Hạ Tử Khâm ra đòn rồi mới phát hiện
mình hơi mạnh chân. Cô ôm lấy cái túi của mình, chu môi, nhìn Vinh Phi Lân vẻ
hơi lo lắng:
“Ai bảo anh cứ giữ chặt lấy tôi
không chịu buông ra? Hic, cái đó, anh thế nào rồi?”
Vinh Phi Lân vẫn cúi gập người,
ngẩng đầu nhìn cô:
“Hạ Tử Khâm, anh một lần nữa dám
khẳng định, em chính là oan gia kiếp này của anh!”
Thang máy kêu kính coong rồi mở ra,
Vinh Phi Lân nhanh chóng trở lại dáng vẻ phong độ thường ngày. Hạ Tử Khâm còn
chưa hết ngạc nhiên đã nhìn thấy Mạch Tử đứng bên ngoài thang máy. Cô chẳng
buồn đếm xỉa đến Vinh Phi Lân mà sải bước chạy tới ôm lấy Mạch Tử quay một
vòng:
“Mạch Tử, sao cậu không nói cho tớ
biết cậu cũng qua đây? Cậu đến đây làm gì thế?”
Mạch Tử phì cười lấy tay gõ vào
trán Hạ Tử Khâm:
“Đồ ngốc! Tiểu thuyết của mình viết
mà còn không buồn để tâm, cậu có biết nam chính của “Tình yêu đang độ chín” là
ai không?”
“Là ai?”
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe Mạch Tử
trả lời đã vội cúi gằm mặt xuống. Tịch Mộ Thiên đang bước ra từ trong thang máy
chuyên dụng.
Khoảnh khắc ánh mắt Tịch Mộ Thiên
lướt qua cô, tim Hạ Tử Khâm như loạn nhịp. Cô thầm chửi mình là đồ vô dụng vì
trong lòng cô thực sự vẫn hơi sợ Tịch Mộ Thiên, còn cả tâm lí muốn trốn tránh,
khiến cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Vinh Phi Lân lại gần nắm lấy tay Hạ
Tử Khâm làm cô giật nảy mình, vội hất tay anh ra. Cảnh cửa thang máy chính giữa
vừa mở, một đám phóng viên từ bên trong ùa ra, không khí bỗng chốc chở nên
huyên náo, ánh đèn flash khiến Hạ Tử Khâm hoa cả mắt. Hạ Tử Khâm bị đám phóng
viên xô đẩy sang một góc, suýt chút nữa thì ngã, may thay có một cánh tay vững
chãi kéo cô vào lòng.
Mùi hương quen thuộc, cảm giác quen
thuộc, Hạ Tử Khâm ngạc nhiên phát hiện, hóa ra mình cũng đang rất nhớ nhung
những thứ này. Nếu như nói thật lòng, cô buộc phải thừa nhận mình đang nhớ đến
phát điên.
Sau khi ngẩn ra hồi lâu, Hạ Tử Khâm
bắt đầu ý thức được sự việc, cô định đẩy Tịch Mộ Thiên qua một bên nhưng anh đã
giữ chặt lấy eo cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô, nghe có vẻ như là đang cảnh
cáo: “Em khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, em mà còn không ngoan, anh sẽ hôn
em ngay tại đây.”
Toàn thân Hạ Tử Khâm như cứng đờ,
mặt đỏ bừng lên, bởi vì những lời Tịch Mộ Thiên vừa nói vô cùng tình tứ. Hạ Tử
Khâm hiểu rõ Tịch Mộ Thiên từ xưa đến nay không biết nói đùa, nếu lúc này cô
còn giằng co, anh sẽ hôn cô thật, trước con mắt của rất nhiều người, hơn nữa
lúc này lại là đám phóng viên lắm chuyện.
Thực ra Hạ Tử Khâm ngờ nghệch nên
mới không nghĩ ra rằng, cho dù Tịch Mộ Thiên không hôn cô tại đây, nhưng nhìn
thấy Tổng giám đốc uy nghiêm của Tịch Thị ôm một cô gái rất thân mật, còn cúi
xuống thì thầm vào tai cô như thế cũng chẳng khác gì đứng ôm hôn nhau. Đối với
giới truyền thông, đây quả thật là một quả bom vừa phát nổ.
Đúng lúc Hạ Tử Khâm còn chưa kịp
phản ứng gì thì đám phóng viên đã ập đến. Tin đồn về Tịch Mộ Thiên đương nhiên
còn có giá trị hơn cả các minh tinh điện ảnh.
Gần như trong tích tắc, Hạ Tử Khâm
đã được Tịch Mộ Thiên ôm chặt trong lòng, ánh đèn flash và tiếng tách tách liên
tục vang lên, còn cả những câu hỏi đầy tính tò mò:
“Xin hỏi Tổng giám đốc Tịch, cô gái
lạ mà anh đang ôm trong lòng là gì của anh ạ? Có thông tin cho hay Tổng giám
đốc Tịch đã bí mật kết hôn, anh có phủ nhận tin đồn này không? Lần này anh khua
chiêng gõ trống, đầu tư khá lớn để lăng xê một tác giải vô danh, có phải đằng
sau ẩn chứa một quy tắc ngầm nào đó? Có người tiết lộ từng nhìn thấy anh ăn cơm
với một cô gái trẻ, thái độ lại vô cùng thân mật, xin anh chứng thực thông tin
này ạ!
Câu hỏi liên tục được đặt ra, Hạ Tử
Khâm lần đầu tiên được nếm mùi đáng sợ của đám phóng viên, mỗi câu hỏi đều vô
cùng sắc bén, chẳng chút kiêng dè, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Hạ Tử Khâm
hơi hoảng sợ nép chặt vào lòng Tịch Mộ Thiên, tay ôm chặt lấy eo anh, tai lắng
nghe giọng nói trầm trầm đầy sức hút của Tịch Mộ Thiên:
“Hôm nay mời các kí giả đến Vinh
Thị, chúng tôi sẽ thỏa mãn sự kì vọng của mọi người, những vấn đề liên quan đến
công việc, Tổng giám chế Vinh của chúng tôi sẽ trả lời từng câu hỏi tại buổi
họp báo sau nghi thức bấm máy. Còn về chuyện riêng tư của chúng tôi, tôi cảm
thấy không cần thiết phải cho cả thế giới này biết, chỉ có điều tôi sẽ tiết lộ
một chút để thỏa trí tò mò của mọi người. Đúng thế! Tôi đã kết hôn, người đang
ở trong vòng tay tôi bây giờ chính là vợ tôi, phu nhân Tổng giám đốc Tịch Thị,
tác giả kiêm biên kịch của “Tình yêu đang độ chín”, cô ấy tuy không phải là một
tác giả nổi tiếng, nhưng tôi dám khẳng định thành công của cô ấy không phải bởi
vì cô ấy là vợ tôi, mà do sự nỗ lực và tài năng của cô ấy mang lại. Hơn nữa tác
phẩm “Tình yêu đang độ chín” này đã sớm kí kết hợp đồng với công ti Văn hóa
thuộc Vinh Thị từ trước khi chúng tôi kết hôn, vì vậy hi vọng mọi người sẽ
không chỉ nhìn vào cái mũ “bà Tịch” để đánh giá vợ tôi, và có cái nhìn nhận đúng
đắn về cô ấy, một tác giả tài năng. Ngoài ra, sức khỏe của vợ tôi không được
tốt, lại lạ lẫm với giới truyền thông, vì vậy mong mọi người thông cảm, những
vấn đề còn lại sẽ do Tổng giám chế Vinh giải đáp!”
Nói rồi anh liền ôm Hạ Tử Khâm sải
bước ra thang máy. Cánh cửa thang máy vừa khép lại, đám kí giả đã ồn ào vây lấy
Vinh Phi Lân, luôn miệng dò hỏi.
Vinh Phi Lân nhìn chăm chăm vào
thang máy hồi lâu mới định thần lại, anh xoa dịu đám phóng viên bằng cách mời
họ vào trong hội trường. Nghi thức bấm máy vốn không nhất định phải có sự có
mặt của Hạ Tử Khâm, dù gì Hạ Tử Khâm cũng chỉ là một biên kịch phụ, ngoài cô ra
đoàn làm phim vẫn còn vài biên kịch khác nữa, trong phim cũng sẽ có nhiều tình
tiết không giống với tiểu thuyết nguyên gốc, chỉ cần nói rõ và thống nhất với
tác giả là được.
Mời Hạ Tử Khâm đến là ý riêng của
Vinh Phi Lân, anh nào ngờ Tịch Mộ Thiên nham hiểm đến vậy, anh ta không ngăn
cản anh, nhưng đến phút cuối lại làm ngư ông đắc lợi, chỉ vài câu ngắn gọn đã
xây dựng được hình tượng một người đàn ông yêu thương vợ sâu sắc, có tác dụng
không nhỏ trong vi nâng cao hình tượng của doanh nghiệp. Điều quan trọng hơn là
những lời nói này của anh ta qua tai bất cứ người phụ nữ nào cũng đều vô cùng
vô cùng cảm động, đặc biệt là những cô ngốc dễ mềm lòng như Hạ Tử Khâm.
Mạch Tử giương mắt nhìn màn kịch
vừa diễn ra, suốt cả buổi không ngậm được miệng lại, bên tai đột nhiên vang lên
tiếng chọc ghẹo của Triệu Tiểu Nhạc:
“Này nhóc! Cô em gái của em trông
thì tưởng ngốc nghếch nhưng cũng có bản lĩnh gớm, không chỉ lấy được Tổng giám
đốc Tịch mà còn… ha ha ha, nhìn bộ mặt ghen tuông hiện rõ trên mặt Vinh thiếu
gia đi. Ân oán của đám nhà giàu đây, còn thú vị hơn cả tiểu thuyết do em gái em
viết đấy!”
Mạch Tử ngẩng đầu trừng mắt nhìn
Triệu Tiểu Nhạc, chẳng ngờ chỉ trong chớp mắt, anh ta đã tót ngay sang lả lơi
với một cô minh tinh đang nổi. Mạch Tử tức đến nỗi giậm chân thình thịch, lòng
thầm nguyền rủa: “Đồ ong bướm, cầu cho anh mắc bệnh hoa liễu, giang mai, AIDS,
cho anh chết vì ngứa mỗi lúc rảnh rỗi!”
Nói về Hạ Tử Khâm, cô bị Tịch Mộ
Thiên lôi thẳng lên tầng thượng, vào đến văn phòng của mình anh mới thả cô ra,
Tịch Mộ Thiên lạnh lùng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô, đi thẳng ra bàn làm
việc, để mặc Hạ Tử Khâm ở một góc.
Hạ Tử Khâm cô độc đứng giữa phòng,
trong đầu không khỏi nhớ đến những gì Tịch Mộ Thiên vừa nói, trái tim thấy ấm
áp lạ kì, cứ như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô ngước nhìn anh, thấy anh đang
cắm cúi xem giấy tờ, đôi môi mỏng mím chặt lại.
“Anh ấy yêu mày, để ý đến mày, anh
ấy không coi mày là thế thân của Vinh Phi Loan. Anh ấy che chắn cho mày chặt
như thế, đối với một thế thân, đâu cần phải làm vậy?”. Khi cái suy nghĩ này vừa
lóe lên, Hạ Tử Khâm đã cắn chặt môi lắc đầu:
“Không! Không đúng, chính miệng anh
ấy đã thừa nhận rồi!”
Mặt Hạ Tử Khâm cúi gằm, chân mài
mài lên sàn nhà. Tiểu Dương bê sữa và bánh Sandwich đến, nhìn thấy Tịch Mộ
Thiên cắm cúi làm việc, còn Hạ Tử Khâm đứng trơ ra giữa phòng, bộ dáng vô cùng
tội nghiệp.
Tiểu Dương khẽ lắc đầu, Tổng giám
đốc của họ rất đàn ông, có chuyện gì cũng là người đứng mũi chịu sào, che chở
cho người phụ nữ của mình, nhưng đâu phải chỉ cần “đàn ông” thôi là đủ, cũng
cần phải biết dỗ dành nữa chứ. Với tính cách cứng rắn thế này, cộng thêm việc
cô vợ chẳng tâm lí, cứ như vậy chẳng phải hiểu lầm không được tháo gỡ, không
biết chừng còn căng thẳng hơn ý chứ.
Nhưng chuyện riêng của hai người
chẳng ai dám nói, có khi trong lòng Tịch Mộ Thiên đã có ý muốn dỗ dành rồi, chỉ
chưa thể xuống nước mà thôi. Nghĩ đến đây, Tiểu Dương liền mỉm cười với Hạ Tử
Khâm:
“Đây là bữa sáng Tổng giám đốc dặn
tôi chuẩn bị cho cô, cô ngồi xuống dùng bữa đi ạ!”
Tiểu Dương không để khay đồ ăn lên
bàn uống trà mà mang đến đặt vào góc làm việc của Tịch Mộ Thiên, anh kéo ghế
lại, mời Hạ Tử Khâm ngồi dùng bữa.
Hạ Tử Khâm liếc nhìn Tịch Mộ Thiên
rồi lật đật đến gần, ngồi xuống ghế. Tiểu Dương khẽ mỉm cười quay người đi ra
ngoài.
Hạ Tử Khâm ngồi ngây ra nhìn bữa
sáng, cho đến khi Tịch Mộ Thiên mở miệng chẳng chút thiện chí:
“Chỉ nhìn thôi có no được không?”
Tịch Mộ Thiên biết ngay Hạ Tử Khâm
chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy cô và Vinh Phi Lân
lôi lôi kéo kéo nhau ở thang máy mà các đường gân trên trán anh giật giật. Con
nhóc này đúng là hết việc để làm nên cứ phải kiếm chuyện cho anh giải quyết,
Vinh Phi Lân vốn đã chẳng có ý tốt với cô rồi, cô còn ngốc nghếch đến gần cậu
ta, chỉ cần nghĩ đến thôi Tịch Mộ Thiên cũng muốn bốc hỏa.
Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi nhíu mày:
“Uống nốt chỗ sữa trong cốc đi!”
Hạ Tử Khâm cuối cùng vẫn nghe lời,
uống hết cốc sữa, vừa đặt cốc xuống đã nghe thấy Tịch Mộ Thiên
“Em suy nghĩ thế nào rồi? Lâu như
vậy cũng nên cho anh đáp án đi chứ!”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ
Thiên chằm chằm, cô vốn nghĩ tuy không thể li hôn nhưng ở chung cô cũng không
chịu nổi, thế nên cứ sống tạm bợ như vậy đi. Hạ Tử Khâm muốn thế, nhưng Tịch Mộ
Thiên không muốn thế, anh ta nhất định phải làm cho rõ ràng, anh ta đang cố ý
làm khó cho cô, ép buộc cô.
Sự cảm động ban nãy bỗng chốc tan
biến: “Tịch Mộ Thiên, anh nghĩ thế nào?”, mãi một lúc lâu sau Hạ Tử Khâm mới
tức tối buông ra một câu như vậy. Tịch Mộ Thiên đặt xấp tài liệu trong tay
xuống, nhướn mày:
“Anh nghĩ thế nào? Người một mực
đòi li hôn là em mà Hạ Tử Khâm?”
“Tịch Mộ Thiên, anh đừng có quá
quắt!”
Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, giọng điệu
đã thấp thoáng ý muốn khóc, nghe rất tội nghiệp. Tịch Mộ Thiên thở dài, vòng
tay ôm Hạ Tử Khâm vào lòng, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình:
“Tử Khâm! Anh không phải quái vật,
anh là một người đàn ông, một người đàn ông có máu thịt, có tình cảm. Đối với
Phi Loan, anh luôn ôm một sự nuối tiếc và áy náy sâu sắc. Nhưng với em thì
khác, có thể lúc đầu là vì em hơi giống cô ấy, nhưng anh phân biệt rất rõ ràng
em và cô ấy. Hơn nữa em tự nói xem, em với cô ấy giống nhau ở chỗ nào? Tử Khâm,
anh là người đàn ông của em, là chồng em. Anh hiểu em là con nhóc lôi thôi, ngờ
nghệch của anh, sao có thể coi em là người khác!”