Thường Lê lập tức gửi một chuỗi dấu chấm hỏi qua.
Phàn Hủy không trả lời ngay, chắc là vẫn đang đang ngủ, Thường Lê lại mở hai tấm ảnh kia lên xem mội chút.
Từ trên xuống dưới chẳng che được chỗ nào ra hồn, thực sự quá xấu hổ, Thường Lê cảm thấy cô có ở bên Hứa Ninh Thanh đến già thì cũng không có can đảm mặc bộ đồ này.
Chỉ là… trông kiểu dáng cũng không đến nỗi, vải tơ lụa cảm giác mặc lên rất thoải mái.
Thường Lê nằm lì trên giường, mặt đỏ tới tận mang tai chống cằm nhìn màn hình, cuối cùng phát hiện nếu bản thân mặc bộ đồ này thì vẫn có một chỗ khác biệt rất lớn so với người mẫu trong ảnh.
Cô cúi đầu xuống, lúc nằm sấp cổ áo trễ xuống, liếc qua một cái.
"..."
Có chút phẳng thì phải.
Cảm giác như chẳng thấm thoát vào đâu cả.
Cùng lúc đó, Hứa Ninh Thanh mở cửa ra, vẫn còn ngái ngủ, thanh âm cũng lười biếng theo: "Trời mưa rồi, em có phải về trường nữa không?"
Thường Lê cấp tốc tắt màn hình điện thoại, quay đầu nhìn về phía cửa: "À, buổi tập quân sự sáng nay bị huỷ rồi."
"Vậy ngủ thêm chút nữa đi." Hứa Ninh Thanh thần sắc tự nhiên đi tới, nằm lên giường cô, lại nghiêng người ôm chầm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Sao sớm như vậy mà em đã tỉnh rồi?"
Thường Lê cứng đờ, cũng may Hứa Ninh Thanh nằm trên chăn cô, hai người không có trực tiếp thân mật với nhau, không quá mất tự nhiên.
Trong lòng Thường Lê có quỷ, cầm gối đầu cạnh điện thoại ném lên ghế sô pha bên kia.
Cô quay đầu nhìn về phía Hứa Ninh Thanh.
Mặt mũi người đàn ông cau lại, sống mũi cao, môi mỏng, làn da trắng lạnh, hai bên tóc mai rất ngắn, lúc nằm nghiêng lộ ra đoạn xương quai xanh thon gầy.
Thường Lê đã sớm không còn buồn ngủ, đưa tay chạm lên mặt anh.
Hứa Ninh Thanh bắt lấy cổ tay cô, kéo lại, thanh âm có chút trầm: "Ngủ thêm một chút đi, lát nữa anh đón sinh nhật cùng em."
"Nhưng em không ngủ được nữa, hôm qua ngủ quá nhiều rồi." Thường Lê nhỏ giọng lầm bầm, gọi thẳng tên anh: "Hứa Ninh Thanh."
Anh từ từ nhắm hai mắt "Ừ" một tiếng.
"Anh thích kiểu con gái như thế nào?" Thường Lê đột nhiên hỏi.
Anh trả lời rất nhanh, nhanh đến độ Thường Lê cảm thấy qua quýt: "Kiểu giống em."
Cô “Chậc” một tiếng: "Ý em là, trước kia gặp em, anh thích người như thế nào?"
"Trước khi gặp em thì chưa thích ai." Hứa Ninh Thanh nói.
Câu trả lời này khiến cô rất hài lòng, thế là tiến đến nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái.
Hứa Ninh Thanh mở mắt, khàn giọng cười: "Còn có loại phần thưởng này à, vậy em còn vấn đề gì nữa không, cứ tiếp tục hỏi đi."
"..." Thường Lê nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy đàn ông các anh có phải đều thích các mỹ nữ da trắng ngực lớn eo thon chân dài, kiểu vậy đúng không?"
Hứa Ninh Thanh trả lời rất thành thật: "Cũng tầm đấy."
Thường Lê nhíu mày, giơ tay lên tát vào bên mặt Hứa Ninh Thanh một cái.
Hứa Ninh Thanh lại mở mắt ra, có chút mơ màng, cũng không được thoải mái lắm, anh vốn bị gắt ngủ, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía cô nhóc bên cạnh, tiến tới cắn lên môi cô.
Thường Lê suýt xoa một tiếng, bị đau lập tức tránh ra sau một chút.
"Sao anh lại cắn em?" Thường Lê sờ lên môi mình.
"Cắn đau rồi à?" Hứa Ninh Thanh nhướn mày, tiến tới, ngón trỏ động lên miệng cô: "Để anh xem một chút."
Thường Lê không muốn để anh đυ.ng vào, giãy dụa đẩy anh ra: "Anh cút đi, đi tìm mỹ nữ da trắng ngực lớn eo thon chân dài đi, đừng đυ.ng vào em."
Hứa Ninh Thanh thanh âm nhàn nhạt: "Không phải em cũng như vậy sao?"
Thường Lê: "...?"
Là khái niệm ngực lớn của bổn cung có vấn đề hay là ánh mắt của anh có vấn đề vậy?
Hứa Ninh Thanh cũng nhanh chóng phản ứng lại, ban nãy cô vừa nói một dãy liên tiếp những tính từ chỉ ngoại hình, Hứa Ninh Thanh nghe đại khái, cũng không nghĩ nhiều nên thuận theo cô mà trả lời.
Bây giờ mới biết hố ở đâu.
Ánh mắt Hứa Ninh Thanh bắt đầu đi xuống, con mắt tối dần.
Một tay Thường Lê bịt mắt anh lại, đỏ mặt mắng: "Anh nhìn đi chỗ nào vậy!"
"Anh nhìn xem em có phù hợp với mấy cái hình dung vừa nãy không." Hứa Ninh Thanh trêu cô, lấy tay cô ra, ánh mắt lại hướng lên trên.
Thường Lê: "..."
Trên cổ cô vẫn còn một chút màu hồng nhạt, là dấu hôm qua lưu lại, cũng đã nhạt bớt rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra, giống như một bông hoa mận rơi giữa làn tuyết trắng.
Hứa Ninh Thanh giơ tay cọ lên cổ cô, mở miệng nói: "Đỏ."
"Vẫn còn đỏ à?" Thường Lê trợn to mắt.
Anh cười nhẹ: "Ừm, một chút xíu."
"..."
Thường Lê không muốn để ý đến anh nữa, mấy trò xấu xa của người đàn ông này vừa trẻ con vừa ích kỷ, nếu bị người khác phát hiện cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, vậy mà anh còn mặt mũi để cười!!
Thường Lê liếc mắt, xoay người.
Hứa Ninh Thanh cũng thuận theo, đợi cô trở mình xong mới tiến đến vòng tay qua eo, chôn mặt vào hõm gáy cô, chơi đùa mấy đầu ngón tay của cô.
"Lát nữa em muốn đi đâu chơi?" Hứa Ninh Thanh thấp giọng hỏi.
"Em không biết, đi đâu cũng được." Thường Lê nói: "Nhưng mà đừng đi xa quá, nếu mưa tạnh chắc là phải tiếp tục học quân sự."
Thường Lê đối với ngày sinh nhật cũng không cảm thấy quá đặc biệt, thậm chí còn chưa nói đến thích, từ cái hôm sinh nhật mười tuổi Thường Thạch Lâm mang con riêng về thì cô cũng không có hứng thú với ba cái ngày này nữa.
Hai người cũng không ngủ thêm bao lâu, nằm một lát thì rời giường.
Hôm qua Hứa Ninh Thanh đã kêu người đi mua quần áo để thay, Thường Lê mở túi quần áo ra thay đồ vào.
Cô nhìn mình trong gương, thở dài, sau đó lấy miếng mυ"ŧ trang điểm trong balo ra, đánh hai lớp lên cổ.
Cũng may vết đỏ không quá đậm, che đi thì nhìn cũng không thấy gì nữa.
Trong balo có mυ"ŧ trang điểm và son môi, Thường Lê trang điểm đơn giản, lúc ra khỏi phòng ngủ thì Hứa Ninh Thanh đã đợi ở bên ngoài.
Anh mặc rất nhẹ nhàng, không phải âu phục, áo ngắn tay trắng và quần dài đen, ngồi dựa bên bàn ăn, cúi đầu, ngón tay thon dài bấm trên màn hình mấy cái, sau đó giương mắt lên, nhìn về phía Thường Lê.
Thường Lê đứng trước cửa phòng ngủ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, hôm nay Hứa Ninh Thanh ăn mặc rất khác so với ngày thường, hình như đẹp trai hơn một chút, trẻ trung hơn rất nhiều, nhìn vào sẽ không ai tin họ cách nhau những chín tuổi.
"Sao hôm nay anh lại ăn mặc như vậy." Thường Lê đi qua hỏi.
Hứa Ninh Thanh cười cười: "Không đẹp sao?"
Thường Lê giơ ngón cái: "Rất đẹp trai."
Ngồi lên xe, trong tay Thường Lê nắm chặt chùm chìa khoá, lại nhìn về phía căn chung cư ba tầng, vẫn có chút xúc động: "Chỉ sinh nhật thôi mà lừa được cả căn nhà."
Hứa Ninh Thanh cười nói: "Vậy giờ dẫn em đi mua túi xách nhé?"
Thường Lê mặt không biểu tình quay đầu nhìn anh: "Anh là phú nhị đại, không phải nhà giàu mới nổi."
Hứa Ninh Thanh cũng không giận: "Không phải hôm qua em nói muốn anh mua túi cho em sao."
"Đó là em cố ý nói cho bạn học của em nghe." Thường Lê nhớ tới về trường lại phải đυ.ng mặt Diệp Vân là cảm thấy phiền, đổi chủ đề: "Anh đừng có tặng túi cho em đấy nhá, thẩm mĩ cách nhau chín năm vẫn có sự khác biệt, lỡ may anh mua trúng cái em không thích thì sao."
"..." Đầu lưỡi Hứa Ninh Thanh đảo một vòng qua răng hàm, buồn bực cười nhẹ một tiếng: "Vậy đi đâu đây?"
Thường Lê nghĩ nghĩ: "Hay là đi làm bánh gato đi, sinh nhật thì cần có bánh gato."
Hai người đi tìm một cửa hàng bánh có thể tự làm bánh gato, Thường Lê hiểu biết về hội hoạ, chắc do nghệ thuật liên kết với nhau, chỉ cần nhìn theo hình mẫu nhân viên cửa hàng đưa và làm theo khá thành thạo.
Hứa Ninh Thanh thì đứng một bên phụ giúp, không đầy một lát chiếc bánh gato đã hoàn thành.
Tối nay Thường Lê muôn về kí túc xá, lại lật hình mẫu chọn một chiếc bánh lát nữa mang về kí túc xá ăn cùng mọi người.
Lúc ra khỏi cửa hàng đã là giữa trưa, hai người đi tìm một nhà hàng ăn cơm, thuận tiện đem chiếc bánh tự làm kia đi ăn luôn.
Thường Lê ăn hơi no, tựa vào ghế nệm, điện thoại rung lên, Phòng Tề gửi tin nhắn tới.
Từ khi sinh nhật hắn thì hai người cũng không nói chuyện thêm câu gì, cũng không kết bạn Wechat hay bất cứ phương thức liên lạc nào, chỉ có số điện thoại di động, Thường Lê đặt ghi chú là hai chữ “Phòng Tề” đơn giản.
Cô ngẩn người, duỗi tay cầm điện thoại lên.
[Phòng Tề: Em gái sinh nhật vui vẻ nha, buổi tối có muốn cùng bạn trai đến đây chơi không?]
Thường Lê: "..."
Cô ngồi dậy, giơ điện thoại lên trước mặt Hứa Ninh Thanh cho anh đọc.
Anh nhíu lông màu một cái, thanh âm nhàn nhạt: "Không cần để ý đến hắn."
"Không đi sao?" Thường Lê nhỏ giọng hỏi.
"Em muốn đi à?"
Thường Lê chân thành nói: "Em đang định làm quen với bạn bè của anh một chút."
Lấy thân phận là bạn gái anh, chứ không phải thân phận cháu gái của Thường Tri Nghĩa.
Hứa Ninh Thanh dừng lại, cười: "Vậy thì đi thôi."
Người bạn gái này của anh, thực sự có lực sát thương rất lớn, những lời lẽ bộc trực đều có thể thẳng thắn nói ra, ngay thẳng thuần túy và ngây thơ đơn thuần đều có thể tìm thấy ở trên người cô.
Cô không che giấu không làm bộ, nghĩ sao nói vậy, là toàn bộ mọi định nghĩa về cái đẹp.