Rất nhiều năm sau đó, Vinh Phi Lân
vẫn không thể quên nổi Hạ Tử Khâm của bây giờ. Cô ung dung bước đến, tà váy
trắng phất phơ trong gió, mái tóc dài tung bay đằng sau. Đầu cô hơi cúi, tay
che trán, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhưng dáng điệu thướt tha và
diễm lệ, giống như một bông hoa trong gió, nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt.
Vinh Phi Lân đột nhiên có cảm giác
ngoảnh đầu lại đã thấy sự đời xoay vần, rõ ràng chỉ mới có vài hôm mà cô đã
không còn là Hạ Tử Khâm của trước đây, cô cách xa anh quá, xa đến mức không thể
chạm đến.
Hạ Tử Khâm bước đến trước mặt Vinh
Phi Lân, anh đang ngẩn ra nhìn cô. Đối với Vinh Phi Lân, Hạ Tử Khâm ngay từ đầu
đã không coi anh là một người đàn ông đang theo đuổi mình. Nói một cách nghiêm
túc, từ lúc vào đại học, trừ Chu Thuyền ra cũng từng có vài chàng trai theo
đuổi cô, họ viết thư tình hay mời đi ăn cơm, đi xem phim, tất cả những thứ
đó cho dù là cách nào cũng không ai giống như Vinh Phi Lân.
Chính vì vậy mà chẳng bao giờ cô
nghĩ anh ta thích mình, thậm chí nói như kiểu của Tịch Mộ Thiên thì Vinh Phi
Lân đã yêu cô. Trong ấn tượng của Hạ Tử Khâm, Vinh Phi Lân giống như một cơn
gió nhẹ, một đám mây lướt qua, sẽ không dừng lại vì bất cứ ai. Một người đàn
ông tự do như thế trong cuộc đời có thể có rất nhiều cuộc tình ngắn ngủi, nhưng
tuyệt đối không phải với cô.
Hạ Tử Khâm ngày càng hiểu rõ bản
thân, một người vô lo như cô thực ra cũng luôn hướng đến một thứ tình yêu vĩnh
cửu. Trước đây có thể chỉ mơ hồ, nhưng bây giờ Hạ Tử Khâm đã biết rõ, cô cần
tình yêu của Tịch Mộ Thiên, cô muốn người đàn ông đó yêu mình chứ không phải là
sự chiều chuộng như hiện nay, có thể con người ai cũng tham lam, đặc biệt là
phụ nữ.
Hạ Tử Khâm đứng trước mặt Vinh Phi
Lân đủ năm phút Vinh Phi Lân mới định thần lại, chìa tay ra nói: “Chìa khóa ở
nhà trên đâu? Nếu như em không ở, cho anh mượn tạm một thời gian, dạo này không
có chỗ ở!”
Hạ Tử Khâm đắn đo giây lát rồi giao
chìa khóa cho Vinh Phi Lân. Mấy tháng tới đây Mạch Tử cũng không về, căn phòng
này đang bỏ trống, hơn nữa cô chẳng biết phải từ chối Vinh Phi Lân như thế nào.
Bạn bè với nhau, yêu cầu này không phải là quá đáng.
Vinh Phi Lân rút ví ra, lấy một xấp
tiền nhét vào tay cô: “Đây là tiền nhà, coi như anh thuê của hai người, từ giờ
đó coi như là cái ổ của anh rồi. Đi, đi mua đồ với anh!”
Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng gì
đã bị Vinh Phi Lân kéo đến một siêu thị gần đó. Không phải là ngày nghỉ, cũng
không phải là giờ tan tầm, thế nên siêu thị mặc dù lớn nhưng khách mua hàng
cũng không nhiều. Vinh Phi Lân lấy một chiếc xe đẩy dúi vào tay Hạ Tử Khâm, bảo
cô mau đẩy xe. Từ quầy đồ dùng đến quầy thực phẩm tươi sống, không bỏ qua bất
cứ gian nào, xe đẩy đã đầy ắp đồ nhưng Vinh Phi Lân vẫn không ngừng nhét đồ lên
xe. Hạ Tử khâm thực sự không chịu được nữa liền ngăn anh ta lại:
“Vinh Phi Lân, anh mua nhiều đồ thế
này phải ăn đến bao giờ cho hết? Hơn nữa những thứ này đều là thực phẩm sống,
anh có biết làm không hả?”
Vinh Phi Lân nheo mắt, nở nụ cười:
“Hạ Tử Khâm, trong mắt em Vinh Phi Lân này là một thằng chỉ biết ăn thôi đúng
không? Hôm nay anh sẽ cho em biết khả năng của anh như thế nào, chắc chắn sẽ
đạt tiêu chuẩn của đầu bếp ở nhà hàng năm sao đấy!”
Hạ Tử Khâm gập bụng cười: “Anh
khoác lác quá rồi đấy!”
Nói là nói vậy nhưng lúc nhìn thấy
Vinh Phi Lân nhanh nhẹn chuẩn bị đồ nấu nướng, Hạ Tử Khâm có hơi giật mình. Tay
dao của Vinh Phi Lân rất nhanh nhẹn, đặc biệt là lúc thái sợi cà rốt, gần như
sợi nào cũng đều tăm tắp, tốc độ lại nhanh, trông có vẻ thật sự chuyên nghiệp.
Con dao nặng nề như đang múa trên tay Vinh Phi Lân, giống hệt một thanh gươm
trong tay kiếm khách.
Vinh Phi Lân rửa táo dưới vòi nước,
sau đó nhét vào miệng Hạ Tử Khâm: “Thế nào cưng? Choáng chưa?”
Hạ Tử Khâm cầm lấy táo, nói vẻ kinh
ngạc:
“Anh có phải Vinh Phi Lân mà tôi
quen không? Không bị yêu quái nhập vào đấy chứ?”
Vinh Phi Lân cười, vỗ ngực nói:
“Yêu quái mà nhìn thấy một người đàn ông chính trực ngay thẳng như anh thế này
cũng bỏ chạy mất dạng từ lâu rồi, còn dám nhập vào chắc? Nó lại chẳng sợ anh
thu nó lại để luyện đan quá ấy chứ!”
Câu nói này khiến cho Hạ Tử Khâm
cười lăn bò càng. Vinh Phi Lân ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Trưa nay chúng ta sẽ
ăn món cá hương sốt thịt, canh đậu phụ nấu ớt, bò chao dầu, rau xào, sa lát
khoai tây. Thế nào, cũng được chứ hả?”
Mắt Hạ Tử Khâm như sáng lên, vội
vàng gật đầu lia lịa, toàn là những món cô thích ăn, món ngon ở trước mặt, Hạ
Tử Khâm chẳng còn nhớ được cái gì nữa, lại còn nhắc:
“Sa lát khoai tây tôi muốn chua
chua một chút!”
“Ok, sẽ làm chua chua!”
Vinh Phi Lân i vẻ gật đầu đồng ý.
Đến lúc bê đồ ăn bày lên bàn, mùi
hương quyến rũ làm Hạ Tử Khâm nuốt nước bọt ừng ực. Hạ Tử Khâm sau một thời
gian bị ép ăn đồ Tây đã ngán đến tận cổ, lúc này chẳng còn để tâm đến hình
tượng của mình, ăn uống nhồm nhoàm, ăn no xong lau miệng mới phát hiện Vinh Phi
Lân gần như chẳng hề động đũa, chỉ mải ngồi ngây người ra nhìn mình ăn.
Hạ Tử Khâm cảm thấy ái ngại vô
cùng, cô liền giả bộ gắp một đũa thức ăn vào bát anh: “Anh mau ăn đi, nhìn em
ăn có no được không?”
Vinh Phi Lân đặt đũa xuống, nụ cười
trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ tư lự: “Hạ Tử Khâm, anh rể anh thực sự
không hợp với em, trong lòng anh ấy ngoài việc kinh doanh ra, chẳng chứa được
bất cứ thứ gì nữa. Nhất là chuyện tình cảm, chị gái anh chính là một ví dụ!”
“Chị anh?”
Mắt Hạ Tử Khâm như sáng lên, nói về
vợ trước của Tịch Mộ Thiên, đến bây giờ với cô vẫn là một bí ẩn. Lấy Tịch Mộ
Thiên lâu như vậy rồi, dù là ở biệt thự nhà họ Tịch, biệt thự trên núi hay
trong căn chung cư hiện tại cô đang sống, đều không có bất cứ vết tích nào
thuộc về Vinh Phi Loan, cứ như thể con người ấy hoàn toàn chưa từng tồn tại.
Tịch Mộ Thiên cũng không bao giờ kể
gì với cô, Hạ Tử Khâm chỉ biết cô ấy là chị gái của Vinh Phi Lân, là đại tiểu
thư nhà họ Vinh, ngoài ra không biết bất cứ thứ gì khác. Trước đây cô cũng
không tò mò muốn tìm hiểu về người này, bởi vì đối với cô mà nói, Vinh Phi Loan
chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhưng bây giờ, khi bản thân ngày càng để tâm
đến Tịch Mộ Thiên, Hạ Tử Khâm cũng bắt đầu muốn tìm hiểu về cô ấy.
“Ừm, chị gái anh, chị gái anh là
người như thế nào?”
“Chị gái anh là điển hình của mẫu
tiểu thư con nhà khuê các, rất xinh đẹp, rất giỏi giang, biết chơi đàn dương
cầm, biết hát, biết chơi cờ, biết vẽ tranh. Thực tế chị anh từng mở triển lãm,
là do anh rể một tay tổ chức. Nếu bây giờ chị ấy còn sống, có thể chị ấy đã trở
thành một nghệ sĩ dương cầm hoặc một họa sĩ rồi. Nói tóm lại, Hạ Tử Khâm à, em
không thể bì với chị gái anh được, kể từ diện mạo cho đến tính cách, học vấn
cho đến tài năng. Em có tu vài kiếp nữa cũng không bì kịp chị anh đâu!”
Những lời Vinh Phi Lân nói có thể coi
là khá tàn nhẫn. Lúc nói những điều này, giọng điệu của anh lạnh lùng và thản
nhiên, ngoài ra còn phảng phất sự cô độc.
Sắc mặt Hạ Tử Khâm trắng bệch, môi
cắn chặt nhìn Vinh Phi Lân chăm chú, rất lâu sau cũng không nói lên lời, chỉ im
lặng nhìn Vinh Phi Lân, không biết trong lòng cô đang nghĩ ngợi điều gì.
Vinh Phi Lân chầm chậm cầm đũa lên,
gắp thức ăn bỏ vào miệng, có vẻ gì đó khó nuốt. Hạ Tử Khâm đứng bật dậy, đi vài
bước ra ghế sô pha xách cái túi của mình lên rồi đi ra cửa. Tay cô vừa chạm vào
cửa, Vinh Phi Lân đã chạy đến giữ chặt tay nắm cửa:
“Sao thế? Em giận à? Anh không hiểu
em giận cái gì chứ? Là vì ghen tị với chị gái anh hay em thích anh ta rồi, em
yêu anh ta rồi? Tính ra lấy anh ta mới chỉ vài tháng thôi chứ mấy! Hạ Tử Khâm,
em không cảm thấy tình yêu của em quá nông nổi ư? Anh còn nhớ mới mấy tháng
trước em còn đang thất tình cơ mà? Hoặc giả em hoàn toàn không thích Tịch Mộ
Thiên, mà chỉ thích địa vị và thân phận của anh ta thôi.”
“Bốp!”
Hạ Tử Khâm ng tay giáng cho Vinh
Phi Lân một cái tát, cắt đứt những lời anh đang nói. Môi Hạ Tử Khâm như run
lên, cô hít một hơi thật sâu để trấn áp trái tim hoảng loạn, cô cố nặn ra một
nụ cười mỉa mai:
“Đúng! Không sai. Vinh Phi Lân, anh
thông minh lắm! Tôi để mắt đến thân phận và địa vị của Tịch Mộ Thiên đấy. Anh
có biết lúc tôi lấy anh ấy, anh ấy đã hứa với tôi điều gì không? Anh ấy giúp
tôi giải quyết chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, khi nào Tịch Mộ Thiên còn sống
trên đời sẽ hỗ trợ cho cô nhi viện Thánh Tâm, các bệnh viện dưới quyền của Tịch
Thị miễn phí chữa trị cho bọn trẻ. Còn cả tấm thẻ VIP không giới hạn nữa chứ,
trong ví tôi bây giờ có tận mấy tấm liền, thế nào? Tôi bán được giá lắm hả?”
Mặt Vinh Phi Lân hết đỏ lại chuyển
qua trắng bệch: “Những thứ ấy anh cũng có thể cho em được, em lấy anh đi, Hạ Tử
Khâm, anh thích em!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên cười lớn, đưa
tay đẩy Vinh Phi Lân ra, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt anh ta: “Vinh Phi Lân,
cho dù tôi có bán mình, tôi cũng không bán cho anh đâu! Anh biết tại sao không?
Bởi vì anh không phải Tịch Mộ Thiên, tôi không bì được với chị anh, anh cũng
chẳng bì được với anh rể anh.”
Chỉ đến khi cánh cửa đóng sầm lại
trước mặt, Vinh Phi Lân mới nhận ra mình đã làm hỏng bét mọi việc. Cuối cùng
anh vẫn không thể kìm chế được bản thân. Vinh Phi Lân vô cùng hối hận, tại sao
bản thân mình không ngốc nghếch một chút, sao không làm ngơ được sự thăm dò của
Hạ Tử Khâm, hoặc giả vờ như không hiểu. Đáng tiếc tình cảm mãi mãi chiến thắng
lí trí, anh đang đố kị, đố kị một cách điên cuồng với Tịch Mộ Thiên.
Bởi vì trong ánh mắt mơ hồ của Hạ
Tử Khâm, anh nhìn thấy rõ ràng cô để tâm và thích Tịch Mộ Thiên, hoặc cũng có
thể là tình yêu, có khi chính bản thân cô còn không biết. Những lúc nhắc đến
Tịch Mộ Thiên, trong đáy mắt cô như có một ngọn lửa, sáng lắm, chói mắt lắm, nó
khiến Vinh Phi Lân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngọn lửa này không còn xa lạ với
Vinh Phi Lân, mười năm trước đôi mắt chị gái anh, lúc nào anh cũng nhìn thấy,
thậm chí lúc chị sắp rời xa cõi đời rồi, ngọn lửa ấy mới từ từ lịm dần. Chút hi
vọng cuối cùng của Vinh Phi Lân tắt ngấm, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã
phải hạ màn. Điều này khiến anh không cam tâm.
Vinh Phi Lân ngây người hồi lâu,
sau đó lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại quen thuộc, đầu dây bên kia vừa nhấc
máy, anh đã nói luôn: “Bố à, con sẽ về Vinh Thị!”