Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 164: Phu nhân tổng giám đốc




Trước kia Thường Tri Nghĩa đã nghe nói Hứa Ninh Thanh mua một căn trong khu biệt thự đang phát triển mới của tập đoàn JD, chỉ là không ngờ anh sẽ cầu hôn sớm vậy, cũng không ngờ anh sẽ để Thường Lê đứng tên.

Hứa Ninh Thanh nói một hơi dài, từ đầu đến cuối Thường Tri Nghĩa không bày tỏ thái độ gì, chỉ chậm rãi uống trà.

Thường Lê nhìn chằm chằm lên bàn, cô chưa nghe Hứa Ninh Thanh nhắc tới chuyện phòng cưới bao giờ, hồi trước còn trách anh không định cầu hôn mình, hiện tại mới biết anh đã sớm chuẩn bị hết từ lâu rồi.

Hốc mắt cô mỏi nhừ, chỉ muốn ôm lấy Hứa Ninh Thanh chậm rãi trò chuyện, nhưng ông nội vẫn giữ vững tư thế uống trà nên cô không dám phá vỡ bầu không khí này.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vừa lúc này, Hứa Ninh Thanh bỗng cầm lấy bàn tay Thường Lê để dưới bàn.

Cô khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh không nhìn cô, hơi cụp mắt xuống, để lộ vẻ nghiêm túc lạnh lùng, chỉ là bàn tay vô thức siết chặt tố cáo sự căng thẳng của anh.

Thường Lê nhịn không được chủ động nói: “Ông nội, hay là ông nêu thử suy nghĩ của mình đi?”

Thường Tri Nghĩa liếc qua cô, sau đó bật cười: “Ông cảm thấy hồi xưa con bé lóc chóc như con dỗ dành ông và bà vui vẻ, còn bảo sẽ ở với ông bà cả đời, bây giờ lại sắp lập gia đình rồi.”

Lời ông nói chặn cứng họng cô. Thường Lê giận dỗi nhìn qua Thường Tri Nghĩa, nũng nịu gọi một tiếng ông nội.

“Đúng là ông bà không nỡ xa con bé sớm vậy.” Thường Tri Nghĩa nhìn Hứa Ninh Thanh nói, “Nhưng đã trưởng thành cả rồi, chúng ta không thể cứ kiểm soát con bé mãi.”

Cuối cùng Hứa Ninh Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Con nhóc nhà ông hay tiêu xài hoang phí, còn chẳng có khái niệm quý trọng đồng tiền.” Ông cười, “Con cho nó giữ thẻ thì cẩn thận nó xài hết đấy.”

Yết hầu Hứa Ninh Thanh khẽ động: “Không sao ạ, cứ để em ấy dùng, sau này Lê Lê muốn thứ gì con cũng sẽ mua cho em ấy, sẽ đối xử thật tốt với em ấy, ông cứ yên tâm.”

“Còn chuyện nhận giấy kết hôn.” Thường Tri Nghĩa nhẹ than một tiếng, “Các con có thể sinh sống như đôi vợ chồng bình thường, nếu ông còn bắt con bé ở mãi bên ông bà thì vô lý quá. Con cứ ở chung với Lê Lê đi, dù gì sau này cũng nhận giấy kết hôn thôi.”

“Dạ.” Hứa Ninh Thanh gật đầu, “Cảm ơn ông nội.”

Thường Tri Nghĩa bật cười, nhưng có hơi miễn cưỡng: “Cảm ơn gì chứ, là ông khiến con thêm phiền phức mà.”

Bà nội ngồi một bên nói: “Có lắm khi Lê Lê tùy hứng, nếu con bé bắt nạt con thì cứ nói ông bà, ông bà sẽ làm chủ cho con.”

Thường Lê nghe vậy thì đỏ mặt, Hứa Ninh Thanh cười nhẹ: “Không có đâu ạ, con thích tính cách này của em ấy nhất.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đoạn đối thoại này rất nghiêm túc, làm cho Thường Lê thật sự suy nghĩ về việc muốn lập gia đình, vô thức sinh ra cảm giác không nỡ đi.

Nói chuyện với bà nội một lúc nữa rồi ra về cùng Hứa Ninh Thanh.

Ngồi lên xe.

Tâm trạng cô hơi xuống dốc, cài dây an toàn xong thì khẽ gọi tên anh: “Hứa Ninh Thanh.”

“Hửm?”

“Tự dưng em có hơi không nỡ rời khỏi ông bà.” Cô khịt mũi một cái, vành mắt phiếm hồng, “Từ nhỏ đến lớn, họ đều đối xử với em rất tốt.”

“Sau khi kết hôn anh sẽ thường xuyên đưa em về thăm nhà.” Hứa Ninh Thanh sờ lên mặt cô, thấp giọng dỗ dành, “Nếu em muốn ở lại hai ngày cũng được, anh sẽ đi cùng em.”

Thường Lê gật đầu, đổi chủ đề: “Anh mua phòng cưới từ khi nào thế?”

“Lúc em đi Nhật Bản, muốn xem không?”

“Có.”

Khu biệt thự Vạn Liễu các là dự án lớn nhất mấy năm nay của tập đoàn JD, Hứa Ninh Thanh có thể dễ dàng mua được một căn ở đây là nhờ tổng giám Kim nể mặt anh cả.

Sinh hoạt bình thường của Thường Lê chỉ xoay quanh nhà và trường nên không biết còn có nơi khung cảnh đẹp như thiên đàng như này.

Căn biệt thự Hứa Ninh Thanh mua là căn có tầm nhìn tốt nhất cả khu, đối diện hồ nước, đứng từ cổng có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ giữa hồ.

Cô cực kỳ hài lòng với phòng cưới của mình.

Lúc vào nhà đi loanh quanh một vòng, vui vẻ lẩm bẩm sau này sẽ đặt cái gì ở đâu, chỗ kia làm gì.

Cả quá trình Hứa Ninh Thanh chỉ đi sau lưng cô, đôi mắt tràn đầy ý cười nghe cô gái nhỏ lải nhải không thôi.

“Mấy ngày nữa đi mua sắm với anh.” Hứa Ninh Thanh ôm hờ bên eo cô, “Xem xem còn cần mua gì nữa.”

Đôi mắt Thường Lê như phát sáng, cô khẽ gật đầu.

Anh thấy dáng vẻ này của cô thì không nhịn được cười: “Thích đến vậy à?”

“Thích chứ.” Thường Lê cọ cọ vào lồ.ng ngực anh, cả người mềm như không xương.



Trước ngày hai mươi sáu, Hứa Ninh Thanh đến nhà họ Thường dẫn Thường Lê ra cục dân chính.

Cả hai đã hẹn cùng mặc áo sơ mi trắng, Thường Lê sợ trông giản dị quá nên còn đeo thêm cái nơ bướm màu trắng, xõa tóc tự nhiên, uốn nhẹ đuôi tóc, trang điểm đơn thuần trong sáng.

Người đến đăng ký kết hôn vào thứ sáu rất đông, cả hai phải ngồi bên ngoài đợi lâu lắm.

“Chắc chắn em là người đăng ký kết hôn nhỏ tuổi nhất.” Thường Lê cảm thán.

“Còn ai nhỏ hơn em được đâu.” Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô, “Lê Lê mới hai mươi tuổi ngày đầu.”

Cô cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh nên mừng thầm đi, thành công trở thành chồng già vợ trẻ.”

“Mừng thầm thôi sao đủ.” Hứa Ninh Thanh nhếch môi, “Anh muốn cho tất cả mọi người biết sau này em sẽ là bà Hứa.”

Từ “bà Hứa” này làm Thường Lê lúng túng, cô đưa tay lên sờ tai, cảm giác nó đang dần nóng lên.

Hai tay cô chống lên ghế, chân khua khoắng, cúi đầu khẽ nói: “Không thèm làm bà Hứa đâu, nghe già chết được.”

“Phải rồi.” Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, “Khai giảng xong thì em dọn đồ khỏi ký túc xá đi.”

Thường Lê nâng mắt: “Hả?”

“Không phải ông đã bảo là để chúng ta sống như một cặp vợ chồng rồi à.” Hứa Ninh Thanh nhếch đôi mắt đào hoa lên, ngân dài giọng, “Nhận cả giấy chứng nhận rồi mà còn ở ký túc xá làm gì?”

Cô hơi do dự: “Nhưng em còn đi học mà.”

“Không phải hôm trước em bảo học kỳ này em không có tiết à?” Hứa Ninh Thanh hỏi, “Bình thường chúng ta vẫn ở gần trường em, chờ tới cuối tuần hoặc ngày nghỉ rồi hãy về nhà mới.”

“Vậy nếu bạn học của em biết hai ta ở chung thì sao?” Thường Lê khe khẽ hỏi.

“Bây giờ chúng ta là ở chung hợp pháp, nếu không ở cùng nhau thì sẽ bị gọi là ở riêng.” Anh bật cười, giọng điệu ôn hòa, “Sao, em còn muốn giấu chuyện mình đã kết hôn à?”

“…”

“Có muốn giấu cũng không kịp nữa rồi.” Hứa Ninh Thanh khẽ hất cằm về một phía.

Thường Lê thuận thế nhìn qua, phát hiện một nữ sinh đang cầm điện thoại chụp lén hai người, chạm vào ánh mắt của cô thì xấu hổ đặt điện thoại xuống.

Có lẽ cũng chụp được mấy tấm rồi.

“…”

Hẳn là chẳng mấy chốc cả cộng đồng mạng sẽ biết chuyện cô và Hứa Ninh Thanh đi nhận giấy kết hôn.

“Anh cố ý để bị chụp.” Thường Lê ghé bên tai anh khẽ nói.

Hứa Ninh Thanh gật đầu: “Có thể nói vậy.”

Chờ tới lượt hai người đi vào, ngoài sảnh còn nháo nhào một hồi. Thường Lê hất cao cằm cảnh cáo anh: “Hứa Ninh Thanh, chưa chắc là em sẽ cưới anh đâu, chú ý chút đi.”

Hứa Ninh Thanh đưa tay đập nhẹ lên gáy cô: “Cô gái nhỏ, đã đến đây rồi, nói dễ nghe một chút.”

Hai người điền vào mẫu đơn, ký tên in vân tay, nhìn nhân viên công tác ấn con dấu đỏ.

Sau đó là chụp ảnh rồi mới được nhận hai cuốn sổ đỏ hỏn như than mới ra lò.

Lúc nhận giấy kết hôn Thường Lê còn thảng thốt một hồi lâu, cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra nhanh quá, chớp mắt cái là kết hôn thật rồi.

Mở giấy kết hôn ra đầu tiên là ảnh chụp của hai người.

Thường Lê nhìn thật kỹ, sau đó không nhịn được cười, chỉ vào và nói: “Anh cười nhìn ngu quá.”

Anh chỉ “Ừ” một tiếng, không cãi lại cô, ngược lại phản ứng rất ngoan ngoãn.

Sau đó anh liền thấy cô gái nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, bởi vì ánh nắng chói lòa nên cô nheo mắt lại, khuôn mặt trái xoan nhỏ xíu, nhìn là biết tâm trạng không tệ, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“Bởi vì anh rất vui.” Hứa Ninh Thanh nói, “Cho nên không khống chế biểu cảm được.”

Ý cười nhè nhẹ, lời nói chân thành, đôi mắt anh yên tĩnh mà kiên định nhìn chằm chằm cô.

Thường Lê nhìn qua anh, không khỏi bất ngờ: “Anh thấy em cười có ngu không? May thật ấy, em còn sợ chụp ảnh kết hôn mà anh đẹp hơn em.”

Hứa Ninh Thanh không quan tâm trong ảnh ai đẹp hơn, chỉ cần biết bây giờ hai cuốn sổ đỏ này sẽ gắn kết sinh mệnh của hai người, không còn là bạn trai bạn gái nữa, mà là vợ chồng.

Anh đưa tay véo mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v.e: “Lê Lê.”

“Hửm?”

Anh cười: “Sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ.”

Dừng một chút lại nói, “Tân hôn hạnh phúc.”

Rời khỏi cục dân chính, hai người về nhà ăn cơm, sau đó bàn bạc chuyện hôn lễ.

Áp lực học tập của trường Thường Lê rất lớn, mà muốn chuẩn bị hôn lễ xong thì rườm rà lắm, muốn tổ chức một lễ cưới như mơ thì cực kỳ tốn thời gian, thế là tạm thời dời lịch tổ chức lại.

Thường Lê và Hứa Ninh Thanh đi qua xem phòng cưới, lái xe tới Vạn Liễu các.

“Thật kỳ thật nhỉ Hứa Ninh Thanh.” Đôi mắt cô sáng lên lấp lánh, “Bây giờ em có thể quang minh chính đại ở cùng anh rồi.”

Khuôn mặt Hứa Ninh Thanh bỗng dịu dàng: “Ừm.”

Lúc hai người về nhà thì trên mạng mọi người đã bình luận khí thế ngất trời rồi. Trưa hôm đó từ khóa liên quan tới “Hứa Ninh Thanh Thường Lê nhận giấy kết hôn” nhảy lên hot search tới giờ vẫn chưa xuống, không những thế còn tăng hạng.

“Hứa Ninh Thanh, cộng đồng mạng bảo em có thai rồi nên hai đứa mình vội vàng kết hôn, chẳng lẽ em mập lắm à?” Thường Lê khẽ nhíu mày.

Hứa Ninh Thanh đứng sau đóng cửa lại, đặt chiếc bánh gato nhỏ lên kệ, sau đó đè cô lên tường, cúi đầu hôn lên.

Mãi tới khi Thường Lê không thở được, hô hấp hỗn loạn, tầm mắt nhòe đi mới vô lực đập đập anh, tựa như tức giận lại tựa như làm nũng.

“Em đang nói chuyện với anh mà, sao tự dưng lại hôn.”

“Bé cưng à.”

Ngón cái của anh quẹt qua môi cô, nheo mắt lại xấu xa nhìn cô, “Em định trải qua đêm tân hôn như thế nào?”

Thường Lê khựng lại, nhìn anh không chớp mắt.

Lông mi rung động tựa như cánh bướm vỗ về, dễ dàng tạo nên sóng lớn trong lòng Hứa Ninh Thanh.

Anh bỗng thấy khó thở, xoay người ôm Thường Lê lên theo kiểu công chúa, đi thẳng về phía phòng ngủ.



Đêm khuya hôm đó.

Tài khoản của tập đoàn Thừa Hòa đang bắt đầu mọc cỏ bỗng nhiên đăng một bài viết lên Weibo, kèm ảnh hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn.

Tập đoàn Thừa Hòa V: Phu nhân tổng giám đốc, đúng hẹn mà tới.