Thời gian dần dần đến cuối năm, tiết trời càng ngày càng lạnh.
Chuyện kiện cáo của Hứa Ninh Thanh cùng Châu Ỷ Khâm và Tần Hiệt cuối cùng cũng có kết quả.
Ban đầu anh muốn nói chuyện với mẹ Tần một chút, sẽ không khởi tố Tần Hiệt nữa, nhưng vừa nghĩ đến hôm đó cô nhóc ngồi ngoài hành lang bệnh viện khóc nấc lên liền nhịn không được.
Hôm toà án xét xử anh không đi, toàn bộ giao cho người đại diện xử lý.
Năm nay tuyết rơi muộn hơn mọi năm, tới khi kết thúc đợt kiểm ra cuối kì mới bắt đầu rơi bay bay, nhẹ nhàng phấp phới đậu trên tóc.
Sau khi thi xong, Thường Lê đi rửa tay, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp Mạnh Thanh Cúc.
"Cậu cũng vừa thi xong à?" Thường Lê hỏi.
"Đúng vậy! Cuối cùng được nghỉ đông rồi!" Mạnh Thanh Cúc kéo cánh tay cô: "À đúng rồi, khi nào Huỷ Huỷ về?"
"Hình như là chuyến bay ngày mai." Thường Lê mở điện thoại nhìn ghi chép cuộc trò chuyện: "Ba giờ chiều đến nơi."
"Có cần phải đi đón không?"
"Ba mẹ cậu ấy đến đón, không cần đi đâu, dù sao nghỉ đông cũng tha hồ gặp nhau."
Mạnh Thanh Cúc: "Không phải nghỉ đông này cậu muốn tham gia cuộc thi gì đó sao?"
"Vẫn chưa được quyết định, hình như muốn thay đổi hình thức dự thi, hôm nào mình đến Gia Linh hỏi một chút." Thường Lê nói.
Kí túc xá của Thường Lê ở khu Nam, còn Mạnh Thanh Cúc ở khu Bắc, coi như là yêu xa, đi được nửa đường thì Mạnh Thanh Cúc nhận được điện thoại của ba mẹ nói là đã đến trường học rồi, lúc này liền vội vội vàng vàng phi xe đạp về kí túc xá.
Thường Lê đi bộ trở về phòng, gọi điện thoại cho tài xế ở nhà để bác ấy phụ giúp mang hành lý về nhà trước, còn mình thì gọi taxi đi thẳng đến sân bay.
Hôm nay Hứa Ninh Thanh vừa đi công tác trở về.
Thi xong chạy tới vừa kịp giờ.
Sau khi Hứa Ninh Thanh xuống máy bay được một lúc thì mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn cô gửi hơn mười phút trước.
[Bảo bối: Bây giờ em đang ở sân bay nè!!]
Mặt mày Hứa Ninh Thanh như nở hoa, khóe miệng vểnh lên, bỏ điện thoại vào trong túi rồi đi ra ngoài.
Trợ lý đặc biệt ở một bên cầm theo hành lý hỏi: "Hứa tổng, bây giờ anh về công ty à?"
"Không về, tôi sẽ tự lái xe đi."
"Vậy Trương tổng ở bên đó thì sao ạ?"
Hứa Ninh Thanh nhíu mày lại: "Hôm khác tôi sẽ liên hệ cậu ta sau."
Hai người chia hai hướng rời đi, Hứa Ninh Thanh vừa đi ra liền thấy cô nhóc đang đứng lẫn trong đám người cách đó không xa, quần áo quấn chặt như một con gấu, còn ra sức nhảy nhót vẫy tay về phía anh.
Hứa Ninh Thanh cười ra tiếng, xuyên qua đám người đi đến bên cạnh cô, đưa tay lên sờ vành tai cô: "Có lạnh hay không?"
"Tạm ổn." Cô rất hưng phấn nói: "Hôm nay tuyết rơi rồi."
"Ừm, ở trên máy bay anh nhìn thấy rồi."
Anh kéo Thường Lê qua, vừa ôm vừa đi ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Thi cuối kì thế nào rồi?"
"Rất tốt, chắc là được điểm cao đó."
Anh cười: "Giỏi vậy ta."
Vào kì nghỉ đông, cũng sắp đến tết, trong sân bay vào ra rất nhiều người, cũng có bóng dáng những cặp đôi khác, Thường Lê nghiêng đầu nhìn, cô gái đang ôm cổ đối phương hôn không dứt ra được.
Thường Lê thu lại tầm mắt, kéo tay áo Hứa Ninh Thanh.
Người đàn ông cúi đầu: "Ừm?"
Cô nói: "Em cảm thấy chúng ta nên tiểu biệt thắng tân hôn một chút."
Không biết cái đầu nhỏ này của cô cả ngày suy nghĩ cái gì, Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, cười nhẹ một tiếng: "Cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn cơ?"
Thường Lê nhón chân lên ôm cổ anh, ngẩng chiếc cằm lên: "Hôn một chút."
Hứa Ninh Thanh phối hợp cúi đầu xuống hôn cô, ôm eo ép cô lại gần.
Cuối cùng vẫn là Thường Lê cảm thấy không được tự nhiên, chỗ này nhiều người như vậy cơ mà!!
Cô lấy tay đập vào bả vai Hứa Ninh Thanh hai cái, lùi người ra sau nhưng bị ép trở lại.
Đây cũng hơi quá tiểu biệt thắng tân hôn rồi.
Ngay sau đó, điện thoại của Thường Lê trong túi vang lên, lúc này Hứa Ninh Thanh mới buông cô ra, thoả mãn liếʍ môi một cái, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Thường Lê bị hôn xong thở có chút khó khăn, l*иg ngực chập chùng.
Không còn sức lực liếc anh một cái mới nhận điện thoại.
Bạch Ý gọi tới.
Thường Lê sửng sốt một chút rồi nhận.
"Alo?"
Giọng nói Bạch Ý truyền tới: "Mẹ vừa về Bắc Kinh, con đang ở đâu?"
Thường Lê dừng lại: "Sao mẹ lại về Bắc Kinh?"
"Sắp tết rồi còn gì." Giọng điệu Bạch Ý nhàn nhạt: "Bây giờ mẹ đang ở sân bay, hình như vừa trông thấy con."
Thường Lê bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không lành, vô thức xoay người nhìn về phía cổng ra vào, quả nhiên thấy Bạch Ý đang đẩy hành lý đi tới.
Vậy ban nãy...
Bạch Ý đi đến trước mặt hai người, gật đầu với Hứa Ninh Thanh một cái: "Đây chắc là Hứa tổng nhỉ."
Anh gật đầu: "Hứa Ninh Thanh."
Bạch Ý: "Tôi cùng Lê Lê đi về trước, nếu Hứa tổng có bận công việc gì thì cứ tự nhiên."
Thường Lê nhất thời không đoán ra được Bạch Ý đã nhìn thấy màn ôm hôn ban nãy của bọn họ hay chưa, phản ứng bây giờ giống như là không thấy, nhưng giọng nói lại rất kỳ lạ.
Nếu bình thường thì sẽ không nói chuyện với Hứa Ninh Thanh kiểu như vậy.
Bên này cô còn đang suy đoán linh tinh, bên kia Hứa Ninh Thanh đã trực tiếp mở miệng.
"Chào dì, cháu và Thường Lê đã xác định mối quan hệ, bây giờ cô ấy là bạn gái của cháu." Hứa Ninh Thanh trầm giọng nói: "Dì đã về Bắc Kinh rồi, cháu muốn tìm cơ hội mời dì ăn một bữa cơm."