Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 101: Cho anh hôn một chút nhé?




Mấy ngày sau Thường Lê vẫn thường xuyên để ý tới Hứa Ninh Thanh, xác định cái người này không có hành động gì bất thường mới yên tâm.

Lại qua vài ngày, điền nguyện vọng xong xuôi Thường Lê liền lên kế hoạch cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy đi du lịch, đi nước ngoài thì phải chờ hộ chiếu nên quyết định đi du lịch trong nước mấy ngày trước rồi tính tiếp.

Nguyện vọng của Phàn Huỷ chỉ có một trường là Bắc Kinh, những trường khác đều ở tỉnh J, nhưng xác xuất đạt được nguyện vọng một vô cùng nhỏ, sau khi Phàn Huỷ gửi nguyện vọng thì vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân có lẽ phải đi tỉnh J học rồi.

Vậy nên các cô quyết định đi tỉnh J một chuyến để tìm hiểu trước.

Mua vé tàu cao tốc đi tỉnh J.

Việc cần làm trước khi đến tỉnh J là sắp xếp hành lý.

Các cô đặt trước phòng khách sạn, vừa hay có đúng ba phòng, mỗi người một phòng, sắp xếp hành lý xong nghỉ ngơi một lát đến tối.

Bữa tối là cơm hộp trên tàu cao tốc, Phàn Hủy đề nghị lát nữa cùng nhau đi ăn khuya.

Thành phố phương nam đang vào mùa mưa ngâu, sau khi xuống khách sạn thì vừa tạnh mưa, trên mặt đất ướt sũng, không khí vẫn vương mùi cỏ cây trong lành.

Phố bên cạnh là một khu đại học cho nên ban đêm vô cùng náo nhiệt.

Lười phải ngồi xe tìm chỗ ăn, các cô ra khỏi khách sạn đi một đoạn đường thì thấy một quán nướng phủi rồi dừng lại ghé vào, gọi một chút đồ nướng và một chai Coca to.

Các cô chọn một bàn nhựa đặt trước cửa quán rồi ngồi xuống.

Cơn gió mùa hạ nóng bức thổi qua vỉ thịt nướng bập bùng ánh lửa, những ngôi sao lớn bé lốm đốm đầy trời đêm, những hàng ghế nhựa bày lung tung ngổn ngang đầy đường phố.

Chủ quán nhanh chóng mang đ ĩa thịt nướng thơm lừng nóng hổi đến, còn cho thêm một đ ĩa cà tím nướng.

Thường Lê chụp một tấm ảnh gửi cho Hứa Ninh Thanh.

Hắn trả lời rất nhanh.

Hứa Ninh Thanh: [Hình ảnh]

Một tấm ảnh chụp văn phòng, trước mặt là máy tính và một cốc cà phê.

Điềm Lê Lê: Ha ha ha ha ha ha chú thảm vậy!

Hứa Ninh Thanh: Đúng vậy, tăng ca xong còn không có người đi ăn khuya cùng.

Thường Lê vừa xé cà nướng vừa nhìn điện thoại cười khúc khích.

Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chân thành dạt dào cảm xúc.

Vị chua của tình yêu.

Mà cái này còn chưa tới giai đoạn yêu đương nhưng đã ngập tràn mùi vị chua lòm.

Phàn Huỷ cắn một miếng thịt xiên: "Lê Lê."

Thường Lê ngẩng đầu rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ý cười vẫn chưa tán đi: "Hả?"

"Cậu dự định khi nào mới ở bên Hứa Ninh Thanh?"

"Không biết nữa..." Thường Lê nâng má, cũng không làm bộ làm tịch trước mặt Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ, thở dài: "Tật ra bây giờ mình cũng muốn đến với hắn, nhưng hắn chưa đàng hoàng nghiêm túc nói với mình ba chữ "anh thích em" bao giờ, tìm đâu ra cơ hội mà đồng ý chứ."

Mạnh Thanh Cúc: "Vậy thì cậu trực tiếp nói với hắn là được."

Thường Lê có chút do dự: "Làm như vậy hình như không hay lắm."

Mạnh Thanh Cúc nhìn chằm chằm vào cô: "Đừng có giả bộ nữa, dù sao cậu cũng không phải người giỏi che giấu, hai người cứ ở cùng nhau kiểu gì cũng bại lộ thôi."

Thường Lê vỗ bàn một cái: "Sao mình lại không giỏi che giấu chứ!"

Mạnh Thanh Cúc chắp tay hành lễ: "Giỏi! Ngài giỏi che giấu nhất!"

"..."

Thường Lê uống ngụm nước, dừng một chút, lại thở dài: "Thực ra thì chuyện này mình nói hay hắn nói cũng không quan trọng, nhưng mà lúc trước mình đã từng nói sau đó bị hắn từ chối, cho nên bây giờ vẫn vô thức có chút sợ hãi."

Mạnh Thanh Cúc rất ba phải: "Vậy thì cứ từ từ, bây giờ mới tốt nghiệp mà, gấp cái gì, nhưng dường như quan hệ giữa hai gia đình các cậu rất tốt, hai người lại còn là chú cháu không cùng huyết thống, đến lúc đó có được chấp nhận không?"

Thường Lê dừng lại, lại nghĩ tới câu nói kia của ông nội: "Ninh Thanh mà là con trai của ông thì tốt nhỉ." Mỗi lần nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tuyệt vọng.

Thường Lê khoát tay: "Thôi dừng lại đi, nói thêm câu nữa thì cả đời mình không dám yêu đương nữa mất."

Ba người ăn khuya xong liền trở về khách sạn, ngày hôm sau đi dạo một vòng trường đại học trong nguyện vọng thứ hai của Mạnh Thanh Cúc.

Chuyến đi này mất một tuần, vào mùa mưa ngâu nên chỉ động một chút trời liền mưa liên miên từ sáng tới chiều, đi lại không thuận tiện lắm, mấy ngày trước các cô còn lập một kế hoạch đi thăm mấy nơi ngắm cảnh được đề xuất trên mạng, hai hôm sau ba người liền dứt khoát đào ổ trong khách sạn coi phim, đến giờ cơm còn chẳng muốn ra khỏi cửa, trực tiếp gọi thức ăn ngoài đến phòng.

Bảy ngày kết thúc, xách hành lý dẹp đường về phủ.

Trở về đi bằng máy bay, Thường Lê ngủ một giấc xuống máy bay mới nhớ mở nguồn điện thoại, các cô đi ra sân bay gọi taxi, Thường Lê thấy Hứa Ninh Thanh gọi đến.

"Alo?" Cô nhận, thanh âm tràn ngập vui vẻ.

Đầu kia không phải giọng nói của Hứa Ninh Thanh: "Là Thường Lê có phải không?"

Thường Lê chần chờ một lúc, lấy điện thoại xuống nhìn ghi chú: "Đúng vậy, Hứa Ninh Thanh có chuyện gì sao?"

"Anh là Phạm Mạnh Minh đây." Đầu kia dừng lại một chút, sau đó nói: "Bây giờ Hứa ca đang ở đồn cảnh sát, lại là thằng súc sinh Tần Hiệt kia, bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào nữa, anh nghĩ lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra thì em có thể thay anh khuyên nhủ cậu ta một chút, em có muốn đến đây một chuyến không?"

Thường Lê sửng sốt, tài xế taxi muốn giúp cô mang hành lý bỏ vào cốp xe, Thường Lê nắm chặt tay cầm, vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Anh gửi địa chỉ cho em, em sẽ tới ngay bây giờ."

Tài xế nghi hoặc nhìn cô.

Thường Lê cúp điện thoại: "Không cần đâu ạ, bác đưa hai cậu ấy về trước đi, cháu sẽ gọi một chiếc khác."

Mạnh Thanh Cúc: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi à?"

"Mình cũng không rõ." Thường Lê lời ít ý nhiều: "Mình đi trước, xong việc mình sẽ gọi điện nói với các cậu."

Thường Lê lại giơ tay gọi một chiếc xe, đi đến địa chỉ định vị Phạm Mạnh Minh gửi đến.

Cô ngồi trên xe, trong đầu bắt đầu xuất hiện dáng vẻ của Tần Hiệt.

Hứa Ninh Thanh nói, mẹ của Tần Nguyệt có bệnh tâm thần, khả năng di truyền và phát tác của con cái cao hơn người bình thường, vậy thì có khả năng Tần Hiện cũng có vấn đề về phương diện này.

Ngày đó ở quán thịt nướng, lúc nói chuyện Tần Hiệt rất âm trầm, cười nghiến răng nghiến lợi, khiến Thường Lê lạnh cả sống lưng.

Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Rất nhanh liền đến cửa đồn cảnh sát, Thường Lê trả tiền rồi xách vali hành lý vọt vào trong.

Phạm Mạnh Minh vừa quay đầu liền thấy cô nhóc thở hồng hộc chạy vào, vali kéo trên đất vang lên tiếng lạch cạch, gấp gáp đến hốc mắt đỏ hoe, nhìn như sắp khóc đến nơi.

"Tần Hiệt đâu?" Thường Lê vừa vào liền hỏi.

"Vẫn đang ở bên trong." Phạm Mạnh Minh nói: "Hứa ca cũng ở bên trong, hình như mấy ngày nay tên súc sinh này vẫn luôn theo dõi Hứa ca, hôm nay thì cố tình đâm xe."

"Đâm xe?" Thường Lê cau mày: "Hứa Ninh Thanh sao rồi?"

Phạm Mạnh Minh không nói nên lời, mình thì mở miệng một tiếng Hứa ca, cô nhóc trước mặt lại gọi cả họ lẫn tên Hứa Ninh Thanh, cảm giác có chút không được hài hoà, thế là cũng đổi miệng.

"Hứa Ninh Thanh không bị gì nghiêm trọng, hẳn là bị trầy xước chút xíu thôi."

Phạm Mạnh Minh nhìn Thường Lê một hồi, lại cúi xuống nhìn hành lý trong tay cô, trấn an nói: "Em chuẩn bị đi đâu chơi nhưng lại chạy tới đây à?"

"Không phải, em vừa xuống máy bay."

"Ồ." Phạm Mạnh Minh gật gật đầu, muốn hoá giải chút không khí bất an này: "Em đi đâu chơi vậy, có vui không?"

"Tỉnh J, cũng được ạ." Thường Lê nói xong cũng phát giác ý tốt của Phạm Mạnh Minh, thế là lại bổ sung lên một câu: "Chỉ là ngày nào cũng mưa, đi ra ngoài có chút phiền phức."

"Đang là tháng sáu mà, tháng mưa ngâu." Phạm Mạnh Minh cũng ôn hoà tiếp lời.

Hắn vừa nói hết câu, cửa phía trước liền mở ra, Tần Hiệt đi ra ngoài.

Thường Lê lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía bên này, ngay sau đó thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đi ra theo sau hắn, trên sống mũi hình như có một khoảng da bị bầm.

Tâm tình Thường Lê vốn đang sầu muộn bây giờ trực tiếp bốc hoả.

Phạm Minh Thanh đang định an ủi Thường Lê, nói mấy câu đại loại như "Đừng lo lắng nữa, em nhìn xem, không phải cậu ta không có việc gì sao", hắn vừa nhấc tay lên, cô nhóc ban đầu đang đứng cạnh hắn bây giờ như một mũi tên gắn lửa lao về phía trước.

Theo sau cô là một chiếc vali nặng trịch.

"Con mẹ nó mày bị thần kinh à! Lại còn lái xe đâm người khác!" Thường Lê bắt đầu mắng rồi xách vali vòng lên phía trước.

Đáng tiếc thực sự quá nặng, chỉ tạo được một đường vòng cung cách mặt đất năm centimet rồi rơi lên chân Tần Hiệt.

1

Phạm Mạnh Minh: "..."

Hứa Ninh Thanh: "..."

Các vị cảnh sát đứng kế bên: "...??"

Thế là 5 phút sau.

Ba người lại một lần nữa ngồi trước bàn cảnh sát.

Nhưng bất quá sự việc lần này hơi khó giải quyết một chút, nhân vật chính của vụ "ẩu đả" trước đồn cảnh sát đang khóc, gào khóc.

"Chú cảnh sát ơi, các chú nhất định phải bắt hắn lại, sao lại có thể loại lái xe đâm vào người khác như vậy chứ! Chú nhìn chú ấy xem, mũi đã đỏ hết lên rồi!!" Thường Lê vừa khóc vừa lôi mặt Hứa Ninh Thanh lại, chỉ chỉ vào vết bầm trên mũi hắn: "Cái này mà nghiêm trọng một chút là sẽ bị mất mũi đó! Lúc trước hắn vẫn luôn theo dõi bọn cháu, thả hắn ra nhất định sẽ gây tai hoạ cho xã hội!!"

Khoé miệng cảnh sát co quắp: "... Cô bé à, trước tiên cháu điều hoà cảm xúc cái đã, chúng tôi đã điều ra hiện trường tai nạn rồi, ngài Hứa cũng không chấp nhận hoà giải, vụ việc lần này chiếu theo <Luật an ninh Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa> thì sẽ bị giam giữ nửa tháng."

Cuối cùng sự việc giải quyết xong xuôi, Hứa Ninh Thanh kí tên vào đơn kiện.

Hắn nghiêng đầu nhìn Thường Lê, đặt tay lên đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Vẫn còn khóc à?"

Giọng điệu Thường Lê vô cùng ấm ức, sau khi nổi giận xong thì cảm thấy có chút mất mặt, hít mũi một cái: "Ai thèm khóc chứ."

1

Ban nãy Phạm Mạnh Minh rất thức thời đi về trước, Hứa Ninh Thanh xách hành lý của cô đi ra ngoài: "Cũng không có việc gì, lúc phanh lại thì bị đập vào mũi một chút thôi, đợi đến này mai là không sao nữa rồi."

Thường Lê dừng bước nghiêng đầu cẩn thận nhìn sống mũi hắn một lần nữa, cô cau mày, đưa tay vẫy vẫy: "Chú lại gần đây, cháu xem một chút."

Hứa Ninh Thanh thuận theo cúi người xuống, hai tay chống lên gối để cô nhìn.

Thường Lê giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm lên mũi hắn: "Như vậy có đau không?"

Thanh âm người đàn ông có hơi khàn, đôi mắt cũng dần dần chìm sâu: "Không có cảm giác gì hết."

"Nhìn rất đỏ mà." Thường Lê có chút lo lắng, lại ôm lấy mặt Hứa Ninh Thanh lật trái lật phải xem xét kỹ lưỡng: "Nhưng mà vẫn may không bị lệch qua một bên."

Trong mắt Hứa Ninh Thanh là gương mặt phóng đại của cô nhóc, đôi con ngươi như hai quả nho đen, ban nãy gào khóc một trận khiến hàng lông mi ướt sũng, khóe mắt ửng đỏ, tròng mắt không nhúc nhích nghiêm túc nhìn chằm chằm mũi hắn.

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh chậm rãi đi xuống, đến trên bờ môi cô.

Cô đang nói cái gì cũng dần nghe không rõ nữa, chỉ thấy cánh môi hồng đang mấp máy.

Hứa Ninh Thanh giơ tay, nâng mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng chà sát bờ môi cô, khàn giọng hỏi: "Cho anh hôn một chút nhé?"

Hắn có thể cảm nhận được sau khi nghe câu nói này cô gái nhỏ lập tức sững người, hai mắt trợn to, tầm mắt vô thức nhìn đi hướng khác, nhưng lại nhanh chóng nâng lên, lấy hết dũng khí đối mặt với hắn.

Ngay sau đó, hai tay cô nắm chặt cổ áo hắn, dùng sức lôi về phía mình, cô ngẩng đầu nhón chân vươn lên phía trước.

Môi hai người chạm vào nhau.

Hứa Ninh Thanh sửng sốt, duy trì động tác cúi người không thay đổi, các giác quan bị hành động chớp nhoáng của đối phương làm cho có chút ngưng trệ.

Cảm giác lần đầu tiên hôn môi, cánh môi mềm mại của cô nhóc mạnh mẽ va vào môi mình, đập đến răng, có chút đau nhức, đau lan tới sống mũi, nhưng cảm giác đau đớn giờ đây dường như không còn ý nghĩa nữa.

Hứa Ninh Thanh li3m môi một cái, nuốt ngụm không khí, cảm giác được dòng điện như chạy qua sống lưng.

Tay hắn vẫn nâng mặt Thường Lê như cũ: "Em có ý gì?"

Thường Lê chớp mắt nhìn hắn, lại nhón chân đập lên môi hắn một lần nữa.

Hoàng hôn buông xuống, thân hình Hứa Ninh Thanh cao lớn, giờ đây đang cúi người gần sát cô gái nhỏ, ngón tay thon dài nâng mặt cô lên, ôm dài ra sau tai.

Hứa Ninh Thanh trầm mặc nhìn cô, thần sắc cuối cũng cũng từ từ thả lỏng, khàn giọng cười.

"Hôn không phải như vậy đâu." Hắn cười nói.

Thường Lê phải lấy hết dũng khí mới dám hôn hắn, bây giờ hắn lại chế giễu kỹ thuật hôn của cô!

Cô buồn bực đỏ mặt, vừa muốn cãi lại vài câu, liền hắn bị nắm lấy eo dùng sức lôi qua.

Hứa Ninh Thanh cúi đầu hôn xuống, bờ môi ấm áp hôn lên môi cô từng chút một, hơi thở nóng rực gần kề phả lên mặt, Thường Lê cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra.

Cô mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt Hứa Ninh Thanh đang gần trong gang tấc, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, làng lông mi đen dài run lên, mái tóc ngắn gọn gàng, đường cong bên mặt trôi chảy, cùng bờ môi ướt át.

Hàm bị cạy mở ra, Hứa Ninh Thanh ôm lấy gáy cô tiến sâu hơn.

Cảm xúc mềm mại ướt át, Thường Lê vừa khẩn trương vừa mờ mịt, thậm chí còn quên cả thở, đến khi sắp mất hết dưỡng khí mới nắm lấy cổ tay Hứa Ninh Thanh kéo xuống.

Hứa Ninh Thanh mở mắt ra, lui đầu về sau một chút, hơi thở quấn quýt lấy nhau, thấp giọng: "Ừm?"

"Thở, cháu không kịp thở." Thường Lê vẫn đang mông lung, nhỏ giọng nói.

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, giọng cười trầm thấp, khóe miệng khẽ nhếch: "Vậy em thở đi."

Hắn vẫn duy trì tư thế cúi người từ nãy đến giờ, khoảng cách quá gần, Thường Lê cảm thấy càng thở không khí càng mỏng manh, đang muốn đẩy hắn ra một chút, Hứa Ninh Thanh lại hỏi: "Thở xong chưa?"

Xong rồi thì anh lại tiếp tục đây.

Thường Lê: "..."

Cô không thể nhịn được nữa, bắt đầu xấu hổ đến xù lông: "Chú còn như vậy nữa cháu sẽ lập tức đánh người!"

Hứa Ninh Thanh bị chọc cười, cuối cùng cũng đứng thẳng dậy.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói của Trần Điềm vang vọng truyền đến: "Hứa Ninh Thanh!!"

1

"..."

Đại não Thường Lê bỗng bùng lên một làn khói hình nấm, sau đó chạy ra bốn chữ.

Bắt. Gian. Tại. Trận.