không tốt, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng của em là không kiềm chế được bản thân.”

“…” Thường Lê liếc nhìn vết đỏ trên người, nhịn không được nói, “Bây giờ em mà nói em bị bạo lực gia đình chắc mọi người cũng tin quá.”

Vết đỏ mập mờ trải khắp người, trước ngực càng nhiều hơn.

Sau khi uống thuốc cảm sẽ cảm thấy rất mệt, Thường Lê đắp chăn ngủ thêm một giấc, người đổ mồ hôi, khi tỉnh lại thì thấy thoải mái hơn, tuy vẫn còn hơi mệt nhưng đỡ hơn khi sáng.

Lúc cầm điện thoại lên cô mới biết tài khoản công ty của Hứa Ninh Thanh đăng bài viết kia lên Weibo.

Còn anh lại đang ôm eo cô ngủ.

Thường Lê suy nghĩ, cảm thấy nếu chỉ có mình anh làm vậy thôi thì cũng không hay lắm, thế là đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình, lục tìm bức ảnh chụp giấy kết hôn lúc trước chụp đăng Weibo.

Mười phút sau…

- Ha ha ha ha ha ha ha A Lê mới ngủ dậy đúng không? Hôm qua chơi dữ ghê ta??

- Cười chết tôi rồi, lúc hai giờ sáng nhìn thấy bài đăng của công ty Thừa Hòa tôi đã nghi ngờ rồi!! Cứ cảm giác như cuộc sinh một đời thăng hoa của cô vợ nhỏ bị làm đến choáng ấy!

- Hâm mộ ghê á, bây giờ Tiểu Lê Tử có tiền có sắc có tài, còn có đời sống tình d.ục đã hợp pháp hóa bởi hôn nhân, thế nhưng vẫn là công chúa đó!!! Làm mẹ rồi không có đời sống tình d.ục được thế đâu!!

- Hóa ra là mệt quá giờ mới dậy hả ha ha ha ha ha, vậy mà ảnh chụp chung cũng đều là mùa đông, thế giờ chụp một bức luôn đi!!

- Ngửi thấy có biến tui đã phi thân tới đây!

- Thể lực của tổng giám đốc đại nhân được đấy [ ngón tay cái ], chồng già vợ trẻ không áp lực.

Thường Lê: “…”

Đầu càng choáng hơn.



Trước đó Hứa Ninh Thanh định dẫn Thường Lê đi chơi nên đặc biệt sắp xếp công việc để sau hết, bây giờ đột nhiên bị bệnh nên hai người ở lì trong nhà hẳn mấy ngày, chờ khỏe rồi mới đi thăm ông bà.

Cuộc sống hằng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày tựu trường.

Trước ngày vào học một ngày, Hứa Ninh Thanh ôm cô gái nhỏ ngồi trên chân mình, kiên nhẫn thuyết phục cô dọn về biệt thự đối diện trường ở sau khi khai giảng.

Lúc trước khi nhận giấy kết hôn có nói rồi nhưng Thường Lê không đồng ý.

“Không muốn.” Cô vẫn thẳng thắn từ chối như cũ, ngồi trên đùi anh quơ quơ chân, “Anh thấy em mới đăng bài trên Weibo không, mấy người trên mạng ai cũng có tư tưởng độc hại ghê, nếu họ biết em không ở lại nội trú thì sẽ bảo ngày nào tụi mình cũng làm á.”

Hứa Ninh Thanh vuốt v.e bàn tay cô: “Kết hôn rồi, ngày nào cũng làm không phải là chuyện bình thường à?”

“… Có phải anh nghĩ em không có bạn trai cũ nên không biết gì hết đúng không.” Thường Lê nhìn chằm chằm anh, “Hủy Hủy đã nói với em rồi, người bình thường chỉ làm ba lần một tuần.”

“Mấy cô gái nhỏ bọn em còn nói về chủ đề đó à.” Hứa Ninh Thanh nhướng mày, “Nhưng với anh thì ba lần không đủ.”

“Cho nên anh bị ham muốn quá độ đấy, không tốt với thân thể đâu.” Thường Lê nhanh chóng cãi lại, sau đó nhìn anh hồi lâu mới chu miệng nói, “Ông chú già.”

“…” Hứa Ninh Thanh bật cười, “Công kích cả chồng em luôn?”

Thường Lê chọt chọt vào mặt anh: “Thì anh vốn dĩ là già mà.”

“Dù sao cũng kết hôn rồi, già chút cũng không sao.” Hứa Ninh Thanh ôm eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, thấp giọng bảo: “Em bé à.”

“Hửm?”

“Đừng để chú vườn không nhà trống mà.” Anh nói.

Thường Lê: “…”

Cái đồ mê người này.

Lúc nói Hứa Ninh Thanh còn ngân dài câu, ra vẻ đáng thương, như đang làm nũng.

Tiếc là làm nũng không thành, da mặt cô mỏng, lúc trước làm liều thì cái gì cũng dám nói, nhưng trong lòng vẫn rất khó mở lời về chuyện kia, một hai không chịu ở cùng anh đòi ra trường ở.

Hứa Ninh Thanh đành nghe theo cô, dù sao lúc cầu hôn ông nội Thường cũng đã nói nhận giấy chứng nhận trước rồi chuẩn bị sẵn sàng mới cho Thường Lê tiếp tục ở cùng anh mà.

Đạt giải quán quân ở một chương trình cực hot, trước khi vào học còn lên hot search vì chuyện nhận giấy kết hôn, năm ấy khai giảng Thường Lê nhận được rất nhiều sự chú ý.

Hà Thiển Thiển thấy cô về phòng ký túc thì lấy làm lạ, cô nàng biết cuối tuần trước Thường Lê ở cùng Hứa Ninh Thanh ở bên ngoài.

“Không ngờ cậu vẫn ở với mình đó, tự dưng thấy ngạc nhiên khi được sủng ái quá làm sao giờ.” Hà Thiển Thiển nói.

Thường Lê cẩn thận nói: “Đang học đại học mà, đương nhiên phải ở ký túc rồi.”

Khuôn mặt Hà Thiển Thiển như muốn nói mình hiểu cả mà: “Mình cảm thấy cậu chẳng kiên trì được bao lâu đâu.”

“…”

Thậm chí phía nhà trường còn cho người mời Thường Lê làm đàn chị chủ trì lễ khai giảng cho nhóm sinh viên năm nhất.

Hồi còn quay chương trình Thường Lê có mở một topic rất hot, khi đó còn thấy rất nhiều fan hâm mộ chia sẻ sắp được học chung trường với thần tượng, thế là mấy ngày khai giảng Thường Lê thường xuyên chụp ảnh chung với các nữ sinh năm nhất.

Chỉ là cô không ngờ mình có cả fan nam.

Chương trình nghệ thuật như vậy thường thu hút khán giả nữ hơn, cho dù có khán giả nam xem thì cũng thường là người trong ngành, hiếm có người đu idol trong chương trình.

Nửa tháng sau khi khai giảng, Thường Lê nhìn nam sinh trước mặt hồi lâu chưa phản ứng lại.

Dáng vẻ khá quen, hình như đã từng gặp qua. Cả người hàng hiệu, khí chất khá giống một thiếu gia quý tử. Một tay đút túi, tay kia còn cầm một phong thư.

Hồi trước cũng có fan hâm mộ viết thư cho cô, nên Thường Lê dừng chân nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Mãi tới khi về ký túc xá mới biết không phải thu của fan hâm mộ, mà chính là thư tình.

Thường Lê không ngờ luôn ấy, mình kết hôn chưa tới một tháng đã nhận được thư tình, mà đúng hơn phải nói là được theo đuổi.

Thứ sáu, Thường Lê vừa rời phòng ký túc định lên lớp thì gặp được nam sinh nọ, tên là Trần Trí Liêm. Cậu ta vừa thấy cô liền đi lại, nở nụ cười lưu manh với cô: “Cậu cũng lên lớp hả?”

Hà Thiển Thiển nhìn cậu ta một lúc rồi kéo áo Thường Lê, thấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”

Thường Lê cũng thấp giọng: “Mình cũng rất muốn hỏi tình hình thế nào.”

“Hay là mình đi mua đồ ăn sáng cho cậu trước ha, sắp trễ giờ học rồi, hai người…” Hà Thiển Thiển ngập ngừng, “Tâm sự chút?”

“…”

Đợi Hà Thiển Thiển rời đi, Trần Trí Liêm lại nói: “Muốn cùng đi học không?”

Thường Lê nâng mắt: “Cậu học vẽ à?”

“Mình học chụp ảnh.”

“Vậy đi cùng làm gì?”

“Hôm nay mình cúp học, có thể đi cùng với cậu.”

“…”

Thường Lê bó tay rồi, sắc mặt lộ vẻ lạnh nhạt: “Bạn học này, chúng ta không thân không quen, tôi cũng đã kết hôn, không cần nam sinh hộ tống tới lớp. Ngoài ra, trường học có thanh toán thêm cho khóa học quy định.”

“Mình biết cậu đã kết hôn, nhưng mình thật sự rất thích cậu.” Trần Trí Liêm nói, “Bây giờ chưa quen thì sau này sẽ quen.”

Sắc mặt cô khó chịu thật rồi, lườm cậu ta: “Cậu có thích tôi cũng vô dụng. Người thích tôi rất nhiều, nhưng tình cảm của tôi và chồng vẫn luôn rất tốt. Tôi còn là nhan khống, cậu không đẹp hơn chồng tôi thì đừng tới tìm.”

Thường Lê bị cậu ta làm phiền tới nổi mồm miệng thoăn thoắt từ chồng, còn chẳng thèm đỏ mặt.

Cô cảm thấy mình thích Hứa Ninh Thanh thật đấy.

Hành động Trần Trí Liêm tỏ tình trong mắt cô giờ đây hóa thành khiêu khích Hứa Ninh Thanh.

Đúng thật là, không xem lại dáng dấp bản thân thế nào đi mà còn không biết xấu hổ chạy lại nói thế.

Cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng Hà Thiển Thiển đã mang hai phần đồ ăn sáng chạy từ nhà ăn đối diện ra, Thường Lê không thèm quan tâm cậu ta nữa mà kéo cô nàng đi thẳng.

Đi được một đoạn, Hà Thiển Thiển mới quay đầu nhìn, thấy nam sinh kia không đuổi theo mới hỏi: “Lê Lê, người vừa nãy là ai vậy?”

“Không quen, bảo là thích mình.” Thường Lê chu môi, “Mình đã bảo là mình kết hôn rồi.”

Hà Thiển Thiển cười hỏi: “Thế cậu ta nói gì?”

“Nói là cậu ta biết mình đã kết hôn, sau đó lại nói một mớ thứ, ai biết đang nói gì chứ.” Thường Lê có hơi buồn bực.

Hà Thiển Thiển: “Cậu kể cho tổng giám đốc Hứa nhà cậu để anh ấy tới đánh người đó một trận đi.”

“…”

Sáng đó sau khi tan học, Thường Lê ăn cơm trưa xong thì về phòng ký túc. Cô ngẫm nghĩ một hồi vẫn lựa chọn kể cho Hứa Ninh Thanh nghe chuyện này, phòng khi xảy ra hiểu lầm gì.

Thường Lê nằm trên giường, giơ điện thoại trên cao nhấn vào nút call video.

Khuôn mặt chàng trai hiện lên màn hình.

Đúng là trai đẹp có thể khiến người ta vui vẻ, chút buồn bực khi nãy của Thường Lê tan thành mây khói, cười tủm tỉm nhìn anh: “Đang làm gì đó?”

“Mới họp xong.” Hứa Ninh Thanh đáp, “Chiều nay mấy giờ tan học, anh tới đón em.”

“Ba giờ rưỡi.”

Thường Lê trở người, nằm lì trên giường, đặt điện thoại lên đầu giường.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay có một nam sinh tỏ tình em.”

Hứa Ninh Thanh khựng lại, nâng mắt cười nhạt: “Cái gì?”

Thấy biểu cảm của anh, không hiểu sao cô bỗng thấy sợ hãi: “Thì em kể anh nè, em trong sạch đó nha. Em bảo cậu ta là em kết hôn rồi, còn nói chồng em đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”

Lúc này anh mới bật cười thành tiếng: “Em mới gọi anh là gì?”

Hiện tại không có ai trong ký túc xá, thế là Thường Lê cố ý lấy lòng anh, ngoan ngoãn gọi: “Chồng ơi.”

“Ngoan.” Hứa Ninh Thanh cười, nhẹ nhàng nói, “Tên nhóc kia tên gì?”

“…” Cô nhìn anh, “Anh định làm gì?”

“Không làm gì, biết mình biết ta thôi.”

Thường Lê nhớ hoài không ra, đành phải lôi lá thư tình trong ngăn kéo ra xem thử: “Tên… Trần Trí Liêm.”

Hứa Ninh Thanh có chút ấn tượng với cái tên này.

“Ngoại hình như nào?” Anh hỏi.

“Cao cao hơi gầy, trông cũng bình thường.” Thường Lê quơ quơ tay trên đầu, “Cao tầm này nè, thấp hơn anh một chút, cả người lòe là lòe loẹt, còn mang dây cột tóc, trẻ trâu lắm cơ.”

Hứa Ninh Thanh đại khái biết đó là ai rồi.

Hành động trẻ con nhàm chán, biết rõ người ta đã kết hôn còn theo đuổi, thêm miêu tả của Thường Lê, chắc chắn là thằng nhóc nhà họ Trần.

“Ừm.” Anh hờ hững đáp một tiếng, “Chiều nay anh tới đón em về.”

Ai cũng biết Trần Trí Liêm được ông chà già nhà mình cưng chiều hết mực, ngậm thìa vàng mà lớn lên, áo đến tay cơm đến miệng. Lúc trước khi tới công ty nhà họ Trần, Hứa Ninh Thanh có gặp Trần Trí Liêm.

Không biết tên nhóc đó gặp chuyện gì mà gây chuyện gà bay chó sủa khắp công ty, làm cha cậu ta đổ mồ hôi hột giải thích với anh là cậu ta mới gây gổ với bạn gái, xin anh thứ lỗi.

Hứa Ninh Thanh cũng không vì chút chuyện đó mà làm ảnh hưởng chuyện kinh doanh, chỉ là trong lòng vẫn gắn cho Trần Trí Liêm cái mác ngu ngốc.

Sau lại nghe nói Trần Trí Liêm đậu vào đại học Z, thế là càng ấn tượng hơn.

Chỉ là không ngờ tên nhóc đó dám trêu chọc Thường Lê.

Chiều hôm đó Hứa Ninh Thanh lái xe thẳng tới lầu phòng học, nhìn thấy Thường Lê đứng đối diện tên nhóc nhà họ Trần mình đã gặp trước đó.

Đúng là dai như đỉa.

Thường Lê bị dây dưa cũng thấy phiền lắm, cau mày định nói chuyện thì thấy một con xe quen thuộc lướt qua.

Sau đó thấy Hứa Ninh Thanh xuống xe, trên mặt vô cảm, kéo lấy cổ áo của Trần Trí Liêm.

Thường Lê: “…”

Trần Trí Liêm bị kéo cổ áo thì giãy dụa: “Con mẹ nó mày là thằng nào?”

“Đối tác lớn nhất của công ty cha cậu.” Anh chỉnh trang lại đồng hồ trên tay, “Cũng là chồng của Thường Lê, người cậu đang theo đuổi.”