Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 134: Anh phải đối tốt với em đấy có biết không?




Thường Lê lại gửi đến một tin nhắn.

Điềm Lê Lê: Anh nói xem em có nên đi không?

Hứa Ninh Thanh: Em có muốn đi không?

Điềm Lê Lê: Em không rõ nữa, cũng khá là muốn đi.

Nói cho cùng, Thường Lê là một người kiêu ngạo, nhất là trong lĩnh vực hội họa, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thất bại trên con đường này, cũng có niềm đam mê, muốn được nổi tiếng, muốn có tác phẩm, muốn có fan hâm mộ, muốn tự mình mở triển lãm, thậm chí còn có dã tâm đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Hứa Ninh Thanh: Vậy thì đi thôi.

Anh không ở lại buổi tiệc lâu, kính rượu xong liền viện lý do đi về.

Đêm khuya đi đường từ Thành Tây về Thành Đông, Hứa Ninh Thanh đi vào chung cư Minh Tây, thật ra đã lâu rồi anh chưa quay về đây, từ sau khi mua căn biệt thự gần Đại học Z, dù thỉnh thoảng cuối tuần Thường Lê mới tới nhưng bình thường Hứa Ninh Thanh tan làm sẽ luôn về thẳng qua đó ở.

Bạch Ý không có nhà, dì giúp việc ra mở cửa.

Bà nhận ra Hứa Ninh Thanh, lau tay vào tạp dề, nhoẻn miệng cười: "Thường tiểu thư trong phòng ạ, để tôi đi gọi cô ấy."

Hứa Ninh Thanh nói tiếng cảm ơn, không đi vào nhà.

Chưa đầy lát sau cô nhóc đã tươi cười rạng rỡ chạy ra, vẫn còn mặc đồ ngủ: "Sao anh lại tới đây!"

Hứa Ninh Thanh cười ôm lấy cô đang nhào tới, chợt ánh mắt dừng lại, giơ tay sờ lên má phải của cô, trên đó có một khoảng đỏ không bình thường, anh nhíu mày: "Đây là sao vậy?"

Thường Lê hơi chớp mắt, "À" một tiếng, cũng không có giải thích.

Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái, đứng thẳng dậy: "Em thay quần áo đi, xuống tầng đi dạo một lát."

"Dưới tầng toà nhà á?"

"Ừm."

Thường Lê về phòng lấy một chiếc áo dày và khăn quàng cổ, khoác bên ngoài áo ngủ: "Đi thôi."

Dưới chung cư Minh Tây là một hồ nước nhân tạo, cạnh hồ có cây đào đã trổ bông lốm đốm, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi vòng quanh hồ.

"Mẹ em không ở nhà à?"

"Ừm, buổi chiều đã đi ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu?"

Hứa Ninh Thanh đi đến bên băng ghế ngồi xuống, lại kéo tay Thường Lê qua ôm eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh.

Thường Lê mất khống chế bổ nhào về phía trước, ôm lấy cổ của anh, hình như ngửi thấy mùi gì, ghé vào cổ anh hít hà giống một con cún.

"Sao thơm thơm vậy?" Cô níu cổ áo anh: "Nói, có phải anh đi gặp con yêu tinh nào không?"

Hứa Ninh Thanh cũng kéo cổ áo ngửi một cái: "Chắc là nước hoa của mẹ chồng em."

Thường Lê không kịp phản ứng: "Hả?"

"Trần nữ sĩ."

"..."

Cô đột nhiên đỏ mặt, vỗ cái bốp một cái lên cánh tay anh: "Mẹ chồng gì chứ."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô nói: "Anh nói chuyện của hai ta với ba mẹ anh và ông bà em nghe rồi."

Thường Lê trợn tròn mắt: "Hả?"

Nhịp tim cô bỗng nhiên tăng chóng mặt, vô cùng khẩn trương: "Nói cho ba mẹ anh rồi, vậy bọn họ nói gì?"

Hứa Ninh Thanh sờ mũi một cái, bất đắc dĩ nói: "Còn nói gì nữa, mắng anh một trận chứ sao."

Cô nhỏ giọng hỏi: "Vì sao vậy, bọn họ không thích em à?"

“Trong cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì vậy." Hứa Ninh Thanh nhẹ búng lên trán cô một cái: "Họ thấy anh quá khốn nạn, một cô gái nhỏ như em cũng có thể xuống tay."

Thường Lê ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, nghe vậy thì phì cười một tiếng: "Ngẫm lại thì cũng có chút khốn nạn thật."

Cô chọc chọc lên ngực anh, chỉ trích nói: "Khi đó em đang còn học cao trung nha, anh đã nói cái gì mà muốn theo đuổi em cơ mà."

Chiếc cằm của cô giương cao, trong mắt chứa tia sáng, tỏ ra vô cùng khoe mẽ.

Hứa Ninh Thanh cũng không thèm đánh vỡ cô, tuỳ ý cô vui vẻ.

Một lát sau mới cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn một cái lên gò má cô, thấp giọng hỏi: "Trên mặt là chuyện gì xảy ra vậy?"

Cô chần chờ một lát mới nói: "Mẹ em."

Cô giơ tay đập vào mặt mình, hơi cúi đầu duỗi vai: "Như này này."

Mặc dù lúc nãy Hứa Ninh Thanh nhìn thấy khoảng đỏ bất thường trên má cô đã đoán ra được rồi, nhưng khi thực sự nghe từ chính miệng Thường lê nói lại càng thêm đau lòng.

"Chuyện khi nào?"

"Ngay khi về nhà, cãi nhau với mẹ vài câu."

Thường Lê cũng biết khi đó bản thân có hơi quá đáng, Thường Thạch Lâm là nguyên do khiến bà không hạnh phúc, nhưng cô lại lôi chuyện này ra đả kích bà.

Thường Lê hoàn toàn không thể tha thứ cho Bạch Ý vì mười mấy năm nay không quan tâm đ ến sự trưởng thành của cô, cùng với cái tát hồi chiều nữa, nhưng sau khi về phòng nhớ lại chuyện này, vẫn cảm thấy bản thân thật sự nói hơi quá.

Có lẽ có thể nói là độc ác.

Dừng một chút, cô vẫn nói lại đầu đuôi sự tình cho cho Hứa Ninh Thanh nghe.

Cô ngồi trên đùi anh, nghiêng đầu tựa lên bả vai anh, tay còn sờ sờ ngón tay của Hứa Ninh Thanh, chậm rãi nói: "Có phải anh cảm thấy em rất không tốt không, thật ra em cũng biết, nhưng lúc đó em tức giận quá nên không nhịn được."

Hứa Ninh Thanh nghe xong lời này lại càng thêm đau lòng.

"Em thế nào anh đều thích." Hứa Ninh Thanh nói: "Em muốn trở thành một Thường Lê ra sao thì làm một Thường Lê như thế, có anh ở đây sẽ không có ai ngăn cản hay ép buộc em."

Thường Lê nhìn anh, hít mũi một cái, lại cúi đầu xuống.

Hứa Ninh Thanh càng nghĩ càng tức, nhưng với vị trí hiện tại của anh không thể trút giận cho Thường Lê được.

Anh thấp giọng mắng một câu: "Hay em trực tiếp gả cho anh luôn đi, sau này sẽ không ai có thể bắt nạt em nữa."

Thường Lê cười híp mắt, tiến tới hôn một chút lên khoé miệng anh: "Sao nào, anh muốn thừa nước đυ.c thả câu à, em mới mười chín tuổi kết hôn cái gì chứ."

Thanh âm anh nhàn nhạt: "Vậy thì hai mươi tuổi gả cho anh."

“Không gả." Thường Lê duỗi ngón tay nói vu vơ: "Anh không có hoa hồng, không có nhẫn, không có chocolate, không có quỳ gối, ai thèm gả cho anh."

Cô kéo cổ áo khoác lên, rúc vào l*иg ngực Hứa Ninh Thanh, níu lấy cổ áo anh: "Anh phải đối tốt với em đấy có biết không?"

"Ừm."

Cô ngồi dậy, sát lại gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cố làm ra vẻ uy hϊếp nói: "Anh mà không đối tốt với em, thì em sẽ, sẽ..."

Hứa Ninh Thanh nhướng mày: "Sẽ làm sao?"

Cô giơ tay bóp cổ anh, không dùng lực: "Em sẽ kết thúc anh như thế này, dù sao nếu không đối tốt với em thì buổi tối ngủ nhớ chú ý một chút."

Hứa Ninh Thanh cười, thong dong nói: "Được, nếu không đối tốt với em thì em sẽ gϊếŧ anh."