Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 132: Con có chuyện muốn nói với hai người




Cô không nhớ rõ mình ngủ từ khi nào, tới khi tỉnh lại là bị điện thoại đánh thức.

Giám đốc Gia Linh là sư phụ của cô, cũng tốt nghiệp Đại học Z, xem như vừa là sư phụ vừa là đàn chị.

Thường Lê ngừng một chút, lướt qua nhận điện thoại: "Alo?"

Giọng nói của cô có chút uể oải, đầu bên kia điện thoại cười lên: "Sao rồi, chị làm phiền em ngủ trưa à?"

Thường Lê dụi mắt: "Không ạ, em lỡ ngủ quên mất, chị tìm em có việc gì không?"

"Là như thế này, hồi trước chị bảo em tham gia cuộc thi bên Gia Linh tổ chức ấy, bây giờ bọn chị cùng bên phụ trách thảo luận, quyết định thay đổi hình thức."

"Hình thức nào ạ?"

"Thi theo kiểu chương trình truyền hình thực tế."

"Dạ?" Thường Lê sửng sốt một chút, "Việc này làm sao thi theo chương trình thực tế được chị?"

"Em biết mà, mấy chương trình thực tế lúc trước toàn là người nổi tiếng tham gia, nhưng bọn họ đều biết máy quay ở đâu hết rồi, cuối cùng chẳng đâu vào đâu, cho nên gần đây dần dần chuyển hướng qua loại hình thực tế liên quan đến thi đấu chuyên nghiệp, thành quả khá tốt với lại cũng đa dạng loại hình, cho nên muốn đầu tư thay đổi thử xem sao."

Giọng nói của chị rất dịu dàng êm tai, nghe rất dễ chịu: "Đương nhiên mục đích phía đầu tư cũng rất rõ ràng, muốn thu hoạch lợi ích từ việc này, nhưng hoạt động lần này đối giới hội hoạ của chúng ta mà nói không phải là không tốt, không ít người có thành kiến đối với loại nghệ thuật này, chỉ có mở rộng ảnh hưởng mới có thể không ngừng vươn lên, mà đối với cá nhân các em cũng coi là con đường tắt đi đến sự nổi tiếng."

Những điểm tốt này Thường Lê đều biết, nhưng mà đối với việc đứng trước ống kính thi đấu vẫn còn chút do dự.

Đàn chị cảm nhận được cô đang do dự, cũng không khó đoán, không giống công việc của người nổi tiếng, nhiều người có chút không quen với máy quay: "Em có thể suy nghĩ thêm, nhưng bên phía công ty hi vọng em có thể them gia, dù sao năng lực và ngoại hình của em cũng rất hơn người, việc này cũng sẽ sớm kí hợp đồng, sẽ không xuất hiện những chuyện biên tập ác ý hay quảng cáo kinh doanh như mấy chương trình thực tế thường có đâu, lát nữa chị sẽ gửi cho em quá trình cụ thể, em xem một chút, khi nào quyết định thì báo cho chị một tiếng là được."

-

Tối hôm nay có một bữa tiệc ở Thành Tây, là tiệc đầy tháng cháu trai của một thương gia, ban đầu cũng mời Hứa Ninh Thanh, anh đã từ chối do bận lịch trình rồi, nhưng bây giờ vẫn phải đi một chuyến.

Hứa Ninh Thanh kêu người mua quà đầy tháng, thay một bộ đồ rồi đi về phía Thành Tây, xong nghĩ tới gì đó lại đi ngược về nhà chính Hứa gia.

Vừa hay đúng lúc Trần Điềm và Hứa Thừa Sinh đang chuẩn bị ra ngoài, cũng được mời đi đến tiệc đầy tháng.

Trần Điềm thấy anh giờ này về nhà thì rất ngạc nhiên: "Sao con về nhà vậy?"

Hứa Ninh Thanh đi đến: "Con có chuyện muốn nói với hai người."

Trần Điềm càng thêm kinh ngạc, đứa con trai này của bà từ nhỏ đến lớn luôn không thích cùng ông bà nói chuyện, bà hay nói là nuôi nó không bằng nuôi chó, sau khi học đại học thì còn hiếm khi về nhà hơn.

"Ồ, con còn có cả việc muốn nói với ba mẹ à." Trần Điềm trêu anh: "Sao nào, gặp phiền phức gì à?"

Sắc mặt Hứa Ninh Thanh hơi trầm xuống: "Lên xe trước đã, con sẽ vừa đi vừa nói với hai người."

Trần Điềm cùng Hứa Thừa Sinh ngồi lên xe anh, bà càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, Hứa Ninh Thanh năm mười tám tuổi đã không thèm tâm sự với bọn họ rồi, hai mươi tám tuổi đến tìm bọn bọn họ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Bên công ty cũng không nghe nói gặp vấn đề gì.

Trần Điềm chần chờ một lúc, ôm ngực hỏi: "Con không làm ai to bụng đấy chứ?"

Hứa Thừa Sinh: "..."

Hứa Ninh Thanh: "..."

Hứa Ninh Thanh không còn gì để nói, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người mẹ mạch não không bình thường của mình, cắn răng nói: "Không phải."

"Vậy thì chuyện gì?" Trần Điềm càng nghĩ càng thấy lạ lùng: "Con đừng doạ mẹ."

Hứa Ninh Thanh lái xe ra đường cái, thở ra một hơi rồi mới nói: "Con có bạn gái rồi."

Yên tĩnh.

Hứa Thừa Sinh và Trần Điềm ngồi phía sau hoàn toàn yên tĩnh, dáng vẻ không thể tin được, sững sờ ngồi tại chỗ.

Nói thật, Trần Điềm nhìn đứa con trai này của mình thì không mong đợi gì đến việc ôm cháu nữa rồi, với cái bộ dạng không đàng hoàng này thì cưới cô gái nào về cũng là rước tai hoạ cho người ta.

Kết quả đột nhiên lại có bạn gái rồi.

Thanh âm Hứa Ninh Thanh nghiêm túc, trầm giọng nói: "Là nghiêm túc, loại bạn gái mà sau này muốn kết hôn sinh con sống hết đời ấy."

Bây giờ Hứa Thừa Sinh lại phản ứng trước, đẩy cao gọng kính, gật gật đầu: "À, vậy thì tốt quá, ba mẹ con bé cũng là người kinh doanh, hay là cái khác?"

Hứa Ninh Thanh ngừng một lát: "Là người trong giới."

Trần Điềm rướn nửa người lên: "Tên là gì vậy, mẹ đã gặp chưa? Là người trong giới thì chắc trước đó ba mẹ cũng từng thấy qua ba mẹ của bạn gái con rồi chứ nhỉ?"

"Mẹ từng gặp rồi." Hứa Ninh Thanh nói: "Tên là Thường Lê."

"Ồ, tên là Thường Lê à ------"

Lời nói của Trần Điềm đột nhiên ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, không tin được mà lặp lại, "Thường Lê?"

"Ừm."

"Cháu gái Thường lão gia Thường Lê?"

Hứa Ninh Thanh rủ mắt xuống: "Ừm."

Trần Điềm bị đơ tầm mười mấy giây, trầm mặt nói: "Hứa Ninh Thanh, mày tấp xe vào lề liền cho mẹ."

Xe dừng lại ven đường.

Trần Điềm không có chút ý cười nào: "Mày yêu đương với Lê Lê rồi?"

"Ừm."

"Ai theo đuổi?"

Hầu kết anh khẽ động: "Con theo đuổi."

Trần Điềm trực tiếp cầm túi xách đập tới tấp lên người anh: "Mày tự nói xem mày có phải súc sinh không! Hả? Người ta mới mấy tuổi mà mày đã theo đuổi rồi, mày đừng nói với mẹ là lúc trước con bé đến ở nhờ nhà mày thì mày đã tồn đọng cái tâm tư này rồi nhá?"

Bà vô cùng tức giận, liến thoắng không ngừng: "Hứa Ninh Thanh, trước đây mẹ coi như mày ham chơi, không ngờ mày có thể làm ra chuyện cặn bã như vậy! Mày làm vậy thì sao mẹ có thể giải thích với ông bà người ta đây! Mày còn mặt mũi nói với mẹ mày có bạn gái nữa chứ! Mày biết mày mấy tuổi rồi không! Hả?!"

Hứa Thừa Sinh cũng cau mày, vỗ vỗ bả vai Trần Điểm, trấn an nói: "Bà khoan đừng kích động, đừng kích động, từ từ nói."

"Tôi làm sao mà từ từ nói được!!" Trần Điềm chỉ vào ông: "Đều tại ông chiều hư! Nhìn xem bây giờ biến thành bộ dạng gì rồi!"

Hứa Thừa Sinh hỏi: "Có vẻ như con thật sự nghiêm túc?"

Hứa Ninh Thanh gật đầu: "Vâng."

Trần Điềm lại hoàn toàn đem chuyện này hiểu thành con trai mình dựa vào chút nhan sắc kia lừa gạt để con gái trẻ người non dạ, giận không có chỗ phát ti3t: "Mày thì nghiêm túc được chừng nào chứ!"

Hứa Ninh Thanh nói: "Bây giờ em ấy* mười chín tuổi, qua một năm nữa là đủ tuổi kết hôn, con muốn cưới em ấy."

*Trans: Sau khi phân vân giữa "cô ấy" và "em ấy" thì Trà nghĩ nên dùng "cô ấy" cho người đồng trang lứa và "em ấy" cho trưởng bối nhỉ?

Trần Điềm sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh, quan hệ giữa hai mẹ con bà khá tốt, từ khi còn bé đều là do một tay Trần Điềm nuôi lớn, bà vô cùng hiểu rõ đứa con trai này.

Thật hiếm khi mới lộ ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy.

Cơn tức giận tan biến phân nửa, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được, hừ một tiếng: "Con muốn cưới, nhưng cười ta trẻ tuổi xinh đẹp lại giỏi giang, chắc gì muốn gả cho con."

"Tóm lại là con sẽ đối tốt với em ấy, cũng sẽ có trách nhiệm, em ấy hai mươi tuổi chưa muốn gả thì đợi đến khi nào muốn gả, con sẽ cưới." Hứa Ninh Thanh nói.

Hứa Thừa Sinh nhìn thấu: "Hôm nay con đếu đây là muốn chúng ta hỗ trợ cái gì à?"

"Con muốn nói một tiếng chính thức cho Thường tổng quan hệ của con với em ấy, con và Lê Lê vẫn đang bị gắn mác cái quan hệ kia, chuyện yêu đương càng để lâu càng bất lợi, dù sao tuổi Lê Lê còn nhỏ, phụ huynh người ta cũng sẽ có điểm lo lắng." Hứa Ninh Thanh nhìn ba mẹ: "Cho nên muốn mời hai người đến đó làm chứng, để họ có thể nguyện ý giao Lê Lê cho con."