Tử Khâm đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông cửa inh ỏi
đánh thức. Cô bực bội giơ tay lên khua khoắng xung quanh, cuối cùng cũng vớ
được cái gối để bịt chặt lấy tai. Thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng chuông
réo rắt.
“Á…”
Hạ Tử Khâm lớn tiếng gào lên rồi ngồi bật dậy, hai tay ôm
chặt lấy đầu, vò đầu bứt tai. Lúc này tiếng chuông cửa đã biến thành tiếng gõ
cửa, kèm theo đó là tiếng gọi của Vinh Phi Lân.
“Hạ Tử Khâm, mở cửa, mau mở cửa ra, anh mua bữa sáng đến
đây!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên uể oải đổ vật xuống giường, chộp lấy cái
gối tức tối cắn một miếng, trong đầu tưởng tượng ra cái gối đó chính là gã Vinh
Phi Lân đáng hận kia.
Bị gã lưu manh Vinh Phi Lân này đeo bám, Hạ Tử Khâm đến tận
ngày hôm nay cũng vẫn không hiểu nổi sao gã ta mặt dày đến thế.
Xuất phát từ truyền thống tiết kiệm của gia đình, thế nên khi
bị Vinh Phi Lân ép phải mời cơm, Hạ Tử Khâm đành cắn răng mời anh ta về nhà làm
tạm bữa cơm cho xong chuyện. Chẳng hiểu cái gã Phi Lân này ăn nhầm thuốc gì mà
kể từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến chỗ cô điểm danh, mới sáng ra đã xuất hiện,
đến tận nửa đêm mới về. Chuyện này đối với một người ngủ ngày cày đêm như Hạ Tử
Khâm đúng là một nỗi đau khổ tột cùng.
Mái tóc như tổ quạ ở trên đầu, Hạ Tử Khâm lê bước ra mở cửa,
cáu kỉnh nói:
“Vinh Phi Lân, anh rảnh rang đến thế sao. Anh coi nhà tôi là
chỗ làm việc của anh đấy à?”
Vinh Phi Lân đứng dựa lưng vào khung cửa, tay xách bịch quẩy
và sữa đậu nành, anh đã quá quen với cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hạ Tử
Khâm rồi, đến nỗi mà bản thân cảm thấy, cái đầu bù của Hạ Tử Khâm nếu nhìn kĩ
thì trông cũng nghệ thuật ra phết.
Vinh Phi Lân đưa tay nhấc một lọn tóc của cô giơ lên: “Em nên
gội đầu đi, bết quá!”
Hạ Tử Khâm gạt tay Vinh Phi Lân ra, quay người đi thẳng vào
nhà tắm, đóng sầm cửa lại, chẳng mấy chốc đã nghe thấy có tiếng nước chảy ào
ào.
Vinh Phi Lân không nhịn được cười, con nhóc này đúng là một
đứa quái thai mà từ bé đến lớn bây giờ anh mới gặp phải. Thế mà hôm gặp nhau
lần đầu tiên, trông cô sạch sẽ, xinh xắn, đuổi theo bắt cô mời cơm, cô còn
nhanh chóng nhận lời. Lúc Vinh Phi Lân theo cô về cái “ổ chó” này, chẳng hiểu
Hạ Tử Khâm lôi đâu ra được hai bát mì ăn liền đặt trước mặt anh, đun nước sôi
đổ vào rồi cắn đũa nói: “Ăn đi!”
Vinh Phi Lân lúc bây giờ cảm thấy như có một bầy quạ bay
ngang qua đầu mình. Sau đó điều kì lạ là, nhìn bộ dạng ăn uống ngấu nghiến xì
xà xì xụp húp mì của Hạ Tử Khâm, Vinh Phi Lân cũng làm theo, ăn một hơi hết cả
tô mì, xong rồi còn cảm thấy ăn mì ăn liền cũng ngon ra phết, chẳng kém gì món
tổ yến hay bào ngư đắt tiền.
Hơn nữa cô nhóc này quá thú vị, nhất là đối với anh, cô chẳng
có chút khách khí nào. Vinh Phi Lân thấy thực ra cô rất đáng yêu, ở bên cạnh cô
con người anh nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng. Vì vậy Vinh Phi Lân không phải cố ý
đeo bám mà là vì cô quá thú vị, khiến cho anh có cảm giác khác hẳn so với lúc ở
bên cạnh những cô bạn gái trước đây?
Cứ như lúc này chẳng hạn, để cho một gã đàn ông vào nhà rồi
đi thẳng vào phòng tắm, sau đó khoác một cái áo lùng thùng đi ra, trên đầu còn
quấn nguyên cả cái khăn mặt to đùng, thản nhiên ngồi phịch xuống ghế trước mặt
anh, hút một hơi nước đậu nành và ngoạm một miếng quẩy ăn uống ngon lành.
Nói thật lòng, đối với Hạ Tử Khâm, Vinh Phi Lân đột nhiên có
cảm giác thích thú và hiếu kì như đang nuôi một con thú cưng, hơn nữa sau khi
thân thiết với cô rồi Vinh Phi Lân mới biết Hạ Tử Khâm là người sống nhờ việc
viết tiểu thuyết ở trên mạng, thuộc loại nếu ở trong nhà mà kiếm được cơm ăn
thì tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa.
Ngày nào cũng vậy, chỉ cần no bụng là Hạ Tử Khâm vùi đầu vào
máy tính bấm bấm gõ gõ. Thỉnh thoảng cô nhíu chặt mày, hai tay vò đầu bứt tai,
đến mức nhìn trông rất khốn khổ. Vinh Phi Lân nhiều lần còn không nhìn nổi nữa.
Vinh Phi Lân cắm ống hút vào một cốc sữa đậu nành rồi đẩy
“Hôm qua thế nào? Có thuận lợi không?”
Hạ Tử Khâm bỗng như quả bóng bay bị xì hơi, thở dài một tiếng
rồi nhét tất cả miếng quẩy còn thừa vào miệng, phồng mang trợn má nhai quẩy
nhìn Vinh Phi Lân từ đầu đến chân:
“Vinh Phi Lân, anh nói thật cho tôi biết, anh ngày nào cũng
đến tìm tôi là có mục đích gì?”
Cố nuốt miếng quẩy trong miệng vào bụng, Hạ Tử Khâm nói tiếp:
“Anh đừng có nói là để mắt đến tôi nhé, tôi biết mình là ai,
kì thực nhà tôi chẳng có tài sản gì, tiền tiết kiệm nhiều lắm cũng chỉ đến bốn
con số. Tôi nghĩ chắc Vinh thiếu gia cũng không đến mức để mắt đến vài nghìn tệ
của tôi chứ hả? Loại trừ những điều trên ra, nguyên nhân duy nhất là, anh đang
cảm thấy tẻ nhạt nên chạy đến chỗ tôi cho vui phải không?”
Vinh Phi Lân cười khan rồi đưa tay ra búng cái tách lên trán
cô:
“Chuẩn! Từ ngày quen em hôm nay mới thấy em thông minh nhất
đấy, đáng được biểu dương! Có cần anh tặng em nụ hôn đầu của trai đẹp làm phần
thưởng không?
“Phì...”
Hạ Tử Khâm phun sạch nước đậu nành ở trong miệng ra, nếu Vinh
Phi Lân không tránh nhanh chắc là lĩnh đủ. Hạ Tử Khâm trừng mắt quát:
“Nụ hôn đầu á? Tôi e cái màng trinh của anh chắc mất từ tám
trăm năm trước rồi, có khi còn chẳng biết mất trong tay cô nào ấy chứ. Kinh
tởm!”
Phi Lân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngỗ ngược, nghiêng người
nhìn thẳng vào mặt cô:
“Còn em thì sao? Nụ hôn đầu? Đêm đầu tiên? Dành tặng cho
người đàn ông tặng áo cho em đó rồi chứ gì?
Mặt Hạ Tử Khâm đỏ bừng lên, vội đẩy mặt anh ta ra:
“Tránh ra! Không được làm phiền tôi, tôi đang sáng tác. Tôi
thấy cảm xúc của mình đang bị khô cạn hết rồi đây này.”
Hạ Tử Khâm vừa định chạy ra bàn máy tính thì bị Vinh Phi Lân
lôi lại:
“Toàn ở lì trong nhà thì lấy đâu ra cảm xúc? Đi! Chúng ta ra
ngoài đi dạo, anh đảm bảo sau khi ra ngoài cảm xúc của em sẽ tha hồ dạt dào!”
Vinh Phi Lân sải bước đến tủ quần áo trong phòng ngủ, mở cánh
tủ ra anh không khỏi lắc đầu thở dài. Cô gái này đúng là lôi thôi hết thuốc
chữa, toàn là áo pull với quần bò, chẳng còn loại nào khác. Anh lấy một chiếc
quần bò màu xanh lam cạp trễ và cái áo phông trắng nhét vào tay Hạ Tử Khâm, đẩy
cô quay người lại:
“Mau, đi thay quần áo đi!”
Đứng trước khu giải trí của trẻ con, Hạ Tử Khâm ngạc nhiên
đến nỗi không ngậm nổi miệng, cô ngoảnh đầu nhìn Vinh Phi Lân:
“Đây là nơi mà anh bảo dẫn tôi đến cho có cảm hứng sáng tác
á? Vinh Phi Lân, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Vinh Phi Lân bật cười, đưa tay lên bẹo má cô: “Bây giờ chỗ
này là chỗ người lớn đến. Đi thôi, thú vị lắm đấy!”
Hạ Tử Khâm là một cô nhi, thuở niên thiếu của cô tuy thiếu
thốn nhưng không hề cô độc. Cô luôn cảm thấy mồ côi chẳng có gì là không tốt
cả, vì cô có Mẹ viện trưởng và người chị em Mạch Tử, hai người họ đối với cô
còn quan trọng hơn cả người cha, người mẹ đẻ đã bỏ rơi cô. Nhưng những nơi như
thế này, cô và Mạch Tử cũng chỉ từng được đến chơi có hai lần thôi.
Lúc ấy cô nhi viện nằm ở khu vực ngoại ô, gần đó nhất có một
vườn hoa nhỏ, bên trong là một số trò chơi đơn giản cho trẻ con như cầu trượt
và xích đu. Cô cùng Mạch Tử mỗi khi trốn học thường qua đó chơi đến tối mới về.
Đấy là lần đầu tiên Mẹ viện trưởng nổi giận, cũng là lần đầu
tiên cô và Mạch Tử bị phạt. Nhưng đến thứ sáu, Mẹ viện trưởng đặc biệt dẫn cô
và Mạch Tử vào khu vui chơi trong thành phố chơi cả ngày, do đó đến bây giờ cô
vẫn còn nhớ như in chuyện ấy.
Chỉ có điều vui chơi trong kí ức hoàn toàn khác hẳn với nơi
cô đang đứng, Hạ Tử Khâm có cảm giác bản thân mình giống như một bà già đi vào
công viên bị Vinh Phi Lân kéo đi chơi hết trò này đến trò khác. Cuối cùng lúc
ngồi phao vượt thác, Hạ Tử Khâm bám chặt vào tay Vinh Phi Lân rồi hét lên thất
thanh, xuống đất rồi cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Vinh Phi Lân dở khóc dở cười, gõ đầu cô nói: “Em đúng là vô
dụng! Thế đã là gì, lát nữa nếu có cơ hội anh sẽ cho em biết thế nào là ngồi
phao vượt thác thực sự, còn kích thích hơn cái này gấp trăm lần!”
“Thôi đủ rồi đấy! Tôi còn muốn sống
thêm vài năm nữa!” Hạ Tử Khâm yếu ớt trừng mắt với Vinh Phi Lân.
Vinh Phi Lân kéo tay cô: “Đi thôi,
chúng ta đi ăn, tiêu hao nhiều năng lượng quá, đói lắm rồi!”
Hai người chạy đến một quán mì, mỗi
người ăn một tô mì thịt thật to. Ra khỏi quán, Hạ Tử Khâm đi được mấy bước mới
phát hiện Vinh Phi Lân không đi theo, cô quay lại thì nhìn thấy anh ta đang
đứng bên ngoài một sạp báo, tay cầm tờ báo, vẻ mặt rất kỳ dị.
Hạ Tử Khâm ghé mắt nhìn, không khỏi
giật nảy mình, bức ảnh gần như chiếm hết mặt báo, góc độ chụp không được đẹp
lắm nhưng cũng khá rõ ràng.
Người đàn ông bị chụp nghiêng từ
trong sân bay đi ra, nửa mặt bên kia chìm trong bóng tối, dáng người cao ráo
bước đi kiên định, ngũ quan hài hòa, nhìn nghiêng thấy lông mi dày và đen. Mắt
anh ta hơi nheo nheo, mũi rất cao, đôi môi mỏng mím chặt khiến cho khuôn mặt
càng thêm sắc lạnh.
Người đàn ông này tuy không lộ
khuôn mặt chính diện nhưng thứ khí chất bá đạo toát ra từ con người anh ta hiện
rõ mồn một trên trang báo. Trên mặt báo in hàng chữ rất nổi bật
“Tịch Mộ Thiên, người khổng lồ
trong giới bất động sản tạm thời nhận chức Tổng giám đốc công ty truyền thông
Vinh Thị. Lần hợp tác này có mang lại sự thay đổi đột biến cho giới truyền
thông hay không, chúng ta hãy cùng chờ đợi!”
Bên dưới còn có một bài viết khá
tường tận giới thiệu vị Tổng giám đốc này, Hạ Tử Khâm chỉ liếc vài dòng mà toát
mồ hôi hột. Cho dù đêm hôm ấy uống say mèm, nhưng cô chỉ liếc sơ qua cũng nhận
ngay ra, người đàn ông trên báo chính là người đàn ông hôm trước. Còn nữa, anh
ta là Tổng giám đốc Tịch ư? “Ặc ặc...” Hạ Tử Khâm khẽ rên hai tiếng.
Chỉ có điều một người đàn ông như
thế có cần thiết phải lên giường với một cô gái xa lạ và say mèm như cô không?
Hơn nữa Hạ Tử Khâm còn loáng thoáng nhớ đêm ấy chính cô là người lôi kéo anh
ta...
Nhưng định thần lại, Hạ Tử Khâm
thấy mình đúng là lo hão, chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, hứng lên thì làm,
còn không thì đường ai nấy đi. Xã hội hiện nay những chuyện như thế này đâu có
gì ghê gớm. Dù gì gã đàn ông ấy cũng bỏ tiền, còn cô bỏ cái màng trinh của
mình, một cuộc giao dịch vô cùng công bằng.
Hơn nữa món tiền ấy cô đã gửi toàn
bộ về cô nhi viện, vì vậy bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Hạ Tử Khâm đang trăn
trở băn khoăn thì Vinh Phi Lân vỗ vai cô nói:
“Em tự về nhà nhé, anh có việc gấp
phải đi trước đây, đừng quên ăn sáng đấy!”
“Này, Vinh Phi Lân...!”
Chớp mắt một cái, cái bóng của Vinh
Phi Lân đã chìm trong đám đông đi đường...