Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 122: Anh giận em à?




Sau khi ôm Thường Lê về phòng ngủ, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Hứa Ninh Thanh cũng không trở về phòng, cầm máy tính ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xử lý hợp đồng, làm xong thì chơi thêm một trận game nữa.

Sau đó liền nghe thấy trong phòng Thường Lê truyền ra tiếng nước cùng với mấy âm thanh nhỏ vụn.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy đi xem xem, vừa mới vào phòng thì thấy đèn bàn đang sáng, bên trên là tranh vẽ ngổn ngang.

Anh nhíu mày lại.

Cho dù anh không phản đối Thường Lê muốn đến Gia Linh làm việc, muốn sớm có thành tích, nhưng cũng không muốn cô mới năm nhất đã bận rộn trăm công nghìn việc còn phải thức đêm chạy bản thảo.

Anh lười nhác dựa lưng vào tường, chờ Thường Lê ra khỏi phòng tắm.

Nghĩ xem phải dỗ như thế nào để cô đừng vẽ tranh nữa, ngủ đã rồi tính tiếp, kết quả cô vừa đi ra thì thấy con mẹ nó ở cái thời tiết chết tiệt này còn đi tắm nước lạnh, cả người đều run rẩy, cánh tay lạnh buốt.

Không biết là đang tìm chết hay gì.

-

Thuốc cảm cúm đến rất nhanh, Hứa Ninh Thanh ra ngoài mang vào, rót một ly nước nóng, đưa tới trước mặt Thường Lê: "Mau uống đi."

Thường Lê lại hắt hơi một cái, hít mũi nhận thuốc, uống một nửa thì không uống được nữa, thực sự quá đắng.

Hứa Ninh Thanh ngồi bên cạnh, nhìn cô nhóc mặt mũi nhăn nhúm lại như nắm đấm.

Cô mặc một chiếc áo choàng tắm, động tác khiến cổ trễ xuống, lộ ra mảng lớn phần da trắng nõn ướt sũng, đuôi tóc cũng ẩm ướt, vén lên trước ngực.

Đôi mắt Hứa Ninh Thanh trầm xuống.

Thường Lê ho nhẹ một tiếng, khó khăn nói: "Đắng quá, em không uống nữa đâu."

Hứa Ninh Thanh đứng thẳng người dậy, mặt không đổi sắc chỉnh lại cổ áo cho cô, nhàn nhạt nói: "Cảm đến nơi rồi, còn nửa ly nữa thôi, em mau uống đi."

Anh tháo đi vẻ ngoài vui vẻ thì thực sự khá lạnh lùng, Thường Lê ngẩng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn cầm ly thuốc uống tiếp.

Cái thuốc này vừa đắng, hương vị lại còn gay mũi, uống vào liền cảm thấy buồn nôn, Thường Lê nín thở uống thêm gần một nửa, cuối cùng còn thừa lại một hớp, tiếp tục thương lượng: "Được rồi, còn một hơi nữa thôi nhưng thực sự đắng quá, em không uống nữa có được không?"

"Không được." Hứa Ninh Thanh từ chối vô cùng thẳng thắn, không hề nể nang mặt mũi.

Thường Lê lập tức không vui.

Nếu không phải anh nói thích cái gì mà eo nhỏ ngực lớn thì em cần phải tắm nước lạnh sao!

Không phải là tại anh à!!

Bây giờ anh hung dữ cái gì chứ!!!

Em hỏi nhẹ nhàng như vậy mà anh còn hung dữ cái gì!!!

Cô không muốn để ý đến anh nữa, đặt ly thuốc xuống bàn trà, nhảy xuống ghé sô pha chuẩn bị đi về phòng ngủ, kết quả chân vừa mới chạm đất liền bị Hứa Ninh Thanh ấn ngược trở về.

Anh cầm chiếc ly trên bàn lắc nhẹ, ngẩng đầu uống cạn ngụm thuốc còn lại.

Thường Lê ngẩn người.

Một giây sau Hứa Ninh Thanh liền cúi người, ngón tay đè lên cằm ép cô mở miệng ra, mùi vị vừa đắng vừa chát một lần nữa xộc vào khoang miệng, người đàn ông khẽ xoa lên bờ môi cô, khàn giọng dỗ dành: "Nuốt xuống đi."

Thường Lê bị hành động lẳng lơ của anh làm cả người run lên, không còn cảm nhận được vị cay đắng nữa, vội vàng nuốt thuốc xuống.

"Ngoan."

Hứa Ninh Thanh đan ngón tay xuyên qua tóc cô, đặt ở sau gáy, sau khi dùng phương thức vô cùng xấu hổ ép cô uống thuốc vẫn không muốn dừng lại, tiếp tục hôn một nụ hôn thật sâu.

Đầu lưỡi Thường Lê run lên, không thể cảm nhận được vị đắng nữa.

Một hồi lâu sau Hứa Ninh Thanh mới ngồi dậy, véo một cái lên má cô: "Được rồi, em đi ngủ đi."

Thường Lê sờ lên môi mình, nhìn Hứa Ninh Thanh, "Anh anh anh" nửa ngày cuối cùng cũng không nghĩ ra được từ gì để miêu tả anh cả, đành phải từ bỏ.

Quay trở về phòng ngủ, Thường Lê bò lên giường đắp kín chăn, Hứa Ninh Thanh tắt đèn bàn cho cô, chỉ mở một bóng đèn ngủ nhỏ, nghiêng đầu nhìn cô: "Tối nay đừng có vẽ tranh nữa."

Thường Lê nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, nhìn theo hướng Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng rồi lại gọi anh lại.

Hứa Ninh Thanh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Thường Lê chống khuỷu tay lên giường: "Anh lại đây một chút."

Anh đi đến bên giường, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: "Sao vậy, em khó chịu ở đâu à?"

Thường Lê vươn cánh tay từ trong chăn ra, cổ tay áo choàng tắm hạ thấp xuống, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cô ôm lấy cần cổ Hứa Ninh Thanh, nhõng nhẽo nói: "Anh giận em à?"

Hứa Ninh Thanh dừng lại, hôn cô một chút: "Không có."

Thường Lê chép miệng: "Sao ban nãy anh nói chuyện lạnh lùng vậy, trước đây anh đâu có như thế."

"Thường Lê." Hứa Ninh Thanh khàn giọng nói: "Anh không quản em muốn làm cái gì, em muốn dựa vào sức mình lấy thành tích anh cũng không can thiệp, nhưng đừng quá gấp gáp, mệt mỏi thì đi ngủ, đừng có thức khuya, còn mẹ nó tắm nước lạnh tự giày vò chính mình."

"..."

Thường Lê nghe rõ, cái người ngày nghĩ cô tắm nước lạnh là vì muốn tỉnh táo để vẽ tranh tiếp.

Nhưng nguyên nhân tắm nước lạnh cô thực sự không thể nói với anh, đành phải ngượng ngùng buông lỏng tay cánh tay ra, nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi, sau này sẽ không thức khuya nữa."

Sau khi chờ Hứa Ninh Thanh đi khỏi, Thường Lê thay áo choàng tắm thành áo ngủ rồi chuẩn bị đi ngủ, bởi vì uống thuốc nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Nhưng cho đến nửa đêm Thường Lê bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nghẹt mũi đau đầu, mê man, trong mơ hồ cô biết được có lẽ mình sốt rồi, ly thuốc kia cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Cô không còn sức đứng lên nữa, chỉ biết chịu đựng khó chịu mà ngủ tiếp.

Trong lúc lâng lâng cô thấy có một bàn tay đặt lên trán mình, vén những sợi tóc tán loạn trên trán cô, giọng nói Hứa Ninh Thanh văng vẳng bên tai: "Lê Lê, em sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi."

"Em mệt lắm." Thường Lê vừa mở miệng mới biết giọng mình bây giờ đang khàn đặc.

Hai mắt nhắm nghiền, mí mắt nặng trĩ xuống, không mở ra được.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng chân Hứa Ninh Thanh từ xa lại gần, chắc là vừa ra khỏi phòng ngủ xong lại đi vào.

Hứa Ninh Thanh về phòng mình lấy một chiếc áo khoác thật dày, bọc vào người Thường Lê, ôm ngang cô đi ra ngoài cổng.

Mặt cô nhóc nóng đến đỏ bừng, đổ một tầng mồ hôi, tóc hai bên thái dương dính bết trên mặt, vô thức tìm kiếm hơi ấm từ lồ ng ngực anh, nhìn vô cùng đáng thương.

Trời bên ngoài còn chưa sáng, tối tăm mờ mịt, ánh trăng vẫn đang treo cao trên trời, bên đường ngoại trừ những công nhân dọn vệ sinh thì dường như không có một bóng người.

Ban nãy anh tỉnh dậy, nghĩ tối qua Thường Lê tắm nước lạnh xong còn hắt hơi mấy cái, không yên tâm nên đi qua phòng cô xem sao, kết quả liền nhìn thấy cô quấn chăn kín mít, cả người nóng bừng, đôi lông mày chau lại.

Hứa Ninh Thanh đặt Thường Lê xuống ghế lái phụ, mở máy sưởi lên rồi phóng xe đến bệnh viện tư nhân.