Tin đồn nhanh chóng lắng xuống và bị thay thế bởi các tin đồn khác. Những chuyện này thực ra không ảnh hưởng gì lớn đến Hạ Tử Khâm, nếu không phải việc quan trọng cô cũng không thích ra ngoài, càng không chủ động chú ý đến mấy lời đồn vớ vẩn. Cuộc sống của cô rất đơn giản, nhưng không hề khô khan. Lúc rảnh rỗi cô thường xem tivi, chơi điện tử, mỗi ngày trôi qua rất nhanh. Cứ qua ba giờ chiều là cô liên tục nhìn đồng hồ, chờ đợi Tịch Mộ Thiên sớm về nhà.
Này thứ hai sau khi về nước, họ chuyển đến một ngôi biệt thự mới xây ở gần hồ, phong cảnh cũng na ná giống ngôi nhà bên Mỹ. Hàng rào bao quanh màu trắng, nóc nhà màu xanh lam, có ban công, vườn hoa nhỏ và xích đu, tuy nhỏ hơn nhưng cũng đầy đủ.
Điều quan trọng nhất là tình hình an ninh ở đây tương đối tốt, sẽ không bị đám nhà báo đến làm phiền. Hạ Tử Khâm thường thích nằm bò ra ban công, đưa mắt ngắm nhìn con đường cách đó không xa.
Mùa đông trời nhanh tối, lúc xe của Tịch Mộ Thiên tiến gần về phía ngôi nhà, thành phố đã lên đèn. Tịch Mộ Thiên xuống xe là ngẩng đầu lên theo thói quen, quả nhiên thấy Hạ Tử Khâm đang đứng trên ban công vẫy tay với anh. Anh bước nhanh vào trong nhà, đi thẳng lên tầng hai kéo cô từ ngoài ban công vào và bắt đầu mắng mỏ:
“Tại sao mặc ít áo thế này? Hôm nay gió lạnh về em có biết không hả? Ngoài trời bây giờ là âm độ đấy, bị cảm thì làm thế nào?”
Nói rồi anh liền lấy một tấm chăn mỏng quấn kín người cô, chỉ để lộ cái đầu, ôm cô vào lòng sưởi ấm.
Người đàn ông này ngày càng lắm chuyện, Hạ Tử Khâm khẽ bĩu môi:
“Tịch Mộ Thiên, hôm nay có quà tặng anh đấy!”
Tịch Mộ Thiên khẽ ngây người.
“Quà á? Quà gì?”
Hạ Tử Khâm khó nhọc chuyển động, hệt như một con sâu đo: “Anh thả em ra trước đã, em không lạnh, thật mà!”
Tịch Mộ Thiên cốc đầu cô một cái, cởi lớp chăn quấn quanh người cô ra. Mắt anh chợt sáng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi cánh tay trần của cô lộ ra bên ngoài.
Hạ Tử Khâm mặc bộ lễ phục màu trắng, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp, thân hình thon thả, chiếc váy rất đơn giản nhưng lại đẹp tuyệt vời. Thật hiếm khi thấy cô ăn mặc nữ tính như vậy, hơn nữa lần này lại không phải là quần áo do anh chuẩn bị. Sự thích thú hiện rõ trên khuôn mặt Tịch Mộ Thiên, Hạ Tử Khâm không khỏi mỉm cười sung sướng.
Cô lùi lại một bước, khẽ xoay người: “Thế nào? Có đẹp không?”
Cô nhẹ ngàng xoay người, những lọn tóc bay bay, nụ cười tươi rói trên môi. Đẹp tuyệt, đẹp đến mức Tịch Mộ Thiên phải ngỡ ngàng.
Tịch Mộ Thiên bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé, mẹ ngồi bên đầu giường đọc truyện cho anh nghe, câu chuyện về một nàng tiên. Nàng tiên nhỏ có mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hơn ánh sao, nụ cười thì rạng rỡ như hoa hướng dương, nàng khoác bộ cánh rực rỡ bằng mây bay xuống phàm trần, mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho những người cô đơn. Có phải cô tiên ấy cũng giống như Hạ Tử Khâm không?
Hạ Tử Khâm chợt phát hiện Tịch Mộ Thiên đang chăm chú nhìn mình, cô lại tưởng anh không thích bộ váy hoặc là nó không đẹp, không vừa mắt anh. Đây là thành quả mà Hạ Tử Khâm đã âm thầm chuẩn bị rất lâu rồi, cô đã chọn đi chọn lại ở trên mạng, mãi mới ưng được chiếc này.
Cô nhận ra Tịch Mộ Thiên hay mặc áo quần màu đen, nhưng lại thích cô mặc đồ màu trắng. Trong tủ quần áo của cô, đến quá nửa quần áo là màu trắng.
Do đó Hạ Tử Khâm đã chọn chiếc váy màu trắng này, rồi gửi hình cho Mạch Tử, cô cân nhắc tỉ mỉ xong xuôi mới quyết định lấy nó. Mạch Tử còn than thở trong điện thoại:
“Ôi con lợn lôi thôi của tôi, bây giờ đã biết mua vui cho người khác rồi đấy!”
Quả thực Hạ Tử Khâm có ý muốn làm Tịch Mộ Thiên vui, cô thầm nghĩ lúc nhìn thấy mình như thế này, mắt của anh sẽ sáng lấp lánh như ngọn lửa, thế mà phản ứng của anh hiện giờ…
Hạ Tử Khâm tỏ vẻ bất mãn. Tịch Mộ Thiên dần dần định thần lại, nâng mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đúng như mong muốn của Hạ Tử Khâm, trong mắt anh đang lấp lánh ánh lửa, không còn u tối như bình thường mà trở nên long lanh.
“Đẹp lắm, giống như một tiên nữ vậy. Tiên nữ này thuộc về Tịch Mộ Thiên anh đấy!”
Hạ Tử Khâm đỏ bừng mặt, không nhịn được cười, nhưng điệu cười có vẻ ngốc nghếch. Cô kiễng chân vòng tay qua cổ Tịch Mộ Thiên, đặt một nụ hôn lên môi anh, rồi cầm lấy bàn tay anh kéo ra ngoài.
Tịch Mộ Thiên vui vẻ đi theo cô, rõ ràng Hạ Tử Khâm không quen với đôi giày cao gót dưới chân, chiếc váy lại quá dài, nếu không có Tịch Mộ Thiên đỡ chắc cô phải ngã đến mấy lần.
Tịch Mộ Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười, Hạ Tử Khâm dắt tay anh bước đi, khó khăn lắm cuối cùng cũng ra đến phòng ăn.
Vừa vào đến nơi, Hạ Tử Khâm nhanh tay tắt hết đèn trong phòng. Tịch Mộ Thiên nhìn thấy trên bàn ăn dài là một bữa tối với nến được chuẩn bị rất công phu, còn có cả một chiếc bánh gato hình dáng không chuẩn mực cho lắm.
Hạ Tử Khâm đến bên cạnh chiếc bánh, châm nến lên và khẽ nói: “Tịch Mộ Thiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Tịch Mộ Thiên cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không đón sinh nhật, chẳng phải vì không có ai biết, không có ai chúc mừng mà ngược lại, mỗi năm đến ngày nay, từ bạn làm ăn cho đến nhân viên đều tặng anh những món quà đắt tiền. Có điều, Tịch Mộ Thiên chẳng bao giờ buồn bóc những món quà đắt giá ấy.
Ngày trước khi Phi Loan còn sống, từ nhỏ đến lớn năm nào cô cũng tặng quà cho anh, đều là những món đồ nho nhỏ, anh cũng không buồn để ý. Sau khi hai người cưới nhau, đến ngày sinh nhật anh thì Phi Loan đã qua đời. Vì vậy, thật lòng mà nói, trừ lúc nhỏ mẹ thường tổ chức sinh nhật cho anh ra, đây là lần đầu tiên. Cô vợ bé bỏng của anh nôn nóng nói:
“Cái bánh đó, Tịch Mộ Thiên, em phải nói trước nhé! Không được chê bai, đây là lần đầu tiên em làm bánh gato, phải đọc từng bước, làm từng chút một đấy. Buổi sáng anh vừa ra khỏi nhà em đã bắt đầu làm rồi, mãi đến tận chiều mới xong, cái này là cái trông được nhất trong tất cả những cái em làm, vì vậy anh không được phép chê bai! Nào lại đây, thổi nến và ước đi! Em không dám đảm bảo bánh ngon, nhưng những thức ăn này là do cô giúp việc làm, chắc không thành vấn đề!”
Tịch Mộ Thiên lại gần ngắm nhìn cái bánh rồi mỉm cười, trên mặt bánh là cái mặt xấu làm bằng sô cô la, có nhìn thế nào cũng vẫn thấy giống cái mặt Hạ Tử Khâm:
“Mau thổi nến đi, mau ước đi!”
Dưới ánh nến, cô còn vội vàng hơn cả anh. Tịch Mộ Thiên nhắm mắt lại, đặt tay trước ngực trong giây lát, mở mắt ra thổi tắt nến. Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi, mũi cô chun lại, giống hệt như cái mặt xấu trên chiếc bánh, đáng yêu vô cùng.
Tịch Mộ Thiên quệt một lớp kem trên bánh sinh nhật bôi vào môi Hạ Tử Khâm rồi cúi xuống hôn cô. Nụ hôn dịu dàng và đam mê, mang theo mùi thơm ngòn ngọt của bánh đi sâu vào tâm khảm.
Hạ Tử Khâm có cảm giác cô và Tịch Mộ Thiên đang gần chìm vào cõi mộng, nhưng Mạch Tử lại bĩu môi nói:
“Cái gì mà cõi mộng? Văn vẻ quá thể! Tớ thấy rõ ràng hai người như đang trong thời kì trăng mật vậy. Cậu cứ như con đỉa ý, chồng đi làm mà cũng đi theo, không rời nhau ra được sao? Đúng là đồ vô lương tâm, tớ đi một lèo nửa năm trời mà cũng chẳng thấy cậu lưu luyến đến thế, bây giờ lấy người ta rồi, một ngày cũng chẳng rời ra được.”
Giọng điệu Mạch Tử có vẻ chua xót, Hạ Tử Khâm cười hi hi, ôm lấy Mạch Tử:
“Tớ thề, ở trong lòng tớ, Mạch Tử nhà ta luôn đứng vị trí thứ hai!”
Mạch Tử nghiến răng bẹo má cô, Hạ Tử Khâm vội vàng giải thích:
“Vị trí thứ nhất là Mẹ viện trưởng. Tịch Mộ Thiên chỉ miễn cưỡng xếp thứ ba thôi!”
Mạch Tử hừ giọng: “Tớ thấy anh ta sắp mưu quyền đoạt vị rồi, chẳng mấy chốc sẽ nhảy lên vị trí số một thôi!”
“Không đời nào, không đâu!”
Tử Khâm lắc đầu lia lịa.
“Cắt, nghỉ mười phút rồi quay cảnh tiếp theo!”
Đạo diễn hô lên một tiếng, Mạch Tử liền vỗ vai Hạ Tử Khâm:
“Mau đi tìm chồng cậu đi, ở đây đông người lắm, chẳng may va phải phu nhân Tổng giám đốc Tịch thì bọn tớ không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Mạch Tử không hề nói ngoa. Kể từ sau hôm sinh nhật, Tịch Mộ Thiên ngày nào đi làm cũng dẫn Hạ Tử Khâm theo, dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm. Trong văn phòng của Tịch Mộ Thiên kê riêng một chiếc bàn làm việc dành cho Hạ Tử Khâm, cô có thể ngồi máy tính, chơi điện tử hay nói chuyện, khi nào mệt thì vào gian phòng phía trong ngủ, ngủ chán lại ra ngoài tòa nhà đi dạo.
Nhân lúc Tịch Mộ Thiên đang ở bên Vinh Thị, Hạ Tử Khâm càng như cá gặp nước, bởi vì tiểu thuyết của cô được quay ở tầng mười tòa nhà làm việc của Vinh Thị. Có Nam Trúc, chắc chắn có Mạch Tử, do đó nếu ở Vinh Thị mà Tịch Mộ Thiên không tìm thấy Hạ Tử Khâm, chỉ cần kêu Tiểu Dương chạy xuống tầng mười là đảm bảo sẽ tìm được.
Tầng thứ mười rất rộng, rộng đến mức có thể đựng cả trường quay ở đây. Ngoài nhân viên của Vinh Thị ra còn có rất nhiều diễn viên phụ, khung cảnh vừa hỗn loạn vừa ồn áo, Hạ Tử Khâm lại là báu vật của Tịch Mộ Thiên, ai chẳng biết cô là đối tượng chăm sóc đặc biệt, ngay cả ông đạo diễn nổi tiếng nọ cũng vừa phải làm việc vừa để mắt canh chừng cô, chỉ sợ nhỡ có chuyện gì thì ông ta cũng không gánh nổi.
Nhưng Hạ Tử Khâm ở đây cũng có cái hay, dù gì cô cũng là tác giả nguyên tác, có thể đưa ra nhiều ý kiến đóng góp, vậy nên đạo diễn cũng vô cùng khó xử. Hạ Tử Khâm rất thích xem họ quay phim, tất cả những tình tiết đã từng tưởng tượng trong đầu cô nay đang được thực hiện hóa, điều này thật kì diệu, kì diệu như biến đá thành vàng vậy. Mà người thực sự biến “hòn đá” Hạ Tử Khâm thành vàng lại chính là Tịch Mộ Thiên.
Hạ Tử Khâm cũng không phải người đàn bà không biết điều, cô rất biết trân trọng cái phúc của mình. Đối với Chu thuyền và Triệu Gia Kỳ, cô không muốn chất vấn làm gì, mỗi lần có chuyện ồn ào, cô chỉ cần núp trong vòng tay Tịch Mộ Thiên là mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua.
Thế nên Mạch Tử mới nói mặc dù Hạ Tử Khâm ngốc nhưng cũng có phúc. Nhưng đến khi mẹ Chu Thuyền tìm đến cô, cô vẫn gặp phải một chút phiền phức.